Tụi nó vẫn đang trong "hành trình" đi tìm đường về lớp, bỗng Zin nghĩ ra một sáng kiến:- Ê điện thoại đâu, gọi hỏi chị Anna có phải lẹ hơn ko?
- Điện thoại tao hết tiền rồi, tụi bây gọi đi.- Nó và Yun đồng thanh
- Điện thoại tao hết pin.- Zin và Zen đồng thanh
Rồi. Đứa hết tiền đứa hết pin, ăn cám luôn. Tụi nó đang trong cơn hoảng loạn thì 3 tiếng chuông reo vang lên báo hiệu giờ vào học. Huhu, tụi nó đang rối mà chuông reo là sao? Ông trời ko thương tụi nó òi. Bây giờ tụi nó mới để ý là các học sinh lần lượt di chuyển vào lớp học của mình. Nhưng may thay, có một bà cô trông có vẻ còn trẻ đang tức tốc chạy đến chỗ tụi nó:
- Các em là học sinh mới của lớp 10A1?- Bà cô hỏi
Nhận được cái gật đầu của tụi nó bà cô mới nói:
- Cô tên Phương, là chủ nhiệm lớp 10A1, các em đi theo cô.
Trời ơi, bây giờ tụi nó mới thật sự cám ơn trời. Trong cái rủi nó có cái may, lần này tụi nó thoát rồi!
Cô chủ nhiệm dẫn cả đám đi đến cái lớp có treo cái bảng đề chữ 10A1 bự tổ chảng. Cô Phương bước vào trước, nhìn thấy cái lớp đứa ngồi ko ra ngồi nằm ko ra nằm, đứa thì chat chit, đứa thì ngồi gác chân lên bàn cầm cái Nokia Lumia mà chơi game ( điển hình là tên Ken ), đứa thì đeo headphone nghe nhạc và gục xuống bàn mà ngủ ( đại diện là hắn ), nói chung, cái lớp bây giờ rất lộn xộn, học sinh ra khỏi chỗ ngồi là đa số, bà cô chẳng những ko bực bội mà còn rất vui vẻ tung tăng bước vào lớp, cả lớp thấy cô bước vào thì lập tức ngồi ngay ngắn lại ( trừ hắn, tại ngủ mà, có bik trời trăng gì đâu ).
- Các em, hôm nay lớp chúng ta có học sinh mới!- Cô dõng dạc
Nghe có học sinh mới thì cái lớp nhao nhao lên, nào là hỏi nam hay nữ, bản tính vốn nhìu chuyện nên Ken, Kin và Yin cũng buông điện thoại mà ngổng đầu lên xem, nhưng hắn thì ko, đơn giản thôi bởi vì cái loa điện thoại của hắn đang hoạt động hết công suất, chẳng hiểu hắn là cái gì mà đeo headphone mà lại vặn volume hết ga lun mới ghê chứ, vì vậy nên ko nghe bà cô nói là phải.
- Rất xinh nha, các em vào đây.- Cô mỉm cười
Nghe cô nói thì tụi nó cũng đẩy cửa bước vào trước con mắt ngạc nhiên của toàn thể "nhân dân" của lớp 10A1. Đương nhiên là ngưỡng mộ có, khen ngợi có và cả ganh tị cũng có nữa.
- Hello, mình là Kiều Ngọc Mai Trâm, gọi là Zen cũng được, nhờ các bạn giúp đỡ nhìu.- Zen vẫy tay cộng với nụ cười tươi thiệt tươi khiến cho trai trong lớp té lên té xuống
- Mình là Kiều Ngọc Linh Nhi, Zin là tên thân mật, mong các bạn giúp đỡ- Zin nói kèm theo cái mi gió khiến cho mắt mấy đứa con trai hiện hình trái tim lên hết cả.
- Dương Đình Đình, gọi là Yun nhé.- Yun nói kèm thêm với cái nháy mắt khiến con trai chảy nước dãi lun
Nhưng nói tới biểu hiện bất ngờ nhất của mấy đứa trong lớp thì phần giới thiệu của nó là đặc biệt nhất:
- Mình là Cao Ngọc Nhã Thư, tên Hana.- Nó định đơn giản mỉm cười với mấy đứa kia thì như có cái gì bay vào mắt nó ý, nó bất giác đưa tay lên dụi dụi mắt, nhìn nó lúc này chẳng khác gì một chú mèo con cả, trông đáng yêu chết được ấy!!!
Cả lớp đờ người ra một lúc, ngay cả hắn đã tỉnh ngủ mà ngẩng đầu dậy từ phần giới thiệu của Yun rồi, nhìn thấy hành động của nó thì cũng đơ lun. Cái đáng nói ở đây là ko phải trai ko đâu nha, gái cũng đơ lun, cô Phương mà còn bất ngờ. Đang trên 18 tầng máy thì cả lớp bị giọng nói của Yun kéo xuống:
- Sao vậy Hana?
Hắn ko phải bất ngờ vì bị tỉnh mộng như mấy đứa kia mà tỉnh mộng bởi cái tên Hana kia. Tại sao ư? Hana là cái tên mà hắn đã từng đặt cho một cô bé hắn rất thích vào 6 năm về trước. Nhìn kĩ thì nó rất giống với cô gái đó.
