Thằng gầy rõ ràng rất sợ hãi vị "Triệu ca" kia, vừa nghe Thẩm Huyền Mặc nhắc tới, sắc mặt liền trắng bệch.
Thẩm Huyền Mặc chỉ vân đạm phong khinh nói một câu như vậy, sau đó bảo hắn có thể đi.
Thằng gầy vẫn nhìn Cố Bạch Y, thấy cậu gật đầu mới dám xoay người, cũng không quay đầu chạy về phía trước.
Tuy rằng chân còn què, nhưng tư thế kia hoàn toàn là chạy trối chết.
Lần trước chân thằng gầy này cũng có vấn đề gì sao?
Vấn đề này chỉ hiện lên trong đầu Yến Minh Phong một giây, lập tức bị hắn kiềm xuống, ngược lại cùng Cố Bạch Y nói về chuyện "Triệu ca".
Triệu ca tên là Triệu Tang Thực, có chút giao tình với Thẩm Huyền Mặc, xem như là đại lão xà ở khu vực này.
Tuy rằng không biết thằng gầy kia rốt cuộc là ai, bình thường luôn chạy bên này uống rượu, đại khái cũng là lăn lộn ở khu vực này.
Uy danh Triệu Tang Thực đối với một mảnh hỗn độn này không nhỏ.
"Nếu lần sau lại gặp phải loại chuyện này, cậu liền đi tìm Triệu Tang Thực, báo tên tôi là được.
" Thẩm Huyền Mặc suy nghĩ một chút, "Quên đi, sau này tôi dẫn cậu đi ăn cơm với anh ta.
"
Nếu đã ở cùng một chỗ với mình, cho dù là giả, Thẩm Huyền Mặc cũng không thể để người bên cạnh tùy ý bị người bắt nạt.
Thẩm Huyền Mặc nói xong lại nghĩ đến chuyện làm thêm của Cố Bạch Y, nhắc nhở hai câu: "Nhà hàng kia chung quy cũng không phải kế lâu dài gì, cậu có thời gian không bằng đi học chút gì khác, đọc sách nhiều cũng tốt hơn tiếp xúc với những người đó.
"
Cố Bạch Y gật gật đầu: "Chờ nhận được tiền lương tháng trước tôi sẽ từ chức.
"
Thẩm Huyền Mặc hỏi: "Còn mấy ngày nữa?"
Cố Bạch Y suy nghĩ một chút: "Nhiều nhất là ba ngày đi.
"
Gần đây là kỳ nghỉ dài ngày, trong nhà hàng đặc biệt bận rộn, có lẽ phải đợi đến ngày làm việc mới có thể nhận được tiền công.
Hơn nữa lúc này nhất thời cũng rất khó tuyển được người mới thuần thục.
Tuy rằng trong cửa hàng có chút không đúng đắn, nhân viên bên trong cũng cá rồng hỗn tạp, nhưng quản lý quả thật là người tốt, âm thầm chiếu cố nguyên chủ rất nhiều lần, Cố Bạch Y không muốn y phải khó xử.
Thẩm Huyền Mặc thoáng suy nghĩ liền hiểu được ý tứ của cậu, hắn lấy điện thoại ra đặt chỗ lùi về ban đêm, sau đó gọi điện thoại cho người nào đó.
Cố Bạch Y ở bên cạnh nghe hắn gọi một tiếng "Lão Triệu", liền phản ứng lại chính là vị Triệu ca Triệu Tang Thực kia.
Nhất thời có chút cảm động, cũng có chút bất đắc dĩ.
Cậu nhịn không được cúi đầu nhìn thoáng qua ngón tay trắng bệch như ngọc của mình, cũng hiểu được vì sao Thẩm Huyền Mặc không tin tưởng cậu có thể đánh những người kia một trận, ngược lại hoàn toàn trở thành cậu cố ý nói đỡ cho.
Đừng nói Thẩm Huyền Mặc hoàn toàn không hiểu rõ cậu, ngay cả thanh danh của Cố Bạch Y kiếp trước, rất nhiều người thấy cậu cũng thường xuyên cảm thấy cậu hư danh.
Nguyên nhân không phải cậu, chính là ngoại hình Cố Bạch Y quá dễ dàng làm cho người ta bắt nạt.
Kiếp trước cậu lớn lên ở núi sâu, bộ dạng so với bây giờ còn "yếu đuối" hơn, làn da trắng bệnh trạng, thân hình gầy nhô xương, lúc chưa bắt đầu phát triển đứng ra liền giống như tiểu cô nương ốm yếu.
