Đứng ngoài cửa là mấy nhân viên trên ngực áo đeo thẻ <Minh Tinh Giúp Giúp Giúp>, đều là những người đã gặp ngày hôm qua, Tuân Lan nhìn hai thứ giống như bươm bướm nhỏ đang bay bên cạnh mình, “Livestream bắt đầu rồi?”
Nhân viên công tác gật đầu.
Hai con bướm nhỏ trước mắt này là hai máy quay bỏ túi, nhân viên công tác đeo một thiết bị điện tử giống dạng ghim cài ở trên vạt áo của Tuân Lan, chỉ cần kết nối ghim cài với con bướm nhỏ, con bướm nhỏ sẽ bật chức năng theo dõi thông minh, Tuân Lan đi đâu thì chúng nó sẽ đi theo đó. Một trước một sau, theo dõi toàn diện 360°, sẽ không bỏ sót bất cứ biểu cảm nào trên gương mặt cậu.
Tuân Lan cần đến thôn Đại Mã Pha trước 8 giờ, lộ trình khoảng 40 phút. Tóc còn ướt, Tuân Lan lau đại hai cái rồi cùng Tiểu Chu xách vali lên xe của tổ chương trình.
<Minh Tinh Giúp Giúp Giúp> được phát sóng trực tiếp trên nền tảng livestream Tấn Giang lớn nhất trong nước, mỗi vị khách mời đều có một phòng livestream riêng biệt. Khi bảy giờ vừa đến, phòng livestream của các khách mời lần lượt mở ra, ngay lập tức đã có lượng lớn khán giả ùa vào, hầu hết đều là fans của khách mời.
Trong phòng livestream của Tuân Lan cũng có không ít fans.
Khi sự kiện quấy rối xảy ra, một lượng lớn fans của Tuân Lan đã thoát fan chuyển sang anti, sau đó sự tình xoay chuyển, chứng minh Tuân Lan trong sạch, số fan tụt giảm trước đó đã tăng trở lại, cũng vì thế mà tăng được rất nhiều fan hâm mộ mới. Lần Tuân Lan xuất hiện gần nhất, còn là bị vây chặn ở trong gara ngầm của bệnh viện, từ đó đến nay đã qua nửa tháng. Nửa tháng qua, các fan không thấy được người, mỗi ngày đều đến dưới weibo chính thức của cậu để lại lời nhắn, một trời đau lòng không biết trút đi đâu, hiện giờ cuối cùng cũng chờ được đến ngày gameshow bắt đầu quay, tự nhiên cũng không muốn bỏ lỡ giây phút nào, bình luận được đăng lên nhiều đến mức cũng sắp nhìn không rõ mặt Tuân Lan.
Bởi vì có bươm bướm nhỏ phụ trách ghi hình nên người sống trên xe ngoại trừ Tuân Lan và Tiểu Chu, thì chỉ còn mỗi tài xế. Tuân Lan ngồi dựa vào cửa sổ xe, quãng đường lái xe hơi dài, Tuân Lan chuẩn bị chợp mắt thêm một lát.
Vì thế, các fan vừa vào phòng livestream, đập vào mắt là gương mặt đang say ngủ của Tuân Lan.
[ Cíu mạng! Sao vừa vào đã nhìn thấy hình ảnh trí mạng như vậy rồi làm xao chịu nổi đây! ]
[ Mẹ ơi! Con nhìn thấy được thần tiên rồi! ]
[ Cục cưng nhà mị đẹp quá đi mất! Mèn đét ơi, đây là nhan sắc cực phẩm gì vậy chớ! ]
[ Hì hì, khi một chàng trai nhắm mắt lại, ý chính là muốn để bạn hôn đó. ]
[ Xê ra hết! Để mị hôn anh í! ]
[ Đang cực kì phân vân giữa việc có nên làm fan mẹ nữa không đây. ]
[ Triệu Tích nhà bên đang bắn rap, Diệp Tiêu Nhã đang livestream trang điểm, Tôn Chu và Hàn Văn cũng đang trò chuyện với tài xế, chỉ có cục cưng Lan là đang ngủ ngon lành thế thoy! ]
Trên màn hình toàn bình luận hi hi ha ha, rất nhiều người bởi vì sự kiện quấy rối mà chú ý đến Tuân Lan, mặc dù là thông qua màn hình livestream, nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn Tuân Lan ở khoảng cách gần như vậy, nhao nhao cảm thán dung mạo hơn người của cậu. Đương nhiên trong đó cũng có anti-fan cố tình gây sự, bị các fan chửi cho sấp mặt.
Khung cảnh Tuân Lan ngủ nhìn giống như được ấn nút đứng yên, số lượng người xem livestream cũng tăng lên tụt xuống, nhưng thủy chung vẫn ở một mức ổn định, có thể thấy chỉ cần người vào xem thì hầu hết đều ở lại.
