Động tác của Nguyên Gia Khánh dừng một lát, không tiếp tục đề tài này mà chỉ vào dực thiện trên bàn cho Nguyên Gia Bảo nhìn.
"Tiểu Bảo, anh mang về một thứ tốt, em muốn ăn không?"
Nguyên Gia Bảo rướn cổ lên nhìn thoáng qua trên bàn, chỉ cần ngửi thấy mùi hương thôi thì đã khiến bé xém chút chảy nước miếng rồi đương nhiên là bé gật đầu lia lịa.
Hộp đựng canh súp dược thiện của Điền gai còn có một cái chén nhỏ, thế là Nguyên Gia Khánh đổ đầy một chén canh rồi đưa cho Nguyên Gia Bảo để bé uống trước.
Không có nhiều thứ trong chén canh, cậu chỉ múc lấy mấy miếng vụn dưa leo nát, đầu măng tây còn có miếng rễ đảng sâm, ngoài ra không còn gì khác.
Đúng là mùi thơm của canh ngửi lên cũng không phải duy nhất, Nguyên Gia Khánh đưa chén nhỏ trên tay đưa cho Nguyên Gia Bảo, nhìn bé uống một ngụm mới hỏi bé: "Thế nào, uống ngon không?"
"Dạ, ngon lắm! Anh ơi đây là canh gì thế?"
Nguyên Gia Bảo uống mấy ngụm canh xong đưa cái chén không đưa cho Nguyên Gia Khánh còn vô thức liếm môi một cái có vẻ vẫn còn thèm thuồng.
Thấy bé một bộ dáng thèm nhỏ dãi, Nguyên Gia Khánh không nhịn được cười.
"Đây là đồ ăn anh bán được quán cơm chế biến thành thế này, bọn họ gọi đây là dược thiện rau quả."
Nguyên Gia Bảo luôn lấy Nguyên Gia Khánh làm gương, bây giờ thấy anh trồng rau mà cũng có thể trồng ra thành tích tốt như vậy, vui mừng ghê gớm, nếu không phải hiện tại chân vẫn còn chưa tốt không chừng vui đến chạy vòng quanh.
"Anh thật giỏi, em cũng muốn cùng anh trồng rau!"
"Được, chờ chân em tốt lên anh dẫn em trồng rau.
Nhưng mà trồng rau sẽ phơi nắng sẽ trở nên đen giống như anh, người khác sẽ gọi là em quỷ đen nhỏ mà anh là quỷ đen lớn."
"Em không sợ! Em muốn ở với anh."
Nguyên Gia Bảo làm xong phẫu thuật biết chân của mình sau này không quá đáng lo, tâm tình rất tốt, lúc này coi như bé đã có được dáng vẻ như một đứa trẻ nên có, Nguyên Gia Khánh cũng vui vẻ chơi đùa với bé.
Tiếng reo hò vui vẻ của hai người truyền đến cửa phòng bệnh khiến mẹ Nguyên vừa trả lời điện thoại xong đang có tâm trạng nặng nề cuối cùng cũng khá hơn một chút.
Cũng vì chuyện gia đình, bà luôn cảm thấy mình nợ hai anh em, nhất là Nguyên Gia Khánh.
Từ khi còn nhỏ cậu lớn lên trong sự chế giễu và xem thường của người, thật vất vả để mình không chịu thua kém ai thi đậu trọng điểm đại học cũng do không có tiền mà không học được, còn phải đến công trường xây dựng để kiếm tiền chữa bệnh cho em trai.
Nhớ tới cảnh Nguyên Gia Khánh cầm tiền lương đầu tiên trở về, mũi mẹ Nguyên lại chua xót.
.
Đam Mỹ H Văn
Rõ ràng khi rời khỏi nhà Nguyên Gia Khánh vẫn là trắng nõn gầy yếu, sau khi làm việc trên công trường được một tháng, làn da trở nên ngày càng đen sạm, cả người dù trông khỏe khoắn hơn trước nhưng ở trong đó ngậm bao nhiêu khổ làm cũng không được bao nhiêu.
Mẹ Nguyên không cần nghĩ cũng biết.
Nhưng hiện tại bệnh tình của Nguyên Gia Bảo trước mắt đã được giải quyết, tất cả cuối cùng cũng có hy vọng, bà hẳn nên là nhìn về tương lai, không thể lại để cho bọn nhỏ chịu khổ.
Mẹ nguyên đứng bên ngoài hồi lâu, đợi cho cảm xúc cuối cùng bình ổn nhìn không ra bà vừa mới khóc xong thì mới đẩy ra cửa phòng bệnh đi vào.
"Khánh Khánh, chuyện giải quyết xong chưa?"
Mẹ Nguyên giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, hỏi Nguyên Gia Khánh về việc cậu ký hợp đồng.
Có điều Nguyê nGia Khánh vẫn là một người tâm tư tinh tế, nghe ra được giọng nói trước đó với giọng khàn khàn bây giờ khác nhau.
Nhưng mà mẹ hình như không muốn để cậu lo lắng, cậu cũng chỉ có thể làm như không biết nhưng trong lòng lại biết rõ ràng.
Khiến cho mẹ đau lòng chỉ có tên khốn kia!
"Dạ, mọi việc đã làm xong."
"Vậy là tốt rồi, mẹ luôn rất yên tâm về con, bây giờ bệnh tình của em trai coi như đã chữa khỏi, sau này mẹ sẽ không để con vất vả như vậy nữa."
