Những Tháng Năm Hổ Phách

Quyển 1 - Chương 20



Nhổ nước bọt bị cấm, đám con trai chuyển sang bắt chước Jack hút thuốc. Vốn việc hút thuốc trong trường học bị ban giám hiệu cấm tiệt, nhưng bọn họ lén lút sau lưng thầy cô nên bình thường rất khó phát hiện.

Một nhóm thiếu niên mười lăm, mười sáu bắt đầu học hút thuốc thấy cũng ngộ. Chưa hút thử bao giờ nhưng rất muốn làm ra vẻ đã già đời, gắng bày ra vẻ mặt mất mát tang thương cho hợp với điếu thuốc ngậm trên cái miệng non nớt. Đáng tiếc, những tiếng ho khan luôn phản chủ, vạch rõ bộ mặt giả vờ “già đời” của họ, nhất là khi học cách thở ra vòng tròn thì ho càng dữ, người không biết còn tưởng cả đám đang bị cảm tập thể.

Lâm Sâm không nắm vững kĩ thuật hít khói vào rồi thở ra thành vòng nên thường xuyên bị sặc rồi ho khù khụ. Thôi Chí Viễn thường giễu: “Cậu cứ hút thuốc là ho sù sụ như người bệnh phổi giai đoạn cuối ấy.”

Lâm Sâm không phục, có thời gian lại đốt thuốc luyện môn “trừu yên công[1]”, vì thế ba ngày hai buổi thấy mặt ở mấy tiệm quanh trường mua thuốc. Có hôm sáng sớm Tần Chiêu Chiêu đi mua vở gặp cậu ta nhặt một hộp thuốc nhưng lục mãi trong túi không thấy xu nào. Thấy cô trả tiền cho chủ hàng, cậu ta cợt nhả xáp vào: “Tần Chiêu Chiêu, lần trước cậu lấy vé của tôi bán được năm chục đồng, giờ giúp bạn tiền mua bao thuốc đi!”

[1] Kĩ thuật hút thuốc.

Chuyện vé xem phim cũng từ lâu rồi chưa thấy Lâm Sâm nhắc lại, hẳn đã quên béng rồi. Thật không ngờ tới giờ bỗng nhiên cậu ta lại lôi chuyện cũ ra, Tần Chiêu Chiêu cảnh giác liếc một cái, cẩn trọng đề phòng không biết cậu ta còn muốn giở trò gì.

“Cậu yên tâm, tôi không có ý gì, cũng không định trêu chọc gì cậu. Chẳng qua hôm nay mua thuốc mà hết tiền thôi. Sáng ra đi học rõ ràng còn nhét mười đồng vào túi mà không biết rơi chỗ nào nữa. Tốt xấu gì cậu cũng dùng vé xem phim của tôi kiếm được một khoản, giờ trả tiền giúp tôi có được không?”

Cậu ta tự nhiên sinh sự, Tần Chiêu Chiêu cũng chẳng ngại, ba phần can đảm nổi lên cãi lý: “Tại sao tôi phải trả tiền cho cậu? Vé cậu đã bỏ đi tôi nhặt được, xem hay bán là việc của tôi, liên quan gì đến cậu? Tôi với cậu chẳng nợ nần gì nhau hết.”

“Được, được, được rồi, cậu với tôi chẳng nợ nần gì nhau hết, là cậu cho tôi vay tám đồng được chưa? Mai tôi trả lại sau!” Nói rồi, không đợi cô có đồng ý hay không, cậu ta quơ lấy bao thuốc, co cẳng chạy mất dạng. “Ông chủ, tính tiền cho cô ấy nhé!”

Tần Chiêu Chiêu không kịp túm cậu ta lại, cậu ta đã chạy mất tăm. Hết cách, cô đành mang nốt mười đồng để dành mua phiếu cơm trong tay trả cho chủ quán.

