Những Năm Tháng Tôi Nhảy Qua Nhảy Lại Ở Hai Giới Âm Dương

Chương 18



Năm nay Tằng Linh 32 tuổi.

Những năm về trước, Tằng Linh cũng từng là một trong những hoa đán có kỹ thuật diễn có hồn nhất trong mắt công chúng. Nhưng cô đã chọn bước vào hôn nhân ngay lúc ở đỉnh cao sự nổi tiếng, rồi sau đó nhanh chóng mờ nhạt dần khỏi mắt công chúng.

Tằng Linh trở lại tiếp tục sự nghiệp sau hai năm vắng bóng, nhưng sự nổi tiếng trong giới giải trí luôn đổi thay, mới thay phiên cũ, thời gian hai năm cũng đã đủ để rất nhiều người quên mất Tằng Linh. Trong hai năm qua kể từ khi trở lại, Tằng Linh mãi vẫn không gây được nhiều tiếng vang gì, mặc dù vẫn tiếp tục đóng phim, nhưng toàn là đóng vai nữ phụ trong nhiều bộ phim truyền hình khác nhau, vậy nhưng đã không còn đạt đến đỉnh cao như trước đây nữa.

Tằng Linh là tiền bối, Tuân Lan đứng dậy chào hỏi cô.

Vẻ ngoài của Tằng Linh trông rất dễ gần, có lẽ là do cảm mạo mà giữa đôi mày chứa phần mệt mỏi, trông không có tinh thần mấy. Có lẽ Tuân Lan đứng dậy quá đột ngột, Tằng Linh hơi trốn ra sau, chờ sau khi cô nghe Tuân Lan chào hỏi mình, cô mới định thần lại, chậm rãi đáp: “Chào cậu.”

Nói xong, dường như mới nhớ ra mà mỉm cười với Tuân Lan.

Tằng Linh chọn một bàn trang điểm ở bên cạnh ngồi xuống, cách Tuân Lan hai vị trí, nữ quỷ đi theo sau Tằng Linh, trên đầu dính đầy máu, nhìn có hơi đáng sợ, nhưng hiển nhiên cô ấy cũng kiêng dè Tuân Lan, sau khi đi vào thì đứng nơi cách xa Tuân Lan nhất.

Nữ trợ lý bên cạnh Tằng Linh từ lúc vào cửa thì luôn nhìn điện thoại suốt, chỉ ngẩng đầu đánh giá cậu một lát khi Tuân Lan chào hỏi Tằng Linh, sau khi Tằng Linh ngồi xuống, cô ta cũng ngồi xuống vị trí bên cạnh Tằng Linh, lực chú ý của vẫn đặt trên điện thoại.

Ánh mắt nữ quỷ dời khỏi Tằng Linh, u ám dừng trên người nữ trợ lý, trừng mắt liếc cô ta một cái rồi chậm rãi rút về.

Tuân Lan đã ngồi xuống lần nữa, cậu cảm thấy trạng thái của Tằng Linh có chút không đúng, sự kì lạ này không phải là do bệnh tật mà do nguyên nhân khác.

Không biết mối quan hệ của cô ấy với nữ quỷ này là gì, nhưng xét từ biểu hiện của nữ quỷ thì có vẻ như cô không có ác ý với Tằng Linh, ngược lại, trợ lý của Tằng Linh lại thỉnh thoảng bị nữ quỷ âm u liếc một cái.

Khi Tuân Lan sắp make-up xong thì ngoài cửa vọng đến tiếng ồn ào, Phùng Nhã Nam đi vào cùng với người đại diện của mình và hai trợ lý, xách túi lớn túi nhỏ, rôm rả đi vào.

Đầu tháng 11, trời ngày một lạnh hơn, mỗi ngày Phùng Nhã Nam đều sẽ mang theo rất nhiều trà sữa nóng khi đến đoàn phim, ai gặp thì có phần. Tuân Lan uống trà sữa của cô hai ngày, cảm thấy Tiểu Phùng ngoại trừ lúc trợn trắng mắt không được đẹp lắm ra thì chỗ nào cũng tốt cả.

Hôm nay Phùng Nhã Nam cũng mang rất nhiều trà sữa vào, để trợ lý đưa trà sữa cho những người ở đây, cô thì ngượng ngùng đi đến bên cạnh Tằng Linh, đưa một ly cho cô bằng hai tay, “Xin chào chị Tằng Linh, em tên Phùng Nhã Nam.”

Tằng Linh nhận lấy trà sữa, mỉm cười nói cảm ơn, thái độ vừa phải không nóng không lạnh.

