Những Ngày Đợi Nắng

Chương 27



Trong giới make up, không ai không biết về bậc thầy trang điểm Khả Uyên. Các nghệ sỹ Hàn Quốc luôn đặc biệt yêu cầu Khả Uyên tạo hình, các công ty mỹ phẩm thay vì mời một người đẹp lại tranh giành nhau mời Khả Uyên làm gương mặt đại diện.

Hôm nay, tập đoàn mỹ phẩm Thiên Kim tổ chức hội thảo, đặc biệt mời bậc thầy trang điểm Khả Uyên về tham dự, thu hút một lượng đông đảo những người nổi tiếng trong giới cũng như cánh báo chí.

Nhận được tin Khả Uyên sẽ có mặt ở sân bay Liên Khương lúc chín giờ sáng, mọi người tất bật chuẩn bị ra đón, cánh nhà báo chăm nom ống kính và máy ghi âm lần cuối để sẵn sàng phỏng vấn. Thế nhưng, chín giờ rồi mười giờ, họ chờ mòn mỏi vẫn không thấy người cần đến xuất hiện.

Sự thật là người họ đợi đã đáp chuyến bay sớm hơn một tiếng và hiện đang cùng chàng trai có mái tóc màu rêu uống cà phê và dùng điểm tâm sáng ở Cát Tường.

“Em đã hai năm rồi mới trở về mà chỉ chăm chú ăn uống như thế thôi sao?” - Nhìn cái cách Winner ngồm ngoàm ăn một cách ngon miệng, chẳng thèm hỏi thăm anh sống chết thế nào, Đăng chỉ muốn gõ cho cô một cái. Có biết anh đã khó khăn thế nào để xin nghỉ ở bệnh viện một ngày không?

“Anh đang sống rành rành ra đấy thôi. Còn em không ăn thì sẽ chết đấy. Hơn nữa vẫn nói chuyện với nhau qua điện thoại, có gì để hỏi?” - Winner nói nhanh, sau đó cho một miếng khoai tây chiên vào miệng nhai rất ngon lành.

“Em giả vờ yêu thương một tí thì chết à?” - Đăng nheo mắt, thẳng tay búng vào trán Winner.

“Đau em! Em phải giả vờ yêu thương thì anh mới biết à?” - Gạt tay Đăng ra, Winner nhăn nhó xoa trán. Cô đã bay liền một mạch về Việt Nam sau khi tham dự một hội thảo kéo dài gần nửa ngày ở Hàn Quốc. Từ chối dùng bữa trên máy bay để được ngủ, kết quả là vừa về đến nơi đã đói đến bủn rủn.

“Thôi được rồi! Nhìn em như bị bỏ đói lâu năm ấy. Thế ăn xong em muốn làm gì? Hội thảo ngày mai mới bắt đầu, muốn đi đâu anh đưa em đi.” - Đăng ra vẻ anh cả không thèm chấp em út, hai tay vòng trước ngực khoan khoái hỏi.

“Hm... Em muốn đi thăm ba mẹ, đi thăm Kim và cả Nhi nữa.” - Winner vừa nói vừa gật gù, tự hài lòng với những dự định của mình.

“Không thăm anh Vương à? Anh Vương của em đấy. Lúc nào gọi điện thoại cũng anh Vương anh Vương.” - Đăng bĩu môi, mặt quay đi không thèm nhìn Winner.

“Em hỏi thăm tất cả mọi người chứ có hỏi mình Vương đâu. Anh hết cái để ghen rồi à?” - Winner chau mày, ánh mắt kinh ngạc nhận không ra đây là Đăng. Có thật người con trai này là chàng trai điềm tĩnh và chu đáo mà cô yêu không? Học đâu ra tính ghen như trẻ con thế này?

“Thôi em lúc nào cũng có lý. Ăn đi!” - Đăng lại ra dáng anh cả không chấp em út, bỏ Winner qua một bên, chăm chú vào phần ăn sáng của mình. Tưởng mình cô biết đói sao? Nghe tin cô về, anh nôn nao mong mỏi đến mức mấy ngày trời ăn không được ngủ không xong. Trạng thái hiện tại là vừa đói vừa buồn ngủ.

Với tốc độ ăn uống hiện có, hiển nhiên Winner ăn sáng xong trước Đăng. Quyết tâm uống hết một ly cam vắt, sau đó để mặc anh ngồi tại bàn, bản thân cô thơ thẩn dạo một vòng sân vườn quán cà phê, tận hưởng bầu không khí đã quá lâu không được giữ trong lồng ngực. Cũng đã hai năm rồi.

