Những Tháng Ngày Liếm Cẩu Ở Tận Thế

Chương 6: Cương thi đến



‘Không phải em rất giỏi dụ dỗ đàn ông sao?’

Nghe thấy Thiệu Tĩnh Trì châm chọc mình như vậy, trong lòng Tô Ngự có chút chua xót.

Thiệu Tĩnh Trì: “Người phụ nữ tên Dư Uyển đó đã nói cho tôi nghe không ít sự tích của em rồi.”

Tô Ngự biết Thiệu Tĩnh Trì chắc chắn đã biết việc cậu chủ động quyến rũ anh Trương, có lẽ từ mồm Dư Uyển ra thì còn thêm không ít mắm muối và toàn là những lời nói xấu.

Cậu biết mình là một người tay trói gà không chặt, còn tự nguyện nằm hầu hạ dưới thân đàn ông, thậm chí chủ động dụ dỗ. Trong miệng người ngoài cậu rất thấp hèn, bọn họ luôn dùng những lời lẽ ác liệt mắng phụ nữ để mắng cậu, gọi cậu là ‘con điếm’.

Nhưng cậu chỉ là muốn sống mà thôi. Nếu mạng còn không có, thì lòng tự trọng giữ lại có ích gì nữa.

Có lẽ trong lòng Quan Nghiên Bạch cậu cũng rất đê tiện, cho nên Tô Ngự nào dám hy vọng xa vời ở Quan Nghiên Bạch, chỉ dám giấu cảm giác này ở trong lòng.

Hốc mắt Tô Ngự đỏ lên, giọng nói nho nhỏ: “Tôi không có suy nghĩ gì khác với anh ấy, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.”

Thiệu Tĩnh Trì cười nhạo nói với cậu: “Nhóc lừa đảo.”

Tô Ngự chỉ có thể đứng đó tủi thân.

Giọng nói của Thiệu Tĩnh Trì mang theo đầy dục vọng trầm thấp: “Em giả vờ đáng thương như vậy nhất định là để quyến rũ tôi.”

Tô Ngự không muốn giải thích quá nhiều, kiễng chân chủ động hôn lên môi Thiệu Tĩnh Trì.

Thiệu Tĩnh Trì giành lại thế chủ đạo khi lưỡi của Tô Ngự tiến vào. Hắn ôm đầu Tô Ngự và trao một nụ hôn lưỡi rực lửa, hôn đến mức khóe miệng bị nứt của Tô Ngự nhói lên vì đau đớn…

Tô Ngự bị đẩy lên giường, Thiệu Tĩnh Trì đè lên người cậu, dùng đầu lưỡi liếm khóe miệng bị thương của Tô Ngự, bàn tay xoa lên gò má sưng tấy của cậu: “Vết thương từ đâu ra?” Thật ra hắn đã nhìn thấy mặt Tô Ngự sưng lên từ lâu nhưng lúc trước vì nóng giận nên không muốn hỏi.

Tô Ngự nói: “Là đầu trọc đánh.”

Ánh mắt Thiệu Tĩnh Trì lập tức tối sầm lại, giọng điệu nguy hiểm: “Gã muốn chạm vào em?”

Tô Ngự nhanh chóng lắc đầu nói đầu trọc không thực hiện được.

Nhưng Tô Ngự nhận thấy biểu tình của Thiệu Tĩnh Trì trở nên hơi đáng sợ.

Lần làm tình tối nay Thiệu Tĩnh Trì vô cùng thô bạo, để lại rất nhiều dấu vết trên người Tô Ngự. Thậm chí còn có một vài dấu răng rõ ràng trên cổ và trên mông cậu. Làm đến mức ngày hôm sau Tô Ngự thật sự không đứng dậy khỏi giường được…

Thiệu Tĩnh Trì rất chu đáo giúp cậu lấy ba bữa cơm một ngày.

Tô Ngự nhận ra lượng thức ăn Thiệu Tĩnh Trì mang đến có vẻ nhiều hơn một chút, nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, ăn một cách ngoan ngoãn.

Thiệu Tĩnh Trì dựa vào giường xoa xoa cái eo đau nhức giúp Tô Ngự, bất mãn nói: “Với cái thân thể bé nhỏ này của em, mấy ngày nữa cũng không dậy nổi, làm sao có thể khiến ca ca tận hứng được?”

Tô Ngự lấy lòng nói: “Vậy tôi sẽ tập thể dục nhiều hơn.”

