Những Truyền Thuyết Hợp Lý

Chương 12: Trị thủy 3



Hành vi công khai phản loạn lần này của Cộng Công đã khiến cho dư luận bàn tán, về công về tư Vũ đều không có khả năng mặc kệ, vì vậy hắn phái thám tử tìm kiếm Cộng Công và Vô Chi Kỳ, cuối cùng nhận được tin tức bọn họ ẩn thân trong một sơn động ở phụ cận Bao Sơn.

Để tránh kích thích Cộng Công khiến cho trạng huống bất minh lại tăng thêm, Vũ quyết định một mình đi tra xét trước. Hắn ở trong bóng đêm tiếp cận hang động không sâu, lưu ý lắng nghe động tĩnh bên trong.

Trong sơn động yên tĩnh, nhẹ nhàng vang lên hai thanh âm đang nói chuyện. Thông qua tiếng vang của vách đá, sóng âm kia lại có thêm một loại nhan sắc ái muội.

“Khang Hồi, đừng khóc. Ta không phải ở đây sao?”

Trong tiếng nức nở của Cộng Công, một giọng nói ôn hoà hiền hậu nhẹ nhàng vang lên. Vũ ngưng thần lắng nghe, thanh âm này hình như có chút quen thuộc, hắn dường như nghe qua ở đâu rồi nhưng thế nào cũng nhớ không ra.

“Không, hãy nghe ta nói. Ta sẽ dẫn ngươi đi, tìm một nơi để ngươi an phận ẩn núp.” Cộng Công nói, “Đừng tiếp tục như vậy nữa.”

“Xảy ra chuyện gì sao? Ngươi tựa hồ rất thương tâm.” Thanh âm kia nghi vấn.

“Chúng ta… không thể lại giống như trước nữa…”

“Đừng khóc, ta sẽ bồi ngươi, sẽ không rời đi.”

“Không, ngươi không hiểu, sự tình không giống vậy.”

“Làm sao lại không giống? Ngươi vẫn thực cô độc. Năm đó ngươi rời bỏ ta, ta rất tịch mịch…”

Trong ánh sáng lạnh lẽo của minh châu, thân ảnh quen thuộc lại xa lạ cùng Cộng Công giao hòa quấn quít. Vũ vẫn bình tĩnh, theo như hồi báo trong sơn động này hẳn là chỉ có Cộng Công và Vô Chi Kỳ, vậy… thân ảnh xa lạ kia là ai?

“Nói cho ta biết, với hình dạng này ngươi còn cô độc sao?”

“Đừng nói nữa… Ta không phải vì hình dáng này mới cứu ngươi.” Cộng Công tuy rằng nói như vậy, nhưng không có đẩy sức nặng trên người ra. “A… Cổn…”

“Ta không phải là hắn sống lại, ta là ta.”

“Cái gì?” Cộng Công đột nhiên đem thân thể trong ***g ngực đẩy ra, Vũ có thể từ trong tiếng nói nghe ra kinh ngạc của y, “Vì sao ngươi lại nói những lời này?”

Vũ thấy rõ, bóng người trong huyệt động đang đứng bên cạnh Cộng Công rất quen thuộc. Đó là hà tinh hắn gặp qua bên bờ Lạc Thủy, cũng là ảnh phản chiếu hắn nhìn thấy trong gương trên mặt nước. Giống Cổn, cũng giống Vũ, lại cũng không phải là ai.

“Ta phản ánh khát vọng trong tâm của ngươi, Cộng Công.” Hình thể kia cung kính hèn mọn quỳ gối, trong thoáng chốc chớp động hình dáng của vượn xanh, “Ngươi hy vọng nhìn thấy người này, hy vọng nghe thấy lời này, ta chỉ là thuận theo mà thôi.”

“Câm mồm!” Cộng Công hút một ngụm lãnh khí, “Biến lại đi! Biến thành Cổn!”

“Thật có lỗi, ta làm không được.” Con vượn lớn dùng hình dáng và cái miệng giả lắc đầu, “Ta chỉ có thể biến thành bộ dáng ngươi muốn gặp nhất.”

“Vô Chi Kỳ, không nên ép ta giết ngươi.” Khẩu khí Cộng Công đông lạnh thành yên vụ, nháy mắt thủy đao xuất hiện trong tay y chỉa thẳng vào ngực Vô Chi Kỳ, “Biến trở về đi!”

“Như vầy, như vầy thế nào?”

Vô Chi Kỳ biến trở về nguyên hình, giơ tay nhổ xuống một sợi lông từ trên lưng. Con vượn lớn thổi một ngụm khí vào tay, lông tơ rơi xuống đất biến thành một thanh niên cao lớn rắn rỏi, người này không giống như Vũ trên người có dấu ấn làm việc vất vả bên ngoài, mà là một thân y bào bạch trung đái kim (màu trắng có vàng) ngay ngắn quy củ, rõ ràng là hình dáng của trưởng tôn thiên đế năm đó.

“Ngươi… Ai!” Cộng Công thu hồi thủy đao, bất đắc dĩ nhìn về phía phục chế phẩm của Cổn, “Ta cứu ngươi thật không phải là vì như vầy…”

Cổn do lông tơ biến thành đi tới gần Cộng Công, ôn nhu ôm hai vai thủy thần. Cộng Công thở dài một hơi, nhắm mắt lại, hưởng thụ xúc cảm ôn nhu trên da thịt. Bàn tay phủ lên người y ngày càng nhiều, thuỷ thần không cần mở mắt cũng biết đó là phân thân do Vô Chi Kỳ dùng nhiều lông tơ biến thành, trong đó hẳn là cũng có Vũ do Vô Chi Kỳ biến thành đi? Y cũng chẳng muốn quản…

“Buông hắn ra, Vô Chi Kỳ.”