Nói đến đây, giọng điệu của mẹ Nguyên hơi do dự nhìn vào mắt Nguyên Gia Khánh có chút cầu xin.
"Mẹ có thể lo cho hai anh em các con, con có thể nghỉ việc ở công trường không?"
Bà thực sự không muốn để con mình chịu khổ cực như vậy, bà bây giờ vẫn còn có thể làm việc còn vận động được, bà có thể làm nhiều hơn một chút.
Bằng cách này, ít nhất cảm giác tội lỗi trong lòng bà có thể được giảm bớt
Nguyên Gia Khánh luôn biết tâm trạng của mẹ mình, huống hồ cậu đúng là dự định từ chức công việc này về nhà trồng rau, thế là lập tức lên tiếng.
"Mẹ, con đã nghỉ công việc này rồi, hành lý con đặt ở gầm giường, mẹ không thấy sao?"
Giọng nói của Nguyên Gia Khánh rất nhẹ nhàng, tiếp đó cậu ngồi xổm xuống lấy hành lý đặt dưới gầm giường lấy ra cho mẹ Nguyên nhìn.
Buổi sáng cậu đến đây vừa lúc mẹ nguyên không có ở, cậu cũng không xem là chuyện to tát trực tiếp nhét hành lý dưới gầm giường, hóa ra mẹ Nguyên quả nhiên vẫn chưa nhìn thấy.
Mẹ Nguyên xem xét, sau khi ngạc nhiên thì thoải mái cười một tiếng: "Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi! Vậy thì con, vậy thì con về nhà ôn tập lại sách vở còn có thể thi lên đại học không? Mẹ biết con luôn muốn lên đại học."
Mẹ Nguyên hơi kích động, trực tiếp thốt ra những lời từ tận đáy lòng.
"Mẹ, con không thể học đại học nữa."
Nguyên Gia Khánh cúi đầu, không muốn nhìn thấy ánh mắt của bà.
Kỳ thực đối với kiến thức cấp ba, cậu tuy rằng hai ba tháng không chạm tới sách vở nhưng nếu bây giờ đề cậu tham gia thi đại học một lần, cậu cũng có tự tin sẽ trúng tuyển lên đại học.
Nhưng hiện tại chuyện này còn có ý nghĩa gì đâu?
Chỉ vì lên đại học thì phải giao nộp học phí đắt đỏ, cậu sẽ khiến mẹ làm việc mỗi ngày càng thêm vất vả cực khổ, thậm chí càng thấp kép hơn là đi vay tiền người khác mới có thể gom góp đủ cho học phí và phí sinh hoạt.
Ở một trường đại học như vậy, cậu không hề an tâm.
Mà mục đích học đại học không phải là để có bằng cấp trình độ một chút thì mới có thu nhập kiếm tiền cao hơn.
Nhưng bây giờ cậu đang có một phương pháp kiếm tiền rất tốt, hiện tại cậu có thể kiếm được một tháng lương của mấy người trong một ngày.
Vậy thì học đại học đã hoàn toàn không còn có ý nghĩa rồi, ngoại trừ có thể làm tròn giấc mộng đại học của cậu.
Thế là cậu đành nhẫn tâm phá vỡ ảo tưởng của mẹ Nguyên.
"Mẹ, con sẽ không học đại học nữa, con chuẩn bị trở về trồng rau.
Mẹ Nguyên trực tiếp ngây ngẩn cả người: "Cái...!cái gì?"
Trồng rau? Trồng rau thì có tương lai gì?
Trồng rau thì phải dậy sớm về muộn chăm sóc rau hàng ngày, chưa kể vất vả mà tiền kiếm được chẳng bao nhiêu, quan trọng nhất là....!
Nếu như Nguyên Gia Khánh chọn trồng rau thì cả đời này cậu chỉ có thể làm nông dân, không thể thay đổi được vận mệnh của mình.
"Khánh Khánh, con nghe mẹ nói, mẹ biết con lần này bán rau có chút thành tựu kiếm được bốn ngàn nhưng con suy nghĩ lại, đây là con vất vả trồng bao lâu mới kiếm được! Mỗi ngày bón phân tưới nước cực khổ chăm sóc những rau quả này, mẹ không muốn con làm chuyện này."
Mẹ Nguyên nói chuyện mà cảm xúc kích động lên, đi tới đi lui xung quanh phòng.
"Con coi bác cả của con đi, mỗi ngày trồng rau mấy giờ rời giường? Năm giờ sáng phải dậy đi hái rau, trưa hè phải tưới rau cho mát hạ nhiệt độ, giữa mùa đông còn phải kéo tấm lều che lại từng khu đất, nơi nào mà đơn giản như con nghĩ!"
Kỳ thật mẹ Nguyên nói những chuyện này Nguyên Gia Khánh đều biết.
Một nhà bác cả trồng rau, tuy thu nhập có vẻ không quá khó khăn nhưng thu nhập này không tương xứng với sức lao động.
Nếu không có 345 thàn khí nghịch thiên, Nguyên Gia Khánh sẽ không bao giờ chọn trồng rau, thà tiếp tục làm việc trên công trường còn hơn lựa chọn nó.
Thế nhưng là...!
"Mẹ, con trước đó là sợ mẹ lo lắng nên dối gạt mẹ, thực ra bốn ngàn đồng rau quả đó...."
"Là con trồng nó trong một ngày.".