Trên đường về mẹ Nguyên vẫn là người lái xe, khi chiếc xe ba bánh lăn bánh rầm rầm trên đường thì đưa tới một nhiều ánh mắt.
Hai người cách không xa Phùng Thành Anh, đương nhiên bà ta nghe thấy tiếng động này, cũng nhìn thấy bóng lưng của Nguyên Gia Khánh và mẹ Nguyên.
Hóa ra tiếng ồn ào khó chịu lúc sáng là của hai người bọn họ, chẳng trách bà ta lại thấy bóng lưng của hai người đó lại quen thuộc như vậy, thật là khó chịu, đi cũng không yên tĩnh!
Phùng Thành Anh nhìn đống rau nhỏ trước mặt, sau đó đến quầy hàng lúc trước của Nguyên Gia Khánh, quả nhiên nó đã bị người khác chiếm, bất mãn trong lòng bà ta đối với mẹ con Nguyên Gia Khánh ngày càng sâu hơn.
Bà ta cho là người đã đi rồi nhưng không ngờ chỗ béo bở không cho người ngoài, cũng không thông báo cho bọn họ, một chõ tốt như vậy sẽ không bị người khác chiếm mất, Dương Tố Lan hẳn là đang cố ý.
Bà ta nói những lời này với Nguyên Kiến Đảng, ai ngờ Nguyên Kiến Đảng chẳng những nói cùng bà là mẹ Nguyên sai, mà còn nóng nảy cảnh cáo bà ta, dặn bà ta không nên quản chuyên của người khác, đặc biệt là hai mẹ con Nguyên Gia Khánh, cố gắng không chọc tới bọn họ thì đừng có mà chọc tới.
"Thì sao, tôi bây giờ nói nhiều hơn hai câu cũng không được! Nguyên Kiến Đảng có chuyện gì với ông vậy? Đừng nói là ông cũng vừa ý! "
"Bà câm miệng cho tôi! Chớ nói bậy bạ!"
Nguyên Kiến Đảng tức giận ngắt lời suy đoán lung tung của Phùng Thành Anh, trừng mắt nhìn bà ta, như thể ông ta sẽ đánh bà ta nếu nói một câu vô nghĩa nữa.
Phùng Thành Anh bị một tiếng quát này dọa đến đờ người.
Điều này khiến bà ta nhớ tới mấy năm mới kết hôn với Nguyên Kiến Đảng, khi đó tuổi của ông ta cũng không quá lớn, tính tình cục cằn.
Chỉ cần hơi không vừa ý ông ta, tiếp đón Phùng Thành Anh nhẹ thì bị chửi mắng một trận, nặng thì một trận đánh đập.
Chỉ là bây giờ tuổi của hai người đều đã lớn, trong nhà còn có cháu trai, Nguyên Kiến Đảng cũng có ý thức kiềm chế tính nóng nảy của mình nên khiến bà ta đã quên mất dáng vẻ Nguyên Kiến Đảng đánh người rồi.
Phùng Thành Anh sợ tới mức không dám nói thêm nữa, ngoan ngoãn chờ Nguyên Kiến Đảng an bài.
Tuy không nói nữa nhưng nghẹn khuất và tức giận trong lòng bà ta gần như tràn ra khỏi lồng ngực.
Bà ta cũng biết vừa rồi bà ta tức giận suýt chút nữa đã nói những điều không nên nói, nhưng mà bà ta chịu không được!
Ngẫm lại những điều này vài lần, ngoài sáng trong tối Nguyên Kiến Đảng đều ngăn cản bà ta đi gây sự với Dương Tố Lan nhưng bà ta nghĩ không ra thứ bất thường.
Trước đây bà ta sẽ ngẫu nhiên đi gây sự với Dương Tố Lan, lấy đó làm niềm vui mà Nguyên Kiến Đảng cũng biết đến nhưng chưa hề quan tâm đến.
Nói theo cách của ông ta thì một người thằng đàn ông như ông ta sẽ không can thiệp vào chuyện của phụ nữ của mấy bà, bởi vì trong mắt ông ta mấy thứ này như tôm tép nhãi nhép.
Mà bây giờ!
Hôm qua ở trước cửa Nguyên Gia Khánh và hôm nay lại nói nhiều lần với bà ta đừng gây rắc rối cho Dương Tố Lan nữa, những thay đổi trong khoảng thời gian này quá đột ngột, Phùng Thành Anh thật sự đánh vỡ đầu cũng không nghĩ ra được tại sao.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì! Mau thu dọn đồ đạc về nhà!"
Phùng Thành Anh vẫn cứ nhìn xuống và suy nghĩ về vấn đề này, thậm chí Nguyên Kiến Đảng đã gọi bà ta nhiều lần mà bà ta đều không nghe thấy, cuối cùng Nguyên Kiến Đảng tăng âm lượng lên đến mức nổi giận thì bà ta mới hoảng hồn.
Sau đó bà ta không dám hỏi phải làm gì với những đồ ăn còn lại, an phận thủ thường đi theo Nguyên Kiến Đảng cùng chuyển đồ ăn còn nguyên về nhà.
Mà mẹ con Nguyên Gia Khánh thì đã sớm về đến nhà rồi.
Trước tiên đến nhà Nguyên Phúc Hưng trả lại xe ba bánh rồi đón Nguyên Gia Bảo về.
