Những Tháng Ngày Liếm Cẩu Ở Tận Thế

Chương 27: Thí nghiệm người sống



“Tôi…” Ánh mắt Tần Học trốn tránh.

Tất nhiên, phản ứng này của anh ta không thoát khỏi mắt Lục Phó Hành.

Lục Phó Hành: “Không lẽ có điều không thể nói?”

Tần Học có hơi do dự.

Phó Niên Xuyên mỉm cười: “Nếu không thì tôi đổi cách hỏi khác…”

“Anh biết bên ngoài có cương thi thể biến dị không?”

Tần Học: “Tôi biết.”

Phó Niên Xuyên nói tiếp: “Nếu vậy, chúng có liên quan gì đến việc phân khu thất thủ không? Tại sao những thể biến dị ở phân khu lại có dấu hiệu của người sống?”

Tần Học thở dài: “Chuyện này nói ra thì rất dài…”

“Vậy nói ngắn gọn.” Thiệu Tĩnh Trì bên cạnh không kiên nhẫn nói.

Tần Học nghẹn họng, có điều tính tình anh ta rất tốt nên cũng không so đo với thái độ của Thiệu Tĩnh Trì: “Những quái vật nhìn trông đáng sợ đó, cũng là thể biến dị mà các cậu nói đến, thật ra là do chúng tôi tạo ra.”

“!!!!”

Ngay khi lời vừa dứt, tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt, bao gồm cả sáu người sống sót khác. Hiển nhiên là mấy người bọn họ hoàn toàn không biết nội tình.

“Nói rõ, đây là chuyện như thế nào.” Sắc mặt Lục Phó Hành trầm xuống, giọng điệu trở nên nghiêm khắc.

Tần Học tự trách: “Chuyện này là lỗi của tôi. Lúc đó lẽ ra tôi nên cố gắng hết sức để ngăn thầy làm thí nghiệm này. Nếu thí nghiệm này không được tiến hành, có lẽ mọi chuyện cũng sẽ không thành ra như thế này, cũng không hại chết nhiều người đến thế.”

Lục Phó Hành: “Các anh đã làm thí nghiệm gì?”

Tần Học bình tĩnh lại cảm xúc khó chịu, hỏi: “Không biết các cậu đã từng nghe nói đến thuốc II chưa?”

Thiệu Tĩnh Trì: “Không chỉ từng nghe nói qua, chúng tôi còn tiêm rồi, lại còn có hiệu lực. Hỏi điều này làm cái gì? Anh có thể nói vào trọng điểm nhanh lên được không?”

Tần Học kinh ngạc: “Thuốc II có hiệu lực với các cậu? Cả năm người đều có hiệu lực?”

Tuy nhiên, ánh mắt năm người bọn họ nhìn Tần Học đều biểu đạt ý “nói trọng điểm”. Không ai định thảo luận vấn đề này với anh ta.

Tần Học ngượng ngùng nói: “Ngại quá, tôi chỉ là quá bất ngờ thôi. Dù sao tôi nghe nói thuốc II rất khó phát huy tác dụng với con người. Tôi biết nếu thuốc có hiệu lực thì sẽ thay đổi thể chất của con người, kích thích tiềm năng lớn nhất của cơ thể người. Tất cả đều là thật phải không?”

Tô Ngự trộm kề tai nói nhỏ bên Quan Nghiên Bạch: “Tất cả các nhà khoa học đều dài dòng như thế sao?”

Quan Nghiên Bạch vô cảm nói: “Đều hay lải nhải.”

Tô Ngự hiểu rõ gật đầu.

Thiệu Tĩnh Trì đã rất mất kiến nhẫn: “Nếu anh còn dông dài không nói trọng điểm, tôi quăng anh ra ngoài cho cương thi ăn.”

Phó Niên Xuyên nhắc nhở: “Anh ta là người quan trọng bên trên chỉ đích danh phải bảo vệ đấy.”

Thiệu Tĩnh Trì khinh khỉnh: “Liên quan gì đến tôi. Nghe mấy lời vô nghĩa của anh ta cũng thấy phiền.”

