Hai chân bị bỏng, đi lại bất tiện nên không thể đi học, tối đó Tần Chiêu Chiêu về nhà gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm xin nghỉ dưỡng bệnh một tuần. Cô giáo đồng ý để cô ở nhà tự học, còn nói sẽ sắp xếp các bạn mang vở tới cho cô.
Giữa trưa ngày thứ Hai, người mang vở tới cho Tần Chiêu Chiêu là Vu Thiến. Cô không chỉ mang sách vở mà còn mang theo một lọ thuốc trị bỏng rất tốt, nói trước đây mẹ cô nấu cơm bị bỏng đã dùng qua thuốc này, bôi vào rất nhanh khỏi, không lưu lại sẹo, đem đến cho Tần Chiêu Chiêu dùng thử. Tần Chiêu Chiêu cảm ơn nhận lấy, Vu Thiến cười, phất tay. “Có gì đáng cảm ơn chứ, chuyện nhỏ ấy mà.”
Vu Thiến ngồi một chút rồi về trường học chiều, Tần Chiêu Chiêu cũng không níu cô lại. Vu Thiến đi rồi, Tần Chiêu Chiêu mới nhớ ra,, làm sao cô ấy có thể tìm tới nhà mình? Trước kia cô ấy chưa từng tới đây, đường lối ở Trường Cơ cũng rối loạn, không rõ ràng, muốn tìm được tới nhà thật không dễ dàng gì, có lẽ Vu Thiến đã phải đi lòng vòng rất lâu trong khu này.
Lọ thuốc Vu Thiến mang tới có công dụng rất tốt, bôi lên chỉ thấy cảm giác mát mẻ, không còn đau rát nữa. Bôi thuốc vài ngày, vết thương cũng dần khép miệng, cô không còn cảm thấy đau rát mãnh liệt như trước, có điều khi bước đi vẫn cảm thấy chỗ bỏng đau nhức từng cơn. Tạm thời chưa thể đi học tiếp được, cô đành gọi điện xin nghỉ thêm hai hôm nữa.
Sớm nay, mẹ cô đặc biệt kiểm tra lại cửa nẻo trong nhà một lượt, bảo là tối qua nhà phía sau xem phim xong tính ra vườn hái ít hành lá vào nấu đồ ăn thì nhìn thấy bóng người lảng vảng sau nhà mình. Thấy có người ra ngoài, bóng người kia chạy mất. Sáng nay nhà ấy chạy ngay sang khu nhà mình, nhắc mọi người cẩn thận, nhỡ có trộm cắp lởn vởn quanh đây. Vì thế, mọi người ở đây đều cẩn thận kiểm tra cửa nẻo, tiền tài, đồ đạc.
Trước đó, ở Trường Cơ từng xảy ra vài vụ mất trộm. Nhà cấp bốn ở Trường Cơ thường dùng cửa sổ có chấn song phòng trộm, cánh cửa không mấy khi đóng, chỉ kéo rèm vải che. Rèm vải cũng chỉ phòng quân tử, không chống nổi tiểu nhân, có lần trộm thừa lúc người nhà ngủ say, dùng tay kéo rèm cửa sang bên, đưa tay vào kéo chốt cửa, thò gậy trúc vào khều hết quần áo trong phòng ra lục lấy tiền trong túi.
Trường Cơ từng có mấy nhà ngủ dậy thấy quần áo không cánh mà bay. Chuyện nhà bà Tôn là dở khóc dở cười nhất. Bà Tôn gần sáu mươi, con rể lớn sống ở thành phố bên đặc biệt về chuẩn bị lễ mừng thọ cho mẹ. Kết quả, ngủ nhà mẹ vợ một đêm, sáng hôm sau tìm khắp nơi không thấy quần đâu, túi quần còn ba ngàn đồng. Tiền mất đau lòng là chuyện đương nhiên, nhưng quần mất còn phiền toái hơn. Nhà mẹ vợ không có quần cho con rể mặc, cậu rể không có quần chỉ biết rúc trong chăn, không dám thò mặt ra ngoài, bà lão phải nhờ người vào thành phố mua quần về cho rể mặc tạm.
Chuyện nhanh chóng lan ra khắp thu tập thể Trường Cơ, ai ai cũng biết. Mọi người nghe xong vừa bực vừa buồn cười, nhưng đều rút kinh nghiệm, đi ngủ không dám quăng quần áo lộn xộn nữa, nhất định phải để ở chỗ cách xa cửa sổ, đảm bảo không bị tên trộm nào đó câu mất.
