Những Tháng Năm Hổ Phách

Quyển 2 - Chương 42



Trên xe chỉ còn mình Tần Chiêu Chiêu, cô ngồi lùi vào góc ghế sau, vừa vặn phía sau ghế lái. Cô không thấy được mặt Lâm Sâm, chỉ có thể nghe tiếng cậu nói: “Tần Chiêu Chiêu, giờ nhà cậu ở đâu?”

“Vẫn ở Trường Cơ thôi.”

“Vẫn ở Trường Cơ á?” Giọng cậu có phần kinh ngạc. “Không phải nhà cũ của cậu bị dỡ rồi sao? Vẫn còn nhà ở Trường Cơ à?”

Cô cũng kinh ngạc. “Sao cậu biết nhà cũ của mình bị dỡ bỏ rồi?”

“À… Thấy ba mình bảo chính quyền thành phố đang muốn quy hoạch lại khu Trường Cơ nên rất nhiều nhà cũ ở đó bị phá hủy. Mình đoàn nhà cậu cũ như vậy chắc cũng nằm trong diện bị dỡ bỏ.”

“Đúng thế, nhà cũ đúng là bị phá rồi, may mà trước đó nhà mình có mua được một căn hộ nhà máy góp vốn xây. Giờ nhà mới vẫn ở trong Trường Cơ, ngay đầu đường vào khu ấy đấy.”

Lâm Sâm không nói thêm, lẳng lặng quay đầu xe chạy về vùng ngoại thành phía đông. Vừa ra khỏi thành phố, xe liền bị xóc. Hết cách, con đường quốc lộ dẫn tới khu này đã bị phá tan hoang, phà đến không còn đường mà đi nữa. Có những khi buổi tối cần đi từ thành phố về Trường Cơ sẽ có một số lái xe cự tuyệt không chở đi; sợ đường hỏng, cũng sợ chở khách lạ tới khu ngoại thành vắng vẻ này rồi xe có đi mà chẳng có về.

Tần Chiêu Chiêu lên tiếng nhắc nhở: “Cậu lái chậm một chút, đường này không được tốt lắm.”

“Mình biết rồi, ngày trước từng bị ngã ở đây mà. Không ngờ bao nhiêu năm thế rồi mà nó vẫn tan nát như vậy.”

Nhớ lại chuyện Lâm Sâm bị ngã trên đường năm đó, Tần Chiêu Chiêu vẫn cảm thấy có chút không phải. Lúc cậu ngã rách miệng cô không hề hay biết, sau biết rồi cũng không đến thăm, chỉ gọi điện thoại hỏi han, mà gọi rất vội vàng, qua quýt.

“Lần đó cậu đưa mình về, cuối cùng lại bị ngã, thật ngại quá! Vì thế hôm nay nhất định phải lái xe cho cẩn thận đấy, đừng để xảy ra chuyện, mình không muốn bạn gái cậu tới kiếm mình bắt đền đâu.” Cô nửa đùa nửa thật.

Lâm Sâm không ngoái đầu lại. “An tâm đi, cô ấy không làm thế đâu…”

Cô tiếp lời: “Cô ấy không làm thế đâu… Vậy hẳn cô ấy thoải mái lắm nhỉ? Hai người quen nhau bao lâu rồi? Định khi nào kết hôn? Lúc ấy nhớ mời mình uống rượu mừng đấy!”

“Tháng Tám năm ngoái về thăm nhà mới quen cô ấy, giờ nói chuyện kết hôn thì hơi sớm. Cậu thế nào, định bao giờ kết hôn với Kiều Mục? Sao lần này cậu ấy không về cùng cậu?”

Lâm Sâm hỏi Tần Chiêu Chiêu một câu khó trả lời, chần chừ một lát cô mới bỏ nặng tìm nhẹ, đánh trống lảng: “Bà ngoại Kiều Mục bị trúng gió, từ đó vẫn nằm liệt giường, cậu ấy phải ở lại Thượng Hải chăm bà.” Nói đến đây, cô chợt nhớ ra. “A… Tháng Tám năm ngoái cậu về à? Tháng Tám năm ngoái mình cũng về đấy!”

Những lời này rõ ràng khiến Lâm Sâm bất ngờ, cậu nghiêng đầu về phía sau, hỏi: “Thật vậy sao?”

“Đúng vậy, ngày đó nhà mình sắp bị phá nên mình về thăm lại lần cuối.”

“Cậu về bao lâu?”

“Cũng không lâu lắm, chỉ một tuần thôi. Lúc đó là đầu tháng Tám, đầu tháng công ty bận nhiều việc nên chỉ vội vội vàng vàng về được mấy ngày.”