Cuối cùng Tần Học cũng nói vào việc chính: “Thật ra tất cả hiểu biết của tôi về thuốc II dều là do thầy nói cho tôi. Thầy nói thuốc II là một loại thuốc đặc biệt được liên minh thế giới bắt đầu bí mật nghiên cứu từ rất sớm. Lúc trước cả thầy tôi lẫn tiến sĩ Thiệu đều tham gia vào nghiên cứu phát triển của dự án này. Nhưng chính kiến của hai người họ lại không hợp nhau. Mà tiến sĩ Thiệu là nhân viên nghiên cứu phát minh chính, quyền lợi và địa vị vô cùng cao, nên thầy tôi bị đuổi ra khỏi nhóm nghiên cứu phát minh. Lúc ấy thầy cảm thấy rất không công bằng…”

“Sau này virus cương thi bùng phát, toàn cầu sụp đổ, thuốc II trở thành vũ khí chủ chốt của loài người. Đối với những nhà nghiên cứu thì đương nhiên là công thành danh toại, nhưng thầy tôi lại không có được cái gì. Ở lĩnh vực này thầy cũng rất có năng lực, nghiên cứu ra thuốc cũng có một phần của thầy, nhưng ngay cả một cái ghi tên trong danh sách cũng không có, thầy không cam lòng…”

“Nghe như anh ta đang trá hình động chạm đến cha tôi, hay là cứ quăng ra ngoài cho cương thi ăn đi.” Thiệu Tĩnh Trì nói một cách khó chịu.

Tô Ngự nhanh chóng nắm chặt tay Thiệu Tĩnh Trì trấn an: “Bình tĩnh, bình tĩnh.”

Thiệu Tĩnh Trì nhìn Tô Ngự nắm tay mình, quyết định cho anh ta chút mặt mũi, không làm khó nữa.

Tần Học đắm chìm trong thế giới của mình, cũng không nghe thấy lời Thiệu Tĩnh Trì nói, tiếp tục: “Thầy cảm thấy mình cũng không kém tiến sĩ Thiệu là bao. Viện nghiên cứu này vốn được thành lập để nhân viên nghiên cứu chúng tôi nghiên cứu ra vaccine phòng bệnh. Vậy nên thầy muốn nghiên cứu ra loại thuốc ức chế virus hoặc vaccine phòng bệnh. Bên trên không những không phản đối mà còn hỗ trợ thầy tôi trong việc phát triển vaccine phòng bệnh. Mà vì tôi là học sinh tâm đắc của thầy nên trở thành người hỗ trợ phụ cho thầy, cũng tham gia vào cuộc nghiên cứu này…”

Phó Niên Xuyên: “Sau đó thì sao? Mấy người sử dụng người sống để nghiên cứu?”

Tần Học lắc đầu: “Lúc đầu thì không phải, đều dùng động vật để nghiên cứu. Chiết virus từ trên người cương thi ra rồi tiêm vào động vật.”

“Vậy… động vật cảm nhiễm sao?” Tô Ngự hỏi.

Tần Học nhìn cậu, trả lời: “Chúng tôi tiêm virus vào cho bọn nó, chắc chắn sẽ bị lây nhiễm.”

Tô Ngự kinh hãi: “Vậy thành phố này sẽ không còn động vật biến dị thành cương thi chứ?”

Tần Học: “Chúng tôi đã nghĩ về vấn đề nguồn lây nhiễm, cho nên những con vật bị nhiễm bệnh đều bị giết sạch sau khi thí nghiệm thất bại.”

Tô Ngự thở phào nhẹ nhõm.