Lâm Sâm cuỗm được gói thuốc, vừa vào lớp đã cao giọng kêu mấy đứa bạn thân trốn ra cuối hành lang hút thuốc. Cậu ta hào phóng, mỗi lần mua thuốc đều thực hiện theo lý tưởng cộng sản chia đều. Cậu ta vẫn chưa học được chiêu thở ra khói ra đằng mũi, không khỏi bực tức, hút hết lại ngậm một điếu khác. “Không tin không học được!”

Đến giờ vào lớp, mấy nam sinh kia đã hút xong lục đục kéo nhau vào phòng. Điếu thuốc của Lâm Sâm còn quá nửa, cậu ta dứt khoát phải “luyện hút” thêm vài hơi nữa. Kết quả thật không hay ho chút nào, bị giáo viên chủ nhiệm tóm tại trận.

Học sinh bị bắt vì tội hút thuốc trong trường là chuyện cần nghiêm khắc xử lý. May mà trên người Lâm Sâm không có bao thuốc vì Thôi Viễn Chí đã cầm về phòng. Giáo viên chủ nhiệm đưa cậu ta lên phòng giáo vụ gặng hỏi xem thuốc ở đâu ra, có phải tự mua không. Cậu ta liều chết không nhận, nhận vào là tội thêm một bậc.

“Không phải trò mua, vậy là ai đưa trò?” Trong lời giáo viên chủ nhiệm rõ ràng có phần gợi ý, ông vốn định tìm tận gốc, bắt vài nam sinh hư hỏng không tuân thủ nội quy của trường đem ra xử lý, coi như giết một răn trăm.

Lâm Sâm giả vờ ngây ngô. “Không phải ai cho, em nhặt được ạ.”

Giáo viên chủ nhiệm đâu dễ cho qua, nghiêm mặt. “Thuốc nhặt được? Thế làm sao trò châm thuốc được?”

Bật lửa, hộp diêm… mấy thứ đồ liên quan tới chuyện hút thuốc cũng bị nhà trường cấm tiệt, học sinh không được phép mang theo.

Lâm Sâm nín thinh nửa ngày mới nói: “Em… em… Lúc em nhặt được nó đang cháy dở ạ.”

Lâm Sâm sống chết khăng khăng như thế, giống như đảng viên Cộng sản quyết không phản bội, bất chấp những trò tra tấn dã man của ngục tốt Quốc Dân đảng. Chuyện giả đến không thể giả hơn được nữa, thế mà cậu ta nói ra cứ như thật. Thầy chủ nhiệm tức điên, đập bàn quát: “Được, tôi xem trò cũng không nói dối. Giờ trò gọi ngay phụ huynh đến đây, tôi phải báo cho họ biết con trai họ ra đường nhặt thuốc lá rơi.”

Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com

Ba của Lâm Sâm lại một lần nữa được mời đến trường. Lúc ra khỏi phòng giáo vụ, ông không còn mặt mũi nào nữa, hầm hầm tuyên bố cắt tiền tiêu vặt của con trai một tháng coi như cảnh cáo. “Tao xem mày không có tiền thì mua thuốc bằng cái gì.”

Lâm Sâm phen này thật thảm, không có tiền thật bất tiện mọi bề, chẳng những không thể mua thuốc mà ngoài giờ học cũng không còn la cà thịt nướng, quán game được nữa. Tuy luôn có bạn thân nguyện trả tiền cho cậu nhưng cậu cũng sĩ diện, tiêu tiền của người khác sẽ thấy ngại ngùng, đành phải cắn răng chịu đựng một tháng “nghèo hèn”.

Tần Chiêu Chiêu không biết Lâm Sâm bị ba cắt tiền tiêu vặt một tháng, cô vẫn ngày ngày ngóng trông cậu ta trả tiền. Hôm ấy đã nói hôm qua trả ngay, tới giờ đã vài ngày vẫn chưa thấy tăm hơn khiến cô không khỏi kích động. Tám đồng với cậu ta chỉ đáng một bao thuốc nhưng với cô thật không nhỏ, là tiền cơm một tháng chứ ít gì. Cho nên, dẫu có ngại ngùng, xấu hổ đến đâu cô vẫn phải đỏ mặt tía tai đi tìm cậu ta “đòi nợ”. “Lâm Sâm… Hôm đó… Cậu vay tôi tám đồng… Tới giờ vẫn chưa trả.”

