Những Tháng Ngày Liếm Cẩu Ở Tận Thế

Chương 20: Quái vật bí ẩn



Bởi vì Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch gác đêm tối qua nên hôm nay người lái xe là Lục Phó Hành. Tô Ngự vẫn ngồi ở ghế phụ, Phó Niên Xuyên ngồi bên cạnh cậu.

Ngoại trừ khi cần Tô Ngự chỉ đường thì cậu sẽ nói, thời gian còn lại thỉnh thoảng Phó Niên Xuyên mới nói chuyện với Lục Phó Hành.

Tô Ngự không dám nói, vì mỗi lần cậu chỉ đường, Lục Phó Hành đều sẽ nhìn bản đồ để xác nhận, sau đó ngẩng đầu lên cũng sẽ liếc qua cậu. Hắn luôn nhìn Tô Ngự với vẻ xem thường, khiến Tô Ngự rất không được tự nhiên…

Quan Nghiên Bạch luôn thích để lại dấu vết trên người cậu mỗi khi làm tình. Hiện giờ là mùa hè nên mặc ít quần áo. Cổ, tay và chân luôn để lộ ra ngoài, không có thứ gì che chắn cả. Vậy nên mấy chấm đỏ mà Quan Nghiên Bạch mút ra lưu lại đều bị nhìn thấy hết không còn sót một thứ gì…

Tô Ngự biết đối với những người không thể chấp nhận đồng tính, bọn họ hoàn toàn phản đối với nhóm này. Thậm chí còn cho rằng việc hai người đàn ông ở bên nhau rất ghê tởm, chưa kể còn biết họ đã quan hệ tình dục…

Cho nên Tô Ngự cũng có thể hiểu được vì sao hôm nay Lục Phó Hành lại thể hiện sự chán ghét của hắn đối với cậu rõ ràng hơn.

Phó Niên Xuyên nghịch súng lục trong tay, nhìn cổ Tô Ngự, nói đùa: “Tần suất cao như vậy, cậu cũng chịu được à?”

“…”

Sau khi Tô Ngự nhận ra hắn đang ám chỉ điều gì, khuôn mặt cậu nháy mắt đỏ bừng vì xấu hổ.

Cậu luống cuống cầm chai nước khoáng bên cạnh, mở nắp uống vài ngụm, cố gắng kìm nén nỗi kinh sợ của mình.

Nhưng lại nghe thấy Lục Phó Hành nói: “Đây là nước của tôi.”

“Khụ khụ khụ khụ khụ khụ…”

Kết quả, xấu hổ còn chưa giảm bớt thì đã bị sặc nước. Tô Ngự ho sặc sụa, mặt càng thêm đỏ. Nước chưa kịp nuốt đã trào ra khỏi miệng, ướt đẫm cả cổ áo.

Cậu mặc một áo phông màu trắng, là một cái áo cậu tùy tiện lấy để mặc. Vải áo rất mỏng, cổ áo thấm ướt dính vào da thịt khiến những vệt đỏ trên xương quai xanh của cậu cũng lộ ra.

Mà vì cậu ho dữ dội, Phó Niên Xuyên và Lục Phó Hành đều nhìn cậu, vì vậy họ có thể nhìn thấy hết dấu vết trên xương quai xanh của cậu.

Tô Ngự lại càng thêm xấu hổ…

Phó Niên Xuyên vươn tay giúp cậu vỗ lưng, khẽ cười: “Đừng kích động, tôi tò mò hỏi chơi thôi.”

“Khụ khụ khụ…” Tô Ngự vẫn còn ho khan.

Lục Phó Hành: “Phó đội, đừng tò mò những chuyện vô vị.”

Phó Niên Xuyên thực hiện động tác chào*, đáp lại: “Vâng, đội trưởng.”

*Kiểu chào trong quân đội ấy, chạm tay vào vành mũ (or chán).

Trong xe yên tĩnh trở lại, Tô Ngự cố gắng dừng cơn ho lại, nhưng màu đỏ trên hai má vẫn không biến mất.

Cậu lúng túng nhìn chằm chằm về phía trước…

Họ cách thành phố N càng ngày càng gần. Càng đến gần thành phố N, trên đường quốc lộ càng nhiều ô tô, chúng nghiêng vẹo và đậu lộn xộn khắp nơi…

Có xe trống rỗng bên trong, nhưng cũng có xe còn xác chết bị gặm xé ngổn ngang, thối rữa bốc mùi, giòi bọ bò lổm nhổm…

Nhìn hình ảnh này, Tô Ngự cảm giác như mình ngửi được thấy mùi hôi thối kia, có chút buồn nôn.

Cậu không nhịn được nôn khan vài lần, Phó Niên Xuyên vỗ nhẹ lưng cậu, ôn hòa nói:

“Đừng nhìn.”