“Thầy đã tham gia nghiên cứu về loại thuốc II, vì vậy thầy ấy đã cải tiến dựa trên cơ sở này. Với nỗ lực của chúng tôi, nghiên cứu cuối cùng cũng có tác dụng. Sau khi tiêm vaccine kháng virus vào con vật bị nhiễm bệnh, con vật đã dần dần khôi phục thần trí. Kiểm tra xong thì phát hiện virus trong cơ thể chúng biến mất, thậm chí hành động của chúng trở nên nhanh nhẹn hơn, các phương diện tố chất cũng trở nên tốt hơn. Vậy nên chúng tôi đã mạnh dạn bắt một con cương thi để thử nghiệm, nhưng kết quả cuối cùng là những người đã biến thành cương thi hoàn toàn sẽ không thể trở về như cũ được nữa. Cho nên chúng tôi từ bỏ mục tiêu này.”

“Đây không phải trò cười à, những thứ ngu xuẩn kia đã thành vật chết rồi, thầy anh còn muốn hồi sinh người chết?” Bởi vì Thiệu Tĩnh Trì cảm thấy Tần Học đang bôi đen cha hắn nên rất chướng mắt với Tần Học, lời nói tràn ngập sự chế giễu.

Tần Học đỡ mắt kính: “Cũng không phải chúng tôi ngây thơ, mà lúc đó chỉ có thể làm thí nghiệm trên người cương thi.”

“Sau đó, thầy quyết định đưa vaccine vào người sống để làm thí nghiệm. Nhưng bởi vì vaccine này được chiết xuất từ virus cương thi, trên cơ sở này, tôi cảm thấy vẫn còn nguy hiểm nên tôi đề nghị thầy chờ thêm một thời gian. Đến khi nó thực sự ổn định thì hẵng tiêm vào cơ thể người.”

“Thầy nói thời gian sẽ không đợi con người, càng ngày càng có nhiều người nhiễm bệnh, người trong phân khu đều đang chờ đợi một hy vọng sống. Nếu vaccine có tác dụng, bọn họ có thể giải quyết được vấn đề lây nhiễm. Tôi bị thầy thuyết phục nên không tiếp tục can ngăn nữa.”

Nghe xong những lời này, Thiệu Tĩnh Trì khinh thường hừ một tiếng.

Lục Phó Hành: “Sau đó thì sao.”

“Để bảo đảm hơn, chúng tôi đã thực hiện một thí nghiệm vô nhân đạo bậc nhất.” Tần Học nghĩ lại chuyện khi đó, càng cảm thấy hối hận sâu sắc.

“Tiêm vaccine vào người sống?” Tô Ngự cảm thấy tuy bọn họ chưa xác định được độ tin cậy của vaccine mà tiêm thì có chút liều lĩnh, nhưng nói là vô nhân đạo thì có hơi quá.

Tần Học lắc đầu: “Là thí nghiệm với người sống.”

“Chúng tôi không thể chắc chắn liệu vaccine có hiệu lực khi mới cảm nhiễm hay khi chưa cảm nhiễm, vì vậy chúng tôi đã lừa một ít người sống ở phân khu đến để tiến hành thí nghiệm. Họ chỉ nghĩ rằng chúng tôi tiêm vaccine cho họ, thật ra là sau khi để cương thi cắn họ xong thì chúng tôi mới tiêm vaccine cho từng người vào những thời điểm khác nhau để quan sát hiệu quả…”

Phó Niên Xuyên đã không còn cười, tức giận nói: “Thí nghiệm người sống khi chưa chắc chắn, không phải là rất quá đáng rồi sao?”

Tần Học thấp giọng: “Tôi thừa nhận thí nghiệm của chúng tôi có chút tàn nhẫn. Nhưng bất kể thành công của thí nghiệm nào cũng cần nhiều sự hi sinh. Chúng tôi nghiên cứu vaccine không phải là vì loài người sao?”

Thiệu Tĩnh Trì cười lạnh: “Nếu thành công, đương nhiên có thể nói như vậy. Nhưng quan trọng là, mấy người đã thành công à?”

Tần Học im lặng, sau đó lộ ra vẻ đau khổ: “Đúng, chúng tôi thất bại. Tôi không hề có mặt mũi nào để nói những lời này.”

Lục Phó Hành: “Vậy những người tham gia thí nghiệm đều đã biến dị?”