Khu bình luận nhao nhao nói nhìn Tuân Lan ngủ, cả đời cũng sẽ không chán.
Trong lúc livestream, các vị khách mời không thể xem điện thoại, Tuân Lan không biết những bình luận này, cậu ngủ một giấc cho đến đích đến, quét sạch toàn bộ chút mệt mỏi còn sót lại sau một thời gian dài ngồi xe hôm qua.
Không cần Tiểu Chu gọi dậy, Tuân Lan đã tự thức, cậu xuống xe xoay xoay eo. Bốn chiếc xe lần lượt dừng lại bên đường, chắc hẳn chính là các khách mời còn lại trong kỳ này.
Tuân Lan rất ít khi chú ý đến chuyện trong giới giải trí, đến nơi này đổi thế giới, lại càng hoàn toàn không biết gì cả. Trước đó Lôi Tuấn đã gửi cho cậu hết thông tin của các khách mời kỳ này, để Tuân Lan có những hiểu biết cơ bản nhất về các khách mời.
Người xuống xe đầu tiên là một người nam trẻ tuổi, khoảng độ 24-25 tuổi, ăn mặc theo phong cách hip-hop, đây là Triệu Tích, người được mệnh danh là Hoàng tử bé trong giới hát nhảy; bước xuống tiếp theo là một cô gái trẻ nhuộm tóc tím, vẻ ngoài cũng trông như vừa tốt nghiệp đại học, cô có gương mặt baby, là Hàn Văn, một trong những thành viên của nhóm nhạc nữ L.N nổi tiếng trong nước; sau đó là tiểu hoa đán* Diệp Tiêu Nhã, cô đeo kính râm, tóc uốn gợn sóng, mặc một chiếc váy dài, toàn thân toát phong thái ngự tỷ**; bước xuống xe cuối cùng là một người đàn ông nom hơn ba mươi, dáng người cao lớn, tướng mạo có phần hung ác, là diễn viên chuyên đóng vai phản diện, Tôn Chu.
* Tiểu hoa đán - (小花旦): Là danh xưng được sử dụng cho tất cả các nữ diễn viên khi vừa bắt đầu gia nhập vào con đường diễn xuất.
**Ngự tỷ - (御姐): dùng để chỉ kiểu phụ nữ trẻ, trưởng thành về ngoại hình, hình dáng, tính cách và khí chất.
Mấy người này đều tương đối có nét riêng của mình, bởi vậy Tuân Lan đã nhớ kỹ từng người từ trên tư liệu, lúc này dễ bề phân biệt.
Bướm nhỏ lặng lẽ bay, Tuân Lan cùng bốn người làm quen nhau một chút, thông qua vài câu nói chuyện ngắn gọn, cũng có hiểu biết đại khái về tính cách của mỗi người.
Lời nói và cử chỉ của Hàn Văn và Triệu Tích đều khá phóng khoáng thoải mái, nhìn đều là tính cách thân thiện dễ gần. Tính tình Diệp Tiêu Nhã hơi lạnh lùng một chút, nhưng trong lời nói sẽ không cho người ta có cảm giác lạnh nhạt xa cách, ngược lại lộ ra một sự dịu dàng nghiêm túc; về phần Tôn Chu, tính cách của chính hắn cũng rất hiền hòa, khi nói chuyện hay thích cười, nhưng bởi vì do gương mặt nên khi cười lên luôn làm cho người ta bất giác lạnh sống lưng, giống như thể ngay sau đó hắn sẽ nói ra câu “Đã nói giết cả gia đình mày thì sẽ giết hết.”
Lúc này bọn họ đang dừng ở cổng thôn, đợi một lát thì có người của tổ chương trình đi tới, dẫn bọn họ vào thôn.
Thôn Đại Mã Pha là thôn lớn trồng củ sen, trên đường vào thôn này, họ đi qua rất nhiều ruộng ngó sen lớn nhỏ khác nhau. Lúc này đang là đầu thu, lá sen héo tàn, chính là thời điểm đào củ sen. Nhiệm vụ của mấy người Tuân Lan chính là giúp một hộ nông dân họ Vương trong thôn đào củ sen, sau đó bán hết số củ sen đã đào.
Nhà họ Vương ở giữa thôn, trước cửa là một nền xi măng bằng phẳng, lúc bọn Tuân Lan đi qua, đã có hai ông bà chừng sáu mươi tuổi đứng đó chờ.
Người trong tổ chương trình giới thiệu với bọn Tuân Lan: “Đây là ông Vương, đây là bà Vương vợ ông ấy, lần này mọi người sẽ giúp họ đào củ sen.”
Mọi người lần lượt chào hỏi hai ông bà.