Trên đường có vài con cương thi lang thang, sau khi nhìn thấy xe căn cứ của họ thì đuổi theo ngay lập tức.

Lục Phó Hành làm như không thấy, đạp chân ga đâm bay những con cương thi chặn đường mình.

Phó Niên Xuyên hạ cửa kính xe xuống, lật ngược khẩu súng lục trong tay, sau đó nhắm một phát đạn nổ đầu con cương thi đang tiến đến gần xe.

Tiếng súng nổ lớn đến nỗi tất cả các cương thi đều bò đến, cương thi từ mọi hướng xung quanh quốc lộ gào rống lao thẳng về chiếc xe căn cứ…

Tô Ngự vẫn không thể chịu nổi hình ảnh này, run giọng nói: “Ở đây có nhiều cương thi quá…”

Còn chưa đến thành phố N đã nhiều cương thi như vậy, vậy thành phố N rốt cuộc sẽ có bao nhiêu cương thi chứ?! Tô Ngự chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi đã sởn cả tóc gáy.

Phó Niên Xuyên cất khẩu súng lục vào túi súng trên thắt lưng, lại lấy thêm vài viên đạn bên thắt lưng còn lại, sau đó cầm một khẩu súng máy hạng nặng từ phía sau ghế, bình thản nói: “Có vẻ là vậy.”

Lục Phó Hành dừng xe, lấy hai khẩu súng tiểu liên và một quả bom nhỏ. Tô Ngự chưa từng thấy thứ Lục Phó Hành cầm bao giờ, đó là một ống thủy tinh hình trụ, bên trong chứa đầy chất lỏng dính màu hồng như thịt, trong khối thịt hồng có lẫn một thứ gì đó tương tự tơ máu, trông hơi ghê tởm.

“Đây là gì vậy?” Tô Ngự nghi hoặc hỏi.

Lục Phó Hành lười trả lời cậu, chuẩn bị xong đồ đạc thì mở cửa xe rồi nhảy xuống, đạp cửa xe xông vào đám cương thi không chút do dự…

Phó Niên Xuyên: “Đó là một thứ tốt.”

Nhưng bây giờ hắn không có thời gian để giải thích với Tô Ngự, nói xong câu đó hắn mở cửa bước xuống xe, nhắm súng máy về phía đàn cương thi…

Trong khoảnh khắc, tiếng súng vang lên khắp nơi. Những cương thi vây lại đều bị Phó Niên Xuyên và Lục Phó Hành bắn nát, từng con từng con dần ngã xuống.

Tô Ngự thấy Lục Phó Hành phát nát đàn cương thi, chạy chậm về phía xa xa…

Cửa sổ nhỏ phía sau mở ra, Thiệu Tĩnh Trì cười nói:

“Sợ à? Có muốn ca ca ngồi lên phía trước cùng em không?”

Nơi lái và cabin xe vốn có một cửa nhỏ đủ để một người đi qua, nhưng hiện giờ đã bị bốn hộp đen chặn lại không mở ra được, trên cửa có một cửa sổ nhỏ có thể mở được, miễn cưỡng có thể để lộ một khuôn mặt.

“Các anh không đi giúp họ sao?” Tô Ngự hỏi.

“Họ có thể tự giải quyết chút cương thi này.” Thiệu Tĩnh Trì thờ ơ nói.

Tô Ngự nói: “Tôi vừa thấy Lục Phó Hành cầm một thứ rất kỳ lạ. Ống thủy tinh có màu như máu còn nhão dính, nhìn qua trông rất ghê. Đó là gì vậy? Vũ khí kiểu mới sao?”

Quan Nghiên Bạch lãnh đạm nói: “Ống mô phỏng thịt.”

“Đó là cái gì?”

Tô Ngự vừa hỏi xong thì phát hiện hầu hết những cương thi vây quanh xe đều chạy theo hướng mà Lục Phó Hành đã chạy trước đó.

Quan Nghiên Bạch: “Mô phỏng mùi thịt người, khuếch đại mùi lên hàng chục lần, có thể thu hút cương thi đến gần nơi phát tán mùi.”

Tô Ngự nhìn thấy chuyện đang xảy ra bên ngoài có lẽ cũng đã đoán được một ít.

Phía xa truyền đến một tiếng nổ lớn, tất cả những cương thi vây quanh đó đều bị nổ đến chia năm xẻ bảy, số ít còn lại bị Phó Niên Xuyên xử lý nốt.