Ngẫu nhiên gặp thân thích một mình, sư phụ đều bị âm thầm mắng ngược đãi trẻ con.
Mặc cho sư phụ tức giận đến thổi râu trừng mắt, nhiều lần cam đoan Cố Bạch Y cường tráng như con bê con cũng vô dụng.
Về sau vẫn là Cố Bạch Y bị sư phụ xách ra, trước mặt mọi người biểu diễn một chút làm thế nào tay không bẻ gãy thân cây to bằng cánh tay người lớn, sau đó lại đem mấy ca ca xuất sắc trong tộc đè trên mặt đất đánh cho một trận, loại lời nói ngược đãi này trong tộc mới dần dần mất đi.
Để thoát khỏi tình trạng bệnh nhược này, Cố Bạch Y từ giai đoạn phát triển đã buồn bực uống sữa để bổ sung canxi, không có việc gì liền ra ngoài phơi nắng, chiều cao ngược lại lên rất nhanh, nhưng cũng không thấy da thịt đâu.
Tránh ánh mặt trời buồn bực mấy ngày, rất nhanh lại trắng trở lại.
Có vẻ như chỉ phát triển từ "bệnh tật" đến một mức độ miễn cưỡng có thể nói là "khỏe mạnh".
Việc cải thiện danh tiếng của cậu rõ ràng là rất ít hiệu quả.
Sư phụ so với bản thân Cố Bạch Y còn tức giận hơn, giẫm lên giới hạn tuổi tác liền đem cậu đá ra ngoài tham gia thi đấu.
Không giống như những thiếu gia thế gia thường xuyên luận bàn trao đổi thanh danh, ngay từ đầu Cố Bạch Y cũng không có được thanh danh tốt gì, ồn ào duy nhất truyền đến chính là "Đẹp trai".
Lúc mới bắt đầu thi đấu, không ít lần xuất hiện đối thủ "Thương hương tiếc ngọc", nói muốn nhường cậu mấy chiêu hoặc là dứt khoát luyến tiếc động thủ với cậu chủ động nhận thua.
Nếu ngược lại là thiếu niên cùng thế hệ chưa từng thua, người bên ngoài sẽ đều truyền ra danh hiệu "Thanh Long Mãnh Hổ anh hùng thiếu niên", ngay cả con gái cũng là loại danh hào hung hãn như "Dạ Xoa" này.
Chỉ có Cố Bạch Y, thực lực bản thân như thế nào không ai tìm hiểu rõ ràng, ngược lại trước tiên bị đặt biệt danh "Cố Tây Thi".
Về sau so sánh lại, không còn ai ở trước mặt cậu nói nữa, danh hào này cũng không có rơi xuống mà lại là càng trói càng chặt.
Kỳ thật ở trong người bình thường, chiều cao Cố Bạch Y xem như tương đối nổi bật, thân thể cũng không phải thật sự rất yếu.
Nhưng đứng trên sân thi đấu, so sánh với những tráng hán to lớn như núi kia, Cố Bạch Y nhìn rất "nhỏ nhắn", "nhu nhược" lại "đáng thương".
Cũng chỉ là lúc cậu mặt không đổi sắc một cước liền đem người đá bay ra ngoài thật xa, loại giả tượng này mới hơi chút dừng lại trong vòng vài phút.
Ngoài sân cậu lại là tính tình ôn nhu phật hệ, phối hợp với vẻ ngoài bố mẹ cho này, rất khó làm cho người ta nhắc tới cái gì mà tâm lý sợ hãi.
Cố Bạch Y vốn cũng không quá để ý người khác nhìn cậu như thế nào, chỉ là sư phụ rất để ý.
Về sau cậu triệt để dùng thực lực chứng minh mình, tuy rằng còn có người sau lưng gọi cậu là Cố Tây Thi, nhưng sư phụ chỉ cần nhìn danh hào thiên hạ đệ nhất kia liền thỏa mãn.
Cố Bạch Y cũng không để ý nhiều.
Nghĩ đến sư phụ kiếp trước vẻ mặt vui mừng tự hào, Cố Bạch Y không khỏi rũ mắt xuống, che đi sự mất mát nơi đáy mắt.
Cậu nhớ gia đình và bạn bè.
Thẩm Huyền Mặc cúp điện thoại, đi đến bên cạnh xe mới phát hiện Cố Bạch Y không đi theo, ngẩng đầu gọi cậu một tiếng: "Phát ngốc gì vậy?"
Cố Bạch Y lắc đầu, đè xuống suy nghĩ kia, vội vàng đi theo.
