Những Năm Tôi Dùng Phi Nhân Loại Làm Diễn Viên

Chương 36: Bộ phim ngừng chiếu



Gương mặt của Chung Hồng Nghiên thoáng qua vẻ tranh chấp, nhưng rõ ràng anh ấy không có can đảm rời xa nhà, đến cả biên tập phim cũng không dùng cái tên “Chung Hồng Nghiên”, mà là dùng ID của tài khoản Uploader.

“Thôi.” Chung Hồng Nghiên lắc đầu, “Đời anh anh đều sống ở đây, rời khỏi nhà họ Chung, anh rất khó thích ứng.”

Thay đổi không phải một sớm một chiều, Chung Cửu Đạo không cố ép anh ấy.

Chung Hồng Nghiên dừng xe trong bãi đỗ, cho dù đã hơn ba giờ sáng, Chung Cửu Đạo vẫn đi thăm bố.

Mẹ nghe nói tối nay anh về, nên đã đợi bên cạnh giường bệnh của bố. Bà là người vô cùng xinh đẹp nho nhã, cũng là một người mạnh ở giới thiên sư.

“Con về rồi.” Mẹ Chung ngồi trước giường bệnh của bố Chung, nhìn thấy con trai về, trên mặt bà thoáng qua vẻ vui mừng. Thấy chồng không tỉnh lại, bà giơ tay nắm tay Chung Cửu Đạo, nhỏ giọng bảo, “Thấy bộ phim đầu tiên của con thành công, mẹ rất vui.”

Được người nhà chúc mừng, Chung Cửu Đạo cũng vô cùng vui. Nhưng xem xét thấy đang ở trước giường bệnh của bố, anh cũng chỉ cẩn thận gật đầu, nói với mẹ: “Sức khỏe của bố thế nào hả mẹ?”

“Đã đưa đi khám gấp rồi, do tức giận quá độ, may mà nôn ngụm máu ra ngoài, không đè tức giận trong lòng, không có gì đáng ngại, chữa trị một khoảng thời gian là khỏi.” Mẹ Chung nói.

Thật ra bố Chung không già lắm, cũng chỉ sáu mươi tuổi, nhưng không muốn nhuộm tóc, nhất định phải làm mình giống thần tiên, râu dài lông mày dài, tóc trắng cả đầu khiến bản thân trông giống chín mươi tuổi.

“Bị con thắng đã tức giận như vậy sao?” Chung Cửu Đạo nghi ngờ, “Bố đâu phải người hẹp hòi.”

“Cũng không hẳn vì con thắng, chủ yếu là “Thủ Chính Lục” lỗ nặng rồi. Hiếm khi ông ấy hạ mình dấn thân vào nghề điện ảnh, chính là để tuyên truyền sự vĩ đại của sự nghiệp thiên sư tới mọi người. Dòng họ không được người đời để ý, còn mắng cảnh đuổi ma của ông ấy té tát, ông ấy không chịu được những chuyện đó mà thôi.” Mẹ Chung thở dài nói.

Chung Cửu Đạo: “Tìm con làm đạo diễn, cho con một nửa đầu tư, “Thủ Chính Lục” có thể tốt hơn bây giờ.”

“Ai nói không phải chứ.” Nhân lúc bố Chung hôn mê, mẹ Chung dùng sức véo mu bàn tay của ông.

Chung Cửu Đạo: “…”

“Con đứng đây.” Mẹ Chung nói với Chung Cửu Đạo.

Chung Cửu Đạo đi tới đứng yên, mẹ Chung cầm điện thoại chụp bức hình ba người.

Mẹ Chung: “Được rồi, con về phòng nghỉ ngơi, đợi ngày mai ngủ đủ rồi thì đi đi.”

Chung Cửu Đạo: “Vẫn chưa thấy bố tỉnh mà đã đi rồi, hình như bất hiếu quá.”

