Những Tháng Ngày Tuổi Trẻ

Chương 5: “Là vợ cậu hả? Sắp sinh rồi sao?!”



Mãi đến bốn giờ chiều thứ ba, sau khi hoàn thành bài chuyên ngành JaeJoong mới gọi điện cho YoonHo, hẹn gặp hắn để lấy lại thẻ học sinh. JaeJoong đương nhiên vô cùng không muốn gặp lại cái tên ‘biến thái’ đó, nhưng ai bảo thẻ học sinh của mình nằm trong tay hắn đâu. Haizz, cũng chẳng còn cách nào khác.

JaeJoong hẹn YoonHo lúc 5 giờ, gặp nhau ở đường dành cho người đi bộ cạnh quảng trường. Đến giờ hẹn rồi mà YoonHo còn chưa xuất hiện, JaeJoong liền có chút bực mình, cư nhiên dám đến muộn, bắt mình phải chờ hắn ta. Đúng là biến thái! Vì thế bực bội gọi điện thoại.Tranh thủ thời gian cuộc gọi chưa kết nối được, tác giả phải nói một câu: Này Kim JaeJoong, cậu vừa mới đến, không đợi được một giây đã bảo người ta đến muộn, hơn nữa nhỡ đâu người ta bị kẹt xe? Còn nữa, ‘đến muộn’ với ‘biến thái’ có liên quan đến nhau sao? Nói thế mà cũng nói được =.=

Điện thoại vừa thông, YoonHo còn chưa kịp “Alô” thì JaeJoong đã gào lên, thực sự phải lo lắng cho cổ họng của cậu, lúc nào cũng gào được vậy =.=

“Anh dám bắt tôi phải chờ hả? Anh đến nhanh lên! Tôi không có rảnh mà chờ anh!”

“Sắp đến rồi, cậu chờ một chút cũng không chết…”

“Á á á~~~!!! Đau quá!!! Ai đấy… A~~! Chị ơi bỏ tay ra giùm đi~~~!!!”

Bên này đầu dây YoonHo còn chưa kịp nói xong, đã bị tiếng thét của JaeJoong cắt ngang.

“Alô? Kim JaeJoong! Làm sao thế? Cậu đang hét cái gì vậy… Kim JaeJoong?? JaeJoong..?”

Trong điện thoại vẫn truyền đến tiếng la hét, nhưng không ai trả lời. Khẽ rủa một tiếng “Chết tiệt”, YoonHo đạp mạnh chân ga, tăng tốc.

Mà lúc này ở nơi Kim JaeJoong đứng đang loạn thành một đoàn.

Lại quay lại lúc trước một chút, xem Kim JaeJoong của Jung YoonHo bị làm sao mà đột nhiên hét lên như vậy?

Kim JaeJoong đang cùng Jung YoonHo nói chuyện điện thoại, thì từ phía trước đi đến một phụ nữ có bầu. Chị gái này cũng không biết làm sao mà đúng lúc đi qua JaeJoong thì bụng phát đau, có lẽ là sắp sinh, vì thế theo bản năng túm luôn lấy cánh tay JaeJoong bên cạnh. Chị gái này đầu đổ đầy mồ hôi, càng đau càng túm chặt lấy tay JaeJoong, cánh tay trắng nõn của cậu nhanh chóng phát sưng đỏ. Aii, ta nói chị gái này sắp sinh còn đi lại lung tung trên đường, còn gặp phải JaeJoong, ta đề nghị đi mua xổ số, coi chừng trúng lớn =.=

Chị gái có bầu vì bụng đau mà la hét, Kim JaeJoong cũng vì tay đau mà ra sức gào. Đã có người gọi hộ xe cấp cứu, còn mọi người xung quanh thì mồm năm miệng mười..

“Thả lỏng… thả lỏng nào…” – Nói với chị gái có bầu.

“Này cậu, cố chịu đi!” – Nói với Kim JaeJoong.

“Tránh ra tránh ra đi, cô ấy cần không khí trong lành một chút.” – Nói với mọi người.

Nhưng chị gái kia vẫn vì đau mà kêu, còn JaeJoong cũng sắp không chịu nổi. Chị gái kia cứ mỗi một lần kêu liền siết chặt tay JaeJoong thêm một chút, kết quả là JaeJoong lại gào lên, thậm chí còn gào to hơn.