Lục Phó Hành chậm rãi bước ra từ ánh lửa, mặt đất đằng sau đầy xác vụn của cương thi bị nổ. Mà Phó Niên Xuyên ung dung đứng bên cạnh xe với khẩu súng, dưới chân hắn cũng đầy xác cương thi…

Chiếc xe lại khởi hành lần nữa. Lục Phó Hành thả một một chiếc xẻng sắt có cạnh vuông từ trên đỉnh xe xuống, nó tương tự như phía trước của máy xúc. Nhưng cái này mạnh và sắc hơn nên có thể dễ dàng loại bỏ những thứ vướng víu trên đường.

Không mất bao lâu, bọn họ đã đến thành phố N. Từ đường vào thành phố, xe cộ trên đường càng lúc càng dày đặc. Cho dù xe căn cứ có thể hất tung tất cả xe trên đường nhưng bọn họ cũng lái xe rất chậm. Bởi vì đoạn đường này đã lấp đầy ô tô.

Tô Ngự phát hiện ra rằng những chiếc xe này đều đi theo hướng khác với những xe đã nhìn thấy trước đó. Chúng đều đang lái ra khỏi thành phố N…

Dày đặc, chắn ngang đường lớn, nhiều ô tô bị va quệt, bên cạnh và đầu xe đều bị lõm vào. Thậm chí có xe bị nổ tung, giờ chỉ còn trơ lại cái vỏ sắt đen thui…

Mỗi chiếc xe đều dính ít hoặc nhiều máu, như thể đã có rất nhiều người liều mạng cố gắng thoát khỏi thành phố này. Nhưng tất cả đều không thành công, tất cả đều chết ở nơi này.

Tô Ngự tái nhợt, cậu không dám tưởng tượng được rốt cuộc là tình huống kinh khủng thế nào mới khiến những người này liều mạng chạy trốn đến vậy.

Tô Ngự thấy bên trong còn có xe quân đội, cũng thấy vài chiếc xe buýt, kính xe dính đầy vết máu đỏ đen đặc quánh, không thể nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong như thế nào…

Cậu bất giác nuốt nước miếng, tự hỏi liệu ở đây… còn có người sống sót hay không…

Lúc trước cậu nói với đám Phan Nhan Tùng rằng thành phố N là khu vực an toàn… Họ đã đến chưa? Có phải cậu đã làm hại họ rồi không?

Tô Ngự cảm thấy hơi thở của mình có chút nặng nề…

Thiệu Tĩnh Trì nhìn hoàn cảnh trước mắt cũng hơi kinh ngạc: “Chuyện gì đã xảy ra ở đây thế này?”

Khung cảnh trước mặt tương đương với cảnh toàn thành phố chạy trốn vào đỉnh điểm của đợt bùng phát cương thi.

Thành phố N là khu an toàn được tỉnh Z thiết lập, để những người sống sót chạy vào đó, nhưng rồi lại cố gắng hết sức để thoát ra…

Chiếc xe từ từ chạy vào trong. Tô Ngự thấy giữa những chiếc xe quân đội này có rào chắn do quân đội dựng lên. Hai bên đường có lều trại quân sự, hai trong số đó đã bị lật tung, dụng cụ bên trong đều rơi ra ngoài. Trên mặt đất đầy vết máu và nhiều súng ống nằm rải rác bên cạnh rào chắn. Trên rào chắn cũng nhem nhuốc máu, thậm chí còn có vài mảng nội tạng thối rữa…

Đằng trước có rất nhiều dấu vết của xác cương thi và của bom trên mặt đất…

Chắn hẳn họ đã phải trải qua một trận chiến khốc liệt. Chỉ nhìn khung cảnh hiện tại thôi đã có thể nghĩ được hoàn cảnh lúc đó chắc chắn vô cùng thảm khốc. Có lẽ nơi này được dựng lên để hỗ trợ người chạy trốn, nhưng họ đã thất bại…

Lục Phó Hành cau mày: “Lúc đó tổng khu nhận được tin báo cầu cứu từ thành phố N, cuối cùng không bao lâu sau thì hoàn toàn mất liên lạc với bên này. Thành phố N như sụp đổ trong phút chốc. Nhưng dựa theo số lượng quân đội và súng đạn được dự trữ thì chuyện này lẽ ra là không thể.”

Phó Niên Xuyên: “Đúng là rất kỳ lạ.”

Tô Ngự do dự: “Chúng ta… thật sự phải đi vào sao?”

Phó Niên Xuyên nói khu vực được thiết lập ở thành phố N không bao gồm toàn bộ thành phố, vì thành phố quá rộng nên rất khó để phòng thủ, cũng không có nhiều nhân lực để chia đều toàn thành phố. Vậy nên, phân khu được thiết lập ở khu công nghiệp của thành phố N, xung quanh được xây dựng một tuyến phòng thủ, tài nguyên ở đó cũng rất đầy đủ và thuận tiện…

Hiện tại nơi đó cách bọn họ khoảng hai ba mươi cây số.

