Những Tháng Năm Hổ Phách

Quyển 2 - Chương 14



Lăng Minh Mẫn đề nghị, Kiều Mục từ chối ngay lập tức, không cần nghĩ ngợi. “Anh không còn cậu nữa rồi, anh không đi tìm ông ta nữa đâu.”

“Kiều Mục, anh đừng giận dỗi nữa. Lẽ ra trước kia không nên trở mặt với cậu như thế, cậu ấy cũng không còn cách nào khác, chỉ định đưa bà vào viện dưỡng lão thôi, có phải bỏ ra đường không quan tâm nữa đâu. Chăm sóc người già liệt giường tốn công tốn sức, cậu mợ đều phải làm việc, không có cách làm chăm lo chu đáo cho bà được. Đưa bà tới viện dưỡng lão cho chuyên gia chăm sóc có gì không tốt?”

Kiều Mục ngẩn người, hai hàng lông mày chau ngược. “Nói vậy, em cũng tán thành để hai người họ đưa bà vào viện dưỡng lão?”

“Kiều Mục, anh bình tĩnh nghĩ thử xem. Làm vậy cũng không tệ hại như anh tưởng tượng đâu. Ít nhất đến viện dưỡng lão bà vẫn được săn sóc tử tế.”

“Em cảm thấy người già vào viện dưỡng lão sẽ được nhân viên săn sóc tử tế hơn là được con cháu lo lắng sao?”

“Kiều Mục, hai chuyện này không giống nhau. Người ta là nhân viên nhận tiền để chăm sóc người già, họ làm việc này tốt hơn con cháu nhiều.”

“Có thế nào họ cũng không thể hơn thân nhân, con cái được. Anh tuyệt đối không đưa bà vào viện dưỡng lão. Anh sẽ lo cho bà, không bỏ mặc bà đâu.”

Lời nói chắc như đinh đóng cột của Kiều Mục khiến Lăng Minh Mẫn bực mình. “Kiều Mục, anh có thể lý trí một chút không? Anh còn đi học, làm thế nào chăm lo cho bà? Mấy hôm trước em lén xem sổ tiết kiệm, giờ anh chỉ còn hơn hai vạn đồng. Chừng đó không đủ học phí hai năm của anh, hết tiền rồi anh làm thế nào? Chẳng lẽ bỏ học?”

“Không đủ tiền thì anh về quê bán nhà!”

Kiều gia còn một căn nhà ở quê, hiện tại Kiều Mục chưa động tới, không tới đường cùng cậu không muốn bán. Dù sao đây cũng là nơi cậu từng sống với ba mẹ.

Lăng Minh Mẫn hiểu cậu rõ nhất. “Anh nỡ bán sao? Đến cả nhà mẹ thuê vài năm anh còn không nỡ trả lại, anh thật sự có thể bán nhà chắc!”

Kiều Mục cắn môi. “Anh chỉ còn mỗi bà ngoại là thân thích, có thế nào anh cũng không coi bà là như gánh nặng giống cậu đâu. Hết cách thật anh sẽ bán, người sống quan trọng hơn cái nhà!”

“Kiều Mục, anh chỉ có mình bà là thân thích thôi ư? Thế em là gì của anh? Anh có thể nghĩ tới em một chút hay không? Chúng ta mới hai mươi tuổi, chưa vào năm thứ ba, lẽ nào bây giờ cuộc sống của chúng ta cứ xoay quanh bà anh hay sao?” Lăng Minh Mẫn không nhịn nổi, nói thẳng suy nghĩ của mình.

Kiều Mục run giọng: “Minh Mẫn, bà ngoại là người thân, em là người yêu. Anh biết gần đây em phải lo cho bà rất vất vả, anh cũng không muốn em phải chịu khổ sở như vậy. Anh sẽ cố tìm người giúp việc mới, có người giúp việc rồi em sẽ không cần động tay chân vào việc gì nữa. Minh Mẫn, anh không yêu cầu em phải chu đáo, cẩn thận với bà như anh, dù sao bà cũng không phải bà em. Anh chỉ hy vọng em có thể chấp nhận để bà ở cùng chúng ta, anh không thể bỏ rơi bà được, tuyệt đối không.”