Mới ngày nào còn ngây ngốc cùng Đăng và mọi người ra sân bay, bịn rịn lên máy bay. Mới hồi nào còn khóc thổn thức mỗi đêm vì nhớ nhà, rồi lại gọi cho Đăng mà hỏi linh tinh đủ thứ chỉ để bớt trống trải. Ấy thế mà đã một năm nối tiếp một năm. Tổng cộng có đến hai mùa xuân.

Trong lúc Winner lan man suy nghĩ, Đăng đã dùng xong bữa sáng, thanh toán xong, rời bàn đi đến chỗ cô.

“Em muốn đi đâu trước?” - Thuận tiện gác một tay lên vai Winner, Đăng ghé miệng vào tai cô hỏi.

“Về nhà chơi với mẹ.” - Winner nói ngay mà không cần suy nghĩ. Sau đó cô vác một tay Đăng trên vai đi ra chỗ để xe, ngoan ngoãn đứng yên cho anh đội mũ bảo hiểm cho cả hai.

Ở Hàn Quốc, nếu không phải là xe bus thì sẽ là taxi, Winner đã rất lâu không tận hưởng cảm giác ngồi trên xe máy để tóc bay bay, để gió tốc vào mặt và ngó nghiêng đường phố. Thật là nhớ quá một Đà Lạt yêu thương!

Chiếc xe một mạch đưa Đăng và Winner đến căn nhà được bao bọc bởi một bức tường đá cao quá mức cần thiết. Bên trong có một con suối nhỏ róc rách vui tai, cây cầu gỗ duyên dáng một đường cong hoàn hảo bắt ngang hai bờ. Đi qua cầu một chút đã có thể bắt gặp căn nhà bằng gỗ nguyên cây. Winner nhớ, trong nhà không có điện, cổ hủ và mộc mạc đến bình yên.

Đi nhanh về phía trước, Winner không đợi Đăng mà tự mở cửa đi vào. Đón cô là một luồng hương thơm nhè nhẹ của gỗ và trầm hương. Hít một hơi đã khiến đầu óc trở nên thanh thản.

“Mẹ ơi!” - Không suy nghĩ nhiều, cô lớn giọng gọi như đứa trẻ mới đi học về.

Nghe tiếng cô, người phụ nữ trong nhà mừng rỡ chạy ra. Bà có gương mặt thật hiền và phúc hậu, khóe mắt khi cười in hằn dấu chân chim.

Winner đến giày cũng không thèm bỏ ra, một mạch chạy ùa vào lòng mẹ mà ỉ ôi: “Mẹ ơi con nhớ mẹ lắm!”

“Con bé này! Đăng nó mới lau nhà hôm qua đấy!” - Bà Thủy hiền giọng trách yêu, bàn tay xoa nhẹ tấm lưng con gái.

“Để Trứng làm cho quen việc mẹ ạ!” - Rời khỏi vòng tay bà Thủy, Winner xoa đầu cười hì hì.

“Ơ! Sao lại là anh? Việc nhà sau này của em mà.” - Đăng từ bên ngoài đi vào, vừa nghe thấy mặt đã méo mó đáng thương.

“Em không cần biết! Việc nhà là của anh. Nếu anh muốn ra ngoài kiếm tiền thì cũng phải làm cho xong việc nhà rồi đi đâu thì đi.” - Winner độc đoán hai tay chống hông, vô cùng nghiêm túc áp đặt.

Hai người vẫn hay như thế, rất tự nhiên vô tình nói về tương lai như đôi vợ chồng sắp cưới. Đăng thích thế này mặc dù mọi lần đều không thể cãi lại cô. Tất cả hai mươi mấy năm tiết kiệm lời nói của Winner, Đăng tin là để dành dùng vào những lúc đấu khẩu với anh. Lúc này đây anh cũng đành im lặng nhăn nhó, xoa đến rối bù mái đầu màu rêu. Cô có tiềm năng trở thành mẹ anh hơn là vợ anh đấy....

Thế đã ăn gì chưa để mẹ nấu?” - Bà Thủy vui vẻ hỏi.

“Bọn con ăn rồi mẹ ạ! Con heo này ăn xong còn uống một ly nước cam to kềnh nữa.” - Đăng đi vào, chính xác búng lên trán Winner một cái, vòng tay ôm cả bà Thủy và Winner vào lòng như một gia đình.

