Nguyên chủ sợ ngoại giới nhìn trộm cuộc sống riêng tư của cậu ấy, cũng sợ sự nhiệt tình bất định kia của fans. Bản thân Tuân Lan cũng không thích kiểu tiếp xúc không có ranh giới này, thích cậu, thì ủng hộ tác phẩm của cậu một chút, không thích mắng hai câu cũng được, không cần trịnh trọng đối đãi như với vật hiếm vậy.
Bản thân Tuân Lan chưa từng thích minh tinh nào, càng không theo đuổi idol, nhưng cũng đã xem qua không ít chuyện đu idol, biết sẽ có một ít fan rất cuồng nhiệt. Những lời này của cậu người ở đây chưa chắc đã nghe, fans khác cũng vậy, thậm chí còn sẽ tức giận, mắng một câu không biết điều, nhưng thái độ của cậu chính là như vậy.
Lúc này, thái độ của Tuân Lan nghiêm túc, nhưng ngữ điệu không tính là nghiêm khắc, các fan ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Kỳ Niên vẫn luôn đợi ở bên cạnh, lại nhìn Tuân Lan thêm một cái.
Rất nhiều người nổi tiếng rất thích người hâm mộ đến sân bay đón, thậm chí nếu quá ít người còn sẽ thuê người đến đóng vai fans, bởi vì đây là sự phản ánh của mức độ nổi tiếng. Những người có suy nghĩ và thái độ như Tuân Lan không phải là không có, nhưng rất hiếm. Dù sao được người ta theo đuổi sùng bái, rất thỏa mãn được lòng hư vinh trong lòng con người, rất nhiều người cũng không muốn đắc tội fans. Tuân Lan còn trẻ nhưng lại rất tỉnh táo.
Ký tên được một nửa thì Lôi Tuấn vội vàng chạy tới.
Lôi Tuấn có hơi ngoài ý muốn.
Tuân Lan thoạt nhìn có vẻ hơi hot trên mạng, nhưng chút lửa này thật ra còn rất nhỏ yếu, chỉ một chút chuyện vặt thôi là có thể dập tắt. Chuyện có fan đến đón máy bay, Lôi Tuấn đã suy nghĩ qua, sẽ có, nhưng hắn không nghĩ tới sẽ nhiều như vậy.
“Xem ra sau này phải chú ý một chút.” Ký tên xong, sau khi lên xe, Lôi Tuấn nói như vậy.
Ký tên cho mấy chục người, Tuân Lan xoa cổ tay, thử cân nhắc xem có nên luyện ký tên bằng tay trái một chút không, một tay thật sự quá mệt.
Lôi Tuấn đưa cho cậu mấy xấp văn kiện, “Đây là những hợp tác gửi đến cho anh trong hai ngày qua, có kịch bản có đại ngôn, đây là những hợp tác khá ổn anh chọn ra, cậu xem thử đi.”
Tuân Lan trong show bắt được bọn buôn người thành công, toàn bộ tin tức trên mạng ồn ào huyên náo một ngày, sau khi sự kiện “quấy rối” hoàn toàn đảo ngược, Tuân Lan lại thu được một làn sóng chú ý. Mắt thấy độ hot của Tuân Lan lại tăng lên, muốn rèn sắt thừa dịp còn nóng không chỉ có riêng bên nghệ sĩ bọn họ.
Tuân Lan đối với những thứ này cũng không hiểu nhiều, lật xem vài lần rồi nói: “Về em sẽ từ từ xem.”
