Nhân viên bán hàng nhìn cách ăn mặc của nhà bọn cậu đoán chừng sẽ không quá giàu có, hơn nữa một bộ quần áo này cũng không rẻ, hơn ba trăm, liền đề cử bọn cậu nhìn mấy bộ khác, có hơn một trăm bộ, trông cũng rất đẹp.
Nhưng mà Nguyên Gia Khánh và mẹ Nguyên đều thích bộ này, mặc dù giá cả hơi cao so với dự kiến của họ nhưng bọn họ vẫn mua nó.
Bản thân Nguyên Gia Bảo rất thích chiếc bộ quần áo này, sau khi tới tay thì muốn tự mình cầm, Nguyên Gia Khánh thấy tâm trạng bé vui vẻ nên cũng tùy ý bé.
Tiếp theo cậu chọn một chiếc váy dành cho mẹ Nguyên, chiếc váy hơi mảnh, yên bụng màu đen, thêu một vài bông hoa màu xanh đậm, lộng lẫy nhưng không mất trang nhã.
Cuối cùng mẹ Nguyên cũng vào phòng thay đồ khi Nguyên Gia Khánh nhiều lần van nài.
Người ta nói con người dựa vào ăn mặc và Phật dựa vào vàng.
Lời này không điêu ngoa chút nào.
Cả người trước đó của mẹ Nguyên, cho dù là ai nhìn vào đều chỉ có một tấn tượng, đó là một người phụ nữ nông thôn điển hình.
Mà sau khi thay một bộ quần áo thì lập tức khác hẳn.
Cũng vì ăn đồ ăn trong không gian hơn nửa tháng nên da dẻ mẹ Nguyên đẹp hơn người cùng tuổi rất nhiều, trên mặt cũng ít nếp nhăn hơn, bản thân mẹ Nguyên đã trông rất xinh đẹp rồi, nếu đi làm lại kiểu tóc thì cũng là một đóa hoa đẹp của tuổi trung niên.
Cơ mà váy này trông rất đẹ còn rất vừa vặn với dáng người của mẹ Nguyên, giá cả cũng không hề rẻ, năm trăm chín mươi chín.
Nhưng Nguyên Gia Khánh không ngần ngại mua, mẹ Nguyên chưa kịp phản ứng đã thấy vé nhỏ bị xé rồi.
"Sao con lại mua, đắt lắm! Mặc vào cũng không tốt hơn đâu!"
Cả đời mẹ Nguyên đã quen với tiết kiệm, chỉ mặc bộ quần áo đắt tiền nhất mới hơn một trăm mà còn là quần áo mùa đông, bây giờ thế mà một chiếc váy cũng có giá sáu trăm, làm sao bà có thể chấp nhận được?
"Mẹ ơi, sáu trăm đồng mua vui vẻ chẳng lẽ không đáng giá? Hơn nữa mẹ thật sự nghĩ sáu trăm là đắt? Con sẽ sử dụng một thuật toán khác để tính toán cho mẹ và mẹ sẽ không nghĩ vậy đâu.
Mẹ nghĩ lại đi, chúng ta lên thị trấn bán rau, một ngày có thể bán được ba hoặc bốn trăm, hai ngày đã có thể mua chiếc váy này, bốn ngày mua hai chiếc...!Đâu có lãng phí đâu.
Chỉ cần ngồi ở chợ bán đồ ăn mấy giờ thì váy đã đến tay, quá dễ dàng."
Mẹ Nguyên nghe cậu nói một đống logic thần thánh đó thì ngẫm lại rõ ràng còn cảm thấy khá có lý...!
Sau đó không hiểu ra sao, cảm giác đau lòng biến mất không còn chút tung tích.
Nhưng mà chờ khi bà về đến nhà, nhìn thấy chiếc váy treo ở trong tủ quần áo thì cuối cùng tỉnh táo lại, thuận tiện đánh Nguyên Gia Khánh một hồi.
Nguyên Gia Khánh mua quần áo cho mình thì tùy tiện hơn, tìm đến lối vào của siêu thị, đi thẳng đến đống áo sơ mi ngắn tay đang bán và chọn một vài bộ, sau đó đi đến cửa bên cạnh lấy hai chiếc quần jean chất lượng trung bình, tổng cộng chưa tới bốn trăm đồng.
Sau khi đi dạo toàn bộ trung tâm mua sắm, nhân tiện mua một máy ép trái cây, sau đó mang theo túi nhỏ túi lớn bắt xe buýt đưa đón về nhà.
Đến thị trấn cũng đã sáu giờ, xe đưa đón từ thị trấn về nhà đã đi xa từ lâu rồi, bọn cậu chỉ có thể đi bộ về nhà, tuy hơi mệt một chút nhưng lại rất hài lòng.
Khi trở về nhà đi ngang qua cửa nhà của Nguyên Kiến Đảng, Nguyên Gia Khánh và mẹ của mẹ Nguyên không hẹn mà cùng bước nhanh hơn vì bọn họ sợ bị Phùng Thành Anh nhìn thấy.
Sau đó lại tới hỏi bọn cậu tiền đến từ đâu, mua những thứ gí, mua hết bao nhiêu,...!
Cũng không phải không thể gặp người mà chỉ sợ rắc rối.
Vội vàng nấu bữa tối, Nguyên Gia Khánh không quên nhiệm vụ tưới nước hàng ngày.
Nhưng khi đi đến vườn rau ở sau nhà, bước chân cậu dừng lại.
Hạt cà chua lớn bị ném vào trong vườn rau trước mặt cậu, còn có một phần lớn quả cà chua nát tan mà mấy quả cà chua nát đó có thể thấy rõ đó là dấu răng, đã bị ai đó cắn..