Tiếng nói của Vũ làm cho Cộng Công toàn thân run lên, y mở mắt ra, trong nháy mắt không thể nhận ra thân ảnh cầm kiếm kia là ai. Giữa một rừng người giả trong hang, chỉ có một người là thật. Thần kiếm của Vũ chỉ vào Vũ giả trên người Cộng Công, lưỡi dao sắc bén chạm vào yết hầu của đối phương, đúng lúc dừng cái miệng đầy răng nanh sắc nhọn đang hướng tới cái cổ ngẩng lên của thuỷ thần.

“Vũ?”

“Buông hắn ra, đem phân thân của ngươi thu hồi lại.” Vũ lạnh lùng nói với phục chế phẩm giống bản thân.

Vũ giả biến trở về một con vượn lông xanh bờm trắng, dưới mũi kiếm mà thối lui. Phục chế phẩm của Cổn lại biến trở về một đống lông khỉ, trong sơn động chỉ còn lại từng tướng mạo chân thật. Cộng Công không dám tin nhìn Vũ, ngây người nghe hầu âm trầm thấp của thanh niên vang lên.

“Ta không hiểu, ngươi rõ ràng không tin ai, tại sao lại một mình tự chìm hãm trong loại pháp thuật che mắt này?” Vũ đưa lưng về phía Cộng Công nói, “Ngươi vì bao che loại quái vật xảo ngôn làm màu này, mà chấp nhận đối nghịch với trăm vạn thiên quân? Ngươi không nghĩ tới hắn sẽ muốn giết ngươi sao?”

“Tại sao…”

“Chó cùng rứt giậu chăng? Bởi vì ngươi dùng đao với hắn…” Vũ nói, “Ngươi tự nói xem, Vô Chi Kỳ?”

“Tiểu nhân không dám, không dám…” Vô Chi Kỳ run rẩy dưới mũi kiếm.

Vũ không nói chuyện, Cộng Công cũng không. Trong sơn động chỉ còn lại Vô Chi Kỳ lặp đi lặp lại “Không dám” và tiếng răng nanh run rẩy va chạm, mãi đến khi thanh âm của Vũ cắt đứt âm hưởng đơn điệu này.

“Ngươi cứu Vô Chi Kỳ, là bởi vì hắn có thể biến thành phụ thân đúng không?” Vũ nói thật nhỏ, “Lúc không có phụ thân vẫn là hắn dùng phương thức này an ủi ngươi?”

“Không…”

“Nếu ngươi vẫn định tiếp tục như vậy, ta không còn lời nào để nói.” Vũ thở dài một hơi. “Nhưng mà ngươi phải quản chặt hắn, hắn còn tiếp tục tác loạn nữa thì ta cũng vô pháp bao che.”

“Ngươi đã thấy được bao nhiêu?”

“Trước khi hắn bắt đầu biến thành ta.”

Rất khó nói Vũ sau khi cứng ngắc nói xong có mong chờ hưởng ứng gì không, có điều lúc nghe thấy tiếng bước chân của Cộng Công đi về hướng cửa hang vang lên, hắn đích thật không ngờ được.

“Khoan đã, ngươi mặc kệ à?” Vũ quay đầu ngạc nhiên, “Ngươi không phải muốn cứu hắn sao?”

“Ta chỉ không muốn Vô Chi Kỳ rơi vào tay ngươi.” Cước bộ của Cộng Công dừng lại; “Bất quá hiện tại, cũng không có gì khác biệt…”

“Bởi vì hắn đại biểu cho quá khứ ngươi không hi vọng ta biết đến?”

Cộng Công thở dài, dưới ánh sáng yếu ớt lần thứ hai nở nụ cười chua xót. Vũ không phải Cổn, ở phương diện nào hắn cũng đều thông minh hơn Cổn ngàn vạn lần.

“Cái đó không liên quan đến ngươi.”

“Nhưng ngươi cũng không muốn giết hắn? Cho dù biết đó là cách giữ bí mật tốt nhất?”

“Ta nói, không can hệ tới ngươi.”

“Vì sao?”

“Bởi vì ta không giống như thần thánh các ngươi.” Cộng Công lạnh lùng cười, “Ta sẽ không vong ân phụ nghĩa, ta tự có phán đoán của chính mình.”

“Bởi vì hắn đã từng an ủi ngươi?”

“Ta đã nói không liên can đến ngươi!” Cộng Công cơ hồ lại muốn nổi giận, run rẩy thanh âm trả lời, “Hắn ở trong tay ngươi, muốn giết muốn quả (lóc thịt) tùy ngươi!”

Thủy đào vừa vang lên, Cộng Công đã biến mất ở cửa động. Vũ vẫn như cũ cầm kiếm kề sát Vô Chi Kỳ, không cất bước đuổi theo.

“Ngươi muốn biết không? Bí mật của Khang Hồi? Ta có thể nói cho ngươi biết, rất nhiều rất nhiều…”

Vô Chi Kỳ lại biến hóa, lần này biến thành thuỷ thần vừa rời đi. Vũ sẽ không mắc mưu, thanh niên chính trực chỉ cười khổ nhìn con vượn xanh đầu trắng phản ánh nhân tâm kia.

“Không cần ngươi nói.” Hắn nói, “Có muốn, cũng muốn tự y nói cho ta biết.”

Sau đó Vũ không giết Vô Chi Kỳ, chỉ dùng dây chão lớn xích hắn lại, dùng chuông vàng xuyên qua mũi, trấn áp dưới chân núi Quy Sơn ở phía nam sông Hoài, muốn hắn làm cho sông Hoài vĩnh viễn bình ổn chảy ra biển.

Công trình trị thủy vẫn tiếp tục, bởi vì đó là chuyện thiên hạ, cũng là chuyện của thuỷ thần.