Lâm Sâm tựa hồ đang suy tư chuyện gì. “Cậu cũng về đầu tháng Tám, vậy thì… mùng Chín tháng Tám… Không phải… hẳn là mùng Tám vẫn ở Trường Cơ đúng không?”

Tần Chiêu Chiêu cũng nhớ lại, cô vẫn nhớ rõ hôm ấy, vì lúc đó là tròn một năm từ Olympics Bắc Kinh nên rất dễ nhớ. “Không. Mình nhớ lần ấy định mua vé đi mùng Bảy nhưng không có, phải mua vé mùng Tám. Mùng Chín về Thâm Quyến rồi? Sao vậy?”

“Không có gì, tiện miệng hỏi vậy thôi.”

Tần Chiêu Chiêu cảm thấy Lâm Sâm không giống đang tùy tiện hỏi chút nào. Chuyện từ tháng Tám năm ngoái mà cậu còn nhớ tường tận từng ngày rồi hỏi cô khi ấy còn ở nhà không. Thế này mà là tiện miệng hỏi sao? Nhưng cậu đã lảng đi thì cô cũng chẳng tiện hỏi thêm, có điều trong lòng vẫn không tránh được vài phần nghi hoặc và võ đoán.

Suốt dọc đường vui vẻ, cuối cùng xe cũng về tới cổng nhà mới của Tần Chiêu Chiêu. Nhà mới xây chưa lâu nên mấy tòa nhà vẫn trắng tinh chưa nhuốm màu gió sương, đứng sừng sững trong đêm đen.

Tần Chiêu Chiêu xuống xe, Lâm Sâm cũng bước xuống, đưa cô tới tận chân cầu thang. Cậu ngẩng đầu nhìn toàn nhà trước mặt. “Nhà cậu ở tầng mấy vậy?”

Cô chỉ cho cậu xem. “Căn bên phải, tầng sáu ấy.”

Nói là tầng sáu nhưng thực chất đó là tầng bảy, vì tầng dưới cùng là kho chứa hàng, tính từ kho chứa hàng lên thì tầng trên cùng là tầng bảy.

“Cao vậy đi cầu thang bộ chắc mệt lắm nhỉ?”

“Cũng quen rồi. Cám ơn cậu đã đưa mình về, hôm nay muộn rồi không tiện mời cậu lên chơi, hơn nữa cậu còn phải đi đón bạn gái nữa. Nhưng mà đi đường lái xe chậm một chút nhé!”

Cậu trầm mặc một lát, tựa hồ còn gì muốn nói nhưng cuối cùng chỉ gật đầu. “Tạm biệt!”

“Tạm biệt nhé!”

Mở cửa chống trộm vào hành lang, Tần Chiêu Chiêu không lên lầu ngay mà đi vào một gian nhà trống để cất ô.

Mấy ngày nay trời âm u, đi khỏi nhà cô cẩn thận cầm theo ô, về nhà lại theo thói quen treo ô ở kho. Các gia đình ở đây đã có thói quen cất ô ở kho, như vậy tiện ra ngoài. Nếu cất trên tầng sáu, đến khi xuống lầu rồi mới nhớ ra mình quên ô rồi chạy lên một lần nữa sẽ rất phiền toái.

Vào kho, bật đèn, Tần Chiêu Chiêu cẩn thận cất ô. Đang xoay người chuẩn bị rời đi, chợt nghe thấy tấm kính cửa sổ gần đường lớn phát ra âm thanh… âm thanh đều đều như tiếng vó ngựa khua trên mặt đường.

Cả người chấn động, cô không thể tin nổi quay đầu lại. Cửa sổ nhà kho nhìn rất đơn giản, giống như cửa sổ nhà cũ của cô, có song sắt, hai cánh cửa một trái một phải, gắn bốn tấm kính. Ngoài kia bóng đêm đen như mực, đứng trong nhìn ra chỉ thấy một bóng dáng mơ hồ trước khung cửa. Năm ngón tay luân phiên gõ trên tấm kính thủy tinh tạo ra âm thanh đều đều. Từng tiếng, từng tiếng rõ ràng rót tới tai, rớt xuống đáy lòng.

Giờ khắc này, có gì đó như thủy triều dồn dập xô vào bờ, khiến kỷ niệm cuồn cuộn nổi lên như ngàn vạn đồi tuyết trong lòng. Tần Chiêu Chiêu đột nhiên muốn khóc, cực kỳ muốn khóc. Nước mắt rỉ ra, cô run rẩy đưa tay, “tách” một tiếng, tắt đèn đi. Trong đêm tối, không để người ta nhận ra, để nước mắt cứ thế tuôn trào như mưa trút. Đưa tay bịt kín miệng, cô gắng sức để mình không bật ra thành tiếng nức nở.