Thiệu Tĩnh Trì cười xấu xa: “Được. Vậy tối nay đổi tư thế đi, cưỡi ngựa. Em tự mình động coi như đang tập thể dục.”

Tô Ngự vẻ mặt đau khổ kêu lên: “Không được, không được. Hôm nay còn làm nữa tôi sẽ chết mất.”

Thiệu Tĩnh Trì cảm thấy có hơi dục cầu bất mãn*.

*Ham muốn không được thỏa mãn.

Sau đó, Tô Ngự phát hiện đầu trọc đã biến mất thì đã là ngày hôm sau khi cậu nghỉ ngơi xong. Cậu muốn ra sân thể dục hít thở không khí thì thấy vài người trên hành lang đang hỏi xem có thấy anh đầu trọc đâu không. Có người nhìn thấy Tô Ngự cũng tới hỏi cậu, Tô Ngự lắc đầu nói chưa từng thấy.

Chờ bọn họ đi xa rồi Tô Ngự mới mau mau trở về phòng.

Thiệu Tĩnh Trì đang ngủ trên giường. Kể từ khi Quan Nghiên Bạch đi, Thiệu Tĩnh Trì không còn lúc nào cũng biến mất như khi mới đến nữa, hầu như lúc nào cũng ở trong phòng ăn không ngồi rồi.

“Thiệu Tĩnh Trì.” Tô Ngự chạy đến bên giường, sau đó ngồi xổm xuống khẽ gọi một tiếng.

“Làm sao?” Thiệu Tĩnh Trì mở mắt nhìn vẻ hoang mang bối rối trên mặt Tô Ngự, hiển nhiên hắn cũng chỉ là nhắm mắt nghỉ ngơi chứ không phải thật sự ngủ.

“Tên đầu trọc kia…” Tô Ngự không nói hết câu, cậu sợ bị người khác nghe thấy.

Thiệu Tĩnh Trì cười ngông nói: “Cho cương thi ăn.”

Tô Ngự biết Thiệu Tĩnh Trì không nói đùa, bởi vì A Đức thật sự không còn xuất hiện lại nữa. Cậu lập tức dâng lên nỗi phiền nào. Đầu trọc là trợ thủ đắc lực của anh Trương, rất nhiều chuyện anh Trương đều bảo gã đi làm. Cho nên gã biến mất, anh Trương nhất định sẽ sớm phát hiện ra.

Nếu biết là do Thiệu Tĩnh Trì làm, đến lúc đó chắc chắn sẽ gây rắc rối cho bọn họ.

Dù sao anh Trương cũng là lão đại ở đây, có rất nhiều tù nhân hung ác đi theo gã. Họ cũng có không ít súng và vũ khí, nếu bọn họ bị tra ra…

Thiệu Tĩnh Trì vươn tay chạm vào đôi lông mày đang nhăn lại của Tô Ngự, cười nói: “Em lo lắng mấy thứ này thì không bằng suy nghĩ làm thế nào để khiến ca ca ở trên giường cảm thấy sướng hơn đi.”

Nhưng chuyện Tô Ngự lo lắng còn chưa tới, thì chuyện khiến cậu càng sợ hãi hơn đã xảy ra…

Cương thi vào được…

Lúc đó là vào nửa đêm, Tô Ngự còn đang ngủ say. Cậu mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng ồn ào bên tai, sau đó bị Thiệu Tĩnh Trì đánh thức…

“Gà con, dậy đi, chuẩn bị chạy trốn…”

Tô Ngự chậm rãi mở mắt ra, tiếng ồn ào bên ngoài dần trở nên rõ ràng hơn. Là tiếng súng kịch liệt, còn có rất nhiều tiếng la hét tuyệt vọng thảm thiết…

Cậu lập tức bừng tỉnh, hoảng sợ nói: “Làm sao vậy, làm sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi.”

Thiệu Tĩnh Trì tay phải cầm Đại Đao đặt lên vai, không mặn không nhạt nói: “Cương thi vào được rồi, mặc quần áo nhanh lên, ca ca đưa em đi trốn.”

Tô Ngự gần như nhảy dựng trên giường, vội vàng mặc quần áo, lấy cặp sách để hành lý tùy thân vào, bị Thiệu Tĩnh Trì kéo chạy ra khỏi phòng.