Lăng Minh Mẫn thở dài im lặng, Kiều Mục cũng nín thinh. Ngoài song, bốn bề bóng chiều dần buông, tia sáng ảm đạm len lỏi vào phòng, ngập đầy mắt hai người.

Nghỉ hè chớp mắt đã trôi qua.

Kết thúc kỳ nghỉ, Tạ Á hoan hỉ khoe với Tần Chiêu Chiêu, đi làm tiếp viên hai tháng cô kiếm được gần tám ngàn đồng, tính ra mỗi ngày kiếm được ba, bốn trăm đồng. Cô làm việc ở câu lạc bộ ba ngày bằng Tần Chiêu Chiêu đánh máy một tháng.

“Chiêu Chiêu, nếu mình đồng ý phục vụ tận nhà chắc chắn còn kiếm được nhiều tiền hơn. Nhưng mình không tham vậy đâu, mình cảm thấy làm tiếp viên thế này cũng đủ rồi.”

Làm tiếp viên kiếm tiền dễ như vậy, khó trách số tiếp viên ở Thượng Hải dẫn đầu cả nước. Tạ Á chỉ làm tiếp viên, không phục vụ thêm gì khác mà mỗi tháng còn kiếm được mấy ngàn đồng, nếu chịu phục vụ thêm tại nhà hẳn một tháng kiếm được không dưới một vạn. Quả nhiên, thân thể đúng là vốn tự có của phụ nữ.

Tạ Á làm việc ở câu lạc bộ, ngoài tiền boa còn nhận được không ít quà cáp như nước hoa, mỹ phẩm, áo quần... từ khách hàng hào phóng. Đặc biệt, có người còn tặng cô một chiếc di động Motorola V70 thời thượng.

Tạ Á kiếm được tiền liền mua qùa gửi về cho bà mẹ, hai hộp dương sâm lớn cho ba và một chiếc áo lông cừu đắt tiền cho mẹ. Với ba mẹ cô, đây đều là những món đồ cao cấp, Tạ Á sợ ba mẹ tiếc không dám dùng nên gọi điện về dặn dò cẩn thận: “Ba, mấy hộp dương sâm này nhất định ba phải giữ lại mà ăn, đừng có mang cho anh em bạn bè đấy! Mẹ, ngày lạnh nhớ lấy áo lông cừu này ra mặc. Mẹ đừng có tiếc mà cất đi, cất mấy năm là áo không còn mềm nữa đâu.”

Tần Chiêu Chiêu ngồi bên lắng nghe, ba mẹ Tạ Á cũng giống ba mẹ cô. Ngày lễ tết được bạn bè tặng đồ gì ngon thì đều không nỡ dùng mà đem cất đi để sau này mang đi tặng lại người khác.

Tạ Á có điện thoại mới, chiếc cũ không dùng nữa liền đưa cho Tần Chiêu Chiêu. Ban đầu Tần Chiêu Chiêu nhất định không lấy, cô không liên lạc với ai ngoài ba mẹ với Đàm Hiểu Yến nên có di động cũng chẳng để làm gì. Hơn nữa, mọi người thường gọi tới máy bàn của ký túc xá, gọi vào di động hai bên cùng tính phí rất tốn kém.

Tạ Á nói: “Cậu đúng là ngang hết chỗ nói! Ai bắt cậu phải gọi đi đâu. Gửi tin nhắn là được rồi, tin nhắn rẻ lắm, chỉ một hào một tin. Có di động thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho Kiều Mục, chuyện gì không tiện nói thì nhắn tin là được rồi!”

Nghe vậy Tần Chiêu Chiêu cũng động lòng, nhận lấy di động Tạ Á cho và cảm ơn. Sau chiếc đài chạy băng thời cấp hai, đây là món “đồ xa xỉ” thứ hai của cô – một chiếc di động lại là đồ người khác thải ra nhưng với cô vẫn là báu vật.

Có di động, Tần Chiêu Chiêu nhanh chóng học cách gửi tin nhắn. Tin đầu tiên gửi cho Kiều Mục, báo cô đã có di động, từ này sẽ dùng số này. Mất một lúc cậu mới nhắn lại, chỉ vỏn vẹn có một chữ: “Ừ!”