Gió xuân tháng ba, Vũ năm ba mươi tuổi, một mình dạo bước ở vùng Đồ Sơn. Trên danh nghĩa là hắn vì sửa chữa công trình ở Hoàng Hà hạ du nên đi thị sát ở đây, trên thực tế là hắn đang tìm Cộng Công chẳng biết biến đâu rồi. Gió nam ấm áp, một con cửu vĩ bạch hồ từ từ xuất hiện trước mặt Vũ, ngậm một tảng đá thả trên mặt đất chặn đường đi của hắn. Vũ kỳ quái nhìn hồ ly, bạch hồ gương mặt tựa tiếu phi tiếu không có ý tấn công, nhưng lại ngồi ở giữa đường không đi.

“Ngươi có chuyện gì?” Vũ thử nói với nó.

Nhưng câu hỏi như thế hoàn toàn không có hiệu quả, bạch hồ chỉ nhìn Vũ, lại cúi đầu nhìn tảng đá trên mặt đất hoàn toàn không tỏ vẻ gì. Nếu như giao tiếp bất thành, Vũ đành phải đi đường vòng bên cạnh. Không ngờ bạch hồ lại đi theo quấn lấy hắn, quanh quẩn bốn phía không đi. Đang lúc Vũ hết đường xoay xở thì đột nhiên nghe được một bên truyền đến tiếng ca của nhà dân, từng chữ rõ ràng, là ca dao của nơi này:

“Tuy tuy bạch hồ, cửu vĩ bàng bàng; (bình bình bạch hồ, chín cái đuôi kềnh càng)

Ngã gia gia di, lai tân vi chủ; (gia di nhà ta, đến chơi làm chủ)

Thành gia thành thất, ngã tạo bỉ xương.” (thành gia lập thất, ta sẽ đem lại hưng thịnh cho)

Ca dao cùng với tiếng cười của hài đồng phụ nữ quanh quẩn trong núi, cùng với phong hoa dung hợp thành một hương thơm ôn nhu, Vũ khó hiểu quay đầu nhìn bạch hồ lại phát hiện không thấy hồ ly đâu, cách đó không xa một người nữ tử chậm rãi đi tới. Nàng thái độ thanh tao lịch sự, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, trên mặt mỉm cười ôn nhu. Nàng đi đến trước mặt Vũ, uyển chuyển cúi chào.

“Ý tứ của bài ca dao kia là, ai thấy bạch hồ, cưới nữ tử bản địa là có thể làm vương.” Nàng nói.

“Cho nên?” Vũ nhíu mày.

“Nữ Kiều ở Đồ Sơn. Quý mến anh hùng trị thủy đã lâu.” Nữ Kiều mềm mại nhu cười, “Nếu như không chê, tiểu nữ tử nguyện làm tao khang (vợ), trợ giúp ngài một tay.”

“Ách…” Vũ ngây người, trong lòng hắn chỉ có khuôn mặt bi thương phẫn hận của Cộng Công, chưa từng nghĩ đến bản thân, “Thực xin lỗi Nữ Kiều cô nương, ta chưa từng nghĩ tới chuyện thú thân, cũng không muốn làm vương. Trong đầu của ta chỉ có trị thủy…”

“Còn có thuỷ thần Cộng Công?” Nữ Kiều mỉm cười cắt ngang Vũ, nụ cười kia làm cho Vũ lạnh người, “Nữ Oa nương nương phái ta đến đây làm vợ ngài. Nếu ngài không cưới ta, Nữ Oa đại nhân sẽ báo lên thiên đế ngài và Cộng Công tư thông, nói ngài vì theo đuổi Cộng Công nên mới dùng phương thức trị thủy khơi thông này, lơ là nhiệm vụ, làm cho nhân dân trên mặt đất bị khổ sở hai mươi mấy năm…”

“Không! Không phải như vậy!” Vũ kích động nói, “Ta là…”

“Không phải, vậy ngài lấy ta đi!” Nữ Kiều vẫn ôn nhu mỉm cười như cũ, “Như vậy, thiên đế sẽ không biết gì hết. Ngài cũng có thể trở thành đế vương trên mặt đất…”

Vậy là Vũ bắt buộc phải lấy Nữ Kiều, cũng thật sự được Thuấn nhường ngôi trở thành đế vương nhân gian. Nhưng mà Vũ không rảnh bồi một người thê tử mình không thương, càng không có khả năng lưu lại nhà. Hắn chỉ vội vã làm việc, làm việc, làm việc. Tân hôn được bốn ngày, Vũ lại rời khỏi gia môn vùi đầu vào việc trị thủy. Cưới vợ sinh con là chuyện trách nhiệm, còn trị thủy mới là mạng sống của hắn.

Chỉ cần Cộng Công một ngày còn du đãng nơi sơn dã, hắn liền một ngày không thể an tâm.

Giống như vì chúc mừng tân hôn của Vũ, sau hôn lễ bốn ngày ở một bờ sông nọ, Cộng Công đột nhiên xuất hiện trước mặt Vũ. Y không hiểu được tâm của mình nữa, tin tức Vũ lấy vợ làm cho ngực của y đau muốn nứt ra.

“Ngươi vì sao lấy nữ tử loài người làm vợ?” Cộng Công cố gắng làm cho thanh âm của mình không lẫn tình cảm, y không biết Nữ Kiều là ai, chỉ biết bản thân đang bất mãn, “Ngươi là thần, sớm muộn gì cũng phải về trời. Vì sao còn muốn lưu lại vướng bận trên mặt đất?”

Vũ cười khổ trong lòng, vô luận như thế nào hắn cũng không thể nói cho Cộng Công biết là hắn bị uy hiếp cưới vợ. Hắn biết Cộng Công coi trọng hắn, nếu để y biết lý do hắn lấy Nữ Kiều, chỉ sợ thuỷ thần sẽ tìm Nữ Kiều phiền toái, rồi càng dẫn thêm nhiều tai họa? Vũ từng từ miệng Nữ Kiều biết được chuyện xảy ra năm đó sau khi Nữ Oa vá trời, nên hắn không hy vọng lại làm cho Cộng Công đi chọc giận Nữ Oa.