Sau khi ra khỏi phòng, Tô Ngự mới thấy tình cảnh bên ngoài hỗn loạn và thê thảm đến mức nào. Hành lang chật cứng người la hét chạy lấy mạng, trên người còn mang theo vết thương lẫn lộn máu thịt…

Hàng chục cương thi đã ập vào nhà tù, do nửa đêm có nhiều người ngủ say nên nhiều người ở tầng một chưa kịp phản ứng gì thì đã bị cắn…

Vết máu tràn ngập khắp nơi, nội tạng và thịt nát rơi vãi trên mặt đất…

Lúc này Tô Ngự nhìn thấy một người chạy không vững ngã xuống đấy, trực tiếp bị một con cương thi nhào lên bắt lấy. Mười mấy con cương thi xung quanh lập tức vây quanh điên cuồng cắn xé, máu phun tung tóe chảy đầy đất. Một tiếng hét chói tai thảm thiết phát ra từ miệng người đó…

Tô Ngự đối mặt với cảnh tượng kinh hoàng này, sợ tới mức hai chân nhũn ra, hàm răng không ngăn được mà phát run…

“Đừng hoảng thần, theo sát tôi.” Thiệu Tĩnh Trì nhắc nhở Tô Ngự, dùng tay trái nắm chặt lấy cậu chạy xuống tầng một. Hắn thô bạo đẩy những người chạy trốn khác đang cản đường, tiện tay chặt bay đầu của mấy con cương thi.

Tô Ngự gần như bị Thiệu Tĩnh Trì kéo ra tầng trên của nhà tù, đi đến sân thể dục. Thiệu Tĩnh Trì kéo cậu vòng qua mép và chạy ra phía sau nhà tù.

Nhìn thấy tình cảnh bi thảm ở sân thể dục, Tô Ngự sợ tới mức hít một ngụm khí lạnh…

Trên sân thể dục gần như chỉ toàn cương thi, ít nhất vài nghìn con. Những lều trại hầu hết đều bị cương thi đè bẹp. Nhiều người lớn tuổi sống trong lều không kịp chạy thoát bị cương thi ra sức cắn xé, tiếng kêu thảm thiết không ngừng, còn xen lẫn cả tiếng súng…

Ngoại trừ giai đoạn đầu khi làn sóng cương thi bùng nổ, đây là lần thứ hai Tô Ngự nhìn thấy một cảnh tượng kinh hãi như địa ngục trần gian thế này.

Tô Ngự run rẩy hỏi: “Cương thi… Cương thi sao lại vào được…”

Bức tường của nhà tù rất dày và chắc chắn, hơn nữa ban đêm còn có người canh gác…

Thiệu Tĩnh Trì vừa chạy vừa chém lũ cương thi đang nhào về phía họ, vậy mà vẫn còn có thể cười nói: “Đương nhiên là có người thả vào rồi.”

Lúc này, một bóng người đen kịt từ chỗ ngoặt lao về phía họ, Tô Ngự sợ tới mức không còn đầu óc để suy nghĩ sâu về lời nói của Thiệu Tĩnh Trì.

“A…” Tô Ngự hoảng sợ đến mức loạng choạng ngã xuống đất.

Thiệu Tĩnh Trì giơ tay lên định chém vào cái bóng đen…

“Đừng đừng chém, A Trì, là em, Hướng Viện Viện!” Đối phương vội vàng lên tiếng, đao của Thiệu Tĩnh Trì dừng ngay trước đầu cô một centimet.

Phía sau còn có hai người chạy nhanh tới. Tô Ngự bị Thiệu Tĩnh Trì kéo từ mặt đất lên, cũng thấy rõ người chạy đến là Trương Hà và Lý Khắc lúc trước.

Lý Khắc đỏ mắt mở miệng: “Anh Thiệu, chúng tôi thấy anh nên chạy theo cùng. Xin anh hãy dẫn chúng tôi đi với, em trai của tôi đã không còn rồi…”

Tô Ngự không nhìn thấy hai người còn lại, cậu nghĩ có lẽ hai người đó chính là người Lý Khắc nói không trốn thoát ra được.

Thiệu Tĩnh Trì không đồng ý cũng không từ chối, tiếp tục kéo Tô Ngự chạy. Ba người còn lại cũng nhanh chóng chạy theo, chạy đến bãi đậu xe phía sau nhà tù. Sau đó Tô Ngự thấy Thiệu Tĩnh Trì đi tới cổng sắt ở bãi đậu xe, nhấc châm “Rầm” một tiếng, đá văng hai cánh cổng đang đóng chặt. Mười mấy con cương thi bên ngoài cửa sắt lập tức ùa vào.

Tô Ngự sợ hãi trốn sang một bên, nhìn Đại Đao trong tay Thiệu Tĩnh Trì giơ lên chém xuống. Hơn chục con cương thi bị hắn giải quyết một cách dễ dàng.