- À không, hình như có cái gì mới bay vào mắt tao.- Nó vẫn dụi dụi
- Mày đừng dụi nữa ko bị đỏ mắt là đau lắm á, với lại tao thấy nãy giờ cũng có nhiều đứa lần lượt muốn thay ca vô bệnh viện tới nơi rồi á.- Yun khẽ phì cười
- Ừ.- Nó ngưng dụi, nhưng mắt vẫn khó chịu khủng khiếp
- Cô ơi, tụi em ngồi đâu?- Zin quay sang hỏi cô Phương
- À, có 4 chỗ còn trống, các em cứ tự chọn tùy thích.- Cô mỉm cười
Zen, Zin, Yun nhanh chóng chạy xuống 3 chỗ ngồi cạnh Ken, Kin, Yin. Tụi nó có quen với 3 người này hơn nữa lần trước trên đường về tụi nó nói chuyện với nhau thấy hợp tính nên giờ ngồi chung cho tiện. 3 đứa kia bình thường rất ghét con gái ngồi gần vì vậy 3 anh chàng mới được "độc quyền" ngồi 1 bàn, nhưng thấy 3 cô nàng kia thì lại rất vui vẻ đón tiếp khiến cả lớp ngạc nhiên, 3 hoàng tử lạnh lùng bình thường ít nói ít cười nay lại cười tươi như vậy, chắc sắp có bão rồi, hơn nữa Ken còn nói một câu khiến cả lớp ngạc nhiên lần 2:
- Xin chào! Lại gặp nhau rồi!
- Ừ, có duyên quá hen.- Zen đáp
Mặc dù thấy bất ngờ thật nhưng bọn con gái ko đứa nào ganh ghét tụi nó vì đích thực cái lớp này chỉ có trai hám gái thôi chứ gái hám trai thì miễn bàn. Đã vậy ngay sau đó còn phong danh hiệu cho tụi nó như sau:
- Zen: Đại công chúa ( vì thấy hành động vẫy tay chào và cười thì có vẻ chững chạc )
- Zin: Nhị công chúa ( do cái mi gió )
- Yun: Tam công chúa ( cái nháy mắt trông tinh nghịch )
- Nó: Tứ công chúa - em út ( cái dụi mắt trẻ con vô đối )
Những danh hiệu trên như xếp hạng độ trẻ con của tụi nó vậy. Nhưng đâu ai biết rằng những thứ hạng đó lại bị đảo ngược hoàn toàn ( lí do ở chương sau ). Về phần mấy đứa con trai thì cũng hài lòng về các danh hiệu nên chẳng ai nói gì thêm.
Còn nó, sau khi 3 đứa kia về chỗ thì chỉ còn 1 chỗ cuối đó chính là chỗ ngồi cạnh hắn. Nó bước về chỗ ngồi, vừa bỏ cặp xuống thì bắt gặp hắn đang chống cằm nhìn nó.
- Gì?- Nó
- Nhìn.- Hắn phán đúng một chữ
- Nhìn gì?- Bắt đầu 2 chữ
- Nhìn cô.- Hắn cũng muốn chơi chữ với nó luôn chăng
- Nhìn tôi chi?- Nó nhíu mày thắc mắc
- Giống thật đó.- Hắn
- Giống cái gì?- Nó
- Ko có gì.- Hắn phải công nhận là trông nó giống thật nhưng lại nghĩ ko thể nào, Hana chết rồi mà, chính mắt hắn đã thấy và đã từng rất đau lòng, đến bây giờ vẫn còn đau. Nhưng nhanh chóng dừng suy nghĩ, hắn gục mặt xuống bàn và...ngủ. Nó thấy hắn ngủ mà ko bị nói gì nên cũng ngủ giống hắn luôn, mặc dù hơi tò mò về vấn đề lúc nãy hắn nói nhưng thôi cũng kệ. Nó buồn ngủ lắm rồi, tối qua nó chỉ ngủ được có 1 tiếng đồng hồ thôi. Vì bố mẹ đi công tác nên tát cả công việc của chi nhánh tập đoàn nhà nó đều do nó xử lí hết. Nhưng cũng may là nó làm xong hết công việc lúc 5h sáng, nó ngủ một cái là 6h phải dậy rồi. Nên lí do giờ nó muốn ngủ cũng dễ hiểu. Còn hắn thì nói chính xác hơn là hắn vẫn chưa ngủ mà chỉ nhắm mắt thôi, biết nó ngủ nên mới mở mắt ra nhìn nó, hắn khẽ cười:"Dễ thương thật".
Còn cái lý do mà cô Phương cho tụi nó làm gì thì làm mà ko hó hé gì á là tại vì nguyên cái lớp trước giờ cũng có đứa nào chịu học nghiêm túc đâu, hơn nữa cái lớp này đa số IQ cao ( chỉ là ko bằng 8 đứa kia thôi ) nên đến thi tụi nó đứa nào cũng qua được mà ko cần phải học bài.