Những Tháng Năm Hổ Phách

Quyển 2 - Chương 48



Lúc Vu Thiến gọi tới, Tần Chiêu Chiêu đang nấu cơm trong bếp của Hạng gia.

Kỳ thi đại học sắp tới gần, Hạng Hiểu Đông trở thành đối tượng được cả nhà dồn hết mọi quan tâm, lo lắng. Cậu nhóc này có vẻ quá hồi hộp, lại thêm mệt mỏi nên mấy đêm nay không ngủ nổi, tinh thần sa sút cực điểm, thậm chí còn sốt nhẹ khiến ông bà và Hạng Quân sốt ruột chạy vòng vòng.

Tần Chiêu Chiêu là bạn gái của Hạng Quân, nhà anh xảy ra chuyện như vậy đương nhiên cô không thể ngồi ngoài bàng quan được. Hai hôm nay, tan sở là cô tới nhà Hạng Quân ngay để giúp anh nấu cơm cho Hạng Hiểu Đông ăn, tăng cường dinh dưỡng, cũng đỡ cho cô giúp việc vài phần vất vả.

Vu Thiến gọi đến, nói ngắn gọn: “Chiêu Chiêu này, Mộc Mộc chia tay với người yêu rồi.”

Tần Chiêu Chiêu nghe vậy, chấn động không thôi, chiếc thìa sứ trượt khỏi tay, rơi xuống đất, vỡ thành vài mảnh. “Sao có thể thế được? Không phải hồi Tết ở nhà, tình cảm của hai người họ vẫn tốt lắm sao? Còn cùng đi Hạ Môn với nhau cơ mà.”

“Ôi, cậu đừng nhắc tới nữa, mấy cô gái trẻ nói đổi là đổi, nhanh không ai bằng.”

Vu Thiến kể lại cho Tần Chiêu Chiêu nghe, theo lời Chu Minh Vũ thì Lâm Sâm đưa Đồng Đồng đi Hạ Môn chơi đúng là làm hư cô ấy. Cậu còn đặc biệt đưa cô ấy sang đảo Tiểu Đặng chơi, để cô ấy được tận mắt chứng kiến cuộc sống của cậu trong quân doanh. Sau này, nếu hai người kết hôn, cô ấy đi cùng cậu thì đây cũng chính là nơi họ sẽ sống. Cuộc sống trên đảo tương đối cô lập, đơn điệu khác xa cuộc sống phồn hoa, náo nhiệt ở các thành phố lớn, Đồng Đồng chỉ chơi ở đó hai ngày là chán. Từ ngày ở Hạ Môn về, cô ấy ngày càng ít gọi điện cho Lâm Sâm, cuối cùng đến chục ngày nửa tháng cũng không thèm gọi một lần. Mà cậu gọi tới cô ấy cũng nói rất ít, câu được câu chăng, thường tỏ ra lạnh nhạt khác thường. Lâm Sâm cũng nhận ra tâm tư của cô ấy, thẳng thắn hỏi: “Chuyện của chúng ta, em có ý khác rồi đúng không? Có cũng không sao, em cứ nói thẳng với anh, anh sẽ không lẵng nhẵng bám lấy em mãi đâu.”

Có lẽ vì xấu hổ và áy náy nên Đồng Đồng sụt sịt: “Em xin lỗi, Lâm Sâm. Ngày trước em quá khờ khạo, cảm thấy tìm được một người yêu là quân nhân thấy thật an toàn. Đến giờ em mới hiểu được, làm bạn gái một quân nhân phải hy sinh bao nhiêu. Anh căn bản không có thời gian để ở bên cảnh đỡ đần em, chúng ta chỉ có thể giữ liên lạc qua điện thoại. Em vui, anh không thể ở cạnh vui cùng em. Em buồn, anh cũng không thể ở cạnh để an ủi em, em có bạn trai mà chẳng khác gì không có. Sang năm em tốt nghiệp đại học rồi, giờ các bạn đã bắt đầu tìm chỗ làm để ổn định sau khi ra trường. Bạn cùng phòng em là người yêu con trai hiệu phó, người ta đã hứa sau này tốt nghiệp sẽ giữ cô ấy lại trường. Còn em thì sao? Em không trông cậy gì được vào anh. Ba mẹ anh muốn em tốt nghiệp xong thì kết hôn rồi đi cùng anh, có điều đảo Tiểu Đặng đúng là chốn cô lập, em không thể quen được cuộc sống ở đó. Lâm Sâm à, em xin lỗi, mình chia tay anh nhé! Tất cả là lỗi của em, em không dám xin anh tha thứ, anh cứ trách mắng em đi.”

