Những Tháng Năm Hổ Phách

Quyển 1 - Chương 26



Sau sự kiện “mỹ nhân cứu anh hùng”, mấy nam sinh nghịch ngợm thường mang chuyện này ra giỡn với Lâm Sâm. Có lúc một nhóm con trai đang tán gẫu trên hành lang, thấy Tần Chiêu Chiêu đi qua là sẽ quay sang cười Lâm Sâm. “Mộc Mộc, ân nhân cứu mạng của cậu đến rồi kìa!”

Lần nào Lâm Sâm cũng đỏ mặt phủ nhận: “Đã nói người ta giả vờ ngã rồi, các cậu còn định bắt tôi nói bao nhiêu lần nữa hả?”

Càng phủ nhận, tiếng cười càng dữ, bạn cùng bàn mới của cậu ta là Chu Minh Vũ cười rũ. “Mộc Mộc, nếu lúc ấy là tay Diệp Thanh thì giờ chắc cậu không phủ nhận đâu nhỉ? Sao cậu có thể như thế được? Chỉ vì ngượng Tần Chiêu Chiêu không được xinh đẹp mà gạt phắt ơn cứu mạng của người ta. Coi chừng ra đường bị sét đánh đó.”

Lâm Sâm có nói gì cũng không ai tin, vừa thẹn vừa giận. Nhưng nỗi tức tối này biết tìm ai để phát tác đây? Tần Chiêu Chiêu tốt bụng nên mới ra tay túm lấy cậu, lúc đó mấy nữ sinh khác chỉ biết hét ầm ĩ, chỉ có mình cô quả quyết đưa tay… Bàn tay nhỏ như vậy, mềm mại như vậy, ấm áp như vậy vững vàng tóm chặt cổ tay cậu. Tay vừa chạm tay, nháy mắt như có dòng điện chạy xẹt qua, cả người cậu ngây ngẩn.

Mấy ngày mà cái cảm giác khác thường khi tay cô chạm vào vẫn không hề mất đi, cảm giác như có cái gì vô cùng nóng bỏng đã chạm qua in lại vết dấu. Cậu thường vô thức chạm lại nó, rõ ràng là tay phải tự chạm vào tay trái nhưng trong đầu toàn là cảm giác đặc biệt khi Tần Chiêu Chiêu siết chặt cổ tay mình. Sao bị con gái chạm vào lại khác tay mình tự chạm thế nhỉ? Không phải tay nào cũng là tay sao? Nghĩ đến đây cậu không khỏi điên đầu.

Hôm nay giờ Ngữ văn, học sinh làm tập làm văn. Lâm Sâm hí hoáy viết qua loa vài chữ cho xong chuyện, đầu óc còn đang bận hao tâm tổn trí để viết thư tình, thậm chí còn mượn vài đoạn trong cuốn trích dẫn những bức thư tình hay nhất. Cậu tiện tay viết nháp thư tình vào vở tập làm văn luôn, định rằng viết xong sẽ xé đi, kiếm một tờ giấy thật đẹp chép lại rồi gửi đi. Kết quả, sau khi hết giờ cậu phóng một mạch lên nhà ăn ăn trưa, rồi quên béng luôn, ăn cơm xong lại cùng Chu Minh Vũ trèo tường ra ngoài chơi game, mê chơi bỏ luôn nửa ngày học. Đến khi tổ trưởng đi thu vở văn, không thấy bóng dáng hai người đâu, lại thấy vở tập làm văn trong ngăn bàn liền thay bọn họ mang đi nộp. Tổ trưởng cũng chỉ có lòng tốt mà thôi.

Vở này nộp lên, tiết tự học buổi tối Lâm Sâm thành tâm điểm.

Giáo viên chủ nhiệm cầm cuốn vở tập làm văn kia, vừa bực vừa buồn cười. “Lâm Sâm à Lâm Sâm, em muốn tôi nên nói em giỏi cái gì bây giờ? Tôi bảo em viết văn, em nguệch ngoạc ba chữ, nhưng thư tình này thì khác hẳn. Nhất là mấy câu này, có vẻ rất tài hoa nhé!”