Tuân Lan thấy Phùng Nhã Nam thầm mím môi, dường như còn muốn nói gì đó với Tằng Linh, nhưng thấy Tằng Linh không có hứng thú nói chuyện thì cô đành phải ngồi xuống bắt đầu trang điểm.

Tuân Lan và Tằng Linh có vài cảnh diễn vào buổi chiều.

Kỹ năng diễn xuất của Tuân Lan và Phùng Nhã Nam xêm xêm nhau, cả hai đều là kiểu không được tốt lắm nhưng cũng không tệ, vả lại đây là phim thần tượng, đạo diễn cũng không có nhiều yêu cầu khắt khe đối với kỹ năng diễn xuất của họ, miễn không ô dề là được. Do đó, việc quay phim của Tuân Lan trong hai ngày qua khá suôn sẻ và không có nhiều cảnh NG* lắm.

* NG (Not good/No good): ý nói tới những cảnh quay bị lỗi hoặc không đạt chất lượng.

Nhưng hôm nay khi đối diễn với Tằng Linh, Tằng Linh lại NG liên tục, các cảm xúc không đúng chỗ, cả người cứ như đang trôi dạt bên ngoài phim trường, khiến cho đạo diễn rất không vui.

Trong mắt đạo diễn, mặc dù sau khi trở lại Tằng Linh luôn mãi không nổi không chìm, nhưng dẫu gì trước đây cô cũng thường đóng nữ chính, mới hai năm mà thôi, kỹ năng diễn xuất cũng không tới nỗi tệ như thế chứ, còn không tốt bằng những người mới vào nghề nữa.

Tằng Linh cũng biết hôm nay biểu hiện của mình quá tệ, cô liên tục nói xin lỗi. Đạo diễn thấy mắt cô đỏ hoe, cũng không muốn nói nặng lời nữa, nên cho Tằng Linh mười phút để cô tự điều chỉnh lại.

Tuân Lan cũng ngồi xuống bên cạnh nghỉ ngơi, liếc thấy Phùng Nhã Nam lại ngập ngừng đi về phía Tằng Linh, nhưng khi đến gần thì bị trợ lý của Tằng Linh chặn lại.

Tiểu Phùng khó chịu, lập tức cúi mặt, khéo léo trợn mắt, khó chịu rời đi.

Tình huống như vậy đã xảy ra rất nhiều lần trong hôm nay rồi.

Phùng Nhã Nam cũng không đi chỗ khác, dọn ghế gấp nhỏ chạy đến ngồi bên cạnh Tuân Lan, cuối cùng có vẻ không nhịn nổi nữa, bóng gió nói: “Tiểu Tuân, cậu có cảm thấy cô trợ lý kia của chị Tằng Linh quái quái không.”

Tuân Lan: “Quái thế nào?”

Phùng Nhã Nam bĩu môi, “Hôm nay nhiều lần tôi muốn đi tìm chị Tằng Linh nói chuyện, nhưng đều bị trợ lý của chị ấy chặn lại. Không phải chị Tằng Linh mệt muốn nghỉ ngơi thì là không muốn tôi quấy rầy chị Tằng Linh, tôi thấy sở dĩ danh tiếng hiện tại của chị Tằng Linh tệ như vậy chính là bị trợ trí của chị ấy phá hủy.”

Tuân Lan tò mò nói: “Danh tiếng của chị Tằng Linh không tốt ư?”

Phùng Nhã Nam nói: “Không, toàn là nói tính tình hiện tại của chị Tằng Linh rất kiêu căng, cậu cứ nhìn xem đoàn phim chúng ta lần này đi, chị Tằng Linh bị bệnh không tới ngày khai máy được thì đã có người nói chị ấy ra vẻ siêu sao.”

Vấn đề là, với quy củ trong giới giải trí thì bây giờ độ nổi tiếng của Tằng Linh cũng không còn hợp với hai chữ “siêu sao” rồi, nên những lời chế giễu đó đặc biệt khó nghe.

Tuân Lan không tìm hiểu rõ về Tằng Linh, cũng không biết giữa cô ấy trước kia và bây giờ có gì khác biệt.

Cậu hỏi Phùng Nhã Nam: “Cô thích chị Tằng Linh à?”

“Ai mà không thích phụ nữ đẹp đâu.” Phùng Nhã Nam nói một cách hợp lý, “Khi tôi còn học trung học thì đã thích chị Tằng Linh rồi, nhưng đáng tiếc, chị Tằng Linh lẽ ra có thể phát triển tốt hơn nữa, nhưng chị ấy lại chọn kết hôn. Haizz, đàn ông ấy à, chỉ yêu đương chơi thôi là được rồi, kết hôn? Làm vậy chi cho mệt.”

