Nhưng mà chiếc xe này làm thế nào mà lái đến nơi hoang vu hẻo lánh của họ?
Nguyên Gia Khánh nhìn chiếc xe đang lao vun vút phía trước, sau đó ở cách đó không xa rẽ một đoạn ngắn lái về phía....!
Hướng nhà bọn cậu?
Bọn họ không phải vẫn muốn tiếp tục gây rắc rối đó chứ?!
Vừa nghĩ tới trong nhà chỉ có Nguyên Gia Bảo và mẹ Nguyên, hai người đều là tay trói gà không chặt, nếu những người này thật sự đi về hướng nhà bọn họ, làm sao được!
Trong lòng Nguyên Gia Khánh lập tức giật mình, tăng nhanh tốc độ bước chân.
Mang theo nhiều đồ đạc chạy bộ về đến nhà nhưng một đôi chân làm sao có thể so với bốn bánh xe.
Khi Nguyên Gia Khánh chạy về nhà thở ra không ra hơi thì chiếc xe đã đậu trước cửa nhà mình từ lâu.
Nguyên Gia Khánh nhìn lướt qua chiếc xe, thân xe vẫn còn sạch sẽ như cũ cũng không biết làm thế nào mà từ con đường nhỏ bụi bặm trong ao kia đi ra.
Cửa nhà cũ mở toang, Nguyên Gia Khánh hai ba bước đi vào, đúng lúc trông thấy một người lạ mặc đồ đen đang nói chuyện với mẹ Nguyên, hai người còn cười nói.
Thấy những chuyện mình tưởng tượng không xảy ra, Nguyên Gia Khánh thở phào nhẹ nhõm nhưng cảnh giác vẫn chưa hoàn toàn đặt xuống.
Lúc này mẹ Nguyên nhìn thấy cậu, vẫy tay cười với cậu: "Này, Khánh Khánh, con lại đây, đây là tài xế lái xe mà chúng ta gặp ở bệnh viện lần trước.
Nói đến rất trùng hợp thì ra bọn họ sống ở trên núi phía sau, chúng ta là đồng hương đó."
Nguyên Gia Khánh đặt mọi thứ sang một bên rồi đi đến bên cạnh mẹ Nguyên, lúc này mới thấy rõ bộ dạng của người kia.
Là một người đàn ông trung niên có ngoại hình bình thường, dáng người hơi mập.
Nguyên Gia Khánh gật đầu với hắn ta xem như chào hỏi, người đàn ông trung niên cũng mỉm cười lên tiếng chào hỏi.
"Em trai, không ngờ tới thật là có duyên, chúng ta lại gặp mặt."
"Chú, mẹ tôi nói mấy chú sống trên núi phía sau đúng không? Là..."
Ngọn núi phía sau mà họ đang nói đến là sườn đồi làm cảnh ở phía sau nhà của Nguyên Gia Khánh, cả tòa núi chỉ có một biệt thự cho người ở lại.
Nghe nói là những người giàu có trong thành phố xây chủ yếu để nghỉ dưỡng nhàn nhã.
Nhưng xây biệt thự mất mấy năm, cậu dường như chưa hề thấy chủ nhà về đây sinh sống lần nào.
Hóa ra biệt thự này là của người đàn ông trung niên trước mặt này sao"
"Đúng, chắc là ngọn đồi phía sau nhà cậu.
Mà ông chủ của tôi sống trong biệt thự ở ngọn đồi phía sau, người chuyên môn phụ trách mua sắm đã nghỉ phép dài hạn nên tôi được chuyển công tác tới đây phụ trách tiếp quản công việc của anh ta, mua một ít đồ dùng và thức ăn hàng ngày.
Nhưng mà hôm nay là lần đầu tiên tôi tới đây nên chưa quen lắm, lúc này mới xuống xe hỏi đường, không nghĩ tới lại gặp được chị gái đây."
Không biết tại sao, sau khi nghe hắn ta nói xong mấy lời này, Nguyên Gia Khánh vô thức suy đoán ông chủ ở biệt thự phía sau núi mà hắn ta nhắc tới là người ngoại quốc có đôi mắt xanh kia.
"Sau này hẳn là trở thành hàng xóm thường xuyên tiếp xúc, tôi cũng thuận tiện đến đây nhiều cho quen mặt, ha ha"
Người đàn ông trung niên cười sang sảng, nhìn bộ dáng là người khá dễ ở chung.
Mẹ Nguyên nghe lời này cũng rất nhiệt tình đáp lại: "Đâu có đâu có, hàng xóm giúp đỡ lẫn nhau, sau này có việc gì cần giúp thì cứ nói, chúng tôi có thể giúp một tay thì sẽ cố hết sức mình.
Biệt thự ở phía sau núi kia trước đây vẫn không có người ở, chúng tôi đều thấy thật tiếc nhưng giờ đã có người đến ở."
"Thật ra biệt thự này vẫn luôn có người quét dọn thường xuyên mà ông chủ của chúng tôi là người có tiền, bất động sản không đếm xuể, nếu không phải xảy ra chút chuyện cũng sẽ không tới đây nghỉ dưỡng đâu."
Nguyên Gia Khánh nhạy cảm bắt được trong lời nói câu kia của hắn ta: "Xảy ra chút chuyện", nhưng mà đây là chuyện của người khác xem như cậu hiếu kì cũng không có lập trường để hỏi.
Thấy mẹ Nguyên vẫn có thể nói chuyện với hắn ta thì lên tiếng chào hỏi rồi tự mình rời đi, cậu mua một đống đồ vật còn phải sắp xếp thu dọn một phen, để ở bên ngoài sẽ hỏng mất.
Mua thịt với xương sườn do trong nhà không có tủ lạnh, trước đây cậu chỉ cho vào túi treo ở giếng.
Nước trong giếng là nước ngầm dưới mặt đất, nhiệt độ thấp làm một cái tủ lạnh thiên nhiên coi như không tệ.
Nhưng bây giờ cậu đã có không gian thần ký của 345, cuối cùng có thể bỏ đi tủ lạnh bằng cách thô sơ này rồi.
Nguyên Gia Khánh bưng thịt đến phòng bếp, động tác trên tay lóe lên, mấy cân thịt và xương sườn vào không gian biến mất thẳng không thấy đâu.
Sau đó cậu ban đầu muốn rắc hạt giống rau vào mấy khu đất trong không gian nhưng do trong nhà còn có một người ngoài, nếu chẳng may bị phát hiện sẽ rất nguy hiểm.
Cho nên Nguyên Gia Khánh xoay người đi vào phòng dụng cụ, cầm cuốc đi ra ruộng rau sau nhà.
Cậu muốn xới vài khu đất còn lại rồi rải hạt lên những mảnh đất này, sau này rau quả ở đây mọc tốt có thể bán cho dược thiện Điền gia.
Trước đây cậu ở nhà cũng không ít lần thay mẹ làm ruộng cho nên xới đất rất khéo, chẳng mấy chốc đã cày tốt vài mảnh đất.
Tìm truyện hay tại — T R U М t r u y e n .ME —
Lau giọt mồ hôi trên mặt, Nguyên Gia Khánh đứng thẳng lên nện một cái ở sau lưng, trông thấy mấy khu đất đã xới tốt thì rất hài lòng.
Ước chừng thời gian cũng không còn sớm, hẳn là đến giờ cơm trưa rồi, cậu khiêng cuốc về nhà.
Trở về nhà xem thì người đàn ông trung niên không còn ở, đoán chừng đã đi rồi.
Mà mẹ Nguyên cũng không còn ở trong nhà, không biết đã đi đâu..