Đây là tình cảnh mà YoonHo vội vã chạy tới trông thấy, ngây người nhìn JaeJoong với chị gái bên cạnh.

Nhìn đến YoonHo đứng ngốc một bên, JaeJoong vội gọi to, “Anh còn ngẩn người ở đó làm gì nữa??? Nhanh nhanh cứu cái tay của tôi đi chứ!” Sau đó quay người nói với chị gái kia, “Chị gái! Dì hai! Má lớn! Nhẹ thôi nhẹ thôi..!!! Xin chị đấy!!!”

Chị gái có bầu đột nhiên gào lên, “A~~ bà không sinh nữa!! Đàn ông các người muốn có con thì tự mình sinh đi, tại sao khiến phụ nữ chúng tôi chịu tội chứ! Bà không sinh nữa! Không sinh! Đau quá a~~~!!!” Sau đó càng ra sức ghì chặt tay JaeJoong.

“Á á á~~!!! Đau!!! Chị ơi nhẹ tay!!!”

Lúc này Jung YoonHo ngồi xuống cạnh JaeJoong, từ từ mở miệng nói, “Vợ cậu? Sắp sinh?”

“Có mà vợ anh sắp sinh ấy! A~!!! Anh nhanh lại giúp đi! Đau chết mất!!!”

Tầm mắt dời đến cánh tay bị siết đến sưng đỏ của JaeJoong, YoonHo mới phục hồi lại tinh thần. “Mọi người giúp tôi đỡ chị ấy lên xe, tôi sẽ đưa chị ấy đến bệnh viện.”

Trên xe, YoonHo qua gương nhìn đến JaeJoong vì đau mà mặt nhăn mày nhó, lại nhìn nhìn chị gái bên cạnh mặt mày cũng không kém gì.

“JaeJoong… cố chịu đựng đi. Chị gái à, cố lên, đến bệnh viện rồi hãy sinh. Mà nhẹ tay thôi, không đau cậu ấy!”

Kim JaeJoong đạp luôn vào ghế của YoonHo, “Nói ít thôi, lái xe nhanh lên!”

Mấy phút sau, xe rốt cuộc đến cửa bệnh viện, bất quá với Kim JaeJoong mà nói mấy phút này giống như mấy giờ, tay đau muốn đứt ra.

Nhân viên y tế vội vàng đưa chị gái có bầu lên giường đẩy, đương nhiên, Kim JaeJoong cũng phải đi theo. Nhưng tới cửa phòng sản rồi mà chị gái kia vẫn tóm chặt tay JaeJoong, mọi người nói thế nào cũng không chịu buông.

YoonHo vừa đi lên đã thấy cảnh này, dù sao người ta cũng sắp sinh, không thể chậm trễ. Vì thế tiến lên cầm bàn tay đang nắm lấy tay JaeJoong cắn một phát, hiệu quả tức thì, chị gái kia có lẽ cảm thấy ngoài bụng còn có chỗ khác đau nên lập tức buông tay.

Một đám người phụ giúp đẩy giường vào phòng sản, nhất thời xung quanh trở nên yên tĩnh. JaeJoong bước lại bên ghế chờ trên hành lang ngồi xuống, YoonHo cũng đi theo.

“Không đi à?” YoonHo hỏi.

JaeJoong lắc lắc đầu nói, “Tôi muốn đợi đứa bé ra đời đã.” Nói xong quay đầu lại cười với YoonHo, nhưng sau hình như nhớ tới cái gì liền không thèm cười nữa mà quay mặt đi.

Nhìn thấy một Kim JaeJoong tươi cười như thế, YoonHo nhất thời có cảm giác như một trận gió xuân thổi qua, cho dù chỉ trong một khoảnh khắc, nhưng vẫn cảm thấy thật vui vẻ, tuy không biết nguyên nhân tại sao.

“Tôi đợi cùng cậu.” YoonHo nhẹ nhàng nói.

Kim JaeJoong khinh thường ‘hừ’ một tiếng, nhưng cũng chỉ nói thật nhỏ, “Ai muốn biến thái như anh đợi cùng đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.