Những Tháng Ngày Tuổi Trẻ

Chương 22: “Hoá ra những điều tôi nhớ về anh là nhiều đến thế…”



Ngày lại ngày cứ trôi qua, tuy rằng cuộc sống rất thoải mái, nhưng JaeJoong đôi khi vẫn cảm thấy quá nhàn rỗi. Những lúc một mình, cậu thường vô thức nhớ đến buổi sáng ấm áp hôm đó, nhớ đến mặt trời rực rỡ, nhớ đến nụ hôn dịu dàng của YoonHo… sau đó… là nhớ đến đôi môi của YoonHo. JaeJoong cảm thấy mình như sắp phát điên rồi.

Một ngày trước khi JaeJoong thấy mình sắp điên, cậu đến một toà soạn báo đăng ký làm cộng tác viên. Cũng không phải làm gì quá sức, chỉ là đi thu thập một ít tin tức thôi, vì JaeJoong cho rằng mình quá nhàn rỗi nên tìm chút việc để làm. Hơn nữa đây là công việc đầu tiên, nên cậu rất tự hào thông báo cho mọi người trong nhà biết.

Kim phu nhân nói, “Nhóc con, đừng có làm xấu mặt mẹ con nhé.”

Kim HeeChul, “Tốt lắm, đã là tiết mục giải trí bán thành phẩm rồi.”

Chỉ có Kim lão gia là nói được một câu an ủi, “JaeJoong nhà chúng ta trưởng thành rồi.”

Kim JunSu, “JaeJoong, người yêu cậu chưa khiến cậu đủ mệt hả?”

JaeJoong chạy đi kể cho YoonHo, YoonHo nói, “Kim JaeJoong, em đừng có làm loạn cả toà soạn báo của người ta nha.” khiến JaeJoong lao vào cấu véo YoonHo một trận, sau đó bắt YoonHo mời cậu ăn cơm.

Mấy ngày sau, JaeJoong được nhận công tác đầu tiên: Đi phỏng vấn một vị thầy thuốc Đông y đã cao tuổi, sau đó làm một bản so sánh một số dược liệu. Chỉ có chút khó khăn là nhà của vị thầy thuốc này ở trên núi. Nhưng không sao, JaeJoong vẫn rất hào hứng tìm đến, tìm thật lâu mới thấy nhà của ông. Phỏng vấn rồi ghi chép linh tinh xong đã là 6 giờ chiều, JaeJoong lại vui vẻ xuống núi.

Có điều JaeJoong xuống đến nửa đường mới phát hiện mình bị lạc, nhìn đường nào cũng thấy giống nhau. Trời tối dần, JaeJoong bắt đầu hối hận, lại rất không may dẫm lên một tảng đá trượt chân nên bị trật khớp.

Đến lúc này, JaeJoong đành phải từ bỏ ý định một mình xuống núi, ngồi xuống lôi điện thoại di động ra gọi ‘cứu viện’. Một giây trước khi đường dây thông, JaeJoong dừng lại, ngẩn ngơ nhìn màn hình. Trên đó chính là số điện thoại của Jung YoonHo. JaeJoong cứ như vậy ngồi ngây ra.

“Vì sao lại là Jung YoonHo? Vì sao không phải Kim phu nhân, không phải Kim lão gia, không phải Kim HeeChul, không phải Kim JunSu? Từ khi nào thì người thứ nhất mình nghĩ đến chính là YoonHo? Jung YoonHo, Jung YoonHo, Jung YoonHo, vì sao tôi lại nghĩ đến anh?”

Cuối cùng JaeJoong vẫn để điện thoại thông, khi YoonHo nhấc máy liền nói cho hắn mình bị lạc đường trên núi, còn bị trật chân nữa. YoonHo bảo JaeJoong ở nguyên đó chờ, hắn sẽ đến. Ngắt điện thoại xong, JaeJoong đột nhiên có cảm giác an tâm mà không rõ vì sao.

Ngồi chờ YoonHo, lại nhớ đến những gì đã trải qua trong suốt mấy tháng quen biết hắn.

Nhớ đến lần đầu gặp nhau, liền nhẹ nhàng mỉm cười. Lần đó vừa buồn cười vừa ngoài ý muốn, mà nguồn gốc là một sự hiểu lầm. Nhớ đến lần ở trên đường bị tóm vì tưởng nhầm là phát quảng cáo chuyện xấu, tuy rằng có tức giận nhưng cuối cùng vẫn là YoonHo giải vây. Nhớ đến lần đụng phải chị phụ nữ sắp sinh… lại vô thức chạm vào cánh tay từng bị chị gái kia túm chặt, là nơi từng được YoonHo xoa nắn.