“Không thể từ từ xem được đâu anh Na Na ơi!” Chẳng biết Lôi Tuấn học theo ai, “Hãy lấy ra sự nhanh nhẹn mà cậu dùng đạp kẻ buôn người đi, nhưng thằng nhóc cậu đấy, trước kia không để lộ mảy may, không ngờ sức lực của cậu lại lớn như vậy. Mặc dù cậu bắt được đám buôn người, giải cứu đứa trẻ bị bắt cóc là một điều rất vinh dự, nhưng anh vẫn phải nói với cậu về mức độ nghiêm trọng của chuyện này. Cậu là nghệ sĩ, không phải cứ có chuyện gì thì đều tự mình xông lên trước tiên, may mà hai người kia không mang dao bên mình, cậu nói xem nếu lỡ bọn họ mang theo dao, cậu xông lên rồi bị người ta đâm cho hai nhát thì làm sao đây...”
Thói quen của bà mẹ già Lôi Tuấn là một khi đã bật chế độ cằn nhằn thì chốc lát sẽ không dừng lại. Tuân Lan đáp tiếng được tiếng chăng, nhưng cũng nghiêm túc nghe.
Lúc này điện thoại của cậu vang lên một tiếng, Tuân Lan cầm lên nhìn, là tin nhắn Lưu Phi gửi tới: [ Đại sư Tuân, A Niên của nhà chúng ta có ổn không? ]
Tuân Lan trả lời: [ Rất ổn luôn. ]
Sau đó Tuân Lan gõ một dòng chữ trên điện thoại, đưa cho Kỳ Niên xem, hỏi ngày mai anh có muốn đến bệnh viện một chuyến để thăm cơ thể anh không.
Kỳ Niên gật đầu: “Nhờ cậu.”
Kỳ Niên khách sáo vô cùng, mặc dù đi theo Tuân Lan, nhưng lại không mấy khi đưa ra yêu cầu gì.
Mấy ngày nay Tuân Lan chẳng hề nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nôn nóng phiền muộn nào trên mặt Kỳ Niên, trông anh như rất thờ ơ với sự sống chết của bản thân. Nhưng mặc cho ai biến thành như vậy, không có khả năng thật sự không có một xíu xiu cảm xúc nào.
Nhưng cũng có thể, anh thờ ơ đối với chính mình, cũng là một kiểu cảm xúc.
Về đến nhà đã hơn mười giờ, Lôi Tuấn đặt đồ ăn mua cho Tuân Lan trên đường về xuống, nói cho cậu một ngày nghỉ, dặn dò cậu nghỉ ngơi thật tốt rồi rời đi.
Liên tục mấy ngày, không phải ngồi máy bay ngồi xe thì chính là đào củ sen bán củ sen, sau khi đến hoàn cảnh quen thuộc, sự mệt mỏi kia liền dâng lên. Tuân Lan ăn chút gì đó, sau khi vào phòng tắm rửa mặt, khi đi ra bỗng nhiên nhìn thấy bóng lưng của Kỳ Niên đang đứng trên ban công. Cậu dừng một chút, cầm lấy điện thoại trên bàn rồi đi tới.
Kỳ Niên nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn cậu một cái.
Tuân Lan mở taobao trên điện thoại ra, nói: “Kỳ Niên, tôi mua một chiếc giường cho anh nhé.”
Chẳng biết Kỳ Niên phải ở đây bao lâu, không thể cứ để anh ngủ trên sofa mãi, kế phòng cậu còn có một thư phòng nhỏ, sắp xếp lại một chút vẫn có thể đặt được một chiếc giường đơn.
Kỳ Niên nói: “Không cần rườm rà vậy đâu, tôi ngủ trên sofa là được rồi.”
“Anh cũng cao đâu một mét tám mấy mà, ngủ trên sofa cũng không duỗi thẳng chân được.” Tuân Lan quét mắt nhìn anh một lượt, rồi thu mắt nhấn vài cái trên trang giao diện điện thoại, sau đó xích tới bên cạnh Kỳ Niên một chút, để Kỳ Niên cũng có thể nhìn thấy trang điện thoại, đầu ngón tay chậm rãi lướt lên trên, hỏi anh: “Anh thích kiểu giường nào?”
Dư quang nhìn Tuân Lan cúi đầu nghiêm túc chọn lựa, ánh mắt Kỳ Niên dời xuống điện thoại, tay chỉ đại một tấm hình: “Kiểu này đi.”