Hai ông bà có hơi ngại ngùng, trả lời bằng chất giọng địa phương: “Xin chào, chào, chào mọi người.”
Ánh mắt bác gái Vương lướt qua các khách mời, cuối cùng dừng lại trên Tuân Lan, thấp thỏm hỏi người tổ chương trình, “Con bé xinh đẹp như vậy, thật sự định để con bé giúp nhà tui đào củ sen sao?”
Tuân Lan sững sốt, mọi người cũng ngớ người, sau đó cùng cười to.
Ngay cả Kỳ Niên cũng không nhịn được cong môi.
Khu bình luận spam một đống “Há há há”.
[ Con bé…]
[ Em gái Tuân xịt keo cứng ngắc luôn rồi! ]
Bác gái Vương không hiểu sao tự dưng mọi người lại cười, vẻ mặt càng thêm xấu hổ.
Hàn Văn nói: “Bác à, ngài nhận sai rồi, cậu ấy là nam, không phải con gái.”
Lần này tới lượt bác gái Vương ngây người, bà lại nhìn Tuân Lan thật kỹ, mới biết được mình nhìn lầm thật rồi, vẻ mặt lập tức trở nên ngượng ngùng, “Phải phải, cho bác xin lỗi, bác sống từng tuổi này rồi mà vẫn chưa từng thấy thằng nhóc nào xinh đẹp như vậy...”
“Không sao đâu bác.” Tuân Lan nhẹ nhàng nở nụ cười, cậu để mái tóc dài gần đến vai, cộng thêm một gương mặt như thế thì bị nhận nhầm cũng không phải chuyện lạ lẫm gì.
Khúc nhạc đệm nho nhỏ qua đi, sau khi người trong tổ chương trình giải thích hạng mục công việc xong thì giao năm minh tinh gọn gàng sáng sủa cho hai ông bà Vương.
có yêu cầu khắt khe đối với các khách mời, theo bác gái Vương nói, dân lành nghề bọn họ ở đây một ngày có thể đào 500kg củ sen, bọn họ là tay mới, yêu cầu mà tổ chương trình đặt ra cho bọn họ rất thấp, năm người có thể hợp tác đào 500kg một ngày, tổng tiền lời vượt qua hai ngàn (6tr VNĐ) là được.
Đám người Tuân Lan xách vali của mình vào căn nhà hai tầng do nhà họ Vương tự xây dựng, vợ chồng bác Vương sẽ đến ở nhà con trai lớn cùng thôn và không ở đây, trong lúc đó cũng sẽ không giúp đỡ làm điều gì, trong hành trình phát sóng trực tiếp hai ngày này, các khách mời chính là chủ nhân của căn nhà nhỏ này, tự lo mọi việc ăn uống ngủ nghỉ.
Nhà tự xây của các hộ nông dân nhìn chung đều rất rộng rãi, hai tầng của căn nhà này của bác Vương đều có ba phòng, năm vị khách mời mỗi người một phòng vẫn dư, về phần các trợ lý đi theo thì đã được tổ chương trình sắp xếp đến nhà khác rồi.
Không có thời gian cho các khách mời nghỉ ngơi, mọi người đặt hành lý xuống xong thì ra cửa tập hợp, mặc áo chống thấm nước, cầm mấy thau lớn dùng đựng củ sen rồi ngồi xe ba bánh do bác trai Vương lái, đến ruộng ngó sen mà bọn họ phụ trách.
Nhà bác gái Vương không chỉ có một thửa ruộng củ sen, các khách mời phải phụ trách một mảnh trong đó.
“Đào bằng cái này sao ạ?” Triệu Tích chỉ vào khẩu súng nước đặt bên bờ.
Bác trai Vương gật đầu, xuống nước làm mẫu cho các khách mời cách đào củ sen bằng súng bắn nước.
Triệu Tích nhìn một lát, nói: “Đơn giản quá ta.”
Tôn Chu cũng cảm thấy không có gì khó, Tuân Lan đang cầm sợi dây chun nhỏ mà Hàn Văn đưa cho để cột tóc, cậu chải tóc ra sau rồi buộc một chúm tóc nhỏ sau đầu, một khuôn mặt hoàn toàn lộ ra, gương mặt vốn đã không tầm thường kia giờ đẹp đến mức gần như mang theo vài phần sắc bén.
Hàn Văn đứng ngay bên cạnh cậu, làm bộ lấy tay che mắt, “Ôi, cái ánh sáng của sự đẹp trai này!”
Diệp Tiêu Nhã cũng quay đầu nhìn Tuân Lan một cái, nói: “Cậu đẹp trai thật, nhìn đẹp hơn trong ảnh nhiều lắm.”
Tuân Lan khẽ cười, “Phải vậy chứ, nếu không sao dựa mặt kiếm cơm được.”