Cô yên lặng đứng trong nhà kho rớt nước mắt. Bên ngoài, Lâm Sâm vẫn lẳng lặng đứng đó. Bóng người kia vẫn mơ hồ sừng sững bất động trước khung cửa, tựa như một gốc cây đã cắm rễ thật sâu, vĩnh viễn không rời.

Chỉ còn lại đêm khuya tịch mịch, bốn bề lặng thinh không tiếng người, chỉ có gió nhẹ vi vu đung đưa lá cánh. Cô đứng trong cửa sổ, cậu đứng bên ngoài, hai người cùng lặng thinh, đầu ngón tay khe khẽ gõ trên khung cửa thủy tinh, tiếng rất nhỏ và trong veo. Hết thảy, hết thảy đều như năm đó… Vẫn như năm đó.

“Dẫu em đã rời xa, tình tôi mãi chưa đổi dời, giữa muôn trùng đêm thâu, ai người em yêu dấu…”

Tiếng chuông điện thoại của Lâm Sâm phá tan sự tĩnh lặng, cậu nhận điện thoại rồi rời đi, có lẽ bạn gái vừa gọi giục cậu tới đón. Trước lúc đi, cậu gõ lên khung cửa lần cuối, nhẹ nhàng nói, giọng điệu đầy cảm khái, ngậm ngùi: “Tần Chiêu Chiêu, đêm nay có thể gặp lại cậu mình rất vui. Chúc ngủ ngon!”

Tần Chiêu Chiêu ở lại trong kho âm thầm khóc rất lâu, khóc đến mềm rũ người, không còn chút sức lực nào. Năm ngoái, biết Kiều Mục sắp lấy vợ cô cũng không khóc như vậy, nhưng giờ không hiểu nổi vì sao mình lại buồn đến thế. Có lẽ vì cô cứ ngỡ Lâm Sâm đã sớm quên mình, thật không ngờ, rõ ràng cô vẫn còn chiếm một vị trí quan trọng trong ký ức của cậu. Cậu là một người si tình như vậy, khiến cô không sao nén nổi nước mắt, lệ nóng cứ vậy chảy ra.

Cậu đối với cô hẳn cũng như cách cô đã đối xử với Kiều Mục? Đã biết nên buông bỏ chút tình cảm bản thân hiểu rõ là vô vọng kia, cũng biết cần phải bắt đầu cuộc sống mới, nhưng một khi đã toàn tâm toàn ý yêu thương một người, bất kể bao lâu trôi qua cũng không phai nhạt.

Đưa bạn gái về nhà xong, Lâm Sâm lái xe về nhà mình. Kim đồng hồ đã sắp chỉ tới số hai nhưng cậu vẫn chưa ngủ được, nằm trằn trọc thật lâu trên giường. Những câu chuyện cũ năm xưa cứ thế chảy về, tựa như những thước phim nhựa bày ra trước mắt…

Đêm khuya mới ngủ, sáng dậy rất sớm, cậu nhảy xuống giường lục tìm đồ gì đó trong phòng. Tìm kiếm rầm rầm khiến mẹ cậu phải vào xem chuyện gì. “Sáng sớm ra con đã lục lọi cái gì đấy?”

“Mẹ, mẹ đến đúng lúc lắm. Mấy đồ con để ở giá sách đâu hết rồi? Sao tìm mãi không thấy thế?”

“Mấy thứ đó, ba con cất hết vảo tủ tường phía trên tủ áo ấy, thế mới không sợ mốc hỏng.”

Quả nhiên, Lâm Sâm có thể tìm thấy đồ muốn tìm trong tủ tường. Một xấp đồ cũ, có sách vở, có bưu thiếp, còn có cả một phong thư. Đó là bức thư Tần Chiêu Chiêu viết gửi cậu năm xưa, cậu vẫn còn cẩn thận cất giữ, để mỗi khi nhớ tới cô lại bỏ ra xem. Xem không biết bao nhiêu lần, nhớ rõ nhất là một câu: “Cám ơn cậu đã đối xử tốt với tôi như vậy. Thật xin lỗi, tôi không thể đối tốt lại với cậu như thế.”

Tình yêu là gì? Hỏi một ngàn người, chỉ e sẽ nhận được một ngàn lời giải thích. Còn Lâm Sâm, xem xong bức thư của Tần Chiêu Chiêu, chỉ có một lời giải thích đơn giản về tình yêu, đó chính là tình nguyện đối xử tốt với người và người cũng nguyện ý đối tốt lại với mình như vậy.

