'ê mày sao tao thấy Lão đại có vẻ quan tâm đến con bé này thế. Không phải là gây họa rồi muốn chịu trách nhiệm đấy chứ'
'có khi thế. Thêm một đứa con gái vào tao thấy ghê lắm suốt ngày phải bảo vệ, chiều chuộng mệt lắm'
'tôi nghĩ đến cái việc phải đi theo nó hàng chục trung tâm thương mại như cái con trước thì mệt lắm'
'câm miệng' Lục Tam đi đến quát lớn
'cẩn thận cái mồm' Lục Tam trừng mắt.
Khi Hạ tỉnh lại thấy mình đang nằm trong một căn phòng lạ,trên người mặc một chiếc sơ mi của nam. Cô bước xuống giường, đi ra ban công nhỏ ở trước phòng. Đây là một căn biệt thự ở ngoại ô, và cô đang ở phòng cao nhất của căn nhà.
'cô tỉnh rồi hả' Trần Minh bước vào tay cầm quần áo của Hạ 'Vào đây, thấy đồ đi'.
'Lão đại anh làm vậy là có ý gì'. 'Anh đánh tôi, hành hạ tôi, giờ lại cứu tôi vậy là sao. '
'Không lẽ anh muốn tôi phải mang ơn anh sao' Hạ thật sự tức giận
Trần Minh ném quần áo xuống xông đến đẩy Hạ xuống giường và ngồi đè lên người cô, tay bóp chặt cằm cô. 'cô, phải mang ơn tôi vì tôi là ân nhân của cô'
Trần Minh nghe xong cơn tức giận lên đến đỉnh điểm, anh ta cúi đầu cắn mạnh vào vai của Hạ.
'a' Hạ cắn răng chịu đựng
Hạ cắn chặt môi, cắn chặt đến bật máu thì phát ra tiếng kêu nhẹ. Trần Minh đổi hướng ngậm lấy môi Hạ ngấu nghiến hôn. Mùi máu tanh có vẻ làm cho anh ta thấy cuốn hút. Mút mát một lúc anh ta mới buông môi Hạ ra. Lúc này, môi của Hạ đã ửng đỏ, anh ta đứng dậy chỉnh lại quần áo.
'từ giờ đây sẽ là nhà của cô, chút nữa cô hãy đi chọn lấy một căn phòng bất kỳ trong nhà này. Tôi sẽ cho người dọn dẹp.'Trần Minh nói xong liền đi ra ngoài
Đã rất lâu rồi Hạ mới bị đánh bại, giờ còn bị người khác cướp mất nụ hôn đầu. Cô ấy không biết mình đang hận, hay đang vui, hay đang buồn. Cảm xúc rất lẫn lộn.
Lục Trần Minh người mà cô tôn trọng vừa hôn cô, cô nên vui. Anh ta đã đánh cô, đã tra tấn cô, cô nên hận. Anh ta làm cho giọt nước mắt vốn dĩ cô nghĩ sẽ chẳng thể khóc được nữa. Nằm dài trên giường cô nước mắt cô dần chảy ra. Nhưng đầu cô giờ chỉ còn lại một mớ cảm xúc lẫn lộn, rối tung lên
Cô lấy lại tinh thần thay quần áo mà Trần Minh đem vào, cô vớ lấy chiếc ba lô và áo khoác đen của mình đi nhanh ra khỏi nhà. Xuống đến phòng khách, cô thấy Trần Minh đang ngồi vắt chéo chân đọc báo, thấy Hạ cho anh có liếc mắt qua nhìn nhưng Hạ không hề để ý mà trực tiếp đi ra khỏi nhà. Cô tiến đến trường đại học, học nốt tiết của ngày hôm nay, rời khỏi trường đại học cô đến căn nhà ba tầng cũ kĩ. Đó là nơi lưu giữ toàn bộ kí ức của gia đình Hạ. Cho dù cô có bí tiền đến mức nào cô cũng không bán căn nhà đó, và cho dù cô có phải ngủ ngoài đường thì cô cũng sẽ chẳng quay về căn nhà đó để ngủ, bởi cứ nhắm mắt vào là hình ảnh của ba của mẹ lại hiện lên. Thu dọn hết toàn bộ đồ đạc của mình đi ra khỏi nhà.
Hạ quay trở lại căn nhà của Trần Minh, căn phòng cô chọn đã được dọn sạch sẽ, Hạ chuyển dần đồ vào trong để mặc cho cô giúp việc sắp xếp.
Bàn ăn cơm có mặt của Trần Minh người ngồi đầu ngồi bên tay trái là Lục Tắm và Lục Khiêm, phía tay phải là ghế dành cho Hạ bên cạnh Hạ là anh Kiên nhưng rất ít khi có mặt của anh ấy.
'Từ giờ, chúng ta sẽ có thêm một người mới đó là Hạ, từ giờ về sau cô ấy sẽ được gọi là Lục Hạ. Mọi người phải tôn trọng cô ấy nghe rõ chưa' Trần Minh nói
'Rõ' Mọi người trong nhà đồng thanh hô to khiến cho Hạ vô thức bị giật mình.
'Lục tiểu thư mời cô' một người phụ nữ bê bát đũa ra cho cô.
'cám ơn' Hạ nhẹ nhàng nói.
Ăn vừa được mấy miếng bất chợt Alex từ ngoài chạy vào 'chị Hạ có chuyện lớn rồi' nhìn sắc mặt của Alex, Hạ có thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Hạ vội buông bát xuống chạy nhanh ra khỏi nhà. Chiếc xe mui trần đỏ lao nhanh trên đường và dừng lại tại một cổng trường trung học phổ thông. Alex chạy theo sau nói
'Có một đám người dạo này hay đi theo thằng Tùng, hơn nữa mạng xã hội của nó tràn ngập những lời mắng mỏ'
'Đang ở đâu' Hạ cất giọng lạnh lùng nói
'Chị ở trên kia' Alex dừng lại chỉ tay lên một dãy phòng học 5 tầng. Có một người đang đứng ở gần sát mép sân thượng, nhìn sơ qua là bị ép nhảy xuống.
'để tao lên còn chúng mày ở dưới sắp xếp nếu có có chuyện bất chắc' Hạ ra lệnh cho bọn đàn em rồi một mình đi lên sân thượng