Được vị hàng xóm tốt bụng nhắc nhở, nhà nào nhà nấy rục rịch phòng trộm. Riêng Tần Chiêu Chiêu nghe xong lại có cảm giác khác. Cô phân vân, lẽ nào bóng dáng lặng lẽ quanh quẩn trên con đường nhỏ sau nhà mình tối qua thực sự là trộm sao? Nếu đúng là trộm, tại sao không nhằm sáng sớm hay đêm khuya, lại đến lúc người ta còn đang xem ti vi?
Cô có cảm giác người kia không phải là trộm, nhưng không phải trộm thì là ai? Bất giác cô nghĩ ngay tới Lâm Sâm. Cậu ta từng tới sau nhà gõ cửa phòng cô một lần, giờ cô xin phép nghỉ, đã lâu không lên lớp, có khi nào… Tuy không nghe thấy tiếng gõ cửa sổ nhưng cô vẫn có cảm giác bóng người bên ngoài rất có thể là Lâm Sâm.
Sau kỳ nghỉ hè vào năm học mới, tới giờ cậu ta và cô xem như tuyệt giao, chưa từng nói chuyện một câu, nhưng hôm cô bị bỏng, chẳng hiểu sao cậu ta lại mồ hôi mồ kê nhễ nhại chạy tới bệnh viện, gặp cô lại nói thác mình tới viện tìm thím, rồi một câu ân cần hỏi thăm cũng không có, cứ thế chạy mất. Sau đó lại âm thầm đứng ở cầu thang lén nhìn theo cô, trong mắt ẩn chứa biết bao nhiêu quan tâm, săn sóc.
Tần Chiêu Chiêu chẳng cần nghĩ nhiều cũng biết Lâm Sâm thật sự vẫn còn thích mình, tâm ý của cậu ta chưa từng đổi khác, chẳng qua cậu ta không muốn biểu lộ với cô mà thôi. Cậu ta từng thổ lộ một lần, đổi lại bị cô làm cho mất mặt, đau lòng. Cô thầm nghĩ, nếu người ngoài thực sự là Lâm Sâm, cô càng không thể để cậu ta vì mình mà gánh thêm nỗi hiềm nghi ăn trộm.
Tối đó, Tần Chiêu Chiêu học bài ở bàn học cạnh cửa sổ, coi như một công đôi việc, vừa có thể ôn bài Ngữ văn vừa tiện lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Tấm rèm màu lam nhạt thờ ơ che khung cửa nhỏ, ngoài kia yên tĩnh không tiếng động. Thi thoảng một cơn gió thổi tới, lá cành xao xác rung động, càng tôn thêm vẻ tịnh mịch, yên ắng của đêm đen.
Làm xong bài tập, cô chợt nghe tiếng sột soạt bên ngoài vọng vào, mơ hồ giống tiếng đế giày đạp lên lá khô. Vội vàng dừng bút lắng nghe nhưng bên ngoài vẫn yên tĩnh như không có gì xảy ra. Bốn bề im ắng, đến tiếng gió thổi lá cây xao xác cũng dừng lại. Cô khẽ gạt rèm cửa nhìn ra ngoài, trời đêm không trăng, bên ngoài là một khoảng tối đen mông lung, chỉ có ánh đèn huỳnh quang bàng bạc từ phòng ba mẹ hắt ra nhuộm đám cỏ lau sau nhà thành sắc vàng óng như cỏ thu, như một bức tranh tĩnh vật. Bốn bề vắng lặng tới mức khiến cô phải nghi ngờ có khi nào bản thân nghe lầm hay không?
Đang định buông rèm, bỗng cô nhận ra ánh sáng bạc của ngọn đèn hình như không hoàn chỉnh, bên mép thoáng hiện một bóng đen. Bóng đen kia lóe qua, phảng phất giống bóng đầu và cổ của ai đó. Cô ngẩn người, đây là bóng người sao? Nếu đúng là người, hẳn người này đang tránh tới gần cửa sổ phòng ba mẹ cô. Thân người vừa nhoáng qua, bóng dáng đã hiện rõ dưới bóng ngọn đèn, rõ ràng, chận thực như giấy trắng mực đen.
Ai đang nấp sau nhà? Là trộm… Hay là Lâm Sâm?
Kéo tấm rèm hơi rộng ra, Tần Chiêu Chiêu hồi hộp, tim nhảy múa rộn ràng trong lồng ngực, cô không biết làm cách nào để kiểm tra xem ai đang nấp sau nhà. Nhất định không thể kêu lên, nếu không người lớn nghe thấy sẽ tưởng có trộm mà hò nhau đuổi bắt. Trộm thật bị bắt cũng chẳng sao, còn nếu Lâm Sâm bị bắt thì đúng là thảm cho cậu ta. Có điều, người ngoài kia có thật là Lâm Sâm hay không?