Giáo viên chủ nhiệm nâng cuốn vở lên đọc: “Tôi muốn biến tất cả yêu thương dành cho em thành ánh bình minh ấm áp, chỉ mong ánh dương rực rỡ có thể sưởi ấm trái tim em. Tôi muốn gửi hết nỗi nhung nhớ dành cho em tới các vì tinh tú, mong ánh sao lấp lánh có thể rơi vào đáy mắt em. Câu này hay quá, cơ mà Lâm Sâm, đây thật sự là do em viết ra sao?”

Lâm Sâm đỏ mặt không nói tiếng nào, cả lớp nghe xong lén bụm miệng cười.

Giáo viên chủ nhiệm không đợi cậu trả lời, tiếp tục đọc:

“Em biết chăng lòng tôi yêu em sâu đậm?

Tình tôi cuồn cuộn như sóng triều từng phút từng giây

Tôi có thể ngày quên ăn, đêm quên ngủ

Nhưng không thể giây nào ngừng yêu em.”

Đến giờ thì không còn ai bụm miệng khúc khích được nữa, cả lớp òa lên cười rũ, nhiều người cười đến nghiêng ngả. Thành thật mà nói, lúc chép lại mấy câu này Lâm Sâm cũng cảm thấy muốn ói nhưng Chu Minh Vũ vẫn cực lực khuyên cậu nên chép lại, còn nói cái gì mà con gái ai cũng công nhận mấy lời này vô cùng cảm động, vì thế cậu mới chịu chép lại. Giờ đây cô giáo đọc lên, chính mình nghe xong còn thấy buồn nôn, giữa tiếng cười ầm ĩ của mọi người cậu cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Giáo viên chủ nhiệm lắc đầu quầy quậy. “Mấy đứa học trò các em, mở miệng là yêu này yêu kia, các em đã hiểu được tình yêu chân chính là gì sao?”

Tình yêu chân chính là gì? Đúng là lúc đó Lâm Sâm không hiểu được, mà phần lớn các cặp đôi thương mến nhau trong trường cũng chẳng hiểu, chỉ đơn giản là tình cảm mơ mơ hồ hồ ươm mầm cùng những biến động giữa năm tháng thanh xuân mà thôi.

Giáo viên không giảng cho họ biết rốt cuộc tình yêu chân chính là gì, đây không phải nội dung thuộc chương trình giảng dạy trên lớp. Cô chỉ vào bức thư chắp nhặt linh tinh kia mà nói: “Tình yêu chân chính, tuyệt đối không phải là chuyện đáng để khoe khoang trong những thứ gọi là thư tình. Yêu thương chân chính tựa như “tiếng ầm dường sấm mà tựa vô thanh, bóng hình rộng lớn mà như vô ảnh vô hình, tình rộng mênh mông mà yên tĩnh như không[1]”. Có những khi lời yêu thương treo đầu môi mà chân tình lại không có.”

[1] Nguyên văn: “Đại âm hi thanh, đại tương vô hình, đại ái vô ngôn”, lấy ý chương 41 Đạo đức kinh – Lão Tử.

Scandal thư tình khiến Lâm Sâm được phen mất mặt, đã thế còn nổi danh là nhân vật “yêu sớm” điển hình trong khối, đi trong sân trường thường xuyên có người chỉ trỏ mà khúc khích cười, nói: “Đây chẳng phải đồng chí xui xẻo gửi nhầm thư tình cho cô chủ nhiệm sao?”

Lâm Sâm cũng cảm thấy mình đúng là xui xẻo, xui tận mạng luôn. Mất bao nhiêu công sức mới viết được phong thư, cuối cùng đến giờ ăn cơm lại quên béng không xé nó đi, đến lúc đi chơi thì quên sạch sành sanh không còn nhớ mảy may gì… Kết quả… Kết quả đến giờ mặt mũi không biết để vào đâu, mà Diệp Thanh cũng không thèm để ý tới cậu nữa chứ.

Phong thư của Lâm Sâm rõ ràng là viết gửi Diệp Thanh, tuy cô giáo không chỉ đích danh người nhận thư là ai nhưng học sinh trong lớp đều biết rõ. Bức thư sến súa, buồn nôn đến như thế, chẳng những Lâm Sâm mất mặt mà Diệp Thanh cũng bị biến thành trò cười cho mọi người. Mấy ngày liền, đám học sinh giỏi gây chuyện trong lớp cứ gặp cô là lại lớn tiếng cợt nhả:

“Em biết chăng lòng tôi yêu em sâu đậm?

