Những Năm Tôi Dùng Phi Nhân Loại Làm Diễn Viên

Chương 13: Cảm ơn đạo diễn Chung



Chung Cửu Đạo là đạo diễn "lấy người làm gốc", trách phạt diễn viên ma không làm theo quy tắc âm thầm xông vào phòng của diễn viên nam, quan trọng là hai diễn viên nam bị ác ma làm hại.

Anh nhanh chóng liếc nhìn căn phòng, thấy nửa chai nước suối đặt trên bàn, chắc là Bàng Tâm Hạo uống thừa.

Chung Cửu Đạo tiện tay mở chai nước suối, ném linh hồn của Thích Vãn Liên vào trong, sau khi vặn chặt nắp chai, anh gấp rút vẽ một bùa trấn tà ở bên ngoài.

Có bùa chú này, Thích Vãn Liên không thể chạy khỏi chai.

Chung Cửu Đạo mở thiên nhãn, thấy bùa chú trên nóc có một chỗ đã bị ăn mòn, âm khí liên tục thấm vào. Anh vừa muốn sửa trận bùa, thì thấy một cái đầu thò ra từ trong nóc phòng.

Nam chính Thẩm Lạc Sơn trong bộ phim mới của anh thò đầu hỏi: "Sao rồi? Đừng tham lam, chiếm một cơ thể thì lập tức hút máu, đi mau về mau!"

Nam chính Thẩm Lạc Sơn cúi đầu đụng trúng ánh mắt của Chung Cửu Đạo, anh ta lập tức sợ hãi rụt về, âm khí liên tục thấm vào phòng cũng biến mất.

Chung Cửu Đạo nhìn đóa hoa màu đỏ sậm đã khô héo một nửa, cười khẩy một cái.

Giỏi lắm, hoa phá trận pháp là do dì Ba tức Phó Nguyệt trồng, hoa do thím Dương lợi dụng cơ hội quét dọn phòng đã để vào, xuyên qua trận pháp ám Bàng Tâm Hạo là Thích Vãn Liên. Lại nhìn thái độ lúc này của Thẩm Lạc Sơn, xem ra người phía sau bày mưu khuyên Phó Nguyệt và Thích Vãn Liên vốn là kẻ thù đi hợp tác với nhau chính là anh ta.

Bốn diễn viên chính của anh, cũng to gan đấy.

Thích Vãn Liên nửa trong suốt trong chai nước suối mang vẻ mặt cay đắng, đang yếu đuối nói gì đó, không cần nghe cũng biết là ngụy biện, đẩy tất cả lỗi lầm cho diễn viên chính khác.

Chung Cửu Đạo không thèm nghe Thích Vãn Liên giảo biện, anh tiện tay vẽ một bùa Vong Xuyên lên chai nước suối.

Sông Vong Xuyên là con sông chảy ở Địa Phủ, nước sông lạnh lẽo thấu xương, nếu như linh hồn của Địa Phủ không thể lên thuyền qua sông, rơi vào sông Vong Xuyên, sẽ mãi mãi chịu đau đớn lạnh buốt. Đến khi kéo được linh hồn bên bờ sông vào trong nước, tìm con ma chết thay thì bản thân mới có thể trèo lên.

Bùa chú là dấu hiệu đặc biệt làm môi giới, dùng pháp lực làm nguồn năng lượng, liên kết hai thế giới âm dương.

Bùa Vong Xuyên lợi dụng cách này để dẫn nước sông Vong Xuyên, chỉ cần lấy chút nước, đã đủ khiến linh hồn trong chai chịu lạnh giá thấu xương.

Chung Cửu Đạo dùng sức lắc chai nước mấy cái, Thích Vãn Liên lập tức yếu ớt. Ngâm trong nước, linh hồn biến thành trạng thái nửa trong suốt, ướt dầm dề mà nhìn Chung Cửu Đạo.

Sau khi tạm thời giam Thích Vãn Liên, Chung Cửu Đạo sửa trận bùa trong phòng, cất đóa hoa hoàn toàn khô héo, dùng pháp lực loại bỏ âm khí trong người Bàng Tâm Hạo và Lạc Hòe.

