Những Tiểu Thư Tinh Nghịch Và Những Công Tử Trẻ Con

Chương 16: Quá khứ của Hana (4)



Kan được bác sĩ đưa đi, nó thì được y tá đưa vào phòng hồi sức bởi vì nó đã ngất ngay sau đó. Mọi người lo lắng cho nó, ngồi cạnh bên giường của nó khóc sướt mướt, nó tỉnh dậy, nhìn thấy mọi người, nét mặt nó tối sầm lại, ánh mắt đã không còn là ánh mắt hồn nhiên của một đứa trẻ nữa, hàm răng cắn chặt đến nỗi môi bật cả máu, hai tay nắm chặt thành quyền, hét lớn:- Tại sao tất cả mọi người lại giấu con!

- Con hãy bình tĩnh, chỉ tại vì chúng ta không muốn con phải đau khổ.- Mẹ nó

- Đau khổ? Mẹ nghĩ bây giờ con không đau khổ sao? Mẹ không nghĩ nếu biết trước thì con đã chẳng đau khổ nhiều như bây giờ sao? Trước sau gì thì cũng đau khồ, tại sao không để cho con đau khồ luôn một lần để bây giờ con phải đau khổ nhiểu gấp trăm lần nếu như con biết trước hả?- Nó

- Mẹ xin lỗi...

- Mẹ đừng nói xin lỗi, con không muốn thấy mặt của mọi người nữa!- Nước mắt rơi xuống, nó chạy về nhà, vào phòng nó đóng sầm cửa lại khiến người hầu giật mình, khóa luôn cửa để không ai quấy rầy. Nó ngồi trong góc phòng khóc suốt mấy ngày liền. Đã hơn 1 tuần trôi qua mà nó vẫn không ăn uống gì cả, nó chẳng đi ra khỏi phòng, chẳng thiết làm gì, cứ khóa cửa rồi ngồi khóc, đến nỗi nó đã khóc hết nước mắt không thể khóc thêm được nữa. Ai gọi cũng chẳng thèm mở cửa, hơn 1 tuần nó chưa nói với ai câu nào. Tang lễ của Kan nó cũng chẳng dự vì nó nghĩ nếu dự thì sẽ chỉ đau buồn thêm thôi. Người hầu mang thức ăn lên để trước cửa phòng nó với mong ước nó sẽ mở cửa phòng và ăn nhưng lần nào cũng đem lên rồi lại đem xuống 1 khay như cũ, nó chả thèm đá động tới. Một ngày kia, nó khóc hết nước mắt, cuối cùng nó cũng chịu mở cửa phòng ra, nhưng nó không gặp mọi người mà đi đến căn phòng bên cạnh, đó chính là phòng của Kan. Nó mệt mỏi mở cửa phòng ra, căn phòng thật trống vắng, tuy rất đẹp nhưng lại rất cô đơn. Nó bước vào phòng, đi đến cạnh bàn học, nó thấy một tấm hình được để trong khung hình làm bằng kim cương, phía trên góc hình còn có những bông hoa hướng dương. Nó nhớ lại là Kan rất thích hoa hướng dương, vườn hoa cũng toàn hoa hướng dương là đa số. Nó cũng thích hoa hướng dương mà. Nó ôm tấm ảnh vào lòng, Kan trong tấm ảnh thật sự cười rất tươi, nụ cười ấy thật đẹp. Nó nhìn lên trên kệ sách, nó cười, một nụ cười chứa nước mắt, nhắc đến sách, nó nhớ tới:

Lúc Kan còn sống, nó lúc này chỉ mới 6 tuổi, nó và Kan đi mua sách:

- Anh Kan, mua truyện doremon cho em đi.- Nó chỉ chỉ lên cuốn truyện

- Em đó, suốt ngày cứ doremon hoài, em phải đọc sách y học, toán học, kĩ thuật, nghệ thuật nhìu hơn đi.- Kan lấy cuốn sách gõ nhẹ vào đầu nó

- Đọc thì đọc.- Nó bĩu môi.

Quay lại, một giọt nước mắt chảy dài trên gò má nó, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua từng cuốn sách trên kệ chợt dừng lại khi thấy một cuốn nằm riêng bên ngoài có tên:"Nhật kí của tôi". Nó lấy nhật kí của Kan xuống đọc, lật trang đầu tiên:

Ngày 12 tháng 4

Hôm nay là một ngày đẹp trời, bé Thư lại dậy trễ nữa rồi, và kết quả là em ấy lại bị trễ học.