Tuân Lan nói: “Vậy tôi thêm vào giỏ hàng đây.”
Chọn giường xong, Tuân Lan vừa gõ chữ vừa hỏi: “Còn chăn ga gối nằm nữa, anh thích màu gì?”
Kỳ Niên cũng không quá để tâm những thứ này, nhưng Tuân Lan hỏi, anh bèn chỉ màu sắc tương đối phù hợp với trang trí.
Tuân Lan mua hết cho anh, nói: “Chắc ngày mai là có thể nhận được, đêm nay đành lại phải để anh ngủ trên sofa rồi.”
Kỳ Niên gật đầu, “Làm tốn tiền cậu quá.”
Tuân Lan khoát tay, đều là tiền của nguyên chủ cả. Hầy, xem ra cậu phải mau chóng chọn kịch bản và đại ngôn thôi, tranh thủ giúp nguyên chủ kiếm thêm chút tiền, vậy khi cậu có nhu cầu tiêu xài cũng không có áp lực tâm lý gì.
Nhưng nhắc tới kịch bản, Tuân Lan không biết diễn xuất. Cậu nhìn Kỳ Niên bên cạnh, vị này chính là ảnh đế xuất sắc đó.
Tuân Lan hỏi: “Kỳ Niên, anh có thể dạy tôi diễn xuất được không?”
Kỳ Niên nói: “Có thể.”
Giờ thì có thầy rồi, Tuân Lan chỉ hy vọng học sinh là mình đây đừng quá ngốc.
Đêm cuối thu gió lạnh, Tuân Lan mới tắm xong đã ra ban công đứng, lúc này một cơn gió nhẹ thổi qua, Tuân Lan hắt hơi một cái.
Kỳ Niên nói: “Đi ngủ đi.”
Tuân Lan xoa xoa mũi, bèn nói tiếng ngủ ngon với Kỳ Niên rồi trở về phòng.
Phòng khách để lại một ngọn đèn nhỏ, Kỳ Niên nhắm mắt nằm trên sofa thật lâu, ý thức mới dần mơ hồ, nhưng không đợi anh hoàn toàn ngủ say thì đã bị tiếng ồn ào náo nhiệt của buổi sáng bên ngoài đánh thức.
Ý thức lại trở nên tỉnh táo, Kỳ Niên cũng không xa lạ gì đối với loại cảm giác này, anh mở mắt nhìn trần nhà, cho đến khi ánh nắng ban mai tràn ngập, cửa phòng Tuân Lan truyền đến một tiếng cùm cụp.
Tuân Lan vừa mới tỉnh ngủ, cả người đều lười biếng, áo ngủ rộng thùng thình khoát trên người cậu, cổ áo mở ra hai nút áo, lộ ra một bên xương quai xanh.
Tuân Lan cùng Kỳ Niên chào buổi sáng nhau, sau khi vào phòng tắm rửa mặt thì người cũng hăng hái trở lại. Cậu dùng dây chun buộc tóc lại thành búi, đi ra hỏi Kỳ Niên: “Tôi xuống dưới chạy bộ đây, anh đi không?”
Kỳ Niên gật đầu.
Tuân Lan đi thay quần áo, cùng Kỳ Niên xuống lầu.
Như thường lệ, sau khi Tuân Lan khởi động làm nóng người thì bắt đầu chạy chậm dọc theo ven đường. Cậu chạy hai bước, quay đầu lại nhìn Kỳ Niên vẫn còn chậm rãi đi phía sau, nói: “Sao anh không chạy?”
“Tôi cũng phải chạy hả?” Kỳ Niên nói.
“Cũng xuống rồi mà.” Tuân Lan nói như ông cụ non, “Sinh mệnh nằm ở chỗ vận động, người trẻ tuổi, động đi nào.”