Câu trả lời đơn giản như vậy khiến cô không còn dũng khí gửi thêm tin nữa. Cậu bận rộn nên không thể gửi tin lại cho cô chăng? Hay cậu thấy phiền phức nên mới không đáp lại?

Đúng là Kiều Mục đang phiền, hôm nay tâm trạng cậu rất tệ.

Cô giúp việc làm được chưa đầy một tháng đã đòi tăng tiền công, lúc mới tới còn là một cô bé An Huy thuần phác, mới lên Thượng Hải được vài ngày đã thành cô gái đua đòi theo thói tân thời. Ở nhà hết ăn lại nằm nhưng vẫn chê tiền ít, không tăng lương sẽ bỏ việc đi chỗ khác.

Ban đầu Kiều Mục còn muốn thử thuyết phục cô giúp việc nhưng Lăng Minh Mẫn không được nhẹ nhàng như thế. “Muốn đi thì cứ đi, ai hơi đâu giữ cô. Đừng tưởng tôi không biết cô ở nhà lén lấy quần áo của tôi mặc. Người cô hôi hám lắm có biết không hả? Làm bẩn hết quần áo của tôi rồi!”

Ngay từ đầu Lăng Minh Mẫn đã không ưng cô giúp việc người An Huy này, nhưng không còn cách nào khác. Người giúp việc có vài năm kinh nghiệm rất đắt hàng, họ có thể linh hoạt lựa chọn, chẳng ai thèm tới chăm sóc người bệnh; chỉ có những người trẻ từ quê lên còn thiếu kinh nghiệm mới bằng lòng chịu thiệt. Sau khi bị người giúp việc tìm được giữa đường kia lừa, Kiều Mục cảm thấy những người có tuổi thường lòng dạ khó lường, nên có ý tìm một người trẻ, dễ đối phó; vì thế mới thuê cô giúp việc người An Huy này.

Lời Lăng Minh Mẫn khiến cô giúp việc thẹn quá hóa giận: “Cô nghĩ mình thơm tho lắm ấy! Con gái con đứa chưa lấy chồng mà dám ngủ với trai. Đúng là loại đàn bà mặt dày dâm đãng!”

Kiểu mắng nhiếc này chỉ có người nhà quê mới dùng, Kiều Mục và Lăng Minh Mẫn nhất thời sửng sốt. Hai người chưa bao giờ phải nhận những lời khó nghe đến vậy, Lăng Minh Mẫn hết sững sờ liền nổi điên. “Cô... cô cút ngay!”

Cô giúp việc đi rồi nhưng Lăng Minh Mẫn càng nghĩ càng tức. Từ nhỏ đến giờ cô được ba mẹ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, không ai nỡ mắng cô một lời. Vậy mà hôm nay một ả giúp việc dám mắng nhiếc cô khiến cô uất ức vô cùng. Kiều Mục an ủi nửa ngày cô vẫn chưa nguôi. Cậu cũng không rảnh mà ở nhà dỗ dành cô mãi, đến giờ phải đi dạy thêm rồi. Giờ cậu phải tận dụng mọi khả năng để kiếm tiền bù vào các khoản chi tiêu.

“Được rồi, Minh Mẫn, đừng giận nữa. Giờ anh phải đi dạy, dạy xong anh về ngay. Người giúp việc đi rồi, chiều nay em không muốn cũng không cần nấu cơm đâu, anh mua mấy món ngon về cho em. Có điều, em giúp anh làm món gì đó cho bà ăn trước nhé! Được không?”

Kiều Mục thỏ thẻ từng lời nhưng Lăng Minh Mẫn vẫn không nhịn được, nổi xung lên: “Không được, giờ em rất bực, bị một con nhà quê mắng là đồ dâm đãng. Giờ em bực không biết làm gì hết, không nấu cơm, không bón cơm. Kiều Mục, em xin anh, anh đưa bà về nhà cậu được không? Anh xem cuộc sống của hai đứa mình giờ thành cái gì rồi? Rối tinh rối mù hết lên, giờ còn bị con ôsin nhiếc mắng!”

Kiều Mục biết giờ Lăng Minh Mẫn đang cáu, nói thêm gì cũng chỉ khiến hai người khắc khẩu, mà cậu không có thời gian đôi co với cô. “Minh Mẫn, anh biết giờ em không vui. Được rồi, em không cần làm gì đâu, cứ nằm nghỉ nhé! Chờ anh dạy xong sẽ mua đồ ăn về cho em.”