Lạc Hòe là diễn viên nghe lời, mỗi ngày ăn canh ba bữa, trong người đầy đủ dương khí, nếu không phải trời sinh bát tự yếu, trong tên có ma thì vốn sẽ không bị thương. Cậu giống đứa trẻ có hại bẩm sinh, sau này bổ sung thế nào đi nữa, vẫn sẽ yếu hơn người thường.

Lần này cậu và Bàng Tâm Hạo cùng bị ác ma tấn công, Bàng Tâm Hạo là bị thứ kia ám, nhưng cơ thể không có vết thương nào. Chỉ cần đuổi Thích Vãn Liên đi, thêm một bát nước nóng "tro cỏ" thì có thể tràn đầy sự sống.

Mà rõ ràng Lạc Hòe chỉ chạm vào cành hoa, đã bị thương rất nặng.

Chung Cửu Đạo mở thiên nhãn nhìn thấy rõ ràng, nửa người của Lạc Hòe tê dại là vì đóa hoa đó đang sinh trưởng trong linh hồn của Lạc Hòe, vô số dây leo đã bò đầy nửa linh hồn của cậu, đang hút linh hồn của cậu để lớn lên.

Cũng do cái tên "Lạc Hòe" được đặt không hay, "tên [míng]" có âm thông với "mạng [mìng]", trên đời thường xảy ra tình huống đặt tên không tốt cần đổi tên đổi vận, đủ thấy tầm quan trọng của nó.

"Lạc" thuộc nước, nước thuộc tính âm, cái họ đã không tốt mà còn đặt tên "Hòe". Theo cây gần ma, chẳng trách vật tà loại cây cỏ lại sinh trưởng trong linh hồn của cậu.

Nhưng mà cho dù Lạc Hòe khuyết thiếu bẩm sinh, dưới sự bảo vệ của canh, ác ma bình thường cũng không thể dễ dàng làm cậu bị thương.

Phải nói Phó Nguyệt quá mạnh, chỉ dựa vào đóa hoa đã có thể phá trận bùa của Chung Cửu Đạo, đủ thấy cô ta hùng mạnh rồi.

Hèn gì Phó Nguyệt là ác ma có giá trị vũ lực mạnh nhất trong biệt thự, không cần lừa gạt như Thích Vãn Liên. Thích Vãn Liên ám Bàng Tâm Hạo còn cần phải lừa Bàng Tâm Hạo chủ động đồng ý, mà Phó Nguyệt chỉ cần một đóa hoa đã có thể lấy nửa mạng người.

Vết thương của Lạc Hòe không dễ chữa, Chung Cửu Đạo ném Bàng Tâm Hạo vẫn hôn mê sang một bên, đặt Lạc Hòe lên giường, cởi cúc áo của cậu.

Muốn cứu Lạc Hòe, cần lấy pháp lực mạnh mẽ ép cây ma đang quấn lấy linh hồn ra, nhưng quá trình này ắt sẽ khiến linh hồn của Lạc Hòe bị thương. Cho nên anh phải cắn đầu ngón tay, dùng máu vẽ trận bùa lên người cậu, lấy máu thiên sư của Chung Cửu Đạo bảo vệ hồn phách của Lạc Hòe.

Từ nhỏ đến lớn Chung Cửu Đạo không thích cách làm nhất, cha chú của anh hở ra là cắn ngón tay hoặc phun máu để ngăn cản kẻ thù, chiêu này rất tàn khốc, mười đầu ngón tay đều nát, bình thường đầu ngón tay vô cùng thê thảm.

Cũng vì không muốn cắn ngón tay, lúc nhỏ Chung Cửu Đạo mới điên cuồng tu luyện pháp lực, học các loại bùa chú, mới khỏi phải chịu đựng nỗi đau đứt tay xót ruột.

Mặc dù không thích, nhưng Lạc Hòe bị thương là trách nhiệm của anh, nhất định Chung Cửu Đạo sẽ chữa khỏi cho cậu.