Mẹ Chung thở dài: “Mẹ sợ ông ấy tỉnh lại nhìn thấy con, cảm thấy mất mặt sẽ bệnh nặng hơn. Nếu như con đi rồi, mẹ cho ông ấy xem ảnh con về, ông ấy nhìn ảnh của con mắng một trận thì có thể hả giận.”

Hiểu rồi, anh không về, chỉ sợ bố sẽ giận đến đứng tim; anh về, bố thấy anh thản nhiên, cũng sẽ giận đến đứng tim. Chỉ cần anh về thăm, nhưng không để bố anh nhìn thấy, mới giúp được cho sức khỏe của bố.

Nói chuyện với mẹ thêm một lúc, Chung Cửu Đạo bèn đi tới phòng khách nghỉ ngơi. Do anh bỏ nhà đi, nên trong nhà đã niêm phong phòng của anh không cho anh vào. Dù sao đó là chỗ ở của người thừa kế nhà họ Chung tương lai, là vị trí phong thủy tốt nhất ở nhà họ Chung, ngồi trong phòng học thuộc có hiệu quả tốt hơn phòng khác. Nếu anh đã không phải người kế thừa nhà họ Chung nữa, tất nhiên phải nhường lại.

Phần lớn phòng khách đều cho người đến nhà họ Chung xin giúp đỡ ở, trong phòng khách dán luôn tờ thu phí: bùa thanh tâm 50 nghìn tệ/tấm, bùa trừ tà 50 nghìn tệ/tấm, bùa trấn linh 100 nghìn tệ/tấm…

Bùa ngũ lôi giống cái trước đây Chung Cửu Đạo dùng để đối phó Phó Nguyệt là 1 triệu tệ/tấm, dù sao bùa này có uy lực lớn mạnh, đến ác ma như Phó Nguyệt còn có thể bị đánh chết. Dù là nhà họ Chung, người có thể vẽ được loại bùa chú này cũng chỉ lác đác, thậm chí hai người hợp sức mới có thể đủ pháp lực để vẽ, kiểu xem bùa chú như giấy trắng giống Chung Cửu Đạo là thiểu số.

Những năm gần đây, bùa ngũ lôi mà nhà họ Chung dùng đều do Chung Cửu Đạo vẽ trước đây, cũng không biết còn bao nhiêu.

Nghĩ đến đây, Chung Cửu Đạo ngồi dậy, lấy giấy bùa trong phòng khách, vẽ từng tấm.

Cả đêm anh vẽ rất nhiều, đặt chúng trong hộp, ngày mai mẹ nhìn thấy sẽ cất đi, lúc nhà họ Chung gặp phải ma quỷ khó đối phó sẽ lấy ra dùng. Bố luôn cho rằng họ tích trữ đầy đủ, nhưng không biết mỗi năm Chung Cửu Đạo về sẽ vẽ thêm.

Vẽ bùa chú cả đêm, đến khi trời sáng mới cảm thấy hơi mệt mỏi. Chung Cửu Đạo ngả người nằm ngủ, ngủ một giấc đến tối, được Chung Hồng Nghiên lay tỉnh.

“Cửu Đạo, mau tỉnh dậy! Hình như gia chủ sắp tỉnh rồi, chúng ta mau rời khỏi nhà, nếu ông ấy tỉnh lại nghe thấy em ở nhà, nhất định sẽ nhổ hết ống truyền rồi cầm kiếm gỗ đào đến xiên em đó.” Chung Hồng Nghiên bảo.

Vì nghĩ cho sức khỏe của bố, Chung Cửu Đạo chỉ có thể vội vàng rời đi.

Gần đây anh bận bịu, tối qua lại thức trắng đêm, lúc lên xe vẫn buồn ngủ, mơ màng ngủ một đường, đến khi vào thành phố mới tỉnh, mở điện thoại xem có tin tức không.