Kiều Mục dạy xong, mua ba suất bánh bao về, không thấy Lăng Minh Mẫn đâu, trên bàn chỉ còn một mảnh giấy: “Em nản lắm rồi, về ký túc xá ở tạm một thời gian đã.”

Một câu ngắn ngọn hơn chục chữ nhưng Kiều Mục cầm thật lâu, tựa như không hiểu được chữ vuông.

Đã lâu Tần Chiêu Chiêu chưa gặp lại Kiều Mục, cô đang định kiếm cớ tới trường xem cậu thế nào thì Kiều Mục gọi điện hỏi cô buổi chiều có thể bớt chút thời gian qua trông bà ngoại giúp cậu một chút hay không. Cô vội vàng gật đầu. “Ừ, mình rảnh.”

Thật ra, chiều hôm ấy Tần Chiêu Chiêu có tiết học, nhưng Kiều Mục đã nhờ tới, cô sẵn sàng trốn học không cần suy nghĩ. Lần đầu tiên tới nhà, Kiều Mục đón cô ở đầu đường. Cậu gầy đi nhiều, dáng vẻ cũng tiều tụy hơn hẳn. Rõ ràng gần đây cậu không ổn, lòng cô đau xót như bị kim châm.

Quả thật Kiều Mục đã hết cách. Lăng Minh Mẫn dỗi bỏ về ký túc xá, bản thân cậu ngoài đi học còn phải đi dạy thêm mấy nơi, người giúp việc chưa tìm được, không có ai trông bà giúp. Biết tìm ai đây? Cậu nhớ một quyển sách từng viết: Người bạn từng giúp có thể sẽ không giúp lại bạn nhưng người đã từng giúp nhất định sẽ đồng ý giúp bạn lần nữa. Cậu lưỡng lự mãi, cuối cùng quyết định gọi cho Tần Chiêu Chiêu.

Kiều Mục dẫn Tần Chiêu Chiêu về nhà, dặn dò vài câu rồi vội vàng rời đi. Cô nhìn một lượt, thấy nhà cửa bừa bộn liền thu dọn lại cho gọn gàng. Trong nhà cậu cũng có một chiếc organ electone, phần nắp phím đàn vô cùng sạch sẽ nhưng khắp thân đàn phủ một lớp bụi mỏng, rõ ràng ngoài luyện đàn ra cậu không lau chùi cho cả cây đàn. Cô tiếc nuối, mang giẻ tới lau sạch đến khi đàn sáng bóng lại mới thôi.

Tối Kiều Mục về, thấy nhà cửa sáng sủa, rực rỡ hẳn lên. Tần Chiêu Chiêu không chỉ trông bà giúp cậu mà còn làm luôn cả việc của người giúp việc. Cậu ngại ngùng cảm ơn: “Làm phiền cậu quá, Tần Chiêu Chiêu.”

“Không sao, dù sao mình cũng quen với việc chân tay rồi. Nếu cậu chưa tìm được người giúp việc, mình sẽ bớt chút thời gian qua giúp, từ trường mình qua đây cũng không xa lắm.”

Nhắc đến chuyện tìm người giúp việc, Kiều Mục lại thở dài không thôi. Sau vài lần tiếp xúc với người giúp việc, cuối cùng cậu cũng hiểu muốn tìm một người giúp việc tốt, biết chịu khó chịu khổ phức tạp như thế nào. Tần Chiêu Chiêu nghe cậu kể chuyện mấy người giúp việc cứ đến rồi đi thì ngạc nhiên vô cùng. “Khó kiếm người giúp việc như vậy cơ à? Thảo nào hồi trước mợ nói muốn tìm người giúp việc cũng không dễ.”

Nhắc tới mợ, Kiều Mục lại trầm mặc, cô vội vàng chuyển đề tài: “Phải rồi, sao không thấy Lăng Minh Mẫn? Gần đây cậu ấy bận à?”

Kiều Mục càng trầm mặc, nghiêng đầu nhìn sang hướng khác. Cô giật mình hỏi lại: “Các cậu... Không phải hai người cãi nhau đấy chứ?”