Chờ một lúc, cô chợt nhanh trí nhớ ra một chuyện, ngón tay gõ nhẹ nhàng trên tấm kính cửa sổ, lộc cộc như tiếng vó ngựa đều đều. Giống như trao đổi ám hiệu, một lát sau ngoài kia có âm thanh tương tự đáp lại, âm thanh rất nhỏ chỉ đủ để cô nghe thấy.
Là Lâm Sâm, đúng là Lâm Sâm… Mặc dù lúc trước vẫn có thể đoán ra nhưng tới giờ thật sự chứng minh được phỏng đoán của mình không sai khiến cô không biết nên làm sao mới phải. Cậu ta thực sự đứng ngoài cửa sổ phòng cô, đêm nào phòng cô cũng kéo rèm kín, cậu ta đứng ngoài đó chờ mong điều gì? Mất công chạy đường xa tới đây vào lúc tối tăm như vậy mà không thể nhìn thấy người trong phòng, còn có thể bị người ta hiểu nhầm thành trộm mà đuổi bắt.
Ban đầu cô tính mở cửa khuyên cậu ta trở về, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy làm thế thật không ổn. Ngộ nhỡ có người lại vô tình ra vườn sau hái rau có gì đó, thấy hai người họ một nam một nữ xì xào to nhỏ với nhau, nhất định hôm sau sẽ có tin đồn không hay truyền tụng khắp nơi. Cô hành xử cận thận, xé một mảnh giấy nhỏ, viết hai câu đơn giản: “Cậu mau về đi, gần đây quanh khu này có trộm, đừng để mọi người tưởng cậu là trộm mà đuổi bắt.”
Khẽ vén tấm rèm, cô nhẹ nhàng đẩy tờ giấy qua khe hở do tấm rèm tạo ra, tờ giấy bên ngoài rút đi rất nhanh. Một lúc lâu sau, tờ giấy trở lại theo đường cũ, cô mở ra nhìn, thấy hai dòng đơn giản: “Vậy tôi về đây, cậu cẩn thận dưỡng thương. Mong cậu sớm hồi phục.”
Ngoài kia vẫn thật yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió nhẹ nhàng lay động lá cây thi thoảng vang lên, lâm Sâm hẳn đã đi rồi. Từ đầu đến cuối, Tần Chiêu Chiêu không mở cửa sổ, thậm chí không kéo rèm, Lâm Sâm chỉ nấp trong đêm đen bên ngoài, hai người không thấy mặt nhau. Thật sự không thấy mặt, nếu không phải tờ giấy in chữ của cậu ta còn đang bày trên bàn chứng thực ban nãy cậu ta có đứng ngoài cửa sổ phòng cô, tới giờ hẳn cô vẫn mơ hồ không biết có thật cậu ta đã tới hay không nữa?
Chữ Lâm Sâm không đẹp lắm, hàng chữ xiêu vẹo như đàn cua bò nghênh ngang trên mặt giấy, lóng ngóng và vụng về. Vụng về nhưng không khó nhìn, ngược lại còn rất đáng yêu. Tần Chiêu Chiêu nghĩ một lúc, cuối cùng không vo viên ném đi mà cẩn thận kẹp lại trong tấm thiệp chúc Tết cậu ta tặng ngày trước.
Tần Chiêu Chiêu nghỉ gần hai tuần mới đi học trở lại. Tới lớp vừa vặn gặp Vu Thiến, lại cảm ơn lọ thuốc bỏng của cô thêm lần nữa, quả thật thuốc rất hữu hiệu. Vu Thiến cười cười. “Đã bảo đừng cảm ơn mình mà, thật ra thuốc đó không phải của mình, mẹ mình cũng chưa từng bị bỏng. Mẹ Mộc Mộc lúc trước nấu ăn bị bỏng đã dùng qua loại thuốc này rất hiệu quả nên cậu ấy đi mua một lọ rồi nhờ mình đưa cho cậu. Cậu ấy sợ nếu bảo đây là đồ của cậu ấy, cậu sẽ không nhận nên mới nhờ mình giúp. Mình chỉ nhấc tay làm phúc thôi, người cậu cần cảm ơn là Mộc Mộc ấy!”
Tần Chiêu Chiêu không nghĩ tới chuyện này, vốn còn định hỏi hôm đó làm sao Vu Thiến tìm được tới nhà mình, giờ không cần hỏi nữa rồi, tất nhiên là Lâm Sâm đưa cô ấy tới, chẳng qua cậu ta không vào nhà mà thôi.