“Nhưng mà con vẫn muốn ăn trái cây.” - Winner ở trong lòng bà Thủy nhăn mặt thị uy.

“Vậy để mẹ đi gọt cho.” - Bà Thủy trước sau vẫn luôn dịu dàng.

“Em là heo à?” - Đăng cúi đầu, nhìn Winner bằng ánh mắt kinh ngạc.

“Kệ em!” - Lẽo đẽo theo bà Thủy vào bếp, Winner không quên quay lại lè lưỡi nhại Đăng.

Bóng cô và bà Thủy khuất sau cánh cửa bếp nhưng Đăng vẫn có thể nghe thấy tiếng nói. Tiếng nói của một kẻ đích thị cầm tinh... con heo.

“Ơ nhà có tủ lạnh ạ? Nhà có điện rồi hả mẹ?”

“Ừ! Nhà vẫn có điện mà Đăng nó không dùng thôi. Giờ có mẹ thì cần đồ điện cho tiện.”

“Tuyệt! Con muốn ăn táo!”

“Lê nữa mẹ!”

“Nho nữa!”

“À à! Có hồng giòn nữa này! Con ăn hồng nữa!”

Tiếng nói trong trẻo của Winner hòa cùng tiếng cười dịu dàng của bà Thủy, hiền hòa như dòng suối êm ái, uốn lượn quanh không gian ngôi nhà, để Đăng đứng nơi phòng khách mỉm cười viên mãn. Nhìn Winner của hôm nay, vui vẻ hoạt bát, thành công trong công việc, lại rất lạc quan trong cuộc sống, anh cảm thấy những gì đã qua thật kỳ diệu. Phải có mưa và nắng cầu vồng mới xuất hiện, cũng phải có mưa và nắng cây cối mới sinh sôi. Winner giống như một mầm cây bị vùi dập trong cơn giông bão, cần mẫn đợi nắng chiếu xuống để vươn mình lên. Và hôm nay, cô đã đơm hoa kết quả mỹ mãn. Thành công trên con đường trở thành bậc thầy hàng đầu trong giới make up, rất năng động hòa mình vào với hoài bão, tung tẩy bù đắp những tháng năm tuổi trẻ phí hoài.

Ngày ấy sau đám tang Nhi, Đăng còn nhớ Winner luôn ở trong trạng thái không thể tệ hơn. Giấc ngủ bị những cơn giật mình quấy rối liên tục, khi thức thì cả ngày bám chặt lấy anh, cơ thể run rẩy sợ hãi. Đến khi mọi người ngồi lại nói rõ mọi chuyện, cô vẫn cảnh giác núp phía sau lưng anh.

“Winner!” - Bạch Hồ là người lên tiếng đầu tiên.

Ánh mắt Winner từ từ dè chừng nhìn về phía ấy. Mọi người cũng không biết cô có đang tỉnh táo lắng nghe hay không.

“Có một điều cô nghĩ con cần phải biết. Con không phải con gái cô như con vẫn nghĩ. Lâu nay lợi dụng con, cô thành thật xin lỗi!” - Giọng bà lạnh băng, nói ra sự thật tàn nhẫn mà không chút áy náy. Bà tự thấy mình đã trả giá cho sự độc ác của mình. Đứa con gái duy nhất của bà trước cái chết của người yêu đã phát điên, bà đã khóc cạn nước mắt và tự thương xót bản thân quá nhiều để có thể xót thương thêm một ai.

Những người còn lại trong phòng đều lập tức nhìn về phía Winner, bắt gặp ánh mắt cô tối sầm, nước mắt dâng lên rồi trào ra gò má, từng giọt lã chã rơi trên gương mặt không cảm xúc. Không có cái chau mày đau đớn, không có cái cắn môi chịu đựng, chỉ có nước mắt bình lặng chảy ra là thứ duy nhất cử động trên mặt cô lúc này.

Ngày mẹ ôm em gái ra đi, Winner lòng đau như cắt, muốn chạy theo nhưng trước khi ba ra khỏi nhà đã xích một chân cô lại, chỉ có thể đứng bên cánh cửa tuyệt vọng nhìn theo, một vài tiếng hét nài nỉ mẹ đừng đi rồi cô cũng im bặt. Cô đã thấy ba đánh đập mẹ tàn nhẫn như thế nào. Việc mẹ bỏ đi là điều tốt. Nhưng tại sao... không mang cô theo với? Một mình cô ở lại rất sợ hãi, rất cô đơn. Mẹ đi chỉ ẵm theo đứa em gái bé bỏng. Còn cô, bà một cái liếc mắt cũng không buồn ban phát.