Đối xử tốt với một người rất đơn giản, muốn một người tốt với mình cũng rất dễ. Nhưng khó thì vẫn có cái khó, bạn có tình nguyện đối xử tốt với ai đó hay không, hoặc người đó có tình nguyện đối xử tốt với bạn hay không. Cho nên, tình yêu là thứ có thể gặp chứ không thể cưỡng cầu.

Lâm Sâm đến giờ vẫn chưa thể gặp thứ tình yêu lưỡng tình tương duyệt như vậy.

Lâm Sâm nhập ngũ làm lính gần mười năm. Mười năm dài sống trong môi trường quân đội – thế giới chỉ toàn đàn ông, đã định sẵn thế giới tình cảm của cậu sẽ bị gián đoạn một khoảng. Vài năm đầu cậu còn một mực nhớ Tần Chiêu Chiêu, biết rõ người cô thích là Kiều Mục, có nhớ nhiều cũng vô ích nhưng chính bản thân lại không cách nào kìm lòng. Dù sao, trong những tháng năm thanh xuân bừng bừng, cậu đã thích cô biết bao nhiêu. Vào bộ đội, thành lính, bị phong tỏa giữa chốn quân doanh, cuộc sống nhàm chán, đơn điệu càng khiến cậu nhớ nhung cô. Vĩnh viễn khắc sâu nhớ kĩ, không cần bút mực nào ghi chép hộ.

Xa cách càng lâu càng mong mỏi có thể gặp lại cô. Có điều, mỗi lần cậu về quê thăm nhà thì cô vẫn còn đang học đại học. Học ở trường quân đội cũng được nghỉ đông và nghỉ hè, Tết âm lịch năm 2004, cuối cùng cậu cũng có cơ hội được tham gia họp lớp với mọi người, có điều hôm ấy cô không tới, đã vậy còn được nghe tin cô và Kiều Mục có qua lại. Nghe được tin này, trong lòng cậu dấy lên một cảm giác không biết nên gọi là gì…

Họp lớp không gặp được cô, cậu cũng không đủ dũng khí tới nhà tìm cô, dù với danh nghĩa bạn học cũ tới chúc Tết. Cô và Kiều Mục cùng về quê ăn Tết, hai người đang mặn nồng, cậu đột nhiên tìm tới có vẻ không hay lắm. Huống hồ, chẳng may cô không nhớ ra cậu thì sao. Cậu không muốn đứng trước mặt cô, chờ cô cố sức nghĩ xem: “Cậu là…”

Hết nghỉ đông quay lại trường, có một lần Chu Minh Vũ gọi điện cho cậu báo cậu ta từng ngẫu nhiên gặp Tần Chiêu Chiêu trên đường, cô nghe kể về tình hình của cậu gần đây, còn xin số điện thoại kí túc xá của cậu nữa. Điều này khiến Lâm Sâm có vài phần kích động. Cô còn nhớ kĩ về cậu, còn lưu lại phương thức liên lạc với cậu, liệu cô sẽ gọi điện thoại cho cậu chứ? Không được gặp người, chỉ cần nghe tiếng cũng tốt rồi. Hơn nữa, cậu vẫn nhớ như in giọng cô rất dịu dàng, êm ái, cất lên nghe như tiếng hát, lanh lảnh bên tai như tiếng chuông ngân.

Suốt một thời gian dài, Lâm Sâm ngày ngày mở to mắt tràn ngập chờ mong. Cậu luôn cố tìm mọi cách ở lại ký túc xá, chuông điện thoại vang lên liền bắt máy ngay, nhưng hết cuộc này tới cuộc khác, điện thoại không tìm cậu. Chờ đợi từ ngày xuân về hoa nở đến tận khi hoa kia đã héo tàn mà vẫn không thể chờ được tới ngày Tần Chiêu Chiêu gọi điện cho mình. Lúc trước cô lưu số điện thoại vì Chu Minh Vũ nói muốn cho nên cô tiện tay lưu lại, giờ cô đang yêu Kiều Mục, nếu gọi điện thoại cho cậu có thể khiến Kiều Mục hiểu nhầm, cũng có thể khiến cậu nhớ cô nhiều hơn. Tất nhiên, không gọi thì hơn.

Chờ đợi đằng đẵng trong hy vọng ngập tràn, chờ đến khi chỉ còn thất vọng. Lâm Sâm không thể không tự dặn lòng: Được rồi, mày thật đáng chết, cô ấy có hạnh phúc của mình rồi, đừng nhớ tới cô ấy nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.