Tô Ngự đau đầu.

Lục Phó Hành không cho cậu cơ hội lùi bước, chân ga cũng không thả lỏng. Xe căn cứ tiếp tục lật tung từng chiếc xe hơi, lái về phía khu công nghiệp của thành phố N…

Cảnh vật xung quanh im lìm, ngoại trừ tiếng xe căn cứ thì không có một âm thanh nào khác.

Tiếng động này không thu hút cương thi khiến Tô Ngự cảm thấy rất kỳ quái. Cho dù không thu hút số lượng lớn cương thi thì cũng nên dẫn tới một vài cương thi lang thang.

Nhưng không, không có một con nào. Như thể thành phố này không có cương thi vậy.

Bây giờ điều này là không thể!

Tô Ngự đột nhiên nghĩ đến một câu —— trước bão giông là bầu trời bình yên.

Thiệu Tĩnh Trì lại ló đầu ra hỏi: “Sao không thấy một con cương thi nào vậy?”

Phó Niên Xuyên: “Không thích hợp.”

Biểu tình của Lục Phó Hành cũng ngưng trọng.

Tô Ngự đã sớm sợ tới mức mặt cắt không còn hột máu, tay chân lạnh ngắt. Dũng cảm đối mặt với tình huống là một chuyện, nhưng không sợ hãi lại là một chuyện khác.

Có lẽ trong số năm người họ, chỉ có Quan Nghiên Bạch, người luôn vô cảm, thoạt nhìn tương đối bình tĩnh.

“Các anh nói xem, tất cả cương thi có thể sẽ tập trung hết ở trong phân khu không?” Tô Ngự giả thuyết.

Thật ra cậu chỉ muốn bọn họ chờ một chút, không cần anh dũng xông vào phân khu như vậy.

Phó Niên Xuyên lắc đầu: “Khả năng không lớn, cậu nhìn xem bên ngoài nhiều xe như vậy, lúc đó chắn hẳn đã có rất nhiều người chạy trốn. Cho dù một nửa trong số đó đã bị ăn thịt, nhưng nửa còn lại hẳn là bị nhiễm bệnh. Nhưng chúng ta mới đến đằng kia mà một con cương thi cũng không nhìn thấy.”

Tô Ngự không khỏi nổi da gà: “Ở đây quá quỷ dị rồi.”

Nếu cương thi thật sự biến mất, đương nhiên là cậu cầu còn không được. Nhưng không rõ tình huống hiện tại khiến Tô Ngự vô cùng bất an.

Lúc này Tô Ngự như nhìn thấy gì đó, quay đầu nhìn về phía bên phải, chợt nhìn một bóng đen cực lớn xẹt qua…

Cái bóng lóe qua tầm nhìn của cậu, nhưng chỉ trong vòng một giây đồng hồ đã biến mất không thấy nữa…

Tô Ngự lắp bắp: “Các… Các anh… Có thấy…. Thứ gì đó… Đi qua…”

“Cái gì?” Phó Niên Xuyên không nhìn thấy.

Lục Phó Hành vừa quan sát phía bên trái cũng không thấy.

Thiệu Tĩnh Trì đúng lúc đang cúi đầu nhìn rương vũ khí của bọn họ.

Mà Quan Nghiên Bạch thì đang lau đao.

Cũng có nghĩa ngoại trừ Tô Ngự, vừa rồi bọn họ không nhìn thấy thứ gì kỳ lạ cả.

Tuy rằng bọn họ cũng có linh cảm tình hình sẽ không tốt, nhưng bởi vì thực lực mạnh mẽ của bản thân nên sẽ không quá sợ hãi điều gì cả. Cho nên sẽ không như Tô Ngự, sợ hãi đến mức sắp thần kinh luôn rồi.

Thiệu Tĩnh Trì: “Có phải em quá sợ nên xuất hiện ảo giác hay không?”

“Các anh…. Thật sự không thấy gì sao?”

Quan Nghiên Bạch: “Em đã nhìn thấy gì?”

“Hình… Hình như tôi… nhìn thấy một thứ giống quái vật… đi qua…”

Thứ đó rất lớn, tuy Tô Ngự vội vàng thoáng nhìn một cái nhưng theo hình dạng của bóng đen xẹt qua, ngay cả chỉ là một cái liếc mắt vội vàng, Tô Ngự cũng biết đó nhất định là một thứ rất khổng lồ, ít nhất cũng to khoảng ba bốn mét…

Đó…

Đó là gì vậy!!!!

Tô Ngự thực sự không dám nghĩ lại, cậu vô thức tiến lại gần Phó Niên Xuyên, bất giác nắm lấy tay hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.