Thế nhưng cô vẫn yêu thương bà. Lúc bỏ trốn khỏi đấu trường người, cô gặp một người nói rằng sẽ đưa cô đến chỗ mẹ. Chẳng cần chút thời gian suy nghĩ, cô lập tức đồng ý. Khi được nhìn thấy Bạch Hồ lần nữa, cô vui đến mức bật khóc, ào đến muốn ôm lấy bà. Nhưng vòng ôm của cô bị bà tránh né bằng một cái tát thật mạnh.

“Con ở đây mang thân phận là con gái của một người bạn, cả ba lẫn mẹ đã mất nên được nhận nuôi. Tuyệt đối không được gọi cô là mẹ! Nhớ chưa?” - Đó là câu nói đầu tiên của Bạch Hồ dành cho cô sau bao nhiêu năm xa cách.

Đứa trẻ Winner khi ấy chỉ biết cúi đầu, siết chặt hai nắm tay đến nhức nhối, nhưng rồi lại tự an ủi mình chỉ cần được thấy mẹ và em gái mỗi ngày, chỉ cần không phải một mình nữa là tốt rồi.

Bao nhiêu cay đắng, tủi nhục cô đều chấp nhận, một tiếng “mẹ” cũng không được thốt ra, bị chối bỏ quyền làm con nhưng vẫn vui vẻ đồng ý chỉ vì muốn được nhìn thấy bà. Kiên trì ở lại đây chịu đựng bao thiệt thòi tất cả chỉ vì tình yêu thương dành cho người mẹ. Vậy mà... tất cả chỉ là một lời nói dối.

Sau khi bàn giao lại mọi sổ sách giấy tờ và để cô tiếp quản công việc, Bạch Hồ đã hứa nếu cô làm tốt và không để xảy ra rắc rối gì, nếu cô bảo vệ ngôi nhà này khỏi mọi sóng gió, sẽ có ngày bà công bố sự thật về thân phận, cũng sẽ để cô có thể thoải mái gọi một tiếng “mẹ”. Hóa ra chỉ là lừa dối!

Dần lấy lại nhận thức, Winner nhận ra mình đang khóc đến ướt đẫm gương mặt, còn Đăng thì lại đang tỉ mỉ lau nước mắt cho cô. Cắn môi đến bật máu, Winner ngăn dòng nước mắt lại. Đến cuối cùng cô vẫn là một đứa bơ vơ không rõ thân phận.

Dời mắt khỏi sàn nhà, cô nâng đôi mi ướt nước nhìn về phía ông Toàn, chờ đợi ông nói mình cũng không phải con ruột của ông. Việc mẹ chưa bao giờ ôm cô, chưa bao giờ chải đầu cho cô là vì bà không phải mẹ ruột của cô. Vậy việc ông đánh cô mỗi ngày, ngược đãi cô, xăm lên người cô chắc cũng vì không phải ba ruột.

Đáp lại cái nhìn của Winner, ông Toàn hướng mắt về phía bà Thủy, bất đắc dĩ nói: “Bà ấy mới là mẹ ruột của con.” - Phải! Bà Thủy mới chính là mẹ ruột của Winner, cũng là người phụ nữ ông yêu. Ông đến Việt Nam trong một chuyến công tác và gặp bà Thủy khi ấy được công ty đối tác thuê làm thông dịch viên. Bà gia cảnh khó khăn, ba mẹ mất sớm, trong khi ông là người thừa kế một tập đoàn lớn tại Nhật Bản, gia đình vô cùng danh giá. Chênh lệch như thế, bị cấm đoán cũng là dễ hiểu. Ba mẹ ông đã tự ý chọn một người con dâu, buộc ông phải cưới nếu không sẽ làm hại bà Thủy. Khi ấy bà đang mang thai Winner. Ông không còn cách nào khác, để bảo vệ người yêu nên đành trở về Nhật Bản, đoạn tuyệt hoàn toàn.