“Ta chưa bao giờ cho mình là thần.” Vũ bình tĩnh trả lời, “Thân là người, cưới vợ sinh con là chuyện tất nhiên.”

“Thê tử của ngươi…” Cộng Công cắn răng, “Ngươi yêu nàng sao?”

“Thê tử của ta là trách nhiệm của ta.” Vũ thản nhiên cười, “Cũng giống như trị thủy là trách nhiệm của ta.”

Lời nói của Vũ nghiêm túc mà thành khẩn. Sau khi nghe vậy, từ hốc mắt Cộng Công chảy ra hai dòng lệ thủy như suối tuôn. Còn sau lưng thuỷ thần, nước sông cũng không cam lòng mà bắt đầu nỉ non.

“Ngươi khóc, Cộng Công.” Vũ nhíu mày kéo Cộng Công qua, “Vì sao?”

“Ngươi hỏi ta? Ta làm sao biết?” Cộng Công lau lệ hét lên, lại không đẩy Vũ ra, “Ta làm sao biết ta vì sao phải vì ngươi lấy ai mà khóc?”

Đáp án không nói cũng tự biết: y sớm không còn chán ghét Vũ, thời gian ba mươi năm đủ để y thấy rõ Vũ là hạng người gì. Vũ không phải thần linh kiêu căng tự đại như y nói, cũng không phải Cổn chính trực đến không biết ứng biến. Vũ chính là Vũ, không phải người khác. Hắn có vị đạo thuộc về phàm nhân hơn, dám yêu dám hận, không cưỡng ép, thông minh, có chút khuyết điểm nhỏ, nhưng những điểm này so với thần tính nào đó đều hấp dẫn y.

Bởi vì Vũ luôn đuổi theo y, nên Cộng Công chưa từng nghĩ rằng ánh mắt cố chấp kia sẽ có lúc rời khỏi mình, cho nên y có rất nhiều thời gian tâm lực để do dự trốn tránh. Y không biết nên hay không nên đẩy ra cái ôm cường tráng kia, y chưa từng nghĩ tới… có thể có một ngày sẽ mất đi.

“Không đem tâm đặt vào người khác sẽ không đau đớn, ta đã chịu đủ rồi!” Cộng Công điên cuồng hét lên, đem đau xót trong lòng hóa thành tức giận. “Dù sao thần thánh các ngươi cũng đều một dạng! Ta chán ghét ngươi! Buông ra!”

“Lần này ta sẽ không buông nữa, ta cũng nói ta không hề nhận mình là thần.” Vũ cố chấp nói, “Không giống như ngươi, ta sẽ không làm chuyện ta không muốn, cũng sẽ không nói dối.”

“Ai nói dối?”

“Ngươi.”

“Ta nói dối cái gì?”

“Ngươi nói ngươi chán ghét ta.”

Câu kia của Vũ nói đến lẽ thẳng khí hùng, Cộng Công nghe được thì ngạc nhiên. Không như y dự tính, trong lòng y không hề bị những lời vũ nhục này làm nổi giận, mà chỉ có một cảm giác thoải mái kỳ dị. Nước mắt vì quá phẫn nộ mà ngừng lại bắt đầu cuồn cuộn tuôn rơi, bí mật bị lẽ thường và vũ trang ngăn trở cuối cùng cũng vỡ đê trào ra.

“Vì sao…” Cộng Công thì thào một câu nói không nên lời.

“Ta nói rồi, ngươi đi theo ta, ta cũng nhìn theo ngươi. Muốn trị thủy, trước tiên phải hiểu thủy, nếu thật sự chán ghét ta, ngươi sẽ không hết lần này đến lần khác ra tay cứu giúp.” Vũ nói, “Ta biết ngươi lúc nào thì đang khóc, cố gắng chứng minh ngươi vì sao khóc. Ta mất ba mươi năm truy ngươi, chút chuyện ấy sao có thể không hiểu. Nếu ngươi nguyện ý, nếu ngươi yêu cầu, ta có thể giúp ngươi.”

“Ta vì trị thủy mà sinh.” Vũ tiếp tục nói, “Ta mất thời gian ba mươi năm đã nghĩ thông suốt, điều kia đại biểu rằng ta vì ngươi mà sinh, mặc kệ ta là nhi tử của Cổn hay là hóa thân của Cổn, ta là ta. Vô luận ngươi như thế nào kháng cự, như thế nào trốn tránh, ta sẽ không vứt bỏ ngươi.”

Thứ tình cảm cố chấp như vậy đã từng khiến cho Cộng Công ác cảm, nhưng nhiều năm hiểu rõ Vũ giúp y biết lời này không phải xuất phát từ tự đại, mà là thật tâm thật ý. Vũ vẫn đuổi theo y, y từ lâu đã khuynh tâm. Chỉ là có một nguyên nhân khiến cho y không thể tiếp nhận Vũ. Vô luận thế nào y cũng không thể.

Cộng Công biết, hắn cũng biết, cho nên…

“Đừng… Đừng… Đừng phá tan khoảng cách của ta…” Cộng Công ở trong lòng Vũ giãy giụa, khóc rống lên, “Đừng… Đừng ép ta phạm vào lỗi lầm giống như phụ thân!”

“Cái gì?” Vũ ngạc nhiên.

“Ngươi là nhi tử của Cổn, cũng là nhi tử của ta.” Cộng Công rốt cục nói ra nỗi đau lớn nhất trong tâm, “Ta muốn ôm ngươi! Nhưng nếu ta quả thật đem ngươi làm vật thay thế, vậy ta có gì khác cái tên ta đã giết? Ta là phụ thân của ngươi mà!”

Hóa ra Cộng Công là đang suy nghĩ việc này? Vũ khinh túc khởi mày.