Lâm Sâm không trách mắng gì cô, cô có quyền tự do lựa chọn, còn cậu không có quyền gì mà chỉ trích hay mắng mỏ cô. Cậu chỉ chợt cảm thấy muốn kết thúc cuộc điện thoại mệt mỏi này, quá mệt mỏi, mệt mỏi vô cùng. “Đồng Đồng, em đã quyết định chia tay, anh cũng tôn trọng quyết định của em. Tạm biệt!”

Chu Minh Vũ biết Đồng Đồng đòi chia tay Lâm Sâm, nổi giận đùng đùng, mắng cho cô bé một trận: “Lẽ ra lúc trước cô đừng có đi tìm mấy anh trai quân nhân làm gì, sẽ không có chuyện chia tay ầm ĩ thế này. Cái gì mà đùa vui hả? Tình cảm là thứ đồ ăn để cô nếm thử cho biết, ăn xong rồi là vứt bỏ chắc!”

Mắng cũng không ăn thua, Đồng Đồng nhất quyết chia tay, Lâm Sâm lại thành quý ông độc thân. Vợ chồng Lâm thị lại vì chuyện chung thân đại sự của con trai mà đau lòng. Mẹ Lâm Sâm ủ ê não nề. “Làm sao bây giờ? Sao tự nhiên lại chia tay, sao Lâm Sâm nhà này muốn tìm người yêu mà khó thế?”

Chu Minh Vũ an ủi mẹ Lâm Sâm: “Dì, dì cứ an tâm. Lâm Sâm là bạn thân của con, chuyện của nó cũng là chuyện của con. Đồng Đồng đi rồi, để con kiếm một cô khác tốt hơn cho nó. Con có huy động hết bạn bè, thân thích cũng phải giúp Lâm Sâm giải quyết cho xong chuyện này.”

Chu Minh Vũ không hề nói suông, nói được là làm được; cậu ta nhanh chóng tìm tất cả người quen biết nhờ mọi người lưu ý tìm xem có cô gái nào thích hợp có thể giới thiệu cho bạn thân mình làm quen hay không? Điện thoại sang cho Vu Thiến kể chuyện này, Vu Thiến bất ngờ buộc miệng: “Tần Chiêu Chiêu được đấy! Chu Minh Vũ, mình kể cho cậu nghe, Tần Chiêu Chiêu trước giờ vẫn chẳng có ai cả, hay là mình thử làm mối hai người này với nhau đi.”

Vu Thiến gọi điện nói một thôi một hồi như vậy, rõ ràng ám chỉ muốn làm mối Tần Chiêu Chiêu với Lâm Sâm, Tần Chiêu Chiêu hít sâu một hơi, từ từ thở ra rồi mới nhẹ giọng đáp lại cô: “Vu Thiến này, giờ mình không tiện nghe điện thoại, tối về nhà mình gọi lại cho cậu nhé!”

Hiện giờ đang ở Hạng gia, Tần Chiêu Chiêu không thể nói chuyện tiếp với Vu Thiến được. Buổi tối rời Hạng gia, cô cũng từ chối Hạng Quân lấy xe đưa mình về. “Không cần đâu, Hiểu Đông còn đang sốt, anh cứ ở nhà với thằng bé đi. Em tự bắt xe về được, cũng tiện ấy mà.”

Thực tế, cô không gọi xe về, Thâm Quyến đầu hạ, gió nhẹ mơn man, vô cùng mát mẻ; nhà cũng không xa mấy, cô chầm chậm đi bộ về, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Vu Thiến.

“Vu Thiến, mình về Thâm Quyến rồi cũng ít liên lạc với cậu, vì thế cậu không biết tình hình của mình hiện tại. Thật ra mình có bạn trai rồi.”

