Những Truyền Thuyết Hợp Lý

Chương 4: Con chuột gả nữ nhi



Mùng ba tháng giêng • con chuột rước dâu

Tối mùng ba tháng giêng (có người nói là mùng hai) là ngày con chuột rước dâu, tương truyền ai nhìn thấy sẽ bị chuột phá. Cho nên trải qua hai ngày đầu năm bận bịu, hôm nay người người đều đi ngủ sớm.

Về câu chuyện chuột gả con gái, dân gian có một truyền thuyết rất thú vị:

Nghe nói có một con chuột muốn tìm chồng tốt cho con mình, hy vọng có được che chở của con rể rồi thì từ nay về sau dòng tộc sẽ không phải sợ mèo nữa. Cho nên đầu tiên nó đi tìm thái dương vĩ đại nhất trên trời. Thái dương nói mình không hề vĩ đại vì bản thân rất sợ bị mây che khuất. Mây nói nó sợ bị gió thổi bay, gió nói nó sợ bị tường ngăn trở. Nhưng chuột lại có khả năng đào hang trên tường, cho nên đến cuối cùng đứa con của chuột vẫn gả cho một con chuột.

————————————–

Tối mùng ba đầu năm, mùi vị năm mới ở thành phố bắt đầu phai nhạt dần. Nhiều nhà tắt đèn sớm được hai ba ngày đã mở đèn, các cửa hàng không đợi được đến mùng bốn mở hàng đã khai trương đại cát. Tuy bác sỹ thú y đã trở về sau kì nghỉ, nhưng cửa phòng khám vẫn là cánh cửa sắt đóng kín, phòng sách trên lầu hai thắp ngọn đèn màu cam, đem lại một chút ấm áp trong cái lạnh rét mướt của mùa đông.

Tân Ngải Nhân ngồi trước bàn học, vùi đầu vào sách. Anh mới từ nhà ba mẹ về, đang hưởng thụ sự thảnh thơi ban đêm của ngày nghỉ đông cuối cùng. Cảnh tượng an lành tốt đẹp như vậy lại bị bạch hồ nằm cạnh lò sưởi điện bên chân phá huỷ. Bạch Linh vốn đang thoải mái nằm ườn trong ấm áp của lò sưởi, không biết có chuyện gì tự nhiên lại xoay người đứng dậy, cọ cọ vào bàn tay đang buông của thanh niên.

“Ngải Nhân, chúng ta đi ngủ thôi.” Nó nói.

“Muốn ngủ thì ngủ đi!” Bác sỹ thú y đang bận đọc sách, chỉ vỗ vỗ cổ của hồ ly.

“Anh không phải muốn ngủ sao?”

“Cùng đi ngủ đi!”

“Làm gì đó?”

Tân Ngải Nhân quay đầu đầy thắc mắc. Bạch Linh đứng dậy, chân trước để lên trên đùi anh, mắt đen long lanh, vẻ mặt khát vọng nhìn anh.

“Tôi đã nói nhiều lần rồi, cậu không được ngủ trên giường của tôi.” Bác sỹ thú y nói, “Cậu khiến cho cái giường toàn là lông, cho nên một mình chui vô ổ ngủ đi.”

“Nhưng mà…” Bạch hồ chột dạ run rẩy lỗ tai một chút, “Có ngủ cùng giường hay không không quan trọng, tối hôm nay tất cả mọi người phải đi ngủ sớm!”

“Vì sao?” Bác sỹ thú y dở khóc dở cười, “Cậu đừng nói là vì mùng ba con chuột đón dâu gì đó cho nên mọi người phải đi ngủ sớm nha?”

“Anh cũng biết điển cố đó?” Bạch hồ giảo hoạt nhăn nhăn cái mũi, “Vậy anh có biết chân tướng của chuyện đó không?”

“Chân tướng gì?” Trong lòng Tân Ngải Nhân bỗng có dự cảm không lành.

“Hừ, anh nhất định là không biết.”

“Không biết.”

“Vậy, nghe cho kỹ…”

————————————–

Mùng một, mùng hai, mùng ba con chuột đón dâu.

Xưa thật lâu thật lâu về trước, trên đại lục Trung Quốc, trong một thôn trang nọ, có một nam nhân gọi là Lão Thúc. Tên của Lão Thúc là gì chúng ta không biết, nói chung cứ gọi hắn Lão Thúc là được. Lão Thúc là một nông dân độc thân bình thường, đã kết hôn nhưng vợ mất sớm chưa có con, cho nên hắn mới đem đứa em trai trong tộc nhỏ hơn hắn mười mấy tuổi nuôi như con mình.

Chuyện này vốn không có gì để nói, ngay cả người em đầu óc tối tăm bị thầy tướng số phán đoản mệnh liền để Lão Thúc nuôi lớn như nữ nhân cũng không có gì đáng nói. Ngay cả việc người em luôn mồm bị Lão Thúc gọi là “muội tử” sau này trở thành đệ nhất mỹ nữ trong thôn cũng không có gì đáng nói. Chỗ đặc biệt nhất của câu chuyện này là những việc xảy ra trong quá trình Lão Thúc giúp “muội tử” của hắn tìm bạn đời.

Tình hình là thế này, tuy muội tử bị nuôi lớn đến mười bốn tuổi như nữ hài, nhưng Lão Thúc đối với “nữ hài” này yêu thương chỉ có tăng không giảm, có điều nam nhi chung quy vẫn là nam nhi, tới tuổi thì đều muốn lấy vợ. Với chuyện chung thân đại sự của muội tử, Lão Thúc phi thường bối rối, bởi vì từ lúc muội tử mười hai tuổi cho tới nay, người tới cửa cầu hôn đều là con trai. Sau khi sự thật phơi bày, những người đó bị dọa chạy mất không nói, chính là không biết vì sao, cho dù Lão Thúc có thề với trời đến rách miệng muội tử là một thân nam nhi thì vẫn không có bà mai thay mặt cô gái nào đến cửa.

Sự tình đã tới mức này, Lão Thúc rốt cục cũng chịu không nổi, hắn đợi rồi đợi tìm rồi tìm nhưng không có ai muốn gả cho muội tử cả, cho nên hắn quyết định quay sang tìm những người không phải phàm nhân để giúp đỡ. Chú ý! Bởi vì là rất lâu rất lâu về trước, trời đất vẫn chưa có phân giới rõ rệt, giới tuyến giữa thần, người và yêu quái cũng không rành rẽ như bây giờ, cho nên Lão Thúc làm như vậy là hợp lý.

Trạm thứ nhất, hắn đi tìm một con yêu quái ở trong sơn động trên cao. Yêu quái kia mặt vân răng nhọn, trên đầu có sừng dài, quanh năm say ngủ, nghe nói chỉ khi qua một năm mới tỉnh lại. Có điều bởi vì sống mấy ngàn năm cho nên rất là hiểu biết.

“A? Ngươi nói cái gì?” Yêu quái rất mất hứng dụi mắt hỏi.

Lão Thúc thực khẩn thiết đem vấn đề của mình lặp lại lần thứ mười bảy, hy vọng lần này yêu quái có thể nghe được.

“Chuyện đó…” Yêu quái lần này tựa hồ nghe lọt, nhưng lại chuẩn bị ngủ, “Nếu tìm không được nữ nhân thì tìm nam nhân!”

“Như vậy không