Vì Nguyên Phúc Hưng không muốn lấy tiền thuê xe nên mẹ Nguyên để cho Nguyên Gia Khánh đưa một ít rau quả cho bọn họ.
"Rau quả này là bọn em tự trồng, tuy gia đình anh chị cũng trồng rất nhiều nhưng đó là chút tấm lòng của em nên anh chị nhận nó đi.
"
Hai vợ chồng thấy không phải là thứ gì quý giá nên thôi đùn đẩy, nói mấy câu rồi tiếp nhận.
Ban đầu hai vợ chồng Nguyên Phúc Hưng muốn giữ một nhà mẹ Nguyên ở lại ăn cơm trưa, nhưng nhìn những chiếc túi lớn nhỏ trên tay Nguyên Gia Khánh thì cũng không ép ở lại.
Sau khi ba người và một chú chó về nhà, Nguyên Gia Khánh đặt vịt quay trong bếp, sau đó đi vào phòng sau để xem em trai của mình, chuẩn bị tặng những món quà đã mua cho hai đứa trẻ.
Cho Nguyên Gia Bảo là một vài gói đồ ăn vặt yêu thích của bé, Nguyên Gia Bảo vui vẻ cầm lấy xé thẳng một gói, nhưng thay vì ăn miếng đầu tiên, bé lại đưa cho Nguyên Gia Khánh.
"Anh, anh ăn trước đi.
"
Nguyên Gia Khánh mỉm cười sờ đầu Nguyên Gia Bảo, mở miệng, thuận tay ăn đồ ăn vặt, "Em tự ăn đi, anh không ăn nữa.
"
Nguyên Gia Khánh gật đầu, ngoan ngoãn cắm đầu bắt đầu ăn.
Thấy Nguyên Gia Bảo không có thời gian để ý tới 345 bên người, Nguyên Gia Khánh ngoắc ngón tay với 345, sau đó khi 345 chậm rãi di chuyển tới đầu giường thì ôm nó ra ngoài cửa phòng.
Nói với mẹ Nguyên đang chuẩn bị nấu ăn trong bếp một tiếng, Nguyên Gia Khánh mang 345 tiến vào không gian, trước khi đi cậu không quên đưa tay cầm lấy món quà trong bàn tay khác mà mình đã mua sáng nay.
"Cậu làm gì thế?"
345 ngáp một tiếng, bây giờ nó đang thoải mái nép mình trong vòng tay của Nguyên Gia Khánh, không còn quan tâm đến phẩm giá cao quý của một người ngoài hành tinh nữa.
Nguyên Gia Khánh bước vào phòng trúc rồi đặt nó lên bàn.
Không biết từ khi nào trên bàn thế mà có thêm một ổ chó làm bằng những chiếc áo len cũ và màu áo len kia!
Sao trông quen mắt thế? Rất giống áo len cũ trước kia của cậu.
345 thấy cậu nhìn chằm chằm chuồng chó sang trọng trên bàn, mắt không chớp, nó cảnh giác nhảy lên ổ chó nói với Nguyên Gia Khánh: "Cậu nhìn gì? Ổ chó này là của tôi, có một không hai, cậu muốn thì tự đi mà làm.
"
Nguyên Gia Khánh: "! "
Cậu cảm thấy ở chung lâu với 345, cậu được lợi lớn nhất không phải là tiền tài mà là học được nhẫn nại.
"Trước hết, hãy so sánh kích thước cơ thể của tôi với kích thước ổ chó nhỏ cục cưng của cậu đi, cậu có nghĩ rằng tôi có thể nằm lên đó được không? Mà tôi cũng rất tò mò, ổ chó của cậu đến từ đâu?"
345 chỉ cần biết Nguyên Gia Khánh không phải muốn cướp ngôi biệt thự của nó thì dễ chịu liền rồi nó liền nói cho cậu ta biết nguồn gốc của ổ chó bỗng nhiên xuất hiện kia.
Hóa ra ổ này được mẹ Nguyên làm cho nó vào tối hôm qua.
Lần đầu tiên khi bước vào không gian, mẹ Nguyên chú ý tới 345 không có một chỗ ngủ tử tế, có thể là nằm trên ghế hoặc nằm trên bàn.
Cả hai chỗ đều rắn chắc, người ngồi lâu sẽ khó chịu chứ đừng nói đến chó con.
Vậy là sau khi nói chuyện với 345 ngày hôm qua thì buổi tối bà đã tháo chiếc áo len mà Nguyên Gia Khánh không còn mặc, đan một ổ chó tròn loại nhỏ, còn nhét thêm một ít bông vào.
Quả thật vừa đẹp vừa thực dụng.
Và vì đây là ổ chó đầu tiên mà 345 nhận được nên nó cũng thấy hiếm lạ.
Nguyên Gia Khánh nuốt ngay câu tiếp theo xuống, cậu định nói chiếc áo len này trông giống chiếc áo len cũ thủng lỗ của cậu, nhìn thấy bộ dạng hưng phấn của 345, cậu không mở miệng cắt ngang sự hăng hái của nó.
345 lăn qua lộn lại trong ổ chó, thấy Nguyên Gia Khánh không lên tiếng lại hỏi cậu: "Cậu mang tôi vào đây là có chuyện gì? Nguyên Gia Bảo đang chờ tôi kể chuyện cho bạn ấy!"
Nguyên Gia Khánh cũng không thừa nước đục thả câu, bàn tay vẫn luôn giấu ở phía sau đưa ra.
"Cậu xem.
".