Thẩm Huyền Mặc trực tiếp hẹn Triệu Tang Thực đi ăn tối, xác định địa điểm xong, hắn chỉ phụ trách dẫn người qua thuận tiện tính tiền.
Trên đường hắn nói cho Cố Bạch Y một chút sự tích về Triệu Tang Thực, thấy cậu không có hứng thú gì nhiều, còn tưởng là cậu sợ hãi, liền an ủi hai câu.
"Lão Triệu này tuy rằng có chút bệnh thần kinh, nhưng coi như là không sao.
Lúc trước tôi đã cứu mạng hắn, chỉ riêng phần ân tình này, mời hắn chiếu cố cậu một chút nhất định là không thành vấn đề gì.
Bình thường nếu không có việc gì thì không đi trêu chọc hắn là được.
"
Cố Bạch Y gật gật đầu, không nói gì.
Cậu nhớ tới lúc trước Thẩm Huyền Mặc từng nói giả bộ ngoan ngoãn, lại nhớ tới lời Thẩm phu nhân nhắc nhở, đoán thầm có thể Thầm Huyền Mặc thích nhu nhược ôn thuận một chút giống như cô gái nhỏ.
Mặc dù hương vị này có chút!.
Đặc biệt.
Nhưng dù sao Thẩm Huyền Mặc cũng là ông chủ tiêu tiền, đương nhiên phải dựa theo sở thích của hắn.
Cố Bạch Y không biết nhu nhược là như thế nào, nhưng giả vờ ngoan thì vẫn biết.
Ít nói, ít phản bác, Thẩm Huyền Mặc nói như thế nào cậu nghe là được.
Đến nơi hẹn trước, Thẩm Huyền Mặc im lặng dừng xe xong, Cố Bạch Y liền nhắm mắt theo sau hắn, vào cửa, lên lầu, cuối cùng dừng ở trước một gian phòng.
Ở nơi Cố Bạch Y không chú ý tới, Thẩm Huyền Mặc lộ ra một chút thần sắc ghét bỏ.
Nói thật hắn rất không muốn tiếp xúc với bệnh thần kinh Triệu Tang Thực kia, trước kia đối với chuyện hắn đuổi theo cùng cứu mạng cũng tránh như rắn rết, nhưng chuyện của Cố Bạch Y cũng chỉ là hắn ra mặt mới tốt.
Vừa lúc cũng để cho Triệu Tang Thực trả hết ân tình để đừng dính như cao dán chó nữa, cũng coi như là một công đôi việc.
Sau một hồi chuẩn bị tâm lý, Thẩm Huyền Mặc mới gõ cửa phòng.
Người bên trong nói, "Cửa không khóa.
"
Thẩm Huyền Mặc mở cửa, nhưng không lập tức đi vào, ngược lại thuận tay kéo Cố Bạch Y một cái, để cho cậu đứng phía sau mình.
Một luồng khí yếu ớt lướt qua tai hắn bay ra ngoài, Cố Bạch Y quay đầu lại, thấy một cây phi tiêu đụng vào vách tường đối diện.
Đầu nhịn là ống hút, đụng vào một tiếng trầm đục trên tường liền bắn xuống đất.
Lúc này Thẩm Huyền Mặc mới đi vào cửa, thanh âm có chút lãnh đạm: "Bệnh còn chưa chữa khỏi.
"
Thanh niên nửa ngồi trên ghế đẩu vẻ mặt kinh ngạc: "Sao lại tức giận? Đó là một trò đùa.
"
Cố Bạch Y yên lặng đi theo phía sau Thẩm Huyền Mặc vào cửa, đầu cũng không ngẩng lên.
Triệu Tang Thực đánh giá mặt cậu, lại nhớ tới lời nói trong điện thoại của Thẩm Huyền Mặc, tựa như bừng tỉnh: "Dọa đến bạn trai nhỏ của cậu?"
Ánh mắt hai người đều rơi vào trên người Cố Bạch Y.
Trong nháy mắt đó, Cố Bạch Y nghĩ đến món nợ vừa trả hết, lại nghĩ đến kim chủ hảo tâm Thẩm Huyền Mặc cùng Thẩm phu nhân, cuối cùng nhớ tới mình phải diễn kịch.
Cậu do sự có nên nặn hai giọt nước mắt hay không, nhưng ở trước mặt người ngoài thật sự là nặn không được, chỉ đành bỏ qua.
Cậu liền cúi đầu như vậy, chậm rãi, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Ngón tay còn kéo ống tay áo Thẩm Huyền Mặc không buông, một bộ tư thái bất an ỷ lại.
Giống như thật sự bị dọa sợ.
.