Những Nhà Nơi Hẻm Nhỏ

Chương 17: 17: Không Chỗ Để Trốn




Hẻm nhỏ ở Giang Nam.
Vào kỳ nghỉ hè trong trường học gần như không một bóng người, đa phần chỉ có ông lão trông cửa và Trang Siêu Anh.
Trong văn phòng có cái lò điện thế là Trang Siêu Anh mua mấy cân mì sợi, khi nào đói anh sẽ nấu mì ăn.
Ngoài ăn ngủ anh dành toàn bộ thời gian để làm việc, soạn bài, in bài thi……, còn những cái khác anh không nghĩ, cũng không suy xét.
Vào buổi chạng vạng một ngày anh tới tiệm gạo mua cải bẹ và mì sợi.

Trong lúc vô tình anh đụng phải Trang Đồ Nam, Trang Tiêu Đình và Lâm Đống Triết.
Ba đứa nhỏ cầm cốc tráng men hoặc hộp cơm trong tay.

Đại khái là vì trời nóng quá nên trong nhà lười nấu ăn và để bọn nhỏ tới nhà ăn tùy tiện mua chút cơm chiều chắp vá một bữa.
Trang Tiêu Đình vốn đang nói chuyện với Lâm Đống Triết lại vô tình thấy ba ba thế là vội chạy tới.

Cái cốc tráng men trong tay cô nhóc rơi xuống đất, sữa đậu nành bắn tung tóe lên chân hai cha con, ấm áp lại dinh dính.
Trang Siêu Anh theo bản năng xoay người muốn chạy trốn —— anh còn chưa nghĩ xem phải đối mặt với con mình thế nào.

Lâm Đống Triết nhanh tay lẹ mắt nhét hộp cơm của mình cho Trang Đồ Nam sau đó cũng phi tới cùng Trang Tiêu Đình một trước một sau vây quanh không cho Trang Siêu Anh trốn.
Trang Tiêu Đình nắm chặt lấy cánh tay ba ba, “Ba ba về nhà đi được không? Ba về nhà đi được không?”
Tiếng khóc của Trang Tiêu Đình mang theo tủi thân và sợ hãi, trong lúc hoảng hốt Trang Siêu Anh như nghe thấy tiếng khóc thống khổ tuyệt vọng của Trang Hoa Lâm.
Trang Tiêu Đình khóc nửa giờ, khóc đến độ giọng cũng khàn đi Trang Đồ Nam và Lâm Đống Triết mới kéo đứa nhỏ về nhà.

Tường bên trái đã xây xong nhưng trong sân vẫn lộn xộn nên chẳng ai muốn ngồi ở đó.

Có điều vào giờ phút này Trang Tiêu Đình lại ngồi ở trong sân.
Trang Tiêu Đình cũng không lấy băng ghế mà duỗi hai tay ôm lấy đầu gối trực tiếp ngồi dưới đất thật lâu, mãi tới khi cô cảm thấy có người xuống bên cạnh mình.
Trong tay Lâm Đống Triết cầm ba cây kem đậu xanh đã chảy hơn một nửa, “Mau ăn đi, cậu thích kem đậu xanh nhất nên tớ chạy vài nhà mới mua được đó.”
Trang Tiêu Đình lắc đầu.
Lâm Đống Triết hơi cáu, “Tay tớ sạch nhé.

Tớ biết cậu là chúa kén chọn nên rửa sạch tay rồi mới ra ngoài mua kem đó.”
Trang Đồ Nam đón lấy kem Lâm Đống Triết đưa và mạnh mẽ nhét vào tay em gái.
Kem sắp chảy hết thế là ba đứa vội vàng ăn lấy ăn để, trong lúc nhất thời chẳng đứa nào nói gì.

Ăn xong kem rồi Trang Đồ Nam mới chậm rãi nói, “Bên ngoài nhiều muỗi, chúng ta về phòng đi.


Mẹ đã biết hôm nay em gặp ba ba.”
Lâm Đống Triết nói, “Thấy mắt cậu sưng lên thế nên dì đã biết.

Nếu cậu vẫn còn ngồi trong sân dì sẽ lo lắng.”
Lâm Đống Triết tích cực bày mưu tính kế, “Cậu đừng thương tâm làm gì.