“Á…” Tiếng hô kinh hãi của Vu Thiến nện mạnh vào tai Tần Chiêu Chiêu, khiến cô phải đưa điện thoại ra xa một chút. “Tết âm lịch về cậu còn một mình, sao có bạn trai nhanh thế? Anh ta là ai? Điều kiện, hoàn cảnh thế nào?”

Cô trả lời ngắn gọn: “Ừ, là đồng nghiệp giới thiệu ấy mà, đã quen nhau ba tháng rồi. Anh ấy xuất thân con nhà binh, trước kia cũng từng tham gia quân đội, giờ đã chuyển sang công tác trong ngành chính pháp ở Thâm Quyến.”

Xuất thân con nhà binh, quân nhân chuyển ngành, làm việc trong ngành chính pháp ở Thâm Quyến, điều kiện của Hạng Quân khiến Vu Thiến không còn gì để phản bác, liền hỏi thẳng thắn: “Vậy, tình cảm của cậu với anh ấy thế nào?”

“Cũng tạm được, mình đã gặp ba mẹ anh ấy. Tháng sau hoặc sau nữa anh ấy cũng về quê thăm ba mẹ mình.”

Vu Thiến càng nghe càng biết không còn cơ hội, thở dài một tiếng. “Nếu cậu đã có bạn trai rồi thì coi như chưa từng nghe mình nói gì nhé! Ôi! Có lẽ cậu và Mộc Mộc không duyên không phận rồi. Cậu một mình thì cậu ấy có bạn gái, tới giờ cậu ấy chẳng còn ai thì cậu có bạn trai mất rồi. Lúc nào cũng không đúng thời điểm.”

Tần Chiêu Chiêu dặn dò cô: “Chuyện này các cậu chưa nói với Lâm Sâm chứ? Đừng nói với cậu ấy nhé!”

Vu Thiến và Chu Minh Vũ muốn làm mối cho họ, dụng ý thật tốt, nhưng giờ cô và Hạng Quân đã xác định quan hệ yêu đương, việc gì phải để Lâm Sâm không vui thêm lần nữa.

“Muộn mất rồi, bọn mình nói rồi.” Vu Thiến uể oải đáp. “Lúc trước cậu bảo giờ không tiện nói chuyện, có gì tối nói tiếp. Mình thấy cậu thận trọng như vậy, nghĩ là có thể có cơ hội, nếu cậu không đồng ý thì nói thẳng là không muốn là được rồi. Vì thế mình mới nói với Chu Minh Vũ là chắc chín phần rồi, còn kể luôn cho cậu ấy hồi Tết cậu cố ý giấu Lâm Sâm chuyện cậu và Kiều Mục thực ra là vì không muốn ảnh hưởng tới tình cảm của cậu ấy và bạn gái, thậm chí mình còn kể cả việc cậu giữ mãi số điện thoại không còn hiệu lực của Mộc Mộc. Chu Minh Vũ nghe xong, hoan hỉ nói cậu quan tâm tới Mộc Mộc như vậy, dẫu hai người không có tình yêu thì ít ra cũng đối xử với cậu ấy đặc biệt, rất có khả năng tiến triển. Cậu ấy muốn gọi điện báo tin vui cho Mộc Mộc, vừa rồi còn gọi điện hỏi mình và cậu đã quyết định chưa?”

Tần Chiêu Chiêu không ngờ Chu Minh Vũ lại có thể nôn nóng báo vấn đề này cho Lâm Sâm, đành thở dài bất lực. “Vu Thiến, đừng làm Chu Minh Vũ chộn rộn lên nhé, cậu ấy là kiểu có lòng tốt nhưng giỏi phá hoại điển hình. Cậu gọi điện cho Lâm Sâm đi, nhẹ nhàng giải thích cho cậu ấy hiểu. Nhân tiện… thay mình hỏi thăm cậu ấy một câu nhé!”

“Sao cậu không tự gọi điện mà hỏi thăm cậu ấy? Có phải cậu không có số điện thoại đâu, nhờ mình chuyển lời hỏi thăm thực rất không có lòng. Chiêu Chiêu, nếu cậu thật sự quan tâm tới Mộc Mộc thì tự gọi điện ân cần hỏi thăm cậu ấy đi. Mình nghĩ giờ cậu ấy một mình trên đảo hoang nhất định tâm tình sa sút lắm, cậu gọi điện an ủi một chút hẳn cậu ấy sẽ dễ chịu hơn phần nào. Mình có điện thoại gọi tới, được rồi, không nói chuyện với cậu nữa. Mình cúp máy trước đây!”