Bố mẹ đi công tác, tài xế quên rước Thư nên em ấy khóc rất nhiều, anh 2, tôi và Wilk cùng dỗ em ấy.

................

Ngày 13 tháng 4

Hôm nay trời nắng gắt

Bố mẹ vừa đi công tác về mua rất nhiều quà.

Bố dắt cả nhà đi ăn nhà hàng.

..................

Ngày 14 tháng 4

Hôm nay trời đẹp

Hôm nay phát bài kiểm tra, tôi đứng nhất lớp.

Bé Thư lại ngồi xuống bãi cỏ mà không phủi quần áo khi đứng dậy nữa rồi, tôi phải dạy lại em ấy mới được.

Đọc đến đây, nó chợt dừng lại, nó nhớ:

- Đi về thôi anh.- Nó

Nó đứng lên và đi thằng, Kan thấy vậy nói:

- Nè, em đứng dậy phải phủi quần áo đi chứ.

- Em biết rồi mà.- Nói rồi nó phủi phủi

- Cả Zen, Zin, và Yun nữa, sau này khi vừa ngồi dưới cỏ lên là phải phủi quần áo nhé, không là anh không thương đâu đấy.- Kan

- Dạ.- đồng thanh

Nhật kí:

Ngày 15 tháng 4

Hôm nay là sinh nhật của bé Thư

Tôi tặng cho em ấy một con ngựa trắng, tên nó là Peru.

-....................

Ngày 16 tháng 4

Hôm nay trời có mây

Bé Thư vừa có bạn mới và cũng có tên mới là Hana.

...................

Ngày 17 tháng 4

Hôm nay trời mưa

Tôi cảm thấy trong người rất mệt mỏi và chóng mặt

Tôi không muốn làm mọi người lo lắng nên đã không nói gì

................

Ngày 18 tháng 4

Hôm nay trời đẹp

Hana đi chơi với bạn đến tối mới về

Tôi lo cho em ấy lắm, không biết có gặp chuyện gì không

...................

Trang tiếp theo, nó không thấy gì nữa, chỉ là một trang giấy trắng. Đột nhiên trên trang giấy hiện ra một dòng chữ:" Cuối cùng em cũng mở ra rồi. Thật là, anh đã nói là Hana không được khóc, phải sống vui vẻ, vậy mà không nghe lời anh." Nó hoảng hồn làm rơi cuốn nhật kí, lấy lại bình tĩnh, nó nhẹ nhàng lượm nhật kí lên đọc tiếp thì lại thấy một dòng chữ khác:" Sao Hana lại khóc? Anh nói em phải sống vui vẻ, đừng đau buồn vì anh, Hana phải là một người mạnh mẽ, như vậy anh mới có thể ra đi thanh thản được". Lúc này, nó đã bớt sợ hơn một chút, nó cất tiếng hỏi:

- Anh Kan là anh sao? Chuyện này là sao?

-" Bởi vì Hana cứ buồn phiền, mấy ngày qua em cứ khóc và chẳng ăn uống gì, em không vui vẻ nên anh không thể ra đi, linh hồn của anh vẫn đang bên trong cuốn nhật kí này".

- Vậy là vì em sao?

-" Ừm. Hana phải mau vui vẻ lại đi nào. Đó là nguyện vọng cuối cùng của anh, anh muốn Hana luôn nở nụ cười, anh trên thiên đường nhất định sẽ luôn cầu mong cho em luôn nở nụ cười. Joyeuse anh để ở trong tủ quần áo ấy, chìa khóa trong hộp".

- Em nhất định sẽ bảo quản Joyeuse thật kĩ, anh yên tâm. Xin lỗi anh, vì anh ra đi quá bất ngờ nên Hana chưa kịp tạm biệt anh, bây giờ Hana sẽ vui vẻ trở lại, không làm cho anh thất vọng đâu. Anh hãy trở về thiên đường nhé, hãy bảo trọng, anh đừng quên mọi người nhé. Tạm biệt anh.- Nó cười tươi

-" Anh biết Hana là một người mạnh mẽ. Mà Hana nè, anh muốn em giữ chìa khóa tủ cho anh được không, trong đó có nhiều thứ quan trọng với anh lắm".

- Dạ.

-" Tạm biệt Hana, hãy gửi lời đến mọi người".

Sau đó những dòng chữ cũng theo đó mà biến mất, bây giờ Kan mới thật sự ra đi. Nó không khóc nữa mà cười thật tươi, nhất định phải thực hiện nguyện vọng cuối cùng của anh.

Chap sau là quay về tương lai nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.