“Không, tuyệt đối không giống.” Thanh niên nở nụ cười, nhẹ nhàng vỗ về lưng Cộng Công, “Mặc kệ ngươi có phải là phụ thân của ta hay không, không giống ở chỗ, ta yêu ngươi, chỉ điểm ấy đã khiến ngươi không giống với kẻ ngươi nguyền rủa rồi.”

“Ngươi…”

“Có người nói ta là nhi tử của Cổn, cũng có người nói ta là hóa thân của y, rốt cuộc là cái gì ta cũng không rõ lắm.” Vũ nói, “Điều duy nhất ta biết là ta là ta, và ta yêu ngươi.”

Bọt sóng đang tung trào bốn phía đập vào bờ sông lập tức bình ổn, Cộng Công đứng ở bờ sông ngẩn người nhìn Vũ.

“Hơn nữa mấu chốt khác biệt vốn ở trong tay ngươi, mấu chốt không phải là ta muốn gì hay ta là ai, mà là ngươi có phải đem ta trở thành công cụ tiết dục và giải sầu tịch mịch hay không.” Vũ nhìn thẳng vào mắt Cộng Công, “Người duy nhất có thể quyết định chuyện này, chỉ có ngươi mà thôi.”

Cộng Công từ đáy lòng bắt đầu run rẩy. Vô luận Vũ là Cổn hay là nhi tử của Cổn đều không quan trọng. Cho dù có phạm phải tội ác giống như phụ thân thì sao? Trong lòng Cộng Công biết không cần phải hoài nghi sự cần thiết của người này với mình, y đã cô độc lâu lắm rồi, không thể nào tiếp tục trò chơi ngươi truy ta chạy này nữa.

“Ta có thể tin tưởng ngươi sao? Vũ?” Cộng Công thanh âm run rẩy hỏi.

“Ngươi có thể giúp ta trị thủy sao? Thuỷ thần?” Vũ hỏi lại.

Trong thiên địa không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng nước lặng lẽ chảy nhẹ nhàng.

Thế là đại thủy trong thiên hạ một nửa nhờ vào công trình thuỷ lợi dẫn ra biển, nửa còn lại tự thuần hóa. Chỉ cần Cộng Công không cố ý đảo loạn thì thủy trong thiên hạ rất dễ trị, huống chi hiện giờ thủy thần thần thông quảng đại còn ra tay hỗ trợ nữa? Có nhiều hơn thiên quân vạn mã, công nhân dùi đục cũng không bằng hồng tông thanh long sóng vai bên cạnh hắn.

Vì vậy Vũ không cần dùng nhiều bộ hạ, thân ảnh tổng ti thuỷ thần bên cạnh hắn có sức thuyết phục hơn nhiều, không thần hoặc nhân dám nghi ngờ hay can thiệp vào công trình trị thủy.

Trị thủy biến thành chuyện của hai người Vũ và Cộng Công, hắn mở đường trên mặt đất, Cộng Công ở trong nước dẫn đường thủy lưu, mỗi lần thi công đều trở nên mau lẹ vô cùng.

Cộng Công trong lòng không còn đau thương, đại thủy trong trời đất cũng trở nên ngoan ngoãn. Hiện giờ chỉ còn một việc ngổn ngang trong lòng Vũ và Cộng Công – đó là Nữ Kiều.

Tân hôn được bốn ngày Vũ liền rời nhà trị thủy, từ đó về sau không hề gặp qua thê tử. Nữ Kiều bị đưa đi an bài ở đô thành của Vũ, Vũ vì sợ nàng tịch mịch, ở thành Nam dựng lên một đài cao để nàng nhìn về cố hương xa xa. Nhưng tân hôn thê tử làm sao chịu nổi bị lạnh nhạt như vậy? Không bao lâu đã truyền ra tin tức nàng mang thai, Nữ Kiều bắt đầu ồn ào muốn cùng Vũ đi trị thủy khắp nơi.

Khi đó Vũ và Cộng Công đang đả thông Hiên Viên Sơn, tuy rằng không muốn Nữ Kiều đến đây quấy rầy, nhưng lại sợ nàng giơ Nữ Oa ra uy hiếp nên đành phải để nàng đi theo. Đến nơi đồn trú Nữ Kiều lại kiên trì muốn mỗi ngày đều đưa cơm cho trượng phu, làm cho Cộng Công trở nên rất khó chịu. Nhìn thấy nàng thuỷ thần liền trốn mất tăm khiến cho nước chảy loạn xạ, về sau ảnh hưởng đến cả tiến trình công việc. Vũ bị kẹt ở giữa đành phải nói với thê tử công trình nguy hiểm, nên hắn chuẩn bị một cái trống, yêu cầu Nữ Kiều nghe thấy tiếng trống mới được đưa cơm đến.

An bài như thế Nữ Kiều rất hài lòng. Nhưng Cộng Công lại vô cùng phản đối. Một ngày nọ, Vũ vừa bắt đầu đào núi thì thủy lưu đưa Cộng Công đến bên cạnh hắn, không cho hắn làm việc.

“Cộng…” Vũ khẩn nài.

“Ân?” Cộng Công nheo mắt, “Gọi ta là gì?”

“Hảo, Khang Hồi. Xin ngươi đừng giận dỗi nữa.” Vũ nhíu mày nhìn thuỷ thần, “Ngươi cũng biết Hiên Viên Sơn một ngày chưa đả thông, thủy một ngày không thể chảy qua.”

“Ta không hề ngăn trở ngươi đào núi.” Mặt Cộng Công gần như dán sát lên mặt Vũ, “Ta chỉ không giúp ngươi ngăn trở dòng nước mà thôi, có gì sai sao?”

“Không, không sai…” Vũ căn bản không dám phản bác hành vi vô lý của thuỷ thần, “Ngươi không giúp ta cũng được, nhưng ít nhất phải thả ta ra để ta làm việc chứ.”