Tình tôi cuồn cuộn như sóng triều từng phút từng giây

Tôi có thể ngày quên ăn, đêm quên ngủ

Nhưng không thể giây nào ngừng yêu em.”

Mỗi khi họ ngâm nga mấy lời ấy, gương mặt Diệp Thanh lại đỏ bừng rồi chuyển sang trắng bệch, vừa xấu hổ vừa bế tắc không biết phải làm sao, chỉ có thể quay sang trừng trừng lườm nguýt Lâm Sâm khiến cậu vốn đã buồn bực càng thêm tức giận. “Mẹ kiếp, tôi đây thích cô nên mới viết thư cho cô, cô còn làm ra bộ nhục nhã vô cùng nữa. Oai lắm ấy! Trường này thiếu gì người xinh đẹp, sau này đừng mơ tôi thích cô nữa!”

Vốn dĩ Lâm Sâm viết thư tình cũng chỉ mong được gần gũi với Diệp Thanh thêm một chút, chẳng ngờ phong thư này lại đảo ngược tình thế, khiến cho hai người hoàn toàn hết cách luôn. Sau khi Diệp Thanh không thèm để ý tới Lâm Sâm, cậu cũng quay ra lờ cô luôn, hai người ra ra vào vào coi nhau như người vô hình, chạm mặt cũng như không nhìn thấy nhau.

Thanh thiếu niên ở cái tuổi ấy, nói thích một người thật dễ dàng, mà bảo ghét ai đó cũng thật đơn giản, khoảng cách giữa yêu – ghét có khi chỉ mong manh như tờ giấy.

Diệp Thanh bị Lâm Sâm liệt vào diện “gà kêu, chó sủa rõ đôi nơi, dẫu rằng gần gũi tấc gang, suốt đời chẳng màng tới lui[2]” đã đành nhưng các nữ sinh khác trong lớp cũng không gần gũi cậu được nữa. Chu Minh Vũ quay sang hỏi sao gần đây cậu đứng cạnh con gái lại câm như hến thế? Cậu lạnh mặt“Phát chán bọn họ cứ líu ra líu ríu rồi!”

[2] Nguyên văn: “Lân quốc tương vọng. Kê khuyển chi thanh tương văn. Dân chí lão tử, bất tương vãng lai”, trích từ Tư khảo – Trị thế trong Đạo đức kinh của Lão Tử, nghĩa là: tuy các nước chư hầu cận kề nhìn thấy nhau, gà kêu chó sủa ở nước này thì nước kia cùng nghe thấy, nhưng người dân cho đến lúc già chết cũng chẳng qua lại thăm nhau. Ý nói biệt lập, không qua lại tương giao với nhau.

“Con gái có ríu rít một chút mới dễ thương chứ. Nếu cả ngày im ỉm như hến thì buồn muốn chết. Phải rồi, nếu đã không thích mấy cô ríu rít thì còn ân nhân cứu mạng Tần Chiêu Chiêu của cậu kia kìa, đủ im lặng luôn nhé! Cá chắc là cả lớp này không ai lặng lẽ, trầm mặc ít lời bằng cô ấy đâu. Khai giảng bao lâu rồi mà tới giờ cô ấy cũng chẳng buồn nói với mình lấy một câu.”

Vừa nghe thấy tên Tần Chiêu Chiêu, mặt Lâm Sâm càng lạnh, thậm chí còn hét lên: “Đã nói bao nhiêu lần cô ta không phải ân nhân cứu mạng của tôi rồi hả?”

Hét thì cứ hét vậy chứ Lâm Sâm hiểu rõ, cho dù cậu có biện minh cả trăm lần cũng vô dụng, “nỗi oan” này của cậu có nhảy xuống đâu cũng không rửa sạch được. Tất cả cũng do Tần Chiêu Chiêu nhiều chuyện… Cậu vẫn nuôi nỗi oán hận này trong lòng, chỉ có điều mỗi lần tưởng tượng lại, không hiểu sao cổ tay trái lại nóng rực lên, như muốn thầm nhắc nhở cậu điều gì đó…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.