Ánh mắt Winner theo ông Toàn chuyển đến chỗ bà Thủy, nhận lại cái nhìn của bà. Đôi mắt bà dường như đang vỡ òa trong hạnh phúc nhưng vẫn lẩn khuất kinh ngạc khó tin. Nói vậy Winner chính là đứa con gái bà tin rằng đã mất ngay khi sinh ra sao? Nghe tin người bà yêu kết hôn, bà sốc đến mức sinh non, bác sỹ bảo đứa bé đã không qua khỏi. Tại sao giờ lại xuất hiện ở đây, lại còn rất xinh đẹp và cao ráo?

Để giải thích mối nghi ngờ của mình, bà chuyển ánh mắt qua ông Toàn, tìm kiếm một lời giải thích.

“Phải! Chính tôi đã bắt nó đi vì không muốn lỡ làng tương lai của bà, không muốn để bà thân gái một mình nuôi con.” - Ngày ấy, chính ông đã đồng ý cưới với điều kiện phải có được đứa con gái của mình: “Thế nhưng rồi bà cũng có con với người khác, tự tìm đường khổ nuôi con một mình.” - Ông Toàn thở dài. Dù Nhi đã mất nhưng ông vẫn rất căm phẫn khi nghĩ lại. Sau khi kết hôn gần hai năm, ông quay lại Việt Nam, âm thầm xem bà sống thế nào. Kết quả thấy bà đã có một đứa con khác, tuổi cũng bằng thời gian họ xa nhau. Hóa ra bà cũng chỉ là loại đàn bà lăng loàn dễ dãi. Nhanh như vậy đã quên ông, có con cùng người khác. Ông trở lại Nhật Bản, mang tất cả oán hận và ghen tuông trút lên đầu Winner. Mỗi ngày đều mang đứa con gái ra đánh vì nó khiến ông nghĩ đến người mình từng yêu. Để khỏa lấp nỗi buồn, ông lao vào rượu chè, cờ bạc rồi thật nhanh thành gã nghiện ngập, vũ phu đánh đập vợ con. Cả cơ nghiệp ba mẹ cho thừa kế bị phá hoại trong chốc lát, công ty phá sản, gia đình rơi vào cảnh nghèo khổ túng thiếu. Người vợ ông vì thế ôm con bỏ đi. Ông lại càng căm phẫn và mang tất cả trút lên đầu Winner cho đến ngày con bé bỏ trốn. Còn lại một mình, ông điên cuồng giận dữ, quyết tâm trở lại Việt Nam, đến sống cùng bà Thủy và Nhi, hằng ngày đánh đập hành hạ hai mẹ con để thỏa nỗi căm giận. Nhìn thấy Nhi là hình ảnh người phụ nữ của ông quấn lấy gã đàn ông nào đó lại hiện đầy tâm trí khiến ông chỉ muốn lao đến đánh chết đứa con gái ấy.

Ông đã luôn tin mình làm như vậy là hợp lý, bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ như vậy. Chỉ cho đến ngay lúc này đây, khi tai ông vừa nghe thấy điều bà Thủy nói, tất cả niềm tin đều vỡ vụn, kéo về trong ông một chuỗi ân hận muộn màng.

“Nhi đâu phải con ruột của tôi. Con bé bị bỏ rơi trước cửa nhà. Khi ấy tôi đã trở nên điên loạn vì mất con cho nên khi phát hiện ra con bé, tôi mang nó về nuôi và xem đó là đứa trẻ ông trời đền bù cho mình.” - Bà Thủy đến giờ mới nói ra sự thật. Sợ Nhi tủi thân nên đối với những người không biết, bà cũng nhất quyết không nói ra.

“Nói như vậy... là tôi... đã hiểu lầm bà sao?” - Mặt mũi ông Toàn tối sầm lại. Ông đã dành cả cuộc đời để sai lầm sao?

Thế nhưng ông vẫn còn thắc mắc, tại sao Winner ngày ấy bỏ trốn khỏi ông giờ lại xuất hiện bên cạnh người vợ cũ?

“Tại sao Haibara lại ở đây?”- Nhìn Bạch Hồ, ông nheo mắt như đe dọa. Tốt nhất là đừng có nói ra những điều tồi tệ đã làm với con bé. Ông đã nợ Winner quá nhiều. Một tuổi thơ tràn ngập trong nước mắt và đau đớn. Làm ơn hãy nói với ông rằng con bé đã có một thời niên thiếu hạnh phúc!