“Ác, được!” Cộng Công ngoắc đầu, thủy lưu đem Vũ ném xuống cửa động đang đào dở hồi nãy, “Đi thôi! Nhanh đi a!”

“Khang Hồi…”

“Nhanh a! Ngươi không phải muốn mở thông Hiên Viên Sơn sao?” Cộng Công vừa nói, vừa dùng thủy lưu đem một đống thứ dụng cụ ném hết đến cạnh Vũ, “Sao vậy? Dụng cụ cũng cho ngươi hết rồi, sao lại đứng yên như thế?”

“Khang Hồi, ngươi đừng náo loạn nữa.” Vũ bất đắc dĩ làm hiện lên một chiếc xe đẩy, “Ngươi cũng biết ta là vì trách nhiệm thôi mà, nàng đang mang hài tử của ta, nàng là thê tử của ta a!”

“Đúng vậy! Cho nên ta cũng chỉ là trách nhiệm của ngươi thôi đúng không?” Cộng Công cười lạnh, một cái lưỡi liềm bay qua, “Vậy sao ngươi không đi bồi cái trách nhiệm kia đi? Ta không sao! Ngươi không cần mỗi đêm ngủ ở ngoài với ta…”

“Khang Hồi.” Vũ bất đắc dĩ kêu lên.

“Gọi ta làm gì?” Cộng Công hừ lạnh, “Đi mà gọi vợ ngươi! Ta cũng không thể giúp ngươi sinh con!”

“Khang Hồi!” Vũ bước về phía trước, chế trụ bàn tay của thuỷ thần đang chuẩn bị điều khiển một đợt sóng khác. “Ta nói rồi ta là vì ngươi mà sinh ra, trong lòng ta chỉ có ngươi.”

“Nhìn không ra đấy.” Cộng Công dời mặt đi chỗ khác, không chịu nhìn Vũ.

“Khang Hồi, ta yêu ngươi!” Vũ nói gần như là khẩn nài, “Nữ Kiều là trách nhiệm của ta, ngươi là mạng sống của ta. Xin ngươi đừng vì loại chuyện này mà nổi giận nữa.”

“Nói như thế…”

“Bộp!”

Thình lình tiếng giỏ cơm rơi xuống đất cắt ngang đoạn đối thoại, Vũ và Cộng Công đồng thời nhìn lại, chính là Nữ Kiều người không nên xuất hiện ở đây. Trong nhất thời nhân thần đều sửng sốt, giỏ cơm Nữ Kiều mang đến rơi trên mặt đất, thức ăn văng khắp nơi. Còn trên mặt nàng biểu tình vừa như muốn khóc vừa như muốn cười, làm cho Vũ chân tay luống cuống.

“Thiếp… Thiếp… Thiếp nghe thấy tiếng trống…” Nữ Kiều trừng to mắt nhìn Vũ và Cộng Công đang cứng đờ trước mặt, “Thiếp tưởng chàng muốn thiếp đưa cơm…”

Cộng Công xấu hổ, tám phần là do y vừa rồi ném đồ lung tung đập trúng mặt trống ở bên cạnh, trống vừa vang lên Nữ Kiều liền hiểu lầm mà hăng hái chạy tới. Thật là chết người, nàng đến liền vừa vặn nhìn thấy không khí ái muội đến cực điểm, hai người thì đang giằng co không dứt.

“Nữ Kiều, nàng bình tĩnh một chút…” Vũ buông Cộng Công, vội vàng trấn an thê tử.

“Vậy ra các ngươi… thực sự là quan hệ này?” Nữ Kiều ý cười vặn vẹo trên mặt, “Chàng và Cộng Công…”

“Nữ Kiều…”

“Không cần giải thích!”

Nữ Kiều quát to một tiếng, gạt bỏ bàn tay đang vươn ra của Vũ, quay đầu xoay người bỏ chạy. Vũ sợ Nữ Kiều đi cáo trạng với nữ thần, vội vàng bỏ Cộng Công lại đuổi theo. Cứ như vậy một người chạy một người đuổi, hai người cứ một đường chạy tới chân núi Tung Sơn, cuối cùng Nữ Kiều thấy mình sắp bị Vũ đuổi kịp, đột nhiên nhanh chóng hóa thành một tảng đá lớn. Vũ vừa sợ vừa vội, không biết Nữ Kiều như vầy còn có thể cáo trạng hay không (vâng, con người ta hóa thành đá mà ảnh cũng chỉ có nghĩ được nhiêu đó = =), nghĩ nghĩ lại nhớ đến trong bụng Nữ Kiều còn có đứa con của hắn, nhịn không được đập vào tảng đá kêu to.

“Nữ Kiều, là ta sai! Nhưng đứa nhỏ là vô tội!” Vũ kêu to, “Trả hài tử cho ta!”

Bị hắn nói như vậy, tảng đá lớn hướng về phía bắc nứt ra, bên trong lộ ra một bé trai. Bởi vì phá đá chui ra nên đứa bé này về sau được đặt tên là Khải.

“Nàng…”

Vũ trở lại công trường, lộ ra vẻ mặt khiến cho Cộng Công vốn còn đang tức giận lại líu lưỡi nói không nên lời. Sau khi nghe hết mọi chuyện, cảm xúc phức tạp làm cho hai người đều không biết làm sao.

“Vậy làm gì bây giờ?” Cộng Công rốt cục cũng hỏi.

“Ngươi hỏi ta cũng…”

“Ai.”

“Ai.”

Vũ và Cộng Công cùng thở dài, đều mang nặng tâm tư.

“Mặc kệ đi, tìm người mang đứa nhỏ đi, tiếp tục làm việc.” Cuối cùng vẫn là Cộng Công nói, “Cứ phiền não mãi cũng không phải là cách, cứ nói với mọi người Nữ Kiều nhìn thấy ngươi biến thành hoàng hùng mở núi nên bị kinh hách hóa thành tảng đá là được.”