Hai cô gái đều không khỏi bật cười, cảm thấy Tuân Lan dễ gần hơn trong tưởng tượng.
[ Tuân Lan có hơi khác với trong tưởng tượng của tui ghê á. ]
[ Tôi nghe đồn đâu cậu ấy rất ẻo lả, nhưng giờ ngoài việc quá đẹp trai ra thì chẳng thấy có tí ẻo lả nào cả. ]
[ Lan Lan đẹp quá điiii, bộ đồ chống thấm nước xấu thế mà cũng mặc ra được khí chất cao cấp! ]
……
Bên này bác trai Vương đã dạy xong, Triệu Tích và Tôn Chu hào hứng xuống nước, kết quả vừa xuống nước đã đứng không vững, cả hai loạng choà loạng choạng, cuối cùng Triệu Tích mất thăng bằng, lúc ngã chúi về phía trước thì theo bản năng kéo theo Tôn Chu bên cạnh, hai người cùng lao đầu vào nước, cắm mặt vào ao sen.
“Phì phì!” Triệu Tích phun nước trong miệng ra, “Tôi cảm thấy dưới lòng bàn chân như có giác hút lại vậy, không rút chân được luôn!”
“Nhìn thì đơn giản, nhưng thật ra vẫn khó lắm chứ đùa.” Tôn Chu vất vả lắm mới đứng vững được, vỗ vào Triệu Tích còn đang chổng mông cố sức đứng dậy, “Nhích đít qua tí, cho anh qua.”
Triệu Tích hai tay chống bùn bên dưới, khó khăn nhích mông.
Đây cũng là lần đầu tiên Tuân Lan đào củ sen, có vết xe đổ của Triệu Tích và Tôn Chu, mặc dù lúc cậu xuống ruộng rất chú ý nhưng đi cũng loạng choạng. Ngay khi cậu sắp ngã xuống, một cánh tay bỗng nhiên vươn tới đỡ hờ cậu.
Không biết Kỳ Niên đã xuống theo từ lúc nào, anh không chạm vào được vật thực, ở trong ruộng củ sen cũng giống như đi trên đất bằng. Anh không chạm vào Tuân Lan được, nhưng cũng làm cho Tuân Lan theo bản năng ghìm lại, ổn định thân thể.
Hai nữ khách mời tay nắm tay nghiêng đông ngã tây theo xuống, vừa đi vừa hét, trông như bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ gánh vậy.
Ba vị khách mời nam phụ trách đào củ sen, hai nữ khách mời thì nhặt củ sen đào lên được bỏ vào trong thau. Bởi vì ba người không có kinh nghiệm, củ sen đào ra lứa đầu đều gãy cả.
Tôn Chu cầm một củ sen bị mình làm gãy, nói: “Bùn vào trong rồi, chắc không bán được giá mấy.”
“Rửa sạch bùn đi là được.” Triệu Tích quỳ trong ao sen, vẻ mặt nghiêm túc vừa mò mẫm dưới nước vừa nói, nét mặt y hiện vẻ hưng phấn, tay kéo lên, “Ra rồi! Ơ? Sao lại đứt nữa chứ!”
Triệu Tích cầm củ sen gãy làm hai khúc, muốn gọi Hàn Văn đi qua bên cạnh mình lại.
Hàn Văn cầm thau đi trớt luôn không thèm ngoảnh lại, “Có chút tự giác của idol đang hot tí đi! Bộ anh muốn tôi bị fans bạn gái của anh mắng chết hả?”
Những người khác cười một tiếng, Triệu Tích cười hì hì, quay đầu hỏi Tuân Lan bên cạnh: “Anh bạn trẻ ây, cậu đã làm rơi củ sen nhỏ ú này hay là củ sen to mập này?”
Tuân Lan nhướn mày, “Có con nít mới lựa chọn, em muốn hết.”
Triệu Tích nói: “Vị Thần Sông anh minh vĩ đại cảm thấy yêu cầu của cậu thiệt quá đáng, nhưng đó giờ anh ta chưa từng thấy chàng trai nào đẹp trai như cậu, cho nên quyết định đáp ứng yêu cầu của cậu.”
Triệu Tích đưa củ sen cho Tuân Lan, Tuân Lan hất cằm sang chiếc thau bên cạnh, “Xin nhờ Thần Sông bỏ củ sen vào trong thau giúp em ạ.”
Triệu Tích bèn bỏ củ sen vào trong thau, cảm thán nói: “Mình quả thiệt là vị Thần Sông tri kỉ mà.”
Tính cách của Triệu Tích không những phóng khoáng mà còn rất dí dỏm, vốn là công việc đào củ sen nhàm chán mệt mỏi, có y ở giữa pha trò chọc cười, mọi người nói nói cười cười, thời gian trôi qua cũng mau.