Những Ngày Tháng Tôi Trồng Rau

Chương 14: 14: Dược Thiện Rau Quả





"Vậy thì họ có nói hẹn khi nào không?"
Khi mọi chuyện chưa giải quyết xong, Nguyên Gia Khánh quyết định không nói tình hình thực tế cho mẹ vì sợ bà vui mừng hụt, chờ đến khi hợp đồng thực được ký kết thì nói cho bà cũng không muộn.

"Không có hẹn thời gian, con chuẩn bị đi sao? Chuyện này có đáng tin cậy không Khánh Khánh?"
Mẹ Nguyên nghe ý của cậu liền biết Nguyên Gia Khánh muốn đi nhưng trong lòng vẫn không yên lòng, nhiều lần dặn dò cậu phải cẩn thận.

"Mẹ, con biết, đợi xong phẫu thuật của Tiểu Bảo lại nói tiếp."
Phẫu thuật của Nguyên Gia Bảo không phức tạp, khoảng chừng một giờ liền kết thúc.

Cửa phòng mổ mở ra, bác sĩ mỉm cười gật đầu với bọn họ, ra hiệu mọi việc đều diễn ra thuận lợi, phẫu thuật thành công kết thúc.

Sau đó Nguyên Gia Bảo chỉ cần nằm ở bệnh viện hai ngày liền có thể về nhà tĩnh dưỡng, sau đó đến bệnh viện cắt chỉ là được rồi.

Nhìn thấy em trai và mẹ của mình trạng thái đều không tệ, Nguyên Gia Khánh nhìn thấy thời gian mới khoảng mười một giờ, đơn giản trực tiếp nói với mẹ Nguyên đi dược thiện Điền gia, căn dặn bà buổi trưa nhớ ăn cơm thật ngon liền rời đi.

Trên đường đi 345 nói về chuyện cây măng khiến Nguyên Gia Khanh kinh ngạc.


"Hôm nay tôi nhìn qua mấy cây măng trong không gian, phát hiện loại măng mà cậu trồng có giá trị dinh dưỡng cao hơn nhiều so với những loại rau quả trước đó, tại sao thế này?"
345 nép vào trong túi của Nguyên Gia Khánh, giọng nói vang lên dữ dội nó muốn ưỡn thân ra nhưng bị Nguyên Gia Khanh trở bàn tay chặn lại.

"Chúng ta đã từng nói qua, ở bên ngoài yên lặng đóng vai một hòn đá nhưng mấy cái măng kia, có lẽ tao biết điều gì đang xảy ra với đám măng đó."
Nguyên Gia Khánh vừa đi vừa nhỏ giọng nói chuyện, đảm bảo rằng 345 có thể nghe rõ.

"Còn nhớ những gì ông lão bán rau có nói qua khi chúng ta mua rau hôm đó không? Ông ấy nói những cây măng này là hoang dại, ông lên núi đào ra cho nên hẳn là nguyên nhân này."
"À, tôi hiểu rồi! Không phải giống như trong sách viết, hấp thụ thiên địa linh khí tinh hoa nhật nguyệt cuối cùng đám măng này đã không còn là măng mà thành tinh hết!"
Nguyên Gia Khánh nghe vậy nghẹn lại: "...!Một người ngoài hành tinh như mày làm sao biết nhiều thế?"
Không hỏi còn tốt, hỏi rồi 345 quả thực tủi thân, giọng nói như đứa trẻ chưa cai sữa đáng thương biết bao nhiêu: "Ai bảo cậu không chịu chơi với tôi, tôi chỉ có lên mạng của người trái đất các cậu giết thời gian."
"Nhưng mà mày nói cũng không sai, tao đoán chắc là như vậy, không khí trên núi chất lượng rất tốt, nhiều loại cây hoang dại có giá trị dinh dưỡng cao hơn cây trồng.

Cũng giống như nhân sâm, hoang dại và tự trồng, giá trị của cả hai đôi khi có thể kém nhau khoảng chừng gấp trăm lần.

"Cái gì! Rau dại có giá đến vậy, chúng ta tìm trồng loại rau quả hoang dại đi! Nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền!"
Ngay lập tức 345 vô cùng phấn kích như thể đã trông thấy tiền liên tục đổ về phía mình, dù tiền vô dụng với nó, thế nhưng đây là giá trị tán thành đối với không gian của nó.

Khi đó rau trồng ra sẽ tốt hơn và giá trị hài lòng thu được sẽ càng nhiều.

"Làm sao có thể đơn giản như vậy, dù gần nhà tao có rất nhiều núi nhưng trên núi tìm tới hàng hoang dại tốt cũng không phải chuyện dễ dàng."
Mặc dù nói như vậy nhưng Nguyên Gia Khanh đã ghi tạc chuyện này vào lòng.

Chỉ chốc lát đã đến dược thiện Điền gia, lúc này là giờ cao điểm của bữa trưa, nhân viên tạp vụ ở cửa chính bận tối mày tối mặt cũng không chú ý tới Nguyên Gia Khánh cho nên cậu liền tự mình đi vào.