“Là tôi cho người đi tìm và đưa về đây. Đối với ông, tôi đã từng thật lòng yêu. Nhưng đêm đêm ông vẫn gọi tên người phụ nữ ấy.” - Nói đến đây, gương mặt điềm tĩnh của Bạch Hồ khẽ nghiêng về phía bà Thủy. Chỉnh lại tư thế, bà tiếp lời: “Ngay cả sau khi đã cưới ba của Vương, tôi vẫn cảm thấy hận. Sau khi ba Vương bị giết, tôi nhận ra sự phức tạp trong thế giới mà mình đang tồn tại, muốn tìm một người gánh vác thay. Và tôi cho người đi tìm đưa Winner về đây để một ngày nó sẽ thay tôi làm mọi thứ. Đúng như tôi dự đoán, con bé rất thương mẹ nên một chút phản kháng cũng không có, hoàn toàn ngoan ngoãn nghe theo những gì tôi sắp đặt.” - Người ta khi đã tích góp đầy đủ tổn thương, khi đã khóc đủ cạn nước mắt, sẽ trở nên trơ lì với mọi cảm xúc. Hơn nữa, rất sẵn lòng làm tổn thương người khác. Bạch Hồ chính là dạng người này. Ngay cả khi nói ra những lời lẽ tàn nhẫn vừa rồi, bà vẫn không chút mảy may ân hận hay áy náy. Gương mặt đẹp một cách hoàn hảo trước sau vẫn lạnh lùng uy nghiêm.

Chuỗi hồi tưởng của Đăng bị phá vỡ bởi tiếng cười khúc khích của Winner. Cô vừa mang một mảng kem dừa tỉnh bơ quẹt lên mặt anh sau đó mút ngón tay ngon lành. Cái gì đây? Đừng có nói trong lúc anh đứng đây nghĩ, cô đã ăn hết trái cây và chuyển sang ăn kem nhé!

“Em ăn hết phần của anh rồi.” - Winner nghiêm túc nói.

Đăng lừ mắt, vẻ mặt bất đắc dĩ. Ngày xưa ăn như mèo mà sao một bước biến thành heo thế này?

“Trứng có muốn ăn trái cây không?” - Với tay tát nhẹ lên mặt Đăng, Winner vẫn giữ vẻ mặt nghiêm trọng.

“Có.” - Đăng lại lừ mắt. Chuẩn bị bày trò gì nữa đây?

“Vậy đi gọt đi! Em vẫn còn muốn ăn. Gọt đi rồi chúng mình ăn chung.” - Nghe xong câu trả lời của Đăng, Winner cười toe...

Đăng bất đắc dĩ thở dài, lườm Winner một cái trước khi đi vào bếp. Có lẽ mẹ đã bị cô tỉ tê thèm ăn gì đó nên đi chợ để chuẩn bị bữa trưa rồi. Hai người chăm một con heo mà thấy thật vất vả!

“Này! Ở bên kia thì ai chăm em hả?” - Đang gọt trái cây, Đăng chợt sực nhớ.

“Ừ thì... đại khái trai theo nhiều ấy, nên cũng nhiều người tình nguyện chăm.” - Winner cười cười, lông mày nhướn lên trông rất gian xảo.

“Vậy tự kêu trai gọt cho mà ăn!” - Cơn ghen ập đến khiến Đăng dứt khoát bỏ quả táo đang gọt dở xuống, một mạch đi về phòng mình. Một mình tự do tự tại ở bên kia, rốt cuộc là thân thiết với những gã con trai nào?

Ở lại trong bếp, Winner dùng lòng bàn tay tự đánh vào trán mình. Anh hay ghen như thế mà còn đùa kiểu này. Giờ thì hay rồi, trái cây đâu mà ăn đây không biết!

Suy nghĩ một lát, cô quyết định mang trái táo đang gọt dở và con dao đi vào phòng Đăng. Nhưng nghĩ thêm một lát nữa, cô bèn đến bên tủ lạnh, lấy thêm một vài trái cây nữa rồi mới cam lòng đi tìm Đăng năn nỉ.

Người ta nghe thấy tiếng cô gái nỉ non: “Em đùa đấy. Ở bên kia em phải ăn trái cây cả vỏ. Giờ về đây anh gọt cho em ăn đi!”

Người ta lại nghe thấy tiếng chàng trai dứt khoát trả lời: “Không.”

Sau đó là rất nhiều lời năn nỉ khác từ cô gái và nhiều tiếng đáp “không” của chàng trai.

Để có sức tiếp tục nịnh nọt, cô gái phải ăn rất nhiều trái cây. Còn chàng trai, miệng thì nói không nhưng tay gọt hoa quả rất chuyên nghiệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.