Để tớ bày cho cậu một cách này, nếu chú Trang cứ dây dưa không về thì sau khi khai giảng cậu đừng thèm làm bài tập nữa.

Cậu cũng cố gắng thi tệ vào, chỉ cần thành tích của cậu giảm sút là chú Trang nhất định sẽ trở về.”
Cậu cực kỳ có tự tin nói, “Chiêu này linh cực.

Chỉ cần tớ vừa gây chuyện là ba mẹ tớ sẽ hợp lại để tẩn tớ.

Bọn họ phối hợp cứ gọi là nhuần nhuyễn, ba phụ trách đánh, mẹ phụ trách mắng.

Mỗi lần xử lý tớ xong là quan hệ của hai người lại đặc biệt tốt.

Tớ còn nghe trộm được có lần mẹ nói với ba, ‘Lâm Võ Phong, trong lúc cùng nhau hợp lực đấu tranh giai cấp với Lâm Đống Triết em lại thấy mình nảy sinh tình yêu mới đối với anh’.

Cậu nghe tớ đi, chỉ cần cậu bắt đầu nghịch ngợm gây sự, thành tích giảm xuống là chú Trang sẽ về ngay, tuyệt đối không sai đâu.”
Lâm Đống Triết nói chắc như đinh đóng cột thế là tâm tình Trang Tiêu Đình cũng tốt hơn nhiều.

Trang Đồ Nam nghe thấy thế thì tinh thần cũng rung lên.
Cậu giễu cợt tuỳ tùng nho nhỏ của mình, “Nghe quân nói một buổi còn hơn đọc sách mười năm.”
Lâm Đống Triết búng tay một cái và dõng dạc chấp nhận lời khen ngợi của Trang Đồ Nam, “Quá khen, quá khen.”
Trang Tiêu Đình gật gật đầu cảm ơn lời an ủi của Lâm Đống Triết và đứng dậy cùng anh trai về phòng.

Trang Siêu Anh cảm thấy tức giận và oán hận trong lòng mình chậm rãi tan đi theo nước mắt của con gái.

Anh chỉ cảm thấy mình giống một đống bùn nhão, không có sức mà cáu giận.
Anh nằm trên nền đất của văn phòng mà mất ngủ một đêm.

Anh nhớ tới một màn xảy ra ban ngày —— Trang Tiêu Đình túm lấy tay anh mà gào khóc, Trang Đồ Nam thì bưng hai hộp cơm lẳng lặng đứng ở một bên.

Cậu gầy và đen hơn, hình như cũng cao hơn nhưng có vẻ khỏe mạnh.

Có điều thứ khiến Trang Siêu Anh sửng sốt lại là ánh mắt bình tĩnh mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu của con trai khi nhìn anh.
Trấn định và bình tĩnh của cậu khiến Trang Siêu Anh không thể nhịn được mà cảm thấy một nỗi sợ hãi xa lạ chính anh cũng không dám thừa nhận.

Ngày hôm sau nhân lúc Hoàng Linh đi làm anh trở về nhà một chuyến.
Trang Siêu Anh đẩy cửa nhà và không nhịn được thấy chấn động.

Cái sân vốn ngăn nắp lại như bị người ta chém một đao và lõm vào một miếng to.

Diện tích vốn có của nó thiếu một mảnh, đất trồng rau không còn, nhưng tường vây bên phải lại được mở rộng ra bên ngoài.

Đống than đá và xe đạp vốn dựng ở bên trái nay đã được chuyển qua khu đất thừa ở bên phải.
Trang Đồ Nam và Trang Tiêu Đình đồng thời từ phòng phía đông chạy ra đón anh.

Ngay cả Lâm Đống Triết cũng mang vẻ mặt vui mừng chạy ra khỏi phòng mình.
Trang Đồ Nam gọi ba ba rồi lập tức giải thích nguyên do cái sân nhỏ thay đổi, “Mẹ và chú Lâm đã thương lượng và nhường một phần của sân nhà mình cho Chu Thanh và mẹ bạn ấy xây một căn phòng nhỏ.