Anh cắn ngón trỏ tay trái, đặt đầu ngón tay ở ngựa Lạc Hòe, vừa định vẽ bùa thì cửa truyền đến một tiếng "Két".

Tiền Đa Quần nhai kẹo cao su đứng ở trước cửa, kích động suýt nuốt kẹo cao su vào bụng.

Chung Cửu Đạo: "..."

Anh sốt sắng đi đến, đạp hỏng khóa cửa phòng. Mặc dù anh nhớ đóng cửa, nhưng cánh cửa vốn không khóa được, chỉ khép hờ nên bên ngoài đẩy nhẹ là mở.

Pháp lực đã tích trên đầu ngón tay, không làm phép sẽ làm bản thân bị thương, Chung Cửu Đạo không kịp giải thích với Tiền Đa Quần, anh dứt khoát tập trung tinh thần, chuyên chú vẽ bùa chú lên vai trái, ngực trái và bụng bên trái của Lạc Hòe.

Anh có đạo pháp uyên thâm, viết như có thần, vẽ liền mạch lưu loát.

Tiền Đa Quần thấy Chung Cửu Đạo phách lối như vậy, anh ta đứng đây mà vẫn còn ức hiếp diễn viên phụ. Tiền Đa Quần vội vàng lấy ghế chặn cửa, xông lên túm cánh tay của Chung Cửu Đạo nói: "Chúng ta không thể làm chuyện này!"

May mà Chung Cửu Đạo đã vẽ xong bùa chú, máu tươi lóe tia sáng ở trên người Lạc Hòe, nhanh chóng thấm vào trong linh hồn của cậu.

Cây ma lan tràn trong hồn phách của Lạc Hòe bị ép ra, tiếp xúc với không khí bên ngoài lập tức biến thành bụi, mắt thường vốn không nhìn thấy thứ này.

Tiền Đa Quần đẩy Chung Cửu Đạo xuống giường, nhanh chóng cài lại cúc áo của Lạc Hòe, thất vọng nói với Chung Cửu Đạo: "Anh nhìn lầm chú rồi!"

Anh ta vừa muốn ngủ, thì nghe thấy bên ngoài "rầm" một tiếng, hình như là tiếng thứ gì đó bị đập.

Tiền Đa Quần lo đạo cụ bị hỏng, rất trách nhiệm mà chạy ra kiểm tra, đến chỗ phát ra tiếng thì thấy cửa phòng của Bàng Tâm Hạo khép hờ, nên anh ta cẩn thận đẩy khe cửa, thấy được cảnh vừa rồi.

Bàng Tâm Hạo nằm trên đất không rõ sống chết, Lạc Hòe hôn mê trên giường, áo bị cởi ra, Chung Cửu Đạo ngồi trên đùi Lạc Hòe, đặt tay lên ngực cậu.

Giây phút đó, trong đầu Tiền Đa Quần chỉ có hai chuyện, thứ nhất là đóng cửa đừng để chuyện bị lộ; thứ hai là làm Chung Cửu Đạo tỉnh táo lại.

Khổ nỗi giá trị vũ lực của bản thân quá thấp, nếu không phải vừa nãy Chung Cửu Đạo tự đứng lên, thì Tiền Đa Quần cũng không đẩy anh nổi.

"Sao chú..." Tiền Đa Quần lực bất tòng tâm nói, "Nếu chú có tiền có thế, có rất nhiều trai xinh gái đẹp dính sát xin kịch bản, hai bên tình nguyện, mặc dù anh không thích, nhưng cũng không nói gì. Nhưng mà chú nhìn chú đi, đoàn làm phim nghèo túng, khó khăn lắm mới lừa được diễn viên ngốc nghếch đến, mà chú cũng không biết thẹn ra tay với diễn viên? Quá đểu rồi đó!"

"Ưm~" Lạc Hòe trên giường phát ra tiếng lầm bầm, rõ ràng là trị liệu có hiệu quả, sắp tỉnh rồi.

"Làm sao đây làm sao đây..." Tiền Đa Quần nôn nóng đi lòng vòng trong phòng, anh ta không kịp nghĩ ra nên giải thích thế nào với diễn viên, vì rõ ràng hai diễn viên đều bị Chung Cửu Đạo đánh ngất xỉu.