Dược thiện Điền gia xứng danh với bậc thầy ăn uống, phong cách trang trí cũng rất độc đáo, có lẽ là đại diện dược thiện riêng biệt của Trung Quốc nên toàn bộ phòng ăn trang trí phong cách cổ xưa.

Nhân viên phục vụ trong cửa hàng cũng đều mặc áo choàng dài và sườn xám, bàn ghế và băng ghế làm bằng nhiều loại gỗ thô khác nhau, đĩa hoa màu xanh, đèn lồng cổ treo ở trần nhà, đi vào trong giống như làm cho người ta xuyên qua cổ đại.

Nhưng mà...!
"Này, bồi bàn, tại sao hai chén rau quả dược thiện của chúng tôi còn chưa có?"

"Tôi cũng vậy, đã nửa tiếng rồi! Tôi còn phải nhanh đưa con trai tôi đến trường nữa!"
Tôi cũng nghĩ thoáng một giờ xe chạy từ nơi khác tới, vậy mà còn không kịp ăn?"
"Thật xin lỗi khách hàng, phiền ngài chờ một lát, tôi xuống phòng bếp xem một chút."
Người phục vụ còn chưa kịp lau mồ hôi trên trán, sau khi khom người xin lỗi liền chạy tới sau phòng bếp kiểm tra tình hình, có thể thấy được trình độ bận rộn như thế nào.

Nhìn thấy tình huống trước mắt, Nguyên Gia Khanh trong lòng đột nhiên có lí giải.

Dù không biết dược thiện Điền gia trong một ngày ngắn ngủi kinh doanh rau quả dược thiện như thế nào nhưng là nó đã cháy hàng, đây không thể nghi ngờ là sự thật.

Có người đợi nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa ăn được dược thiện nhưng vẫn không hề rời đi, có người lái xe cả tiếng đồng hồ chỉ để tới ăn...!
Lại nhìn khắp đại sảnh, trên hầu hết các bàn đều có một loại đồ ăn trên một chiếc chén sứ trắng đang liên tục lan tỏa hương thơm ra ngoài.

Mùi hương là mùi rau quả Nguyên Gia Khánh quen thuộc, nhưng mà.

Cái mũi của Nguyên Gia Khánh nhúc nhích giống như còn có thoang thoảng mùi thuốc Đông y, đoán chừng đây là dược thiện rau quả mới tung ra của dược thiện Điền gia, cậu ngửi thấy mùi hương từ xa như vậy càng đừng nói đến mấy bàn cách gần đó.

Với hương thơm đậm đà của món ăn mới như vậy, những ai đến dược thiện Điền gia đều là người không thiếu tiền, đâu quan tâm đến giả cả của một món ăn, họ nhất định sẽ hỏi nhân viên phục vụ rồi gọi một món nếm thử.

Hơn nữa, Nguyên Gia Khánh cũng chú ý đến tấm áp phích treo trên tường hướng ra cửa chính, phía trên viết ra mắt sản phẩm mới chính là dược thiện rau quả.

Xem ra phương diện tuyên truyền này thực sự đòi hỏi một phen tâm tư.


"Xin chào quý khách, quý khách đến ăn cơm sao? Có thể quý khách cần đợi một lát."
Có chút hối hận khi vội vàng chạy tới như vậy mà không liên lạc trước với người phụ trách, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói, Nguyên Gia Khánh nhanh chóng xoay người lại.

"Xin chào, tôi đến bán rau quả, muốn nói chuyện với người phụ trách để ký hợp đồng."
"A, có phải là Nguyên tiên sinh không? Người phụ trách đặc biệt giao phó cho chúng tôi, ngài đi theo tôi, tôi mang ngài đến tìm văn phòng người phụ trách."
Nguyên Gia Khánh nói cảm ơn và đi theo hắn, nhân viên phục vụ vừa dẫn cậu lên lầu hai vừa trò chuyện với cậu.

"Nói đến hôm nay công việc làm ăn của chúng tôi tốt như vậy, xem ra là làm thua thiệt rau quả của ngài! Dược thiện rau quả vừa mở bán hôm qua liền thu hút sự chú ý của mấy người sành ăn, sau khi ăn xong đều khen rất ngon."
"Cũng do các anh làm tốt."
Lời này cũng nói không sai, nếu chỉ dựa vào rau quả mà không có phương pháp chế biến thức ăn còn mạnh mẽ tuyên truyền dược thiện thì chắc chắn sẽ không được phổ biến, cháy cả hàng.

Hai người trò chuyện, không lâu sau đã đến văn phòng chủ quản trên lầu hai, sau khi nhân viên phục vụ thay cậu mở cửa liền rời đi, Nguyên Gia Khánh cảm ơn rồi bước vào phòng.

Nguyên Gia Khánh vốn tưởng rằng chỉ có một người phụ trách bên trong nhưng trong phòng lại ngồi hai người.

Ngoài người đàn ông phụ trách mặc âu phục mà hôm qua cậu nhìn thấy còn có một người đàn ông trông rất nhã nhặn, đeo kính gọng vàng chắc khoảng hai mươi mấy tuổi, ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha đang nói gì đó với người phụ trách..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.