Vu Thiến vội vàng cúp máy, Tần Chiêu Chiêu vốn còn định giải thích rằng đảo Tiểu Đặng không phải hoang đảo mà là một đảo nhỏ xinh đẹp vẫn còn lưu giữ được nét thiên nhiên hoang sơ, cổ kính, thuần phác. Nhưng Vu Thiến không kịp nghe.

Vu Thiến không kịp nghe đã cúp máy, từng đợt gió biển mát lành thổi tới, đem những suy nghĩ miên man của Tần Chiêu Chiêu về với đảo Tiểu Đặng xa xôi. Trời xanh biển xanh, hòn đảo nhỏ bốn bề xanh tươi, có nét an tĩnh, yên bình tựa như “núi này núi tự ngàn xưa, ngày dài như ngày năm cũ”. Có thể an tâm sống ở một hòn đảo như vậy, phải là những người tâm lặng như nước trải giữa gió mưa cuộc đời, hiểu được sự bình thản mới là lý lẽ đích thực của cuộc sống. Đồng Đồng vừa bước chân ra đời, phồn hoa như gấm còn đang chờ đón, làm sao cô bé ấy có thể cam tâm an phận trên một hòn đảo nhỏ như vậy được? Cô bé còn rất trẻ, trước mắt còn biết bao lựa chọn. Sau khi đã thỏa mãn ảo tưởng về quân nhân ở Lâm Sâm, cô bé không thể bằng lòng cứ như vậy mãi, tất nhiên sẽ buông tay không do dự.

Lâm Sâm giờ thế nào? Việc chia tay Đồng Đồng có gây tổn thương sâu sắc cho cậu hay không? Mà Chu Minh Vũ còn ra sứa làm loạn hơn nữa. Giữa đêm thế này cậu đang suy nghĩ gì? Đang làm gì? Liệu tâm tình có tăm tối như bầu trời trước cơn dông bão? Có nên gọi điện an ủi cậu một chút không? Nhưng thể hiện sự quan tâm vào lúc này có thích hợp chăng? Nhất là lúc trước Chu Minh Vũ vừa “thêm dầu vào lửa”, giờ cô gọi điện cho cậu, liệu cậu có hiểu lầm không? Liệu có làm cậu càng thêm buồn hay không?

Do dự mãi, cuối cùng Tần Chiêu Chiêu quyết định sẽ không gọi điện cho Lâm Sâm. Nhưng đêm nay, hình ảnh cậu vẫn lẩn khuất trong lòng cô, vấn vương mãi không thôi… có chút đau lòng mơ hồ.

Sáng sớm hôm sau, Tần Chiêu Chiêu gọi điện cho Vu Thiến, hỏi cô đã gọi nói rõ ràng với Lâm Sâm hay chưa.

“Tối qua mình đã định gọi điện nói cho cậu ấy rồi. Aiz, thật đúng là không biết phải nói như thế nào mới ổn. Ngập ngừng nửa ngày, cuối cùng cậu ấy cũng nhạy cảm, lập tức nhận ra có gì không đúng, bảo mình có chuyện gì cứ nói thẳng cho cậu ấy biết. Mình cũng nói thẳng ra, cậu ấy nghe rồi lặng đi một hồi lâu, có điều đến khi mở miệng nói thì rất bình tĩnh. Cậu ấy nói không có gì, cậu đã tìm được bạn trai thích hợp rồi thì tốt, cậu ấy cũng mừng cho cậu.”

Tần Chiêu Chiêu ngậm ngùi, không hổ mười năm quân đội rèn giũa, giờ Lâm Sâm đã có thể khống chế tâm tình rất tốt. Còn nhớ trước kia, cậu là kiểu người yêu ghét điển hình, vui giận lộ hết ra mặt: lúc vui mừng thì hoa chân múa tay sung sướng, khi bực bội, tức giận sẽ trừng mắt hậm hực, đến giờ đã có thể che giấu cảm xúc rất khá. Tựa như màn làm mối công khai của Chu Minh Vũ lúc trước chỉ như công dã tràng, tực hồ không hề gợi cho cậu một chút dao động nào.