Thiệu Tĩnh Trì lấy chìa khóa xe, mở cửa xe Mercedes-Benz G-Class[i] mà hắn lái lúc trước. Sau đó để Trương Hà lên ghế lái lái xe, còn hắn vòng ra sau mở cốp xe. Tô Ngự phát hiện bên trong nhét đầy đồ, hắn lấu hai khẩu súng trường ném cho Lý Khắc và Hướng Viện Viện.

Tay cầm súng của Hương Viện Viện run lên: “A Trì, anh quên rồi sao. Em… Em sẽ không nổ súng.”

Thiệu Tĩnh Trì ‘chậc’ một tiếng, lấy khẩu súng trường trong tay cô rồi quay đầu hỏi Tô Ngự: “Em sẽ sao?”

Tô Ngự lắc đầu.

Thiệu Tĩnh Trì nói với Tô Ngự: “Lên xe trốn kỹ ở phía sau.”

Tô Ngự lập tức gật đầu.

Thiệu Tĩnh Trì để cho bọn họ nhanh chóng lên xe.

Lý Khắc leo lên ghế sau trước, Tô Ngự trèo lên sau.

Khi đến lượt Hương Viện Viện lên xe, cô bị Thiệu Tĩnh Trì nắm lấy cổ kéo ra khỏi xe.

“A Trì?” Hướng Viện Viện khó hiểu.

Thiệu Tĩnh Trì mặt lạnh nói: “Cô bị cắn.” Giọng điệu khẳng định.

Khuôn mặt của Hướng Viện Viện nháy mắt trắng bệch, trên mắt cá chân có một vết thương nhỏ. Cô nắm lấy tay Thiệu Tĩnh Trì cầu xin: “A Trì, em chỉ bị cắn nhẹ vào da thôi. Đừng bỏ em, em không muốn chết, em không muốn chết… Đừng bỏ em…”

“Liên quan gì tới tôi.” Thiệu Tĩnh Trì tàn nhẫn hất tay Hướng Viện Viện, đẩy cô ra.

Hướng Viện Viện bị lực của Thiệu Tĩnh Trì đẩy ngã xuống đất.

Thiệu Tĩnh Trì đóng cửa sau, leo lên ghế phụ: “Khóa cửa.”

Trương Hà không dám nhiều lời nhấn nút khóa.

Hướng Viện Viện đứng dậy, điên cuồng đập cửa xe, nước mắt giàn dụa, tuyệt vọng nói: “Đừng bỏ em, đừng đi, mang em đi với, em không muốn chết… Cầu xin anh… A trì ~!!!”

“Lái xe.” Thiệu Tĩnh Trì hoàn toàn không để ý đến cô.

Trương Hà đạp chân ga, Hướng Viện Viện bị quăng xuống đất.

Tiếng thét “A Trì” chói tai của cô khiến trái tim Tô Ngự run lên.

Trương Hà nhấn mạnh ga, chiếc xe lao ra từ cửa sau nhà tù…

Tô Ngự quay đầu nhìn thấy Hướng Viện Viện đang quỳ rạp trên đất, rất nhiều cương thi gào rống chạy đến từ phía sau cô…

Xe chạy trên đường lớn, tất cả những cương thi lang thang xung quanh cố gắng đuổi theo đều bị Thiệu Tĩnh Trì dùng súng bắn nổ đầu.

Tô Ngự vẫn còn sợ hãi chưa hoàn hồn, vẻ tuyệt vọng của Hướng Viện Viện vẫn còn quanh quẩn trong tâm trí cậu…

Cô bị cắn, trong vòng một giờ sẽ biến thành cương thi. Thiệu Tĩnh Trì bỏ lại cô là không sai.

Nhưng nhớ lại vẻ mặt lạnh như băng của Thiệu Tĩnh Trì đối với Hướng Viện Viện, và bộ dáng tàn nhẫn khi bỏ lại cô, Tô Ngự cảm thấy phát lạnh trong lòng.

Hiện tại Thiệu Tĩnh Trì cảm thấy hứng thú với thân thể của cậu. Nhưng nếu một ngày nào đó hắn hết hứng thú, hoặc như lần này, hắn gặp được người khiến hắn cảm thấy hứng thú hơn, vậy Tô Ngự có phải cũng sẽ bị bỏ rơi một cách vô tình hay không.

Tô Ngự sợ hãi, sợ rằng sau này mình cũng sẽ có kết cục giống như Hướng Viện Viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.