“Đây là nói dối…”

“Vậy ngươi muốn công khai chân tướng mọi việc sao?”

Cộng Công lạnh lùng hỏi, sau khi được cái lắc đầu đáp lại liền phất tay áo đứng dậy mà đi.

“Cho nên, ngươi còn có thể làm gì nữa?”

Câu nói kia làm cho Vũ á khẩu không trả lời được. Quả thực cũng không thể làm gì được.

Vì vậy chuyện Nữ Kiều hóa thành tảng đá không những không cởi bỏ khúc mắc giữa Vũ và Cộng Công mà ngược lại còn tạo nên cục diện lúng túng giữa hai người. Vũ vừa lo lắng Nữ Oa biết được việc này sẽ lên trời cáo trạng, vừa cảm thấy có lỗi với thê tử; Cộng Công thì cảm thấy bản thân đã hại chết một nữ nhân nên trong lòng rất áy náy. Mặt khác lại vì tâm tư đầy bụng mà bực mình. Công trình trị thủy vẫn như cũ yên lặng tiến hành, nhưng bầu không khí giữa Vũ và Cộng Công lại lạnh như băng. Mỗi ngày trừ bỏ đàm luận công sự thì hai người nói không được đến vài câu.

Ngày ngày trôi qua trong chiến tranh lạnh, mãi đến một ngày bọn họ trị thủy trị đến chân núi Vu Sơn, gặp được Dao Cơ. Vừa gặp mặt, nữ thần trẻ tuổi xinh đẹp hoạt bát đã cười to một trận với bọn họ.

“Hai người các ngươi đang ở đó ngu ngốc cái gì vậy? Căn bản là không cần áy náy!” Sau khi cười xong, Dao Cơ rốt cục nói như vậy, “Nữ Kiều vốn là tảng đá thừa lại sau khi Nữ Oa nương nương vá trời, nàng chỉ là khôi phục nguyên hình mà thôi.”

“Nhưng Nữ Oa phái nàng xuống đây giúp ta, ta lại đem nàng bức về nguyên hình.” Vũ cau mày, “Nữ Oa nương nương không nổi giận sao?”

“Đương nhiên là không, hai tên ngu ngốc này.” Dao Cơ nhịn không được cười, “Nữ Oa nương nương là không chịu nổi hai người cứ quanh co ba mươi năm nên mới bức Đại Vũ lấy vợ. Đồng thời cũng để Vũ lưu lại hậu duệ ở nhân gian — ác, đúng rồi, chúng ta đã quyết định, sau này sẽ đem chuyện trên mặt đất giao cho chính loài người, cũng là con của ngươi quản – mặt khác cũng muốn Cộng Công đối diện với tâm ý của chính mình! Cũng không phải là muốn các ngươi chiến tranh lạnh như vầy.”

“A?” Vũ và Cộng Công hai mặt nhìn nhau.

“A cái gì a? Hai cái ngốc qua.” (quả dưa ngu ngốc:))) Sắc mặt Dao Cơ đột nhiên nghiêm chỉnh, “Nữ Oa nương nương rất hối hận bản thân năm đó đã hành động theo cảm tính, chỉ vì lời nói nóng giận nhất thời của Cộng Công mà không giúp y giải oan, đã gián tiếp hại chết Cổn.”

“Nữ Oa nàng…” Lần này là Cộng Công nhíu mày.

“Thực xin lỗi, có lẽ ngươi không thích chúng ta nhiều chuyện. Chúng ta cũng biết ngươi chịu rất nhiều khổ, nên chỉ hy vọng ngươi hạnh phúc mà thôi.” Dao Cơ đi lên trước, cầm tay Cộng Công, “Hy vọng ngươi có thể tha thứ cho chúng ta, kỳ thật có rất nhiều thần linh muốn giúp ngươi, có điều năm đó chúng ta đều không biết nên không giúp được.”

“Các ngươi đều biết…” Vũ lăng lăng nhìn nữ thần, nhất thời cảm giác phức tạp khó hiểu đan xen nhau làm cho hắn kinh ngạc vô cùng.

“Chúng ta đương nhiên đều biết.” Dao cơ liếc Vũ một cái, “Nếu không, ngươi nghĩ vì sao thiên đế có thể để ngươi trị thủy trị đến ba mươi năm mà chẳng quan tâm? Nếu không vì sao thuỷ thần rõ ràng thất trách gây loạn, nhưng lại không bị cách chức xét xử?

“Ngươi không nhớ rõ, nhưng chúng ta đều còn nhớ rõ. Năm đó là ngươi tự nguyện dùng ký ức thừa nhận từ trong bụng Cổn hóa thành thần lực biến thành nhân hình, là ngươi đã thề phải trở thành người, bởi vì Cộng Công chán ghét thần. Là ngươi nói cho dù không có trợ giúp của thần cũng muốn dùng phương pháp của loài người, dành thời gian của mình cho nhân dân. Ngay từ lúc bắt đầu tất cả thần đã biết, trong thiên hạ chỉ có ngươi có thể trị thủy. Còn thiên giới đã bỏ lỡ nhiều cơ hội lắm rồi, nên sẽ không bỏ lỡ lần này nữa.”

“Vậy tại sao không nói cho ta biết?” Vũ khó hiểu hỏi.

“Bởi vì ngươi và Cổn, cùng với tên thuỷ thần này.” Dao Cơ quơ quơ tay Cộng Công, “Đều giống nhau rất khó chiều, biết có người giúp đỡ chẳng những không muốn làm còn muốn bỏ trốn. Cho nên đây là do chúng thần bàn bạc nghĩ ra, là cách chúng ta thấy tốt nhất.”

“Ta…” Cộng Công đột nhiên cảm thấy mơ hồ. Nhiều năm trôi qua, y vẫn cho là mình bất hạnh, cô độc. Nhưng hiện giờ…

“Vũ, ngươi cũng nghe rồi đó.” Dao Cơ nghiêm túc cầm lấy tay Vũ để lên tay Cộng Công, “Nếu ngươi dám làm cho Cộng Công khóc nữa, thần linh khắp thiên hạ sẽ không tha cho ngươi đâu.”

