Những Ngày Tháng Tôi Trồng Rau

Chương 59: Chương 59





Nguyên Gia Bảo cũng bị bộ dáng của Nguyên Gia Khánh dọa cho trực tiếp khóc lên, liều lĩnh tiến lên ôm eo Nguyên Gia Khánh cố gắng ngăn cản cậu, khóc gọi: "Anh ơi, hu hu hu, anh ơi, đừng đánh nữa..."
Xung quanh ồn ào, âm thanh đó dường như đến từ nơi rất xa.
Nguyên Gia Khánh chỉ nghe thấy Nguyên Gia Bảo nói, nhưng không nghe rõ bé đang nói gì, động tác trên tay cạu được lặp đi lặp lại một cách máy móc, hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng là 3 45 thấy trạng thái của Nguyên Gia Khánh không ổn, nó lập tức truyền giọng nói vào trong đầu cậu để ngăn cậu lại: "Này! Nguyên Gia Khánh, cậu dừng lại ngay, đừng đánh nữa!"
Nguyên Gia Khánh sững sờ trong chốc lát, sau đó mới tỉnh táo lại.
Nhìn khuôn mặt xanh đỏ của Nguyên Kiến Quốc trước mặt mình đang ôm đầu cuộn tròn thành một quả bóng, Nguyên Gia Khánh sững sờ nhìn tay mình...
Tuy cơ thể của Nguyên Gia Khánh gần đây đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều do có nước trong không gian, nhưng thật sự muốn đánh thắng một người trưởng thành vẫn hơi tốn công sức đấy.

Muốn trách thì trách do Nguyên Kiến Quốc tham sống sợ chết, ức hiếp người tốt sợ kẻ mạnh, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, thật sự chưa đánh nhau bao giờ, huống chi bộ dáng hung dữ vừa rồi của Nguyên Gia Khánh như sắp ăn tươi nuốt sống gã, trực tiếp dọa gã đến run chân.
Cho nên một trận đánh đập vừa rồi của Nguyên Gia Khánh chỉ khiến trên mặt gã trầy xước một chút còn có vài chỗ sưng đỏ mà ngay cả một giọt máu cũng không có.

Cảm thấy nắm đấm trên người không tiếp tục rơi xuống, Nguyên Kiến Quốc lặng lẽ mở mắt ra, nhìn thấy bộ dạng sững sờ của Nguyên Gia Khánh thì bò về sau đến mấy mét.
"Được, được lắm! Nguyên Gia Khánh đứa con bất hiếu này, mày là đứa con ngỗ nghịch, mày dám đánh tao? Tao sẽ báo cảnh sát! Để xem cảnh sát phán mày mười năm hay hai mươi năm, làm không được thì tao sẽ tiết lộ ra ánh sáng cho đài truyền hình để tất cả nhân dân mọi nước xem mày hiếu thuận cha mày thế nào!"

Mấy năm nay Nguyên Kiến Quốc sống ở thành phố cũng không học được gì khác nhưng ngược lại có bản lĩnh học được tinh túy chửi nhau của thất đại cô bát đại di (*).

Bình thường bọn họ sẽ không trực tiếp động thủ mà mắng nhau rất nặng nệ, gọi thẳng điện thoại tới đài truyền hình để chuyện của bọn họ lộ ra ánh áng.

Thường thước lúc này, đối phương tuyệt đối không còn dám tiếp tục dây dưa.

(*) 七大姑八大姨: là nhiều người, hỗn loạn và phức tạp, và thường dùng để chỉ những người thân bình thường.
Những năm nay, đôi khi các phương tiện truyền thông và Internet còn dùng tốt hơn cảnh sát nhiều.
Quả nhiên mẹ Nguyên bị hù dọa rồi, đài truyền hình! Có bao nhiêu người xem nó! Khi nghĩ tới nếu Nguyên Gia Khánh thật sự gọi lộ ra ánh sáng cho truyền thông thì Nguyên Gia Khánh nhất định bị toàn người dân trong thành phố chỉ trích.

Khánh Khánh mới mười tám tuổi, bà tuyệt đối không thể để gã hủy hoại tương lai của thằng bé!
Bà trấn tĩnh lại, buộc mình phải bình tĩnh lại, sau đó run rẩy đứng dậy từ trên mặt đất nhìn Nguyên Kiến Quốc: "Nếu không sợ xấu hổ, anh có thể đi kiện đi, đến lúc đó tôi kiện lại chuyện xẩu anh làm ở bên ngoài, tôi cũng sẽ không nể mặt đâu."
"Bà dám không, Dương Tố Lan!" Hừ, bà có bản lĩnh thì đi nói đi, dù sao nửa người của tôi cũng chôn một nửa xuống rồi, người khác nói tôi vài câu tôi chả mất mấy miếng thịt, thế nhưng con trai tốt của bà mới mười tám tuổi, để xem ai tàn nhẫn hơn ai!"
Nguyên Kiến Quốc hoảng sợ trong nháy mắt liền cười lạnh trả lời.

Mẹ Nguyên muốn nói, muốn nói Khánh Khánh cũng là con của ông, sao ông lại nhẫn tâm như vậy!
Nhưng lời nói đến bên miệng bà lại không nói ra được gì, không biết Nguyên Kiến Quốc có thèm đếm xỉa đến mặt mũi với bà hay không nhưng bà không thể đánh cược nổi.

Cuối cùng, bà chỉ có thể mệt mỏi nhắm mắt lại, hơi ngẩng mặt lên, chôn nước mắt vào trong hốc mắt, chậm rãi mở miệng: "Một trăm ngàn, một trăm ngàn đồng.

