Những Ngày Lão Công Minh Hôn Bắt Tôi Đào Mộ

Chương 40: Thân thể biến hoá



Nguyên nhân anh Đao bắt Lục Du cũng rất đơn giản.

Nếu cả hai đều bị biến thành phụ nữ hết vậy liền có thể khẳng định là do cổ mộ ảnh hưởng. Hoocmon bị kích thích phân bố hỗn loạn dẫn đến chỗ kia bị liệt, vậy chỉ cần điều chỉnh hoocmon lại là được.

Bác sĩ tư nhân đã đề nghị anh Đao tiêm hoocmon, nhưng không một ai dám cam đoan sau khi tiêm vào sẽ có chuyện gì xảy ra.

Anh Đao không dám lấy chính mình ra thí nghiệm, nhưng bây giờ không phải có một con chuột bạch tự dâng tới cửa rồi hay sao?

Lúc Lục Du lui về phía sau, anh Đao còn trấn an cậu: “Cậu cũng không muốn biến thành phụ nữ đúng không, tôi chỉ muốn giúp cậu biến trở lại như cũ thôi mà.”

Lục Du lắc đầu, vẻ mặt không đồng ý: “Làm phụ nữ thì đã làm sao? Phụ nữ cũng có thể chống nửa bầu trời, tôi như bây giờ cũng tốt lắm…” Lục Du miệng thì cười ha ha, trong lòng thì đang thầm mắng sao người còn chưa tới.

“Anh Lục đừng vội, đang tiến vào sòng bạc rồi…” Tiểu Tả bên kia còn đang an ủi Lục Du thì người bên này đã động thủ.

Lục Du nhìn hai người đang lăn lộn đằng kia lại nhìn cánh tay của chính mình, hắng hắng giọng ngại ngùng nói: “Xin lỗi, tôi đã cố hết sức khống chế khí lực của mình rồi…”

Thẩm Kỳ Niên ở kế bên gật đầu “Anh thấy, em căn bản đâu có dùng sức…”

Anh Đao thấy không ổn, theo bản năng định gọi người. Lục Du lập tức nhào đến ấn anh Đao lên bàn, kéo thắt lưng của gã xuống trói người lại.

“Tôi hỏi anh đáp, nếu không nói thật, tôi không cam đoan được là sức lực của mình có tự nhiên lớn lên giống lúc nãy không đâu.” Lục Du vừa nói vừa vỗ vỗ mặt anh Đao, uy hiếp gã, “Bây giờ tôi cho anh mở miệng, nhưng nếu anh dám gọi người, tôi sẽ cho bọn họ thấy tôi bẻ gãy cổ anh như thế nào.” Lục Du nói xong, dùng tay gõ nhẹ cái bàn, bàn lập tức bị nứt.

Quái vật.

Anh Đao hoảng sợ nhìn Lục Du, liên tục gật đầu tỏ vẻ mình hiểu.

“Nói thử coi, mấy người đã mang đồ gì từ cổ mộ đi ra?”

Anh Đao sửng sốt: “Chúng tôi không có đem cái gì ra hết…”

Đi vào cổ mộ tổng cộng có hai mươi ba anh em, đến cuối cùng đi ra cũng chỉ có mình anh Đao và một người anh em khác. Vừa nghĩ tới bọn bươm bướm xanh trong mộ địa, anh Đao trong lòng đã sợ hãi. Có thể chạy thoát đều là nhờ may mắn, làm gì còn tâm tư đi lấy trộm đồ.

Lục Du nhìn kỹ anh Đao, muốn nhìn ra khác lạ từ ánh mắt gã. Thế nhưng trong mắt anh Đao rõ ràng mang theo sợ hãi, vẻ mặt cũng không giống như giả bộ.

Lục Du lại hỏi: “Anh không lấy nhưng anh lấy gì đảm bảo người khác không lấy?” Lục Du nhẹ nhàng gõ gõ cái bàn, cái bàn từ từ nứt toác ra, “Người anh em kia của anh đâu?”