Chung Cửu Đạo thở dài, cuối cùng giấy vẫn không gói được lửa.

Anh túm Tiền Đa Quần, ném con người gầy nhom đó ra ngoài cửa, còn nói: "Anh đến phòng chiếu phim gia đình ở tầng ba đợi tôi, một lát nữa tôi sẽ cẩn thận giải thích với anh."

"Không lẽ chú muốn đuổi anh đi?" Tiền Đa Quần nghi ngờ hỏi.

Chung Cửu Đạo lười giải thích: "Thím Dương, đưa anh ta đi. Đây là cơ hội cuối cùng tôi cho các người, trước khi tôi đến phòng phim, nếu anh ta bị chút vết thương, tôi bảo đảm tối nay biệt thự sáng rực đèn."

"Vâng, đạo diễn Chung." Thím Dương bay ra từ trong bức tường bên cạnh, ngoan ngoãn nói.

"Ế? Thím Dương, thím đi ra từ đâu đấy? Ế!" Tiền Đa Quần sợ hãi xém rớt mắt.

"Cậu Tiền, mời đi bên này." Thím Dương vẫy tay về phía cầu thang, một cơn gió lạnh kéo Tiền Đa Quần đến trước cửa phòng phim tầng ba.

Cửa "két" một tiếng tự mở, thím Dương đứng phía sau Tiền Đa Quần, lộ ra tám cái răng trắng muốt, lễ phép cười nói: "Cậu Tiền, mời vào."

Tiền Đa Quần còn chưa kịp phản kháng, đã bị một lực hút rất lớn kéo vào trong phòng, không thể phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Tạm thời đuổi được Tiền Đa Quần, Chung Cửu Đạo đỡ Bàng Tâm Hạo ngồi yên trên ghế, bản thân thì đứng tựa bên cửa sổ, nhỏ tiếng đọc thanh tâm chú cho hai người, đánh thức hai người đang hôn mê.

Chuyện hôm nay, anh có trách nhiệm.

Đoàn làm phim quá bận bịu, một mình đạo diễn gánh hết công việc như quay phim, hướng dẫn, chuyển đạo cụ, làm cơm vân vân lên người, Chung Cửu Đạo không thể phân thân, chẳng để ý mấy diễn viên chính âm thầm cấu kết dưới mắt anh, nghĩ ra loại kế hoạch thâm hiểm này.

Ngoài ra, diễn xuất của Bàng Tâm Hạo thật sự quá kém.

Lúc Chung Cửu Đạo thuê người không có bất cứ lựa chọn gì, chỉ có thể chọn người giá thấp, mời (lừa) diễn viên có giá trị nhan sắc như Bàng Tâm Hạo đúng là khó khăn, Chung Cửu Đạo không nỡ đổi người.

Vả lại Chung Cửu Đạo trẻ tuổi ngông cuồng, tin chắc không có diễn viên nào mình không dạy được. Cho dù thật sự quá kém, làm mẫu cho Bàng Tâm Hạo, để cậu ấy luyện từng động tác và biểu cảm, luyện nhiều lần sẽ có thể quay tốt.

Ai ngờ vấn đề diễn xuất của Bàng Tâm Hạo đã không thể dùng kiến thức chuyên nghiệp bù đắp, vốn dĩ hết cứu được rồi.

Đúng là hôm nay Chung Cửu Đạo bị "một lá che mắt" bịt kín hai mắt, nhưng mà anh chưa mù, đương nhiên nhìn ra có vẻ Bàng Tâm Hạo khác lúc trước, cộng thêm vị trí phòng ngủ của Bàng Tâm Hạo, phân tích chút nữa thì có thể đoán ra chắc chắn Bàng Tâm Hạo đã bị ám.

Nhưng lúc đó Chung Cửu Đạo chưa nghĩ tỉ mỉ, nắm bắt thời gian quay xong cảnh của Bàng Tâm Hạo, để bản thân không nghĩ nhiều.

