Những Tháng Năm Bình Yên

Chương 1: Trường Cấp Ba



Tháng 8 thời tiết thật oi ả, ánh nắng mặt trời gay gắt khiến bầu không khí lại càng không dễ chịu gì mấy,đây cũng là tháng mà tất cả học sinh lẫn sinh viên bề bộn nhập học sau những tháng hè ăn chơi sung sướng của mình

Tại cổng trường rộng lớn của trường cấp ba Tín Lâm, một chiếc xe bus màu vàng hiên ngang dừng lại, cánh cửa xe vừa mở ra, lập tức những học sinh đang ngồi trong đó đồng loạt chen lấn nhau chạy xuống xe để tránh thoát khỏi hơi nóng khiến người ta khó chịu

Nhưng có một chàng trai lại không như vậy, sau khi đợi mọi người vơi bớt đi, lúc này cậu mới rụt rè không nhanh không chậm mà kéo vali của mình đi xuống, từ đầu đến cuối chẳng ai có thể nhìn thấy được khuôn mặt của cậu ấy bởi khẩu trang và mũ đã che kín mặt của cậu con trai này

Lục Tiểu Thiên xách chiếc vali màu lam cũ của mình đi vào cổng trường mình sắp theo học, trong lòng mang theo một chút phấn khởi pha trộn với sự rụt rè sợ hãi vốn có của mình

Cậu phấn khởi vì đây là nơi mà học trưởng cậu thầm mến đang theo học, vì học trưởng cậu đã cố gắng không biết bao nhiêu công sức mới có thể đậu vào ngôi trường này, nhưng vào một môi trường mới, một bầu không khí mới, chẳng còn ai thân quen, khiến cậu cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng vậy thì đã sao, chỉ cần được nhìn thấy anh ấy, cậu đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi

Nhìn cánh cửa cao trung rộng mở, in hàng chữ Tín Lâm thật to, trong lòng Lục Tiểu Thiên vừa mừng lại vừa lo sợ đến vô cùng

Đưa tay lên kéo khẩu trang đang che mặt mình xuống, dưới lớp khẩu trang là một khuôn mặt nhỏ, làn da trắng, nhưng ngũ quan lại không hài hòa xíu nào, cánh mũi của cậu tuy nhỏ nhưng sống mũi lại rất thấp, quanh gò má là những đốm tàn nhan sậm màu, đôi môi dày và thâm, lại cộng thêm đôi to nhưng chứa sự ngơ ngác gồm thẫn thờ, khiến cả khuôn mặt cậu thật sự không thể dễ nhìn chút nào, cả khuôn mặt này cũng chính là sự tự ti của cậu, không ai thích làm bạn với kẻ xấu xí như cậu cả, cho nên những năm tháng đi học của cậu vẫn chỉ có thui thủi một mình, nếu như không có người ấy làm động lực, thì có lẽ bây giờ cậu chỉ là một thằng nhóc vừa tốt nghiệp cấp hai xong liền đi làm thêm phụ giúp gia đình rồi

Hít một hơi thật dài từ môi trường mới, cánh miệng của Lục Tiểu Thiên Khẽ cong lên, cậu thì thầm trong miệng

-Khang Mạnh Nghiêm! Em lại có thể gặp anh rồi. Học trưởng em đến rồi đây

Ánh nắng gay gắt vẫn chiếu xuống cả một vùng trời rộng lớn như vậy, nhưng cậu vẫn vô tư bước vào cánh cổng trường đại học đang rộng mở chào đón các tân học sinh

Khác hẳn với bầu không khí nóng bức ở bên ngoài kia ở trong sân trường rộng đều được các cây xanh to cao bao phủ giống một chiếc ô khổng lồ, kéo lại chiếc khẩu trang lên mặt mình, cậu xách vali cũ rụt rè bước chân về phía trước

Nhìn những con đường rộng lớn của ngôi trường, cậu tưởng tượng đến nơi này đều có dấu chân của anh, trong lòng liền vui vẻ không thôi, cứ như vậy cậu vừa đi vừa tưởng tượng bóng dáng học trưởng xuất hiện quanh đây

Mười lăm phút sau, khi đã dạo chơi đến thỏa thích, cậu lại rút trong túi áo khoác đơn sơ của mình ra tờ giấy sơ đồ chỉ dẫn đến kí túc xá mà mình sắp sửa dọn vào ở, bỗng nhiên các cô gái đứng gần cậu bắt đầu gào thét

Những cô gái không ngừng miệng khen ngợi

- Aaaaa! Hội trưởng hội học sinh đến rồi kìa

- Anh ấy đi học mà còn có cả một đoàn xe đi theo luôn, thật ngầu hết sức

- Khang Mạnh Nghiêm, học trưởng aaaaaa

Nghe đến cái tên người mình thích đã lâu, cậu không khỏi trợn mắt ngạc nhiên, không nói hai lời liền xoay gót chân chạy đến nơi có anh

Khi cậu chạy đến, cánh cửa xe hơi bật mở, Mạnh Nghiêm liền bước ra, khuôn mặt đẹp trai được ánh nắng chiếc xuống càng thêm chói lóa hơn, anh mặc đồ rất đơn giản chỉ một chiếc áo phông không cầu kì cùng chiếc quần Jean đen rách bó chân đã khiến anh đẹp lấy mất hồn của người khác, trên khuôn mặt điển trai đó tỏa ra một nụ cười chói lóa khiến bao nữ sinh hò hét đến vô cùng

Tiểu Thiên thấy người trong lòng đã xuất hiện, tâm tình cũng phấn khích không kém gì các nữ sinh kia, nhưng cậu cố gắng kìm nén, nhìn theo bóng lưng anh đang tiến vào trong với những cái đuôi đi theo sau, trong lòng cậu bất giác ấm áp mà nói

- Mạnh Nghiêm! Em lại được gặp anh rồi

--------***--------

Chap này chỉ là dạo đầu thôi nên vẫn chưa dính líu gì đến hai nhân vật dính nhiều, bắt đầu từ chap sau câu chuyện chính thức mở màng, mong mọi người ủng hộ Cỏ để tui không lười ~^O^~

Trước khi bộ truyện mới này của tôi được xuất ra, tôi cũng thành thật cảm ơn các bạn đã ủng hộ tôi xuyên suốt các tác phẩm mà chính tôi đã viết, những lần bình chọn những ý kiến nhận xét của các bạn đều làm tôi có thêm nhiều kinh nghiệm hơn rất nhiều, nếu không có các bạn ủng hộ, chắc gì tôi đã viết được đến bộ truyện thứ sáu này, thật sự cảm ơn mọi người. Đặc biệt, tôi muốn gửi một lời cảm ơn chân thành đến Jinnypi một cô bạn đã luôn ủng hộ tiếp sức cho tôi trong mọi tình huống của tôi, ngay cả tên của bạn công trong truyện mới này cũng là do bạn ấy đóng góp ý kiến a!!! Thật sự cảm ơn cô nhiều!!! Cảm ơn mọi người nhiều lắm. Hãy tiếp tục ủng hộ tôi nhé, tôi vẫn sẽ cố gắng hơn nữa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.