Lạc Hòe cầm túi tiền, Chung Cửu Đạo lo cậu gặp phải sự cố, bèn đặt Lạc Hòe làm người liên lạc quan trọng, cho dù điện thoại tắt tiếng cũng sẽ không bỏ lỡ cuộc gọi của cậu.

Hôm nay điện thoại hơi yên tĩnh, có lẽ Lạc Hòe bận nên không gửi tin cho anh, vậy chắc không có chuyện quan trọng…

Nhìn tài khoản xã hội có 99 tin chưa đọc, Chung Cửu Đạo cảm thấy mình yên tâm hơi sớm.

Quả thật Lạc Hòe không gửi tin, Tiền Đa Quần đã khóc từ trưa đến tối rồi.

Tiền Đa Quần: [Vừa nhận được tin, phim của chúng ta bị cấm chiếu, ngày mai sẽ gỡ rồi!]

Bàng Tâm Hạo: [Đạo diễn Chung, tôi đau lòng quá, vì sao phải đối xử với chúng ta như vậy.]

Kế Phán: [Tôi đã tìm người nghe ngóng rồi, họ nói với bên ngoài là “Ngôi nhà sa đọa” không phù hợp tiêu chuẩn chiếu trên rạp, thật ra là có người gây khó dễ từ trong. Hình như nhà đầu tư bên “Thủ Chính Lục” làm đó, mối quan hệ của họ rất mạnh, nhất thời người của tôi không giúp được gì.]

“Người của “Thủ Chính Lục” làm?” Chung Cửu Đạo không đau lòng như mấy người khác, bộ phim này anh đã kiếm đủ tiền rồi, phần phòng vé cũng đủ cho anh đầu tư phim mới, anh rất bình tĩnh, chỉ cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ.

“Bên “Thủ Chính Lục” làm gì?” Chung Hồng Nghiên đang lái xe hỏi.

“Ngôi nhà sa đọa bị ép ngừng chiếu.” Chung Cửu Đạo thản nhiên bảo.

“Cái gì?!” Chung Hồng Nghiên làm cắt nối phim giẫm mạnh thắng xe.

Xe dừng bên đường, Chung Hồng Nghiên quay sang hỏi: “Dựa vào đâu? Trong “Thủ Chính Lục” cũng nhiều cảnh đẫm máu mà? Dựa vào đâu mà cấm chúng ta chứ không cấm họ?”

Chung Cửu Đạo nghĩ ngợi nói: “Thật ra em luôn cảm thấy, “Ngôi nhà sa đọa” không nên có nhiều phòng vé như vậy. Phim kinh dị khác phim hài và phim hiệu ứng, dù sao nó không phải phim được toàn dân thích nghi, còn có nhiều người nhát gan không dám xem, một ngày có thể được năm sáu mươi triệu đã khá cao rồi. Có chuyện cần phải thừa nhận, là “Thủ Chính Lục” kém, nên dẫn khá nhiều khán giả đi xem “Ngôi nhà sa đọa”.”

Do chiếu cùng thời điểm, lại đều là phim kinh dị bí ẩn sau khi quy định mới được truyền xuống, khó tránh cư dân mạng sẽ so sánh hai phim.

Có nhiều người mắng “Thủ Chính Lục” thì có nhiều người khen “Ngôi nhà sa đọa”, một giẫm một khen cũng là lẽ thường.

Trước đó “Ngôi nhà sa đọa” không tuyên truyền đủ, hầu như toàn dựa vào người xem tự tuyên truyền, so với “Thủ Chính Lục” được tuyên truyền khắp nơi thì còn lâu mới đủ.

Lúc cư dân mạng mắng “Thủ Chính Lục” khen “Ngôi nhà sa đọa”, ắt có nhiều người từng nghe nói “Thủ Chính Lục” sẽ chạy ngược lại xem “Ngôi nhà sa đọa”. Có thể nói, không có “Thủ Chính Lục”, “Ngôi nhà sa đọa” vẫn thành công, nhưng sẽ không thành công đến mức này.