Do dự mãi, cuối cùng Tần Chiêu Chiêu vẫn gửi cho Lâm Sâm một tin nhắn. Tuy chỉ là một câu rất đơn giản nhưng là lời chúc chân thành của cô: “Lâu rồi không liên lạc gì, hy vọng cậu vẫn ổn.”

Một lát sau thấy cậu đáp lại: “Cảm ơn cậu, mình vẫn ổn. À phải rồi, nghe Vu Thiến kể giờ cậu có bạn trai rất tốt, chúc hai người hạnh phúc!”

Cô ngẫm nghĩ rồi cẩn thận vào đề tài: “Chuyện Đồng Đồng mình cũng nghe Vu Thiến kể rồi. Cậu đừng buồn nhé! Bốn bề đâu đâu cũng có cỏ thơm, ở đâu chẳng có người tốt, nhất định cậu còn có cơ hội gặp người tốt hơn cô bé ấy!”

Cô cũng biết những lời này vô vị và sáo rỗng cỡ nào, nhưng ngoài những lời này, cô còn có thể nói gì đây? Lời chúc tốt đẹp cũng là một loại an ủi rồi.

Cậu trả lời: “Chỉ mong như vậy, có lẽ trên thực tế mình đã từng ôm một chút hy vọng gì đó. Bởi vì hy vọng càng lớn thất vọng càng cao. Tất cả mọi thứ giờ thuận theo tự nhiên thì hơn.”

Lời cậu khiến Tần Chiêu Chiêu dâng lên một niềm chua chát, bởi vì cô cũng như Lâm Sâm, về tình cảm không còn có thể gửi gắm hy vọng gì nữa. Bởi vì bản thân biết rất rõ, sẽ không bao giờ có thể chờ được đến khi lại có một cơ hội khiến trái tim mình rộn rã vì một người xa lạ nào đó. Những rung động thần túy kia chỉ thuộc về những trái tim pha lê trong suốt, thuần khiết thuở niên thiếu mà thôi.

Hiểu rõ sự thật như vậy nhưng cô vẫn muốn động viên cậu: “Đừng thất vọng, chán nản như vậy chứ, nghe nói trăm núi ngàn sống, giữa biển người mênh mông, cuối cùng mỗi người chúng ta đều có duyên gặp được tình yêu đích thực của đời mình. Cậu hãy tin tưởng, trên đời này, chắc chắn có một người thuộc về cậu, giống như cậu thuộc về người đó. Cái chính là sớm hay muộn mà thôi.”

Rất lâu sau Lâm Sâm mới đáp lại: “Có duyên gặp gỡ không đồng nghĩa với có thể đạt được. Mình nghĩ mình đã gặp được tình yêu đích thực của đời mình, nhưng cuối cùng người đó không thuộc về mình.”

Tần Chiêu Chiêu run run cầm điện thoại trong tay, cô không biết phải trả lời tin nhắn này ra sao.

Còn đang chần chừ, Lâm Sâm đã nhắn thêm một tin nữa thật dài: “Chiêu Chiêu này, có thể chúng ta thực sự không có duyên phận nhỉ? Ngày trước mình từng nghĩ, nếu không có Kiều Mục, hẳn cậu sẽ thích mình. Có điều, quanh đi quẩn lại bao nhiêu năm như vậy, cậu không thể đến với Kiều Mục nhưng mình vẫn không có cơ hội giành được cậu. Ngày trước Đồng Đồng từng kể cho mình nghe một câu chuyện, một truyền thuyết của Hàn Quốc, rằng nếu hai người nào đó bỏ lỡ duyên phận ở kiếp này thì hai mươi lăm triệu năm sau có thể sẽ gặp lại nhau. Chiêu Chiêu này, nếu truyền thuyết này có thật, hai mươi lăm triệu năm sau, hy vọng mình và cậu có thể hữu duyên hữu phận.”

Đọc từng câu từng chữ trong tin nhắn, tầm mắt Tần Chiêu Chiêu có chút mơ màng, lòng như nổi lên trăm mối tơ vương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.