Trước lời nói y như tra nam này, Tuân Lan chỉ khẽ cười, mỗi người đều có suy nghĩ và lựa chọn của riêng mình, Phùng Nhã Nam hiển nhiên là fan sự nghiệp của Tằng Linh.

Phùng Nhã Nam tới là để tám nhảm, thấy Tuân Lan nhìn mình cười, suýt nữa thì rụng tim, cô vội vàng dời ghế gấp nhỏ ngồi xa hơn chút, “Tiểu Tuân, cậu đừng cười với tôi như thế này nữa, tôi có bạn trai rồi đó, mặc dù cậu rất đẹp trai, nhưng không phải mẫu người tôi thích đâu, chúng ta làm chị em thì còn được.”

Tuân Lan: “…”

Tiểu Phùng, cô nghĩ hơi nhiều rồi.

Tôi không thích cô, cũng không có hứng thú làm chị em với cô, OK?

Mười phút trôi qua, đạo diễn hỏi Tằng Linh bên kia đã ổn chưa, Tằng Linh ra hiệu rằng đã ổn. Trông cô ấy đã tốt hơn vừa nãy, khi bắt đầu quay cô đã bỏ đi những cảm xúc không cần thiết, mấy cảnh diễn đều qua trong một lần.

Sau bốn giờ chiều, cảnh quay hôm nay của Tằng Linh đã xong.

Lúc đầu, Tuân Lan để ý thấy Tằng Linh đã quay xong cảnh diễn cũng không rời khỏi đoàn làm phim mà ngồi gần đó xem họ diễn. Sau đó, trợ lý của cô lấy điện thoại đưa cho Tằng Linh, hình như là bảo cô nói chuyện với ai đó. Động tác cầm điện thoại qua của Tằng Linh có phần miễn cưỡng, cũng không biết bên kia nói cái gì, Tằng Linh cắn chặt môi, hắc khí trên người nữ quỷ đi theo cạnh cô bốc lên ngùn ngụt, thoạt trông cũng có phần nổi sùng.

Sau đó, trợ lý của Tằng Linh lại nói thêm gì đó, Tằng Linh ngồi đó che mặt vài giây, sau đó đứng dậy với gương mặt vô cảm đi theo trợ lý rời đi.

Tuân Lan luôn chú ý đến trợ lý của Tằng Linh, cậu cảm thấy đối phương không hề giống trợ lý chút nào, địa vị giữa cô ta và Tằng Linh rõ ràng là đảo ngược, Tằng Linh nghĩ cái gì, làm cái gì dường như đều phải được trợ lý cho phép.

Thấy Tuân Lan vẫn luôn chú ý tới Tằng Linh, Kỳ Niên hỏi cậu: “Có cần tôi giúp cậu hỏi nữ quỷ đó không?”

Dù sao cũng là quỷ, Tuân Lan vẫn có chút đắn đo, cậu lắc đầu: “Để xem đã.”

Ngày hôm sau, vẫn có cảnh Tằng Linh diễn.

Tuân Lan vẫn là người đầu tiên bước vào phòng hóa trang, Tằng Linh đến sớm hơn hôm qua một chút.

Hôm nay cô đeo một cặp kính râm, sắc mặt còn tái hơn hôm qua, hôm nay cô trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Tuân Lan. Đợi sau khi cô tháo kính râm xuống, Tuân Lan mới phát hiện đôi mắt cô hơi đỏ và sưng, rõ ràng là đã khóc.

Chuyên gia trang điểm đã nhìn thấy song không nói gì, nhưng đến lúc làm tóc cho Tằng Linh thì động tác rõ ràng hơi khựng.

Vì cách gần, Tuân Lan nhận thấy sự khác thường của cô ấy, nhưng không biết chuyên gia trang điểm nhìn thấy gì.

Chờ đến Tằng Linh cùng nữ quỷ đi ra ngoài, Kỳ Niên mới nói với Tuân Lan: “Là dấu răng, có dấu máu, bị cắn không lâu.”

Có máu, có thể để lại dấu vết ở vị trí đó chắc hẳn là người có thể tiếp xúc thân mật với Tằng Linh. Nhưng loại người nào có thể hạ miệng nặng như vậy?

Tằng Linh mặc áo sơ mi quay phim, cổ áo che dấu răng rất tốt. Nhưng hôm nay Tằng Linh lại một lần nữa bị đạo diễn mắng rất nặng, không phải nói sai lời thoại thì là quên thoại.