Tần Học: “Kết quả thí nghiệm cho thấy vaccine chỉ có thể phát huy tác dụng sau khi người đó hoàn toàn nhiễm bệnh…”

“Không lẽ các anh để tất cả mọi người nhiễm bệnh rồi mới tiêm vaccine?!” Tô Ngự cả kinh.

Tần Học lắc đầu: “Không. Số lượng vaccine rất ít, lúc đó chỉ có hai mươi người tiêm vaccine sau khi bị nhiễm bệnh. Ban đầu, một ngày sau khi tiêm vaccine, bọn họ đã khôi phục thần trí, thể lực thể chất đều được cải thiện lên cao.”

“Lúc đó chúng tôi nghĩ rằng thí nghiệm đã thành công, nhưng cuối cùng sau ngày hôm đó thì đã có chuyện xảy ra. Những người đó lúc đầu sốt cao, sau đó hai mắt đỏ đậm, lớp da bắt đầu nứt nẻ và trở nên sần sùi. Dữ liệu máy tính cho thấy chức năng cơ thể của họ đã tăng mạnh, đạt đến mức mà cơ thể con người không thể chịu đựng được. Bất kể chúng tôi có tiêm thuốc gì thì cũng không có tác dụng.”

“Sau đó, bọn họ đột nhiên trở nên điên cuồng, sức mạnh vô cùng lớn, vượt trội hơn cả những cương thi thông thường. Họ tóm lấy những nghiên cứu viên rồi cắn xé họ. Đầu họ cứng đến mức đạn không thể xuyên qua được, hơn nữa tốc độ vô cùng nhanh. Vì vậy viện nghiên cứu đã nhanh chóng thất thủ, rồi họ đều chạy ra khỏi viện nghiên cứu…”

Lục Phó Hành hỏi: “Những người bị họ cắn có lây nhiễm không.”

Tần Học khó chịu nói: “Có, không những bị lây nhiễm, mà những cương thi bị bọn họ lây nhiễm cho còn có thể bị bọn họ chỉ huy. Khi đó những cương thi không mù quáng xông về phía trước, chúng cố ý trốn tránh những quân nhân có vũ trang để tấn công người thường trước.”

Tô Ngự: “Vậy thể biến dị thực sự có thể điều khiển cương thi!”

Phó Niên Xuyên nghi hoặc: “Có hơi kỳ lạ, bọn họ có thể khống chế cương thi mà họ cắn thì còn dễ hiểu, nhưng vì sao những cương thi bên ngoài đó cũng cảm giác như bị chỉ huy?”

Tần Học: “Điều này tôi không rõ lắm, cương thi bên ngoài cũng bị điều khiển sao?”

Lục Phó Hành: “Cương thi trong thành phố này đều trốn đi. Nếu không có sự điều khiển, chúng nó không nên có ý nghĩ này.”

Tần Học hít một hơi: “…Điều này chỉ có thể cho thấy, những đối tượng thí nghiệm kia càng tiến hóa.”

Quan Nghiên Bạch lãnh đạm: “Hẳn là chỉ có mấy con tiến hóa.”

Tô Ngự ngẩng đầu, dùng ánh mắt ham học hỏi nhìn hắn, hỏi: “Vì sao lại nói như vậy?”

Quan Nghiên Bạch: “Bởi vì lúc trước chúng ta đã giết hơn mười mấy con thể biến dị bình thường. Dựa theo những gì anh ta nói, chỉ có hai mươi người bị tiêm thuốc, con số đã giảm đi hai phần ba. Em từng nhìn thấy thể biến dị khổng lồ, tôi nghĩ thứ có thể điều khiển toàn bộ cương thi có lẽ là nó.”

Tô Ngự nhìn Quan Nghiên Bạch với vẻ mặt ngưỡng mộ.

“Thuốc II có thể thay đổi tiềm năng của con người. Lúc trước, chúng tôi bắt chước đại khái một số tổ hợp của thuốc II để phát triển vaccine, nhưng thay vì giúp đỡ được mọi người, nó lại tăng sức mạnh cho cương thi. Tạo ra loại quái vật thể biến dị này, hại chết nhiều người như thế…”Tần Học áy náy che kín mặt.