Chúng ta thì phá vỡ tường bên phải và mở rộng ra rồi xây tường mới.”
Trang Siêu Anh rất xấu hổ, “Đều là kỹ sư Lâm làm sao? Ba ba lại chẳng đóng góp chút sức nào.”
Trang Đồ Nam rất hiểu chuyện mà an ủi cha mình, “Mặt đất là chú Lâm mang theo mọi người cùng đầm chặt, tường là phòng quản lý bất động sản xây.”
Trang Đồ Nam lại bồi thêm một câu, “Ba yên tâm, con vẫn luôn ôn tập, chỉ giúp mấy ngày, cũng chỉ làm sau giờ cơm chiều.”
Lâm Đống Triết lớn tiếng bổ sung, “Có mấy hộ trong hẻm nhỏ cũng được chuyện này dẫn dắt nên đều xây thêm phòng.”
Trang Siêu Anh thấy hoảng hốt.

Anh mới rời nhà một tháng mà trong nhà và ở ngõ nhỏ đã có biến cố lớn như thế.

Thật là “ở trong núi một ngày mà bằng trên đời ngàn năm”, quả thực không biết nên khóc hay cười.
Anh yên lặng kiểm tra đống than đá thế là Trang Đồ Nam nói, “Hôm trước chú Ngô mượn xe đẩy tay từ trong xưởng rồi cùng chú Lâm mang con tới chợ mua than đá.

Mẹ bảo con mua 50 cân.”
Trang Siêu Anh nói, “Ừ, rất tốt!”

Trang Tiêu Đình bám chặt phía sau ba và anh, trên mặt là vui mừng và thấp thỏm.
Trang Siêu Anh kiểm tra xong than đá lại kiểm tra điện nước trong nhà.

Sau khi kiểm tra xong anh không muốn vào nhà, cũng không muốn rời đi thế là đành quẫn bách đứng trong sân.
Trang Đồ Nam vào nhà rót một cốc nước sôi và đưa cho anh.

Cậu mang giọng điệu bình thản nói, “Hai tuần trước Bằng Phi tới nhà nói cậu ấy phải về Quý Châu.

Con vội vàng sửa sang lại ít sách vở ôn tập đưa tới nhà ông bà nội, cô cũng mang theo về.”
Trang Siêu Anh “A” một tiếng.

Sau khi chuyện kia xảy ra anh chẳng còn dũng khí đối mặt với cha mẹ và em gái vì thế vẫn luôn không liên hệ bọn họ.

Nay nghe con trai nói anh mới biết em gái và cháu trai đã sớm rời đi.
Trang Tiêu Đình nhút nhát sợ sệt mà mở miệng, “Cô biết ba ở bên ngoài, ông bà nội cũng biết.

Lúc con tới bà chẳng hỏi xem ba mẹ thế nào, ông thì chỉ nói nếu không ở được nữa thì ly hôn.”
Trang Siêu Anh lại cảm nhận được cảm giác oán hận quen thuộc dâng lên —— mỗi khi có người chỉ trích cha mẹ anh ích kỷ dối trá là anh sẽ tự nhiên cảm thấy oán giận đối phương không chịu thông cảm.

Nhưng lúc này đối mặt với con gái mình anh lại chẳng dám phóng túng cảm xúc của bản thân.
Anh nhìn về phía con mình, hai đứa con anh yêu thương và lấy làm tự hào.

Trang Đồ Nam thì khiếp sợ nhìn về phía Trang Tiêu Đình, rõ ràng là cậu hoàn toàn không biết gì về việc này.
Cậu hỏi, “Chuyện khi nào, sao anh không biết?”
Trang Tiêu Đình nói, “Lúc ấy anh mang anh Bằng Phi đi mua bánh bao.”
Trang Tiêu Đình mơ hồ cảm giác được tâm lý của cha mình có biến hóa thế là lòng cô nhóc thấp thỏm nhưng vẫn cảm thấy mình đã chạm tới uy hiếp của ông ấy vì thế cô lấy hết can đảm nói tiếp, “Bà nội hỏi con ở với ai, con nói ở với mẹ thế là ông nội tát con một cái.

Ông còn định đánh nữa, bà thì mặc kệ, thím thì đứng một bên chế giễu còn cô thì liều mạng ngăn cản ông.