Cuối cùng... vẫn là bị diễn xuất thu hút, chốc lát không muốn suy nghĩ.

Đến khi kết thúc công việc đi về phòng, Chung Cửu Đạo suy xét cẩn thận, mới nghĩ ra sự khác thường của Bàng Tâm Hạo, lại nhận ra tối nay Lạc Hòe ở cùng với cậu ấy, nên anh vội vàng đến ngăn cản.

Là anh tham lam, anh nên gánh vác trách nhiệm này.

Nói sự thật với hai người, thành khẩn xin lỗi, đồng ý đưa phí bịt miệng. Chung Cửu Đạo mang tâm trạng nặng nề nghĩ.

Nghĩ đến đây, anh lại tức giận lắc mạnh chai nước mấy cái, khuấy đến mức Thích Vãn Liên trong chai bị lật đến thoi thóp.

Tình trạng kinh tế của Chung Cửu Đạo bây giờ là nghèo rớt mồng tơi, tất cả gia sản đều dùng để quay phim, không trả nổi phí bịt miệng.

Nhưng không sao, anh có kỹ năng, có thể dùng cơ thể gán nợ.

Sau này hai người Bàng Tâm Hạo và Lạc Hòe gặp phải tai họa gì, Chung Cửu Đạo sẽ lập tức ra tay, lấy công trả nợ.

Trước mắt tạm quyết định mỗi người mười triệu tiền giữ miệng, dựa theo cấp của tà ma để chia từ một triệu đến mười triệu. Gặp phải ác ma như Phó Nguyệt, một lần sẽ có thể trả hết nợ, thật ra hai người sẽ còn nợ lại Chung Cửu Đạo chút tiền, không đáng bao nhiêu.

Trong phút chốc, Chung Cửu Đạo đã nghĩ xong mấy kế hoạch chi tiền giữ miệng.

Đọc xong thanh tâm chú, Lạc Hòe và Bàng Tâm Hạo cùng mở mắt.

Lạc Hòe mơ màng dụi mắt, bò dậy trên giường, cậu sờ cánh tay, nghi ngờ nói: "Có lẽ vừa nãy tư thế ngủ của mình không đúng, đè vào cánh tay, nửa người cũng tê tê, may mà tỉnh dậy kịp thời."

Bàng Tâm Hạo sờ gáy bảo: "Ai da ai da, tôi mắc bệnh xương cổ rồi sao? Cổ đau quá!"

"Cậu cậu tỉnh rồi?" Chung Cửu Đạo nặng nề nói.

Hai người nhìn Chung Cửu Đạo, Lạc Hòe tò mò hỏi: "Đạo diễn Chung? Sao anh lại ở trong phòng của tôi?"

"Các cậu cẩn thận nghĩ xem đã xảy ra chuyện gì." Chung Cửu Đạo nói.

Bàng Tâm Hạo vắt hết óc ngẫm nghĩ, cũng không nghĩ ra cả ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì. Cậu ấy nhớ hình như mình quay phim không tốt, về phòng khóc rất lâu rồi ngủ mất, còn mơ thấy Thích Vãn Liên và cậu ấy ôm nhau, thế nào cũng không tách ra.

Nhớ đến đó, Bàng Tâm Hạo đỏ mặt, ngại ngùng nói trước.

Lạc Hòe chưa bị ám, nên nhớ ra hơn nửa, cậu nói: "Vừa nãy tôi và lão Bàng tập kịch bản, cậu ấy diễn cảnh bị ám rất tốt, tôi bị cậu ấy dẫn dắt, sợ đến ngất xỉu luôn!"

Chung Cửu Đạo: "... Cậu chỉ nhớ những điều này?"

"Còn thiếu gì đó." Lạc Hòe xoa huyệt thái dương: "Hình như tôi đi tìm anh đúng không? Nguyên nhân là... tôi và Bàng Tâm Hạo tập kịch bản, tìm đạo diễn Chung... thực vật... hướng dẫn! Đúng! Tìm đạo diễn Chung hướng dẫn chúng tôi tập kịch bản!"

Chung Cửu Đạo: "..."

Sau khi bị ma quỷ ám, quả thật sẽ xuất hiện tình huống rối loạn ký ức, nhưng mà lần đầu tiên anh thấy người tự bổ sung ký ức tốt đẹp như Lạc Hòe, thế này là tự mang kính lọc trong não à.

Chẳng trách thể chất của Lạc Hòe dễ gọi âm, nhưng vẫn có thể sống bình yên nhiều năm, chắc là do tinh thần lạc quan của cậu tạo ra.

Ngoài ác ma mạnh mẽ ngang tàng như Phó Nguyệt, hồn ma khác rất khó trực tiếp tấn công con người.

Con người sinh ra có ba ngọn đèn bảo vệ, ác quỷ không thể làm hại. Cho nên cần tấn công tư tưởng trước, dùng mọi cách khiến con người sợ hãi, một khi tinh thần bị thương, ba ngọn đèn sẽ trở nên vô cùng yếu ớt, như vậy sẽ bị ác ma lợi dụng sơ hở.

Cho dù Thích Vãn Liên muốn ám Bàng Tâm Hạo, cũng phải lợi dụng bóng ma tâm lý quay phim không tốt của Bàng Tâm Hạo trước mới thành công, hồn ma bình thường khác cũng như vậy.

Lạc Hòe lạc quan bẩm sinh, cho dù ác ma dọa cậu thế nào, cậu đều kiên quyết không nghĩ về hướng kia, kiểu tinh thần ngây thơ này đã bảo vệ cậu ấy.

Nghĩ ra điều này, Chung Cửu Đạo hơi do dự. Nếu anh nói thẳng việc có ma, đúng là nhất thời sẽ giải thích chuyện này, nhưng sẽ gây tổn thương lớn về tương lai của Lạc Hòe.

Một khi Lạc Hòe bắt đầu đa nghi, vậy trừ khi mấy chục năm sau Chung Cửu Đạo luôn ở bên cạnh bảo vệ cậu, nếu không với thể chất của cậu thì cả đời không được yên bình.

Lúc Chung Cửu Đạo xoắn xuýt, Bàng Tâm Hạo hỏi Lạc Hòe: "Cậu vừa nói gì? Tôi diễn tốt?"

"Đúng vậy!" Lạc Hòe cầm điện thoại nói: "Lúc cậu đóng phim tôi đã quay lại đó, nhất định là cậu đả thông hai mạch nhâm đốc, nên diễn xuất tăng vùn vụt, có bí quyết gì dạy tôi đi!"

Bàng Tâm Hạo trố mắt nhìn người trong video của Lạc Hòe, lộ biểu cảm "anh đẹp trai anh là ai", cậu ấy hoàn toàn không nghĩ ra hôm nay đã xảy ra chuyện gì.

"Lẽ nào lúc mình mộng du, diễn xuất sẽ vô cùng tốt?" Bàng Tâm Hạo không nhịn được mà nghĩ.

Đối diện ánh mắt tôn sùng của Lạc Hòe, Bàng Tâm Hạo nuốt nghi ngờ vào trong bụng, cứng ngắc nói: "Đúng, tôi chỉ đột nhiên biết diễn, có lẽ lượng biến tích lũy đạt đến biến chất rồi, thấu hiểu những thứ học trước đây rồi."

"Vậy có phải sau này cậu không cần lo vấn đề diễn xuất không?" Lạc Hòe thật lòng vui mừng cho bạn tốt, "Tốt quá, cậu có thể trở mình rồi!"

Dưới sự cổ vũ của Lạc Hòe, Bàng Tâm Hạo cũng dần xuất hiện suy nghĩ tích cực như "mình làm được", "mình sẽ dần dần giỏi lên", "đã bắt đầu thay đổi rồi", cậu ấy nắm tay nói: "Nhờ có đạo diễn Chung hướng dẫn, sau này tôi sẽ cố gắng hơn!"

"Cảm ơn đạo diễn Chung!" Hai người đồng thanh nói với Chung Cửu Đạo.

Chung Cửu Đạo: "..."

Thôi, bạn mãi mãi không thể gọi người giả vờ ngủ tỉnh dậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.