“Ta đã biết.” Vũ cầm thật chặt tay Cộng Công, rốt cục thoải mái cười rộ lên. “Ta nhất định sẽ không để cho thiên hạ tiếp tục bị lũ lụt nữa.”

Còn thuỷ thần Cộng Công đứng bên cạnh, chỉ chảy nước mắt yên lặng cười.

Thế là thủy trong thiên hạ được trị hảo, mặt đất cũng trở thành hình dạng con cháu đời sau nhìn thấy. Vũ đúc ra cửu đỉnh (chín cái đỉnh tượng trưng cho chín châu), lập ra chế độ, giúp cho người dân có thể an cư lạc nghiệp. Sau đó nhi tử của hắn là Khải kế thừa ngôi vị, kiến lập nên vương triều đầu tiên trong lịch sử — triều Hạ.

Kể từ đó thời gian bắt đầu đi theo niên đại lịch sử, truyền thuyết và thần linh đều dần dần rời xa mặt đất, từ xa nhìn xuống nhân gian.

Về phần Vũ, tất cả mọi người nói hắn đã chết, được an táng ở Hội Kê. Trên thực tế thì hắn không có chết, cho dù khi còn sống hắn giống như người, cũng cho mình là người nhưng thế nào thì hắn vẫn là thần.

Vũ dù hoàn thành công việc trên mặt đất, nhưng vẫn không thoát khỏi chức thần. Hắn trở thành thổ thần quản địa, lại còn là thủy tiên tôn vương quản thủy. Vậy còn Cộng Công? Y rốt cục cũng được như nguyện bỏ đi thân phận và chức vị của thần, đem chức thuỷ thần để lại cho Huyền Minh, từ nay về sau đi theo bên Vũ như hình với bóng.

Đáng tiếc chuyện này không có bao nhiêu người biết. Nếu biết, người đời sau khi điêu khắc tượng của thủy tiên tôn vương, nhất định sẽ không quên thêm một con hồng tông thanh long ở sau lưng hắn đúng không?

——————————————————–

“Ngải Nhân? Muốn uống nước? Ngải Nhân?”

Trong phòng vang lên tiếng ngáy nho nhỏ và tiếng kêu của hồ ly, Bạch Linh dở khóc dở cười nhìn con người nằm một bên vốn đang nghe chuyện xưa. Tân Ngải Nhân không biết khi nào đã ngủ mất, đang nằm nghiêng trên sô pha thở còn nhẹ hơn mèo.

“Ngải Nhân, tỉnh tỉnh, không thể ngủ ở đây, sẽ bị cảm lạnh mất.”

Bạch Linh vừa nói vừa dùng mũi cọ cọ tay Tân Ngải Nhân. Có điều chủ nhân của bàn tay đã ngủ say, có cọ có liếm thế nào cũng không phản ứng. Thế là nó nghiêng đầu, nhanh chóng biến thành một thanh niên áo trắng, sát vào tai bác sỹ thú ra tối hậu thư.

“Ngải Nhân, nếu anh không tỉnh lại thì tôi sẽ ôm anh lên giường nha?” Bạch Linh nói, “Anh có biết, sau khi tôi ôm anh lên giường…”

“Ân? Cái gì trên giường?”

Tân Ngải Nhân tựa hồ nghe tới từ mấu chốt thoáng cái đã mở mắt tỉnh dậy, có chút trì độn nhìn thanh niên trước mắt, động tác biểu hiện anh chưa tỉnh hoàn toàn.

“Thật là, nghe chuyện xưa nghe đến ngủ luôn, anh là con nít à?”

“Là do chuyện của cậu dài quá. Chuyện dài như vậy ai nghe kể cũng đều gục hết thôi?” Tân Ngải Nhân uể oải nhìn đồng hồ, xoa xoa cái cổ cứng ngắc, “Bắt đầu kể lúc mấy giờ vậy? Đã trễ thế này…”

“Không biết, tôi cũng không nhìn thời gian.” Bạch Linh trong mắt hiện lên một mạt giảo hoạt.

“Tôi còn chưa nghe được, rốt cuộc yêu hồ tộc và Nữ Oa có quan hệ gì a?” Tân Ngải Nhân ý thức có chút thanh tỉnh liền gợi lên chủ đề ban đầu. “Rốt cuộc là cậu chưa nói hay là tôi không nghe thấy vậy?”

“Ai…” Hồ ly bất đắc dĩ thở dài, “Vì để cửu vĩ hồ có thể đem đá vá trời xuống trần, hơn nữa còn biến đá thành Nữ Kiều, Nữ Oa nương nương đã cho nó pháp lực đặc biệt, vả lại còn có thể đời đời truyền thụ. Sau này yêu hồ tộc còn luôn giúp nương nương làm việc, cho nên quan hệ giữa chúng ta không hề hời hợt!”

“Nghe thật giống như chuyển giao lợi ích gì đó nha?”

“Không cần dùng ánh mắt của người hiện đại các anh đi bình luận loại chuyện này.” Bạch Linh xoạt một cái lại biến trở về nguyên hình, ở trên ghế sô pha cuộn tròn, “Được rồi, muốn ngủ thì lên giường mà ngủ, ngủ ở đây sẽ bị cảm lạnh đấy.”

“Ô? Cậu hôm nay không ồn ào muốn ngủ cùng nữa sao?”

“Tôi mệt rồi, hôm nay lười quậy với anh.”

“Được rồi! Ngủ ngon.”

Tân Ngải Nhân ngáp một cái, tắm cũng không tắm liền lên giường đi ngủ.

Đúng, tắm cũng không tắm. Bạch hồ ở trên ghế sô pha trộm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.