Vẻ mặt anh Đao trong nháy mắt hiện lên hoảng sợ, một lúc lâu sau mới nói: “Hắn đã chết!”

Không phải là cùng chạy thoát khỏi mộ sao, sao lại chết chứ?

Lục Du gãi gãi cằm, hỏi: “Làm sao mà chết?”

Hai mắt anh Đao nhắm nghiền, vẻ mặt vô cùng sợ hãi: “Hắn bị bươm bướm ăn…”

Anh Đao cùng người anh em cửu tử nhất sinh mới chạy được từ trong mộ địa ra, cứ tưởng là cuối cùng cũng đã được giải thoát rồi. Không ngờ rằng những chuyện quỷ dị hơn còn đang chờ bọn họ.

Lúc trốn ra khỏi mộ, trời đang mưa, người anh em kia kêu khóc: “Nhiều anh em như vậy đều chết ở trong đó rồi…”

Anh Đao trong lòng cũng rất khó chịu, nhưng gã vốn là người không dễ dàng rơi nước mắt trước mặt người khác.

“Đủ rồi.” Anh Đao tát một cái vào mặt hắn, làm hắn bình tĩnh lại, “Chuyện cũng đã như vậy rồi, mày cũng muốn chết ở chỗ này sao?”

Người đàn ông ngừng khóc, vẻ mặt dại ra nhìn anh Đao: “Chúng ta không sống nổi, cổ mổ kia có nguyền rủa… Không sống nổi, không sống nổi…”

Anh Đao tức điên lại tát hắn một bạt tay.

Hai người cuối cùng cũng xuống núi, đi về tới đảo. (Nhắc lại tí sòng bạc trên đảo nha)

Tâm lý sợ hãi vẫn còn chưa hoàn toàn vượt qua được thì biến hoá trên thân thể càng khiến người ta hoạ vô đơn chí. (Hoạ vào thì không đi 1 mình, kéo cả dây mới vui:v)

Đầu tiên là vết sẹo trên mặt có chút mờ đi, cuối cùng thì biến mất hẳn, sau đó là bỗng nhiên bộ ngực phát triển. Những chuyện này đối với anh Đao đã có thể nói là vô cùng kinh khủng rồi.

Nhưng trăm triệu lần không ngờ tới, chuyện phát sinh trên người anh em của gã lại càng kinh khủng hơn nữa.

Đầu tiên, người đó bị ho khan, ho dữ dội. Vốn là tưởng sau khi bị kinh hách nên bị nhiễm bệnh hô hấp thôi. Thế nhưng sau hai tuần, người kia bắt đầu ho ra trứng trùng.

Trứng mà trắng, dùng chân đạp nát liền tràn ra nước màu xanh, anh Đao nhìn thấy lập tức nhớ tới mấy con bướm xanh lam kia. Gã hoảng sợ nhìn người anh em của mình đang không ngừng ho khan, gọi người đưa hắn đi chụp x-quang.

Quả nhiên, trong thân thể thắn đầy trứng trùng.

Vừa nghĩ tới những con bướm xanh đó chui ra như thế nào, anh Đao đã cảm thấy đây quả là tai hoạ. Gã nói chuyện này với lão Đại, lão Đại chỉ hạ một mệnh lệnh…

Tiêu diệt tai hoạ ngầm.

Anh Đao cũng không muốn nhớ đến chuyện này, nhưng những ký ức này làm sao có thể quên được.

“Cho nên, các người đem một người còn sống đi hoả thiêu?” Lục Du không thể tưởng tượng được rốt cuộc tim của mấy người này làm bằng cái gì.

Có người nói, sợ hãi sẽ thúc đẩy tàn nhẫn, thế nhưng có vài người vốn là trời sinh đã tàn bạo.