Vì thế Kỳ Niên đành phải cất bước dưới ánh nhìn chăm chú của Tuân Lan.
Nếu có thể, Kỳ Niên cứ trực tiếp bay về phía trước là được, còn không tốn chút sức nào, cho nên anh cũng không biết vì sao anh lại theo lời Tuân Lan nói mà bắt đầu nghiêm túc chạy từng bước một.
Một vòng rồi một vòng.
Sau khi chạy xong, Tuân Lan thở hổn hển chậm rãi tản bộ, có lẽ là trên mặt cậu nhiều mồ hôi quá, Kỳ Niên nhìn, cũng thật sự có chút cảm giác mình cũng hơi mệt mỏi.
Gần chín giờ, xe Lưu Phi kêu đã tới để đón Tuân Lan và Kỳ Niên đến bệnh viện. Còn một tuần nữa là Kỳ Niên có thể xuất viện, đến lúc đó bọn họ gặp mặt ở biệt thự Vân Sơn sẽ tiện hơn rất nhiều.
Mất chút thời gian giúp Kỳ Niên xử lý xong công việc tồn đọng, sau đó Lưu Phi lấy mấy bản hợp đồng đặt trước mặt Tuân Lan, hắn chỉ vào phần trên cùng nói: “Đại sư Tuân, đây là hợp đồng phát ngôn trong nước của W.M trong một năm tới, cậu có hứng thú làm người phát ngôn này không?”
Lưu Phi đi theo bên cạnh Kỳ Niên nhiều năm, trước đó Kỳ Niên vừa nói trước khoan hẵng định ra người phát ngôn của W.M thì hắn đã biết Kỳ Niên có ý định để Tuân Lan làm người phát ngôn.
W.M là của Kỳ Niên, với tư cách là ông chủ, anh chỉ định ai làm đại sứ đều được hết, Lưu Phi sẽ không nói gì. Tuân Lan giúp bọn họ một việc lớn như vậy, đưa ra thù lao là chuyện nên làm. Vả lại, tiếp xúc với Tuân Lan mấy lần như vậy, phát hiện Tuân Lan hoàn toàn khác với những gì hắn từng thấy trong tin tức giải trí trước đây, Lưu Phi cảm thấy để Tuân Lan mà hắn biết hiện tại làm đại sứ cho W.M, tuy rằng danh tiếng không cao, nhưng ngoại hình rất phù hợp.
Tuân Lan bất ngờ nhìn thoáng qua hợp đồng. Cậu biết W.M, cậu mới chỉ nhìn thấy trên một quyển tạp chí thời trang mà nguyên chủ đặt ở đầu giường, là một thương hiệu xa xỉ đắc tiền nổi tiếng ở thế giới này, các sản phẩm của nó bao gồm quần áo, đồ trang sức, nước hoa và mỹ phẩm vân vân.
Đối với những thương hiệu như thế này, thường thì đều sẽ có một khoảng thời gian tuyển chọn để lựa chọn người phát ngôn, loại mới debut chưa bao lâu như cậu, khả năng lấy được cơ bản là bằng không. Nếu như cậu nhận phát ngôn này, vậy giá trị thương mại của cậu sẽ tăng lên mấy cấp độ.
Bên dưới hợp đồng đại ngôn của W.M còn có những đại ngôn và kịch bản điện ảnh khác, Tuân Lan hỏi: “Đây là thù lao của tôi cho việc giúp anh?”
Kỳ Niên gật đầu, “Nếu cậu còn có nhu cầu gì thì có thể nói cho tôi.”
Tuân Lan lắc đầu, lười biếng dựa vào sofa, “Anh đồng ý dạy tôi diễn xuất đã là thù lao rồi.”
Tài nguyên xuất ra từ trong tay Kỳ Niên nhất định đều là những thứ rất khó có được. Nếu Tuân Lan thật sự nhận, xây mình lên cao, nhưng tháp cao này cũng không vững chắc, nếu có ai tới chọc một cái thôi là đổ ngay. Còn chưa học cách đi, đã muốn bắt đầu chạy, kết quả duy nhất là cứ ngã mãi.