Lục Phó Hành trầm giọng: “Vậy phân khu thất thủ xem như là do các anh một tay tạo thành.”

Tần Học rốt cuộc hối hận đến chảy nước mắt: “Đúng, nếu không phải vì còn mấy người họ cần tôi, có lẽ tôi đã tự sát để tạ tội rồi.”

Phó Niên Xuyên: “Tự sát chẳng qua là để trốn tránh trách nhiệm. Chuyện cũng đã xảy ra rồi, điều anh nên nghĩ bây giờ là làm thế nào để giải quyết nó.”

Tần Học đã khóc không nói nên lời, cảm giác áy náy và tự trách trong khoảng thời gian này khiến anh ta không thở nổi.

Tô Ngự an ủi: “Đừng khóc, chuyện này không phải do một mình anh gây ra.”

Anh ta cũng chỉ là một nghiên cứu viên tham gia mà thôi.

Tần Học nghẹn ngào: “Nhưng hiện giờ chỉ còn tôi là người duy nhất sống sót.”

“Nếu bây giờ hy sinh tôi có thể bù đắp cho sai lầm mà chúng tôi đã gây ra, tôi sẵn sàng hy sinh bản thân mình ngay lập tức.”

Lục Phó Hành: “Được rồi, chúng tôi sẽ báo cáo vấn đề này với tổng khu. Đến lúc đó tổng khu sẽ đánh giá xem nên làm gì đối với anh. Chúng tôi cũng không cần anh hy sinh, anh là người tổng khu chỉ đích danh phải bảo vệ. Nếu anh đã sống sót, đừng có ý định tự tử nữa. Chúng tôi sẽ giải quyết vấn đề ở thành phố N.”

Tô Ngự bí mật giơ ngón tay cái lên: “Quá đã.”

Lục Phó Hành thoáng quay đầu nhìn qua.

Tô Ngự mỉm cười với hắn.

Lục Phó Hành hơi ngây ra, rồi quay lại như không có chuyện gì xảy ra.

Thiệu Tĩnh Trì bóp mặt Tô Ngự, không vui: “Bây giờ em còn dám dụ dỗ đàn ông ngay trước mặt tôi?”

Tô Ngự lắc đầu, một bộ ngoan ngoãn: “Không có, tôi không có.”

Thiệu Tĩnh Trì buông cậu ra, nói: “Tốt nhất là như vậy.”

Tô Ngự cảm thấy Thiệu Tĩnh Trì dương như ngày càng bao dung với cậu hơn.

Lúc này, Tô Ngự cảm giác được Quan Nghiên Bạch đứng bên cạnh cũng tiến đến gần cậu, khom lưng sát bên tai Tô Ngự, dùng giọng nói thanh lãnh độc nhất vô nhị của mình, nhẹ nhàng nói với cậu: “Nếu như em phát dâm, tôi sẽ đâm em đến khi không xuống giường được.”

Tô Ngự sờ lỗ tai ngứa ngáy, mặt đỏ bừng. Cậu biết lời Quan Nghiên Bạch không phải nói điêu, dù sao lực kéo dài của Quan Nghiên Bạch ở phương diện đó thực sự rất mạnh.

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Thiệu Tĩnh Trì: Lại dám trắng trợn dụ dỗ đàn ông, mau sắp xếp cho tôi đ*t em ấy đến khi nhận lỗi thì thôi.

Tô Ngự: Em vẫn bị thương đó.

Quan Nghiên Bạch: Đợi đến khi vết thương của em lành rồi, em sẽ không thể trốn thoát được.

Tô Ngự: …Làm ơn để vết thương của tôi lành chậm một chút.

Tôi, người đã bị hai người kia cầm dao kề cổ: Nô tì không làm được ~

Lục Phó Hành: Tôi đã bị dụ dỗ thành công!

Phó Niên Xuyên: Tôi vẫn đang chờ được dụ dỗ đây ~ Haha, sao lòng lại có hơi chua xót thế này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.