Con thấy thế nên đi ra ngoài ngồi ở cửa cầu thang chờ anh Bằng Phi trở về.”
Giọng Trang Tiêu Đình hơi run run nhưng từng chữ cực nhỏ ấy lại đánh mạnh vào lòng Trang Siêu Anh.
Trang Đồ Nam lập tức tiến lên một bước, cố ý vô tình ngăn trước mặt Trang Tiêu Đình giống như sợ Trang Siêu Anh cũng sẽ tát con bé một cái.
Trang Siêu Anh cố gắng nén những cảm xúc quay cuồng trong lòng xuống và hỏi, “Tiêu Đình, vì sao con không muốn ở với ba?”
Trang Tiêu Đình nhìn thoáng qua anh trai thấy Trang Đồ Nam cho mình một ánh mắt cổ vũ mới sợ hãi nói, “Nếu ở với ba con sẽ phải tới nhà ông bà nội ở.

Lúc ăn tết đón giao thừa bà nội để con ngủ chung giường với Ái Quốc và Ái Hoa.

Bà nội bảo chẳng sao cả nhưng mẹ không chịu và ôm con vào phòng khách ngồi ngủ.”
Trang Đồ Nam đột nhiên chen một câu, “Nghe nói từ nhỏ cô đã phải ngủ trên bàn ăn, cứ thế cho tới tận lúc xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.”

Trang Siêu Anh biết mình chẳng thể giữ chút ảo tưởng nào nữa.

Anh không thể hy vọng gia đình nhỏ và gia đình lớn của mình thông cảm cho nhau và chung sống hoà bình.

Anh cần phải lựa chọn giữa gia đình nhỏ này và gia đình lớn kia.
Lúc này cửa nhà mở ra, Hoàng Linh đẩy cửa tiến vào thấy Trang Siêu Anh thì lập tức ngây ra.
Hai vợ chồng kết hôn đã nhiều năm nên đều hiểu đối phương.

Giờ khắc này bọn họ đều thấy được vui sướng, mỏi mệt và bất đắc dĩ trong mắt người kia.
Chiều hôm buông xuống, thời tiết nóng bức ban ngày vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Không khí như cái lồng hấp bao phủ bốn phía, kín kẽ không một khe hở, cũng không có chỗ trốn.

Đèn bàn sáng lên, Trang Đồ Nam cầm bộ sưu tập những đoạn trích của mình lên lật một lần từ đầu tới cuối sau đó nhét vào chỗ sâu nhất trong ngăn tủ.

Nhìn bộ dạng này có lẽ lâu lắm cậu mới lại sờ tới chúng.
Cậu đặt sách giáo khoa và vở bài tập mới làm xong lên bàn rồi tắt đèn và lẳng lặng nằm trên giường.
Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào căn phòng nhỏ, trong đó oi bức ẩm ướt.

Ánh trăng chiếu lên vách tường sinh ra một cảm giác mờ mịt vặn vẹo.

Mọi thứ đều như chìm trong hoảng hốt, rồi lại giống như bị phá thành mảnh nhỏ.

(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Có lẽ là vì trời quá nóng nên Lâm Đống Triết ở phòng bên cạnh cũng không ngừng xoay người, còn thường đá chân lên tường.
Mọi thứ đều tự nhiên, giống như không có việc gì, giống như chưa từng có chuyện kia xảy ra.
Trang Đồ Nam yên lặng nghĩ việc ôn tập của mình đã buông lỏng nhiều ngày, từ mai cậu phải nỗ lực làm nhiều bài hơn một chút……, Chú Lâm nói phòng quản lý bất động sản ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu vì thế chú ấy phải hồ chút vữa trát thêm ở mấy khe gạch, cậu cũng phải đi hỗ trợ…… Còn phải kiểm tra bài tập cho em gái xem con bé làm ra sao, ngàn vạn không được nghe lời xúi bậy của Lâm Đống Triết……
Trang Đồ Nam vẫn cảm thấy lòng tràn ngập bất lực nhưng cậu cố gắng khống chế không cho mình nghĩ bậy bạ.

Cậu cố gắng hạn chế suy nghĩ ấy trong việc học tập và sinh hoạt.

Ánh trăng treo trên ngọn cây rồi dần lên cao hơn, giống như càng ngày càng gần căn nhà nhỏ và hứng thú nhìn trộm mọi người bên trong.
Nó thấy Hoàng Linh cố gắng hòa giải với chồng.
Thấy Trang Tiêu Đình vui sướng và thấp thỏm.
Thấy Trang Đồ Nam mờ mịt, vụng về xây dựng lại thế giới quan đối với bên ngoài và sắp xếp lại trật tự của nội tâm.
 
------oOo------
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.