Vu Thiến kể lại mọi chuyện: “Giờ tự học hôm đó mới vui cơ. Mộc Mộc đến không thấy cậu đâu liền lượn lờ xung quanh lớp trưởng kiếm cớ hỏi thăm: “Lớp trưởng ơi, sao lạ thế nhỉ? Sắp lâm trận thi đại học đến nơi rồi mà vẫn còn học sinh trốn học cơ à?” Hôm ấy cả lớp chỉ có mình cậu nghỉ học, có ngốc mới không biết cậu ấy đang nói cậu, chẳng qua là tự lừa mình lừa người mà thôi. Thế là mình mới nổi hứng dọa một tí, bảo là cậu bị bỏng nước sôi cực kỳ nghiêm trọng, giờ đang được đưa đi cấp cứu rồi. Cậu ấy nghe xong, mặt mũi trắng bệch, không buồn làm bộ làm tịch nữa, đẩy bàn chạy thẳng khỏi lớp làm bọn mình cười đau cả bụng.”
Tần Chiêu Chiêu giật mình hiểu ra, chả trách hôm đó Lâm Sâm mồ hôi mồ kê nhễ nhãi chạy thẳng tới bệnh viện, nhìn qua là biết cậu ta rất vội, hóa ra bị Vu Thiến dọa cô đang cấp cứu ở bệnh viện. Cô nén giận. “Sao cậu lại đùa thế?”
“Thì mình cũng thuận miệng đùa chút thôi, ai biết cậu ấy cho là thực chứ, đúng là “đầu gỗ” mà. Hôm sau cậu ấy đến lớp bị mọi người chọc: “Mộc Mộc, Chiêu Chiêu của cậu cấp cứu về chưa?” Cậu ấy đỏ bừng mặt. Mình cứ ngồi mãi chờ cậu ấy đến trút giận, thế mà chờ mãi chẳng thấy gì. Đã thế cậu ấy còn vô cùng nhã nhặn mời mình uống Coca, hóa ra muốn nhờ mình mang thuốc chữa bỏng tới cho cậu.”
Bao nhiêu nỗ lực giả vờ bấy lâu của Lâm Sâm bị một câu nói giỡn lột sạch trơn, vậy là cả lớp lại biết thêm một bí mật, hóa ra cậu ta vẫn chưa thay lòng với Tần Chiêu Chiêu. Ngày Tần Chiêu Chiêu đi học lại, mọi người thấy cô là cười đầy ý vị, có người còn nói toạc: “Tần Chiêu Chiêu, cậu đi học lại rồi à? Thế là có người trút được gánh nặng rồi!”
Tần Chiêu Chiêu đỏ mặt không nói một câu, đi thẳng về chỗ ngồi, lòng cô lăn tăn như hồ nước gợn sóng, càng lúc càng đỏ mặt vì cảm động, khó khăn lắm mới cân bằng lại được.
Sau chuyện Tần Chiêu Chiêu bị bỏng, biểu hiện của Lâm Sâm khiến các bạn nữ trong lớp càng có thêm ấn tượng với cậu ta, ai cũng nói cậu ta đối xử với Tần Chiêu Chiêu thật là tốt. Vu Thiến còn thẳng thừng hỏi: “Thật ra Mộc Mộc thích cậu thật đấy, sao cậu không mảy may cân nhắc cậu ấy thế?”
Cô luống cuống kiếm cớ: “Mình… hiện giờ… chỉ muốn chú tâm học hành để thi đại học, những chuyện khác không muốn nghĩ tới.”
“Thì làm bạn cũng được mà, như vậy không cần phải trốn cậu ấy nữa. Nếu cậu thích một người nào đó mà bị người ta hắt hủi như tránh tà thế, cậu có thấy thoải mái không?”
Vu Thiến thuận miệng nói vậy khiến Tần Chiêu Chiêu chấn động. Tư vị hèn mọn khi thầm thương ai đó đương ncô hiểu hơn ai hết. Giống như bấy lâu nay cô vẫn âm thâm thương nhớ Kiều Mục, luôn luôn tìm cách, cẩn thận cố gắng đến gần cậu. Lớp mười may mắn được học cùng lớp với cậu khiến cô mừng đến phát điên. Cậu chưa từng để ý tới cô, nhưng chỉ cần vô tình gặp nhau trên sân trường, cậu tùy ý gật đầu chào hoặc mỉm cười cũng đủ khiến cô lâng lâng sung sướng cả ngày rồi.
Trông mình mà ngẫm đến người, Tần Chiêu Chiêu cũng hiểu thái độ “e sợ chỉ mong tránh xa” của mình trước kia hẳn khiến Lâm Sâm đau lòng lắm. Cứ thử nghĩ nếu Kiều Mục cũng “e sợ chỉ mong tránh xa” cô như vậy, hẳn cô cũng rất khó chịu. Bản thân không muốn thì không nên làm thế với người khác.