Anh Đao vốn có một chút thương hại đối với người anh em kia, nhưng vừa nghĩ tới những con bướm xanh kia liền hoàn toàn buông bỏ gánh nặng tâm lý.

“Hắn đã thành cái lồng ấp trứng trùng, bọn tôi ngoại trừ làm vậy thì còn có thể làm thế nào nữa?”

Lục Du không muốn lãng phí thời gian tranh cãi với anh Đao chuyện này, cậu chỉ ấn cổ gã uy hiếp: “Anh không muốn biết vì sao thân thể mình biến thành như vậy sao? Vậy được rồi, tôi cho anh biết, chính vì các người lấy một món đồ không nên lấy từ trong mộ ra nên mới bị biến thành như vậy. Tôi khuyên anh nên ngoan ngoãn đem đồ đó giao ra đây, nếu không qua một thời gian nữa ai cũng không cứu được anh đâu…”

Anh Đao không cho là đúng, ngược lại còn nở nụ cười: “Cậu cho rằng tôi sẽ sợ sao? Cho dù chuyện này có xảy ra thật không phải còn có cậu chịu chung với tôi sao…”

Lục Du cười lạnh một tiếng, xé rách cái áo mình đang mặc, đem cặp ngực giả quăng lên mặt anh Đao: “Tỉnh lại đi, lão tử đây là đàn ông đích thực nhé.”

“Sao có thể như vậy?” Anh Đao khó tin nhìn Lục Du, cậu ta không bị biến thành phụ nữ, cũng không biến thành máy ấp trứng. Cùng là đi vào cổ một, bọn họ biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, vậy mà Lục Du vẫn yên ổn.

Tại sao, dựa vào cái gì chứ!

Thấy anh Đao rũ mắt xuống không biết đang suy nghĩ cái gì, Lục Du lại nói với gã: “Mau thống khoái mà đem đồ giao ra đây, không chừng còn có thể cứu anh một mạng đó…”

Anh Đao điên cuồng lắc đầu: “Lão tử thật sự không lấy cái gì hết, lừa cậu cả nhà đều chết!”

Loại thề độc này đối với người khác thì không là gì nhưng đối với một anh Đao đã trải qua nguyền rủa của mộ địa thì đích thật là một lời thề cực độc.

Lục Du không khỏi có chút sững sờ, chẳng lẽ thật sự không có lấy?

Thế nhưng Thẩm Chính Nam rõ ràng nói có đồ bị lấy đi mà.

“Cẩn thận!” Anh Đao thừa dịp Lục Du không chú ý, nhấc chân đá cái nút báo nguy dưới mặt bàn. Thẩm Kỳ Niên phát hiện liền hô lên, nhưng vẫn chậm một bước.

Anh Đao cười sằng sặc như điên: “Tao dù có chết cũng không buông tha cho mày.”

Chờ đến lúc người của sòng bạc vào chắc chắn sẽ không cho Lục Du ra ngoài. Như vậy trên đường hoàng tuyền coi như cũng có một người bạn.

Cửa bị người ta đá văng từ bên ngoài, anh Đao cười ngẩng đầu nhìn, muốn phát biểu di ngôn trước lúc lâm chung. Bỗng nhiên thấy một đám khuôn mặt xa lạ, tươi cười trên mặt gã dần tắt: “Chúng mày là bọn nào?”

Lão Trương từ trong một đống đàn ông cao lớn lú đầu ra, nhìn thoáng quá Lục Du ngực trần, lại nhìn thoáng qua anh Đao đã bị tháo thắt lưng, chậc chậc lên tiếng: “Hắc hắc, hai người các cậu chơi cũng kích thích quá rồi đó!”

Tác giả có điều muốn nói:

Thẩm tam thiếu: “Cái gì mà gọi là hai người các cậu, anh không đem ông đây để vào mắt phải không.”

Lão Trương: Tôi vốn có nhìn thấy cậu đâu QAQ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.