Vừa nhắc tới tiền, Lâm Sâm lại đau đầu. “Không phải tôi không muốn trả cậu, có điều hiện giờ không có tiền mà trả, chờ một thời gian nữa rồi nói tiếp đi.”

“A, phải chờ bao lâu?”

“Một tháng, một tháng đi, tới lúc đó tôi trả cho cậu.”

Những một tháng? Tần Chiêu Chiêu vẫn chờ tiền mua phiếu cơm, đợi thêm một tháng không phải cô chết đói rồi sao? Lâm Sâm không phải con nhà nghèo, có tám đồng cũng phải khất một tháng là sao? Cô hoài nghi cậu ta đang cố tình chơi mình. Nghĩ như vậy, lời nói có phần tức giận: “Lâm Sâm, có phải cậu lại định gây sự với tôi không?”

“Không có! Thề với trời là tôi không hề có ý định gây sự với cậu. Chẳng qua gần đây tôi hơi bí thôi!”

Đem chuyện ba cắt viện trợ một tháng ra kể lại, hai tay Lâm Sâm thõng thượt. “Vốn tám đồng với tôi chẳng là gì, nhưng giờ đến một đồng cũng khó muốn chết, tôi thật sự không có tiền trả cho cậu.”

Tần Chiêu Chiêu chưa từ bỏ. “Không lẽ không còn đồng nào từ tháng trước?”

“Tôi lấy đâu ra tiền thừa? Mẹ tôi còn bảo tôi là đồ có một tiêu hai. Cậu yên tâm, một tháng nữa tôi nhất định trả cho cậu. Tôi không phải loại ăn quỵt của người khác.”

“Cái này… Cậu không thể đi vay tạm của ai trả cho tôi à?”

“Trước giờ tôi chưa từng vay tiền của ai, không mở miệng ra vay được. Không phải chỉ có tám đồng thôi sao? Làm gì mà cậu đòi như cháy nhà thế?”

“Đó là tiền mua phiếu cơm của tôi, đợi một tháng nữa thì tôi chết đói rồi.”

Lâm Sâm ngẩn người, nhất thời nín lặng. Tần Chiêu Chiêu cũng không nói gì, hơi thở đều đều. Đột nhiên cậu ta đưa ra chủ ý: “Nếu vậy tôi đưa cậu phiếu ăn là được chứ gì?”

Tần Chiêu Chiêu sáng mắt, đúng rồi, dù sao tiền của cô cũng chỉ để mua phiếu cơm, cậu ta không trả tiền trực tiếp thì trả bằng phiếu cơm cũng thế thôi. Lâm Sâm đếm phiếu đồ ăn đưa cho cô, cô không cần phiếu đồ ăn, chỉ lấy phiếu cơm. “Tôi không mua đồ ăn của trường, đưa phiếu đồ ăn cho tôi cũng chẳng làm gì.”

Tần Chiêu Chiêu lấy một nửa số phiếu cơm của Lâm Sâm, như vậy cậu ta không còn đủ phiếu cơm. Bình thường cậu ta ăn bốn bát, năm bát, có lần sáu bát, bảy bát, tời giờ giảm cơm đi như vậy rõ ràng là ăn không đủ, về nhà đúng lý hợp tình đòi ba cho thêm tiền mua phiếu cơm vì ăn không đủ no.

Lâm ba biết thừa trò mèo của con trai. “Còn muốn lừa tao sao, tháng này đã đưa tiền cho mày mua đủ phiếu ăn rồi, giờ còn về đây đòi phiếu cơm là sao? Ba mày dễ lừa thế à?”

“Ba, đúng là không đủ phiếu ăn thật mà. Nếu ba không tin thì không cần đưa con tiền, ba cứ tới trường m phiếu ăn cho con là được rồi.”