Đạo diễn tức giận mắng: “Tằng Linh, rốt cuộc cô còn diễn được không, kết hôn rồi là bỏ não luôn đúng không!”

Tằng Linh hơi cúi đầu, có vẻ bị mắng cho luống cuống, nhưng Tuân Lan cảm thấy được một loại căng chặt trước khi sụp đổ từ cô, tựa như một sợi dây bị kéo căng đến cực hạn không biết khi nào thì sẽ đứt.

Tằng Linh lúc này thật sự không diễn tốt nổi, đạo diễn cũng hết cách, chỉ đành quay cảnh của người khác trước. Sau đó lại quay cảnh của Tằng Linh, quay năm sáu lần, cuối cùng cũng qua.

Là em gái fan của Tằng Linh, khi Tằng Linh NG và bị mắng, Phùng Nhã Nam luôn ở bên lo lắng nhưng không giúp được gì, buổi trưa lúc chờ cơm, Phùng Nhã Nam lại kéo ghế gấp nhỏ đến bên cạnh Tuân Lan, xem ra cô thật sự coi cậu như chị em rồi.

Phùng Nhã Nam buồn bã nói với Tuân Lan: “Cậu có phát hiện ra không, bây giờ chị Tằng Linh thậm chí không cười nữa rồi.”

Tuân Lan ngẫm nghĩ, đúng thật, ngoại trừ mỉm cười khi chào hỏi bọn họ, những lúc khác Tằng Linh đều ngồi một mình gần đó với gương mặt chẳng có biểu cảm. Vả lại bây giờ mọi người ai mà không có điện thoại, rảnh rỗi thì lấy điện thoại ra lướt, Tuân Lan cũng không ngoại lệ, nhưng còn Tằng Linh thì Tuân Lan vẫn chưa lần nào thấy cô chủ động lấy điện thoại ra, chẳng nhìn thấy một chút nóng nảy của người trẻ.

Tuân Lan nghĩ đến dấu răng trên người Tằng Linh, bỗng nhiên muốn biết chồng của Tằng Linh là người như thế nào.

Kết quả là nghĩ cái gì thì cái đó tới, cơm hộp mà họ đang chờ vẫn chưa đến thì đã có một đám người vào đoàn phim.

Dẫn đầu là một người đàn ông đẹp trai cao lớn, mặc một bộ trang phục cổ trang tao nhã, ở phía sau gã ta là một số người giống như nhân viên làm việc trong khách sạn, trong tay họ xách theo mấy hộp lớn, trên đó viết tên của nhà hàng nào đó

Phùng Nhã Nam nhỏ giọng nói: “Là chồng của chị Tằng Linh đó, đang quay bộ phim tiên hiệp ở trường quay cách vách.”

“Anh ta tên gì vậy?” Tuân Lan hỏi, ánh mắt nhìn sang Tằng Linh, vừa lúc thấy Tằng Linh đứng lên, bước chân mang theo sợ hãi mà lui lại hai bước.

Tuân Lan nheo mắt.

Phùng Nhã Nam không chú ý thấy, cô còn đang trả lời câu hỏi của Tuân Lan: “Tên Lưu Quan Vũ, nhỏ hơn chị Tằng Linh ba tuổi. Tôi nói thật với cậu, tôi cảm thấy chồng của chị Tằng Linh không giống người tốt, tôi từng tiếp xúc với anh ta một lần trong một bữa tiệc rượu, tôi cảm thấy ai kia quá giả tạo, không xứng với một người đẹp như chị Tằng Linh.”

Tuân Lan hiểu luôn, fans đều luôn cảm thấy không ai xứng đôi với nữ thần / nam thần nhà mình mà. Nhưng, mặc dù Phùng Nhã Nam có đôi khi hơi tửng, nhưng trực giác vẫn khá chuẩn.

Bởi vì ngay giây phút Lưu Quan Vũ xuất hiện, nữ quỷ bên cạnh Tằng Linh còn kích động hơn bất cứ ai ở đây.

Cô không thể làm gì, dường như cũng không dám làm gì, cô chỉ sợ hãi đến mức liên tục lùi về sau khi Lưu Quan Vũ đi về phía Tằng Linh, cũng hét lên với Tằng Linh: “Tằng Linh, cô chạy mau, cô chạy mau đi! Đừng quay lại bên cạnh hắn ta nữa, hắn ta là ma quỷ! Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ thật sự bị hắn ta hại chết đấy!”

Lời tác giả:

“it"s always the husband.” (Luôn luôn là chồng.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.