“Cậu không cần áp lực.” Kỳ Niên nói.
Tuân Lan không áp lực, cậu chỉ thích đi từng bước một, làm đến nơi đến chốn. Tuy nhiên, cậu suy nghĩ một chút, nói: “Những hợp đồng này thì không cần đâu, cho tôi một số hiện tại phù hợp với tôi đi.”
Có áp lực trong lòng kỳ thật là Kỳ Niên, muốn những thứ này là vì Tuân Lan cảm thấy cậu và Kỳ Niên còn chưa quen thuộc quá, việc công xử theo phép công đối với Kỳ Niên mà nói có thể là cách xử lý tốt nhất. Suy cho cùng, đối với rất nhiều người, nợ tiền còn tốt hơn so với nợ nhân tình.
Làm đại sứ của W.M đơn giản hơn nhận một vai diễn trong kịch bản một chút, ít nhất ngoại hình nguyên chủ cũng xuất sắc, nhưng nếu thực sự nhận, có lẽ sẽ chỉ bị chế giễu là hạ thấp địa vị của thương hiệu. Cậu cũng chưa từng đóng phim, những kịch bản mà Kỳ Niên cung cấp cậu không dám nhận bừa. Cơm phải ăn từng miếng một, trước tiên bắt đầu từ nhân vật tương đối đơn giản, mài giũa cảm giác diễn xuất.
Tuân Lan đã nói như vậy, Kỳ Niên tự nhiên là làm theo ý muốn của Tuân Lan, dặn dò Lưu Phi xong thì hai người bèn rời khỏi bệnh viện.
Mặc dù không nhận hợp đồng với W.M, nhưng trên đường trở về, Tuân Lan vẫn cẩn thận tìm kiếm thương hiệu W.M trên điện thoại, bất ngờ phát hiện ra Kỳ Niên thế mà lại là người phát ngôn toàn cầu của nhà này, và được bắt đầu từ năm thứ hai Kỳ Niên debut.
Tuân Lan nói: “Không hổ là đại ảnh đế.”
Kỳ Niên lại thành thật nói: “W.M là thương hiệu do dì tôi sáng lập, sau khi dì ấy qua đời, hiện tại nó quy về danh nghĩa của tôi.”
Sở dĩ năm nào cũng để cho anh làm người phát ngôn toàn cầu, không phải bởi vì anh thích hợp nhất, mà là bởi vì vừa lúc có thể tiết kiệm tiền, dù sao danh tiếng của anh không tệ, cần gì phải bỏ gần tìm xa.
Kỳ Niên vừa nói thế, Tuân Lan không khỏi nói: “Thật dân dã.”
Lúc này, Lôi Tuấn gọi điện tới, hắn vừa mở miệng đã vội vàng nói: “Lan Lan, cậu đã nhìn thấy sự việc trên mạng chưa? Tuyệt đối đừng trả lời bất cứ điều gì hết.”
Mặc dù không biết trên mạng lại xảy ra chuyện gì, nhưng Tuân Lan vẫn đáp: “Được, em không trả lời.”
Lôi Tuấn lại nói: “Sẵn cậu tới công ty một chuyến luôn đi.”
Tuân Lan tới nơi này lâu như vậy, còn chưa từng đến công ty lần nào, Lôi Tuấn có phần coi cậu như đứa trẻ trong nhà mà chăm sóc, có chuyện gì cũng tự mình chạy đến chỗ cậu.
Tuân Lan nói: “Được, em qua ngay.”
Cúp máy, Tuân Lan lên Weibo dạo một vòng, lập tức hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Khi cậu ở bệnh viện từ chối đại ngôn của W.M, trên mạng cũng đã có người nói một cách chắc nịch rằng cậu sắp trở thành người phát ngôn trong nước của W.M.