Kiều Mục trầm mặc một lúc mới mở miệng, nhưng hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Tần Chiêu Chiêu, cậu có cảm thấy việc mình đưa bà về đây là một hành động rất thiếu lý trí không?”

Tần Chiêu Chiêu không hiểu. “Kiều Mục, cậu sao vậy? Sao lại hỏi thế?”

“Minh Mẫn nói mình hành động thiếu lý trí, còn nói mình không đủ khả năng chăm sóc bà. Cô ấy muốn mình đưa bà về nhà cậu mình, mình không đồng ý, cô ấy tức giận.”

Tần Chiêu Chiêu đã hiểu, hóa ra Kiều Mục và Lăng Minh Mẫn không thoải mái vì chuyện của bà ngoại. chuyện này rất dễ hiểu, đến mợ là con dâu còn không muốn chăm lo mẹ chồng nằm liệt nữa là một cô gái trẻ yếu ớt như Lăng Minh Mẫn. Con người ai chẳng ích kỷ, có ai tình nguyện đeo thêm một cục nợ vào cuộc sống nhẹ nhàng của mình. Tuy Lăng Minh Mẫn có vẻ ích kỷ những những gì cô nói cũng có phần đúng, hiện tại Kiều Mục không đủ khả năng lo cho bà, cậu đã cố hết sức rồi, mấy tháng này nhìn cậu gầy rộc đi.

Cân nhắc cẩn thận, Tần Chiêu Chiêu nói thẳng: “Kiều Mục, mình biết cậu rất yêu quý bà ngoại. Cậu muốn bà tuổi già có người thân dốc lòng săn sóc nên mới kiên quyết không đồng ý để cậu Mục Tùng đưa bà vào viện dưỡng lão. Xét về tình cảm, cậu nghĩ vậy là đúng, rất trọng tình trọng nghĩa. Tuy nhiên, xét một cách khách quan thì đúng là cậu thiếu lý trí. Giờ cậu còn đi học, đưa bà về cũng không đủ thời gian, sức lực để chăm sóc bà cẩn thận, thuê người giúp việc cũng không đơn giản. Chuyện này Lăng Minh Mẫn nói không sai, cậu không đủ sức chăm lo cho bà. Có lẽ, cậu nên cân nhắc đề nghị của cô ấy, đưa bà về nhà cậu Mục Tùng đi.”

Hai mắt Kiều Mục bỗng đỏ hoe. “Mình biết mọi người cảm thấy mình rất thiếu lý trí, nhưng lý trí là gì? Nói cho rõ, lý trí chẳng qua là sự lạnh lùng, tàn nhẫn được tô son trát phấn mà thôi. Trước kia mẹ mình nằm viện cần tiền cứu mạng, cậu mình do dự không nỡ giao tiền. Cậu ấy sợ mất của mất người, cũng sợ nếu cứu được mẹ mình thì sẽ phải gánh thêm một người chị nằm liệt nên mới cho rằng dừng điều trị là biện pháp tốt nhất. Cái này... gọi là lý trí. Mình không muốn giờ cũng đối xử với bà theo cách này, quá tàn nhẫn! Bà già rồi, ốm đau, liệt, bị ruồng rẫy, con cháu không tình nguyện chăm lo, như vậy quá tàn nhẫn! Đưa bà vào viện dưỡng lão, viện dưỡng lão tốt thì không đủ khả năng, đưa tới một viện dưỡng lão không tốt thì có tác dụng gì? Thà mình đưa bà về ở với mình, thuê người giúp việc chăm sóc bà, ít nhất mỗi ngày đi học về có thể thấy bà mỉm cười vui vẻ. Mình tin chắc cậu mợ cũng không muốn Đình Đình sau này đưa họ vào viện dưỡng lão mà muốn thuê người giúp việc để họ được ở nhà, ít nhất ngày ngày có thể cùng nhau hưởng chút vui thú gia đình.”

Tần Chiêu Chiêu im lặng, Kiều Mục cũng có lý của cậu. Cái gọi là lý trí thực ra đều xuất phát từ góc độ lợi ích, lo cho mình trước. Có những lúc, một từ lý trí cũng ngang với một từ tàn nhẫn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.