“Mua cho mày thì có ích gì! Đừng tưởng tao không biết, phiếu ăn ở trường cũng coi như tiền được, dù sao cũng là nhà ăn trường thu về. Mày cũng chỉ đổi cách tiêu tiền thôi. Cái trò khôn lỏi của mày lúc nào cũng làm tao muốn đập cho một trận, đập cho đến khi nào thành thật ra một tí.”

Lâm ba dạy con trai xong, quay sang nạt vợ. “Tôi nói thêm lần nữa, mình tuyệt đối không được cho nó tiền. Trừ khi mình muốn dung túng nó học cái xấu, phải biết mẹ hiền thì hại con.”

Lâm ba là kiểu người gia trưởng, trước mặt ông, mẹ Lâm Sâm luôn nhất nhất nghe lời. Hơn nữa, bà cũng không mong con trai học thêm thói hư tật xấu, vì thế nghiêm khắc chấp hành mệnh lệnh của chồng. Lâm Sâm không đòi được tiền thì chớ, còn bị mắng cho một trận, vô cùng ảo não.

Trưa ăn cơm ở trường chỉ lưng lửng dạ, đến ba, bốn giờ cậu ta đã bắt đầu đói bụng, đành phải giở lại trò xấu đi lục ngăn bàn các bạn nữ mang đồ ăn theo. Vớ được cái gì liền bỏ bụng cái đó, bất kể là những thứ bình thường cậu ta chả ham như kẹo bánh, ô mai linh tinh. Có lần cậu ta vô tình kiếm được hai quả trứng trong ngăn bàn một bạn nữ, cái này mới đúng là hợp khẩu vị, vậy là lập tức làm thịt như hổ đói.

Bạn nữ kia về lớp, thấy trứng trong ngăn bàn mình mất hút, cực kỳ sửng sốt. “Óa, ai lấy trứng của mình vậy?”

Trong lớp không phải không ai thấy Lâm Sâm ăn vụng, nhưng chẳng ai dám hé răng, chỉ len lén cười thầm. Tần Chiêu Chiêu cũng nhìn thấy nhưng cũng coi như không, cho qua. Chuyện không liên quan đến cô, cô chỉ có thể canh của mình cẩn thận, không quản nổi chuyện của người khác.

Mà Lâm Sâm đứng một bên đã được lợi còn thích khoe mẽ. Thôi Chí Viễn nhẹ giọng hỏi cậu ta lúc ăn trứng có thấy mùi vị gì không, cậu ta bĩu môi. “Hai quả trứng kia chẳng ra sao, không biết nấu kiểu gì, ăn vào toàn mùi thuốc bắc.”

Thôi Chí Viễn nghe xong bật cười, hướng về phía bạn gái kia cao giọng: “Tăng Tiệp, hai quả trứng cậu hỏng rồi, người ta hảo tâm xử lý hộ cậu thôi!”

Tăng Tiệp buộc miệng: “Hỏng á? Sao thế được? Trứng hầm đương quy mẹ mình mới làm sáng nay mà!”

Trứng hầm đương quy – mấy tiếng cười khúc khích ban nãy bỗng rộ lên thành tràng cười vang.

Trứng hầm đương quy là món các mẹ thường hay làm cho con gái ăn trong kỳ kinh nguyệt, nghe nói ích khí bổ huyết lại có tác dụng điều kinh. Lâm Sâm lại ăn vụng hai quả trứng hầm đương quy của Tăng Tiệp khiến cả lớp được phen cười bể bụng. Thôi Chí Viễn dẫu cười không thở nổi vẫn còn cố hỏi: “Mộc Mộc à, có phải mỗi tháng cậu đều có mấy ngày thấy khó chịu đúng không? Nếu không sao lại đi ăn vụng trứng hầm đương quy của con gái người ta thế chứ? Ha ha ha!”

Lâm Sâm được phen mất mặt trầm trọng, thẹn quá hóa giận tuyên bố… từ giờ về sau sẽ không… ăn trứng nữa! Tần Chiêu Chiêu nhớ lại cậu ta đã xơi không biết bao nhiêu trứng chiên của mình rồi mà âm thầm tiếc hận, sao giờ cậu ta mới quyết tâm thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.