Ông không được bao giờ quay lại làm phiền chúng tôi nữa, sống như thế nào thì mặc kệ ông.

Ba người mẹ con chúng tôi sẽ không còn liên quan gì đến ông nữa."
Cái gì?
Nguyên Gia Khánh bỗng nhiên ngẩng đầu, không dám tin nhìn mẹ Nguyên.
Muốn đưa hết một trăm ngàn đồng bọn họ cực khổ kiếm được cho Nguyên Kiến Quốc.
(*) 1 nhân dân tệ Trung Quốc bằng 3.567,1 VND đồng.


100.000 ngàn nhân dân tệ Trung Quốc bằng 356.713.032 VND đồng.
Nguyên Kiến Quốc nghe xong tự nhiên rất vui, lúc trước nhìn đồ đạc và vật dụng dư thừa trong nhà như vậy, chắc chắn phải tiêu tốn rất nhiều tiền, gã còn lo lắng Dương Tố Lan bọn họ đã tiêu hết tiền ròi hay không nhiều nhất còn lại là 10.000 ngàn, không nghĩ tới còn nhiều như vậy.

Một trăm ngàn đó, đủ gã tiêu xài hơn mấy tháng!
Về việc mẹ Nguyên nói muốn cắt đứt quan hệ, gã đương nhiên không hề có dị nghị.

Ban đầu, Lưu Mai đã nói nhiều lần với gã, ly hôn với vợ gã, lúc ấy gã không muốn trở về đối mặt với những người trong làng này chỉ có thể kéo dài, bây giờ Dương Tố Lan nói kiểu này còn đúng lúc giải quyết việc này cho gã, quả thực là cớ sao không chịu chứ!
"Được! Một lời đã định, mấy người cũng đừng nói tôi không có nhân tính, nhà này mấy người giữ lại mà ở, sau này tôi sẽ không trở về nữa.

Cầm được tiền rồi, tôi liền đi."
Mẹ Nguyên mở mắt ra, trong lòng lạnh lẽo, trong mắt không còn một tia lưu luyến.
Nhìn người đàn ông trước mặt mình, bà đã gặp gã trong cái tuổi đẹp nhất của đời người, dành trọn thời gian tốt nhất cho gã nhưng cuối cùng lại kết thúc bằng một câu "Một lời đã định" tỉnh cảm hơn nửa đời của hai người dễ như trở bàn tay vẽ lên một dấu chấm tròn.

"Khánh Khánh, đưa tiền cho ông ta."
"Mẹ..."
Nguyên Gia Khánh không hề nhúc nhích mà nhìn bà cầu xin.

Cậu không muốn, số tiền kiếm được là do cậu và mẹ anh vất vả hàng ngày chuẩn bị rau rồi chở ra chợ bán, làm sao mà cho tên cặn bã như thế này được!
Nhưng ai biết mẹ Nguyên làm ngơ trước lời cầu xin của cậu, lặp đi lặp lại một lần nữa: "Đưa cho ông ta, đưa hết số tiền này, chúng ta không còn liên quan gì đến ông ta nữa."
Nguyên Gia Khánh vùng vẫy hồi lâu nhưng vẫn thỏa hiệp.
Đi vào phòng ngủ, lặng lẽ tiến vào không gian, cầm đống tiền dày cộp ở trên tay, Nguyên Gia Khánh nhìn chúng hồi lâu rồi mới bước ra khỏi không gian.
Khi vừa ra khỏi cửa phòng ngủ, Nguyên Kiến Quốc đã sớm nóng lòng chờ đợi, bước tới rồi giật tiền, hai tay Nguyên Gia Khánh bỗng chốc trống không.
Giống như sợ Nguyên Gia Khánh và mẹ Nguyên đổi ý, Nguyên Kiến Quốc còn không kịp thu dọn hành lý, liền cầm điện thoại bỏ chạy.
Tiếng bước chân xa dần, bóng người đã sớm biến mất.
Mẹ Nguyên lúc này mới thả lỏng toàn thân, loạng choạng đỡ bàn đứng dậy, nói với Phùng Thành Anh đang ở một bên quan sát toàn bộ quá trình: "Chị dâu, nhà chúng em xảy ra loại chuyện này, không giữ chị ở lại được, chị về trước đi.
Bình thường Phùng Thành Anh da mặt dù dày thì lúc này vẻ mặt già nua đỏ ửng, kéo Nguyên Nhị Oa rồi nói câu "Nghỉ ngơi cho tốt" thì chạy.
Khi bà ta vừa bước chân ra khỏi nhà thì Nguyên Gia Khánh đã sầm một tiếng đóng lại cửa.
Mẹ con ba người an tĩnh đứng ở trong nhà, không khí ngột ngạt không thôi.

Mẹ Nguyên ngồi một lúc, sau đó nhìn lên hai đứa con trai của mình, vẫy tay với cậu, ra hiệu cho hai người bọn họ đi tới.
Nguyên Gia Khánh và Nguyên Gia Bảo ngoan ngoãn đi tới, nhưng Nguyên Gia Khánh trong lòng có hơi tức giận với bà, cho nên sắc mặt cũng không đặc biệt tốt.
Người ta nói mẹ con một lòng, tất nhiên mẹ Nguyên biết Nguyên Gia Khánh đang nghĩ gì, nhưng hiện tại bà rất mệt mỏi, không còn tâm tư dư thừa để bà nói rõ cho cậu, sau khi thấy ánh mắt của cậu đưa tới thì nói: "Sau này cái nhà này cũng chỉ còn ba người chúng ta, chúng ta sẽ sống rất tốt, chắc chắn sẽ rất tốt.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.