Nhớ đến ở trường học, bị toàn bộ bạn học hiểu nhầm là người yêu của nhau, đến khi thi Đại học xong xuôi hiểu lầm vẫn chưa giải thích được. Nghĩ đến ở phòng làm việc của YoonHo, còn gặp qua người theo đuổi hắn nữa. Nghĩ đến khi giúp YoonHo dọn dẹp sửa sang lại phòng ở, lại được ăn đồ ăn do YoonHo làm. Nghĩ đến khi YoonHo muốn động viên liền mời mình ăn cơm. Nghĩ đến khi say rượu ngủ trên giường của YoonHo, còn hiểu lầm mà đá hắn xuống giường. Nghĩ đến nụ hôn của hắn…

JaeJoong chạm nhẹ lên môi, nói thật nhỏ, “Hoá ra những điều tôi nhớ về anh là nhiều đến thế… Đúng là đáng ghét!”

……

Đến lúc JaeJoong đếm sao trên trời thay cho đếm cừu để chuẩn bị ngủ thì YoonHo xuất hiện, JaeJoong liền ngây ngô nhìn YoonHo mà hắc hắc cười. YoonHo liền cho JaeJoong một cái gõ vào đầu, đương nhiên không nặng tay, làm sao nỡ chứ. Quay lưng về phía JaeJoong ngồi xổm xuống,

“Cười cái gì mà cười. Lên đi!”

JaeJoong ngoan ngoãn bám vào vai YoonHo leo lên. Đem mặt vùi vào sau gáy của YoonHo, mùi hương thanh nhẹ trên người hắn lập tức tràn đầy khứu giác. JaeJoong giật giật tóc YoonHo, hỏi, “Có đau không?”

“Vô nghĩa. Để anh giật tóc em xem em có đau không?”

“YoonHo, để tôi kể chuyện cho anh nghe nhé.” JaeJoong đột nhiên rất hứng thú nói.

“Em có thể kể cái gì chứ? Đảm bảo là rất nhàm chán. Không nghe.” YoonHo không cần nghĩ, lập tức cự tuyệt.

“Không được!” JaeJoong lại giật tóc.

“Em có tin anh có thể quẳng em lại ở đây không?” YoonHo doạ dẫm nói.

“Không được! Không được! Anh phải nghe tôi kể chuyện.” JaeJoong ở trên lưng YoonHo hết lắc lại lay.

“Á, được rồi được rồi. Kể thì kể đi.” YoonHo vô cùng bất đắc dĩ.

“Uhm.. nghe nhé.” JaeJoong hắng giọng.

“Ngày xửa ngày xưa, có một đứa bé chăn dê. Có người hỏi nó, ‘Chăn dê làm gì?’ Đứa bé nói, ‘Cưới vợ.’ Người kia lại hỏi, ‘Cưới vợ làm gì?’ Đứa bé trả lời, ‘Sinh con.’ Người kia hỏi tiếp, ‘Sinh con làm gì?’ Đứa bé đáp, ‘Chăn dê.’ Sau đó người đó lại hỏi, ‘Chăn dê làm gì?’ rồi…”

“Đứa bé chăn dê trả lời, ‘Cưới vợ.’ có đúng không? JaeJoong, chuyện cổ tích của em sao mà nhàm chán thế. Kể đến mai cũng chưa xong.” YoonHo cắt ngang câu chuyện của JaeJoong.

“Yah! Ai cho anh xen ngang? Tôi phải kể lại. Ngày xửa ngày xưa, có một đứa bé chăn dê. Có người hỏi nó, ‘Chăn dê làm gì?’ ”

“Chăn dê làm gì?” YoonHo phụ họa.

“Đứa bé nói, ‘Cưới vợ.’ ”

“Cưới vợ.”

“Người kia lại hỏi, ‘Cưới vợ làm gì?’ ”

“Cưới vợ làm gì?”

“Đứa bé trả lời, ‘Sinh con.’ ”

“Sinh con.”

“Người kia hỏi tiếp, ‘Sinh con làm gì?’ ”

“Sinh con làm gì?”

“Đứa bé đáp, ‘Chăn dê.’ ”

“Chăn dê.”

“Sau đó người đó lại hỏi, ‘Chăn dê làm gì?’ ”

....

Hai người cứ theo câu chuyện cổ tích tuần hoàn vô tận đó mà về đến nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.