“Họ không để chúng ta tiếp tục cản trở kiếm tiền thôi.” Chung Cửu Đạo bình tĩnh nói, “Bây giờ chỉ là không phù hợp tiêu chuẩn của rạp nên không thể chiếu, nhưng web film sẽ khá phóng khoáng. Chúng ta biên tập lại một chút, bớt đi vài cảnh không thích hợp cho thanh thiếu niên, vẫn có thể chiếm suất chiếu trên mạng.”

“Biên tập lại thì không thành vấn đề, nhưng mà lần này gia chủ quá đáng quá!” Chung Hồng Nghiên vẫn tức giận, “Không đánh lại thì phong sát, đó không phải chơi xấu sao?”

Chung Cửu Đạo lại lắc đầu: “Em cảm thấy không phải bố em làm.”

Ông rất sĩ diện, thua thì thua, thà tức đến hộc máu, cũng sẽ không cạnh tranh không chính đáng.

“Cũng đúng, gia chủ hôn mê một ngày một đêm, chắc không có sức làm chuyện này. Bây giờ người tạm thời đại diện gia chủ là chi thứ hai… không lẽ là họ làm?” Chung Hồng Nghiên hỏi.

“Chỉ có thể nói có tình nghi.” Chung Cửu Đạo bảo.

“Quá hèn hạ rồi!” Chung Hồng Nghiên nghĩ đến bộ phim mình thức nhiều đêm rụng rất nhiều tóc bị ép ngừng chiếu, còn phải cắt nối lại, lập tức cảm thấy đau đầu, tim cũng đau.

Anh ấy vốn dao dộng vì lời mời tối qua của Chung Cửu Đạo, bây giờ trong lòng lại có tranh chấp dữ dội.

Chung Hồng Nghiên thấy Chung Cửu Đạo bình thản, gặp phải chuyện lớn như vậy cũng không sợ, còn thúc giục anh ấy mau lái xe đến trạm tàu hỏa, anh phải mau về giải quyết chuyện này. Chung Hồng Nghiên không nhịn được mà hỏi: “Vì sao em không tức giận cũng không sốt ruột?”

Chung Cửu Đạo hỏi ngược lại: “Tức giận và suốt ruột đều không giải quyết được chuyện gì, quá tình cảm sẽ bị ma quỷ chui vào kẽ hở, càng là tình huống nguy hiểm thì càng phải giữ bình tĩnh. Từ nhỏ chúng ta đã được dạy dỗ như vậy, anh phải rất quen mới đúng chứ?”

“Có lẽ cả nhà họ Chung chỉ có một mình em làm được chuyện này!” Chung Hồng Nghiên nói: “Nếu những người lớn trong nhà không quan tâm thiệt hơn như em, cũng không đến nỗi thua “Ngôi nhà sa đọa” thì cho phong sát.”

Nhìn vẻ điềm tĩnh của Chung Cửu Đạo, lại nghĩ đến hành động của cha chú ở nhà họ Chung, Chung Hồng Nghiên càng cảm thấy cái nhà này đã mục nát rồi.

“Thôi, anh cũng không về nữa!” Chung Hồng Nghiên lật một cái túi trong xe, “Thẻ căn cước, sổ hộ khẩu, điện thoại và máy tính đều ở trong này, đi với em luôn, nhất định em phải trả nhiều tiền lương cho anh!”

Mặc dù trước đó Chung Hồng Nghiên từ chối lời mời của Chung Cửu Đạo, nhưng trong lòng luôn nghĩ đến chuyện này, lúc ra ngoài bị ma xui quỷ khiến mà mang theo giấy tờ, có lẽ số mệnh đã sắp đặt rồi.

“Được, chắc chắn cao hơn tiền lương của đỉnh lưu trong công ty chúng ta.” Chung Cửu Đạo hứa.

Nếu đã quyết định rời khỏi nhà họ Chung, chiếc xe này cũng không phải của anh ấy nữa. Chung Hồng Nghiên đỗ xe ở bãi xe trong trạm tàu hỏa, gọi tài xế qua lấy xe, gửi một tin “Con rời nhà đi với Cửu Đạo đây” rồi khóa máy, cùng mua vé lên tàu hỏa với Chung Cửu Đạo.

Cả đường đi Chung Cửu Đạo không ngủ, mà liên lạc với mấy nền tảng trước đây muốn mua quyền chiếu phim, hỏi thủ tục hợp tác.

Nền tảng lúc đầu thân thiện trở nên lạnh nhạt, không định nhận bộ phim này, chỉ có một nền tảng vẫn muốn thử, nhưng chi phí không cao, chỉ muốn ký phát theo yêu cầu.

“Phát theo yêu cầu cũng được.” Chung Cửu Đạo đồng ý.

“Nếu sau khi các anh biên tập lại qua xét duyệt, tôi có thể nâng cao tỉ lệ chia.” Người phụ trách của đối phương nói, “Chỉ mong đạo diễn Chung có thể hứa với tôi một chuyện.”

Chung Cửu Đạo nghe yêu cầu của đối phương rồi nói:“Để tôi xem xét.”

“Chuyện gì?” Chung Hồng Nghiên sát lại hỏi.

Chung Cửu Đạo vỗ vai anh ấy: “Lúc này anh đến giúp em, thật sự quá tốt! Đợi đến nơi rồi cùng nói.”

Chung Hồng Nghiên hoang mang đi theo Chung Cửu Đạo đến khách sạn mà đám người Tiền Đa Quần ở, Tiền Đa Quần nhìn thấy Chung Cửu Đạo thì bắt đầu khóc: “Hết rồi, hết rồi! Mất nhiều tiền quá!”

“Đừng khóc nữa, Lạc Hòe đâu?” Chung Cửu Đạo hỏi.

“Vẫn đang ghi hình chương trình cuối cùng, mấy cái sau hủy bỏ hết, cậu ấy có thể nghỉ ngơi rồi.” Tiền Đa Quần đau thương mà nói.

Nước mắt anh ta rơi “tí tách”, rơi trên con mắt trước ngực, con mắt nhìn chằm chằm Tiền Đa Quần, dường như ánh mắt không còn sự căm giận trước đây, mà có vẻ an ủi.

Tiền Đa Quần đối diện ánh mắt chân thành của con mắt, nhận ra chuyện đến bây giờ, người có thể an ủi anh ta chỉ có con mắt, lập tức ôm con mắt khóc không thành tiếng.

Chung Hồng Nghiên: “…”

Không đúng, nhà sản xuất của công ty họ, treo cái gì trước ngực vậy? Anh ấy nhìn đôi mắt đó, kích động suýt nữa rút kiếm gỗ đào ra!

Chung Cửu Đạo biết rõ Tiền Đa Quần chỉ đau lòng số tiền chưa đến tay, khóc tí là được. Anh đợi trong khách sạn một lúc, thấy Lạc Hòe và Bàng Tâm Hạo quay về, Bàng Tâm Hạo vẫn giữ dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi muốn gϊếŧ người, Lạc Hòe vẫn ổn, nhưng tâm trạng hơi sa sút, ba ngọn đèn trên người sắp tắt rồi.

Nhưng mà ảm đảm hơn Lạc Hòe, là ví tiền mà cậu cầm trong tay, Chung Cửu Đạo thấy bùa chú trên ví tiền vô cùng đỏ, âm khí bên trong càng lúc càng yếu, xuyên qua khe hở có thể thấy người giấy màu trắng hơi chuyển sang đỏ, chắc lúc Lạc Hòe vẽ bùa chú, không cẩn thận nhỏ thuốc màu vào miệng ví, thuốc màu chảy lên người của người giấy. Nếu Chung Cửu Đạo về muộn một hai ngày, sợ là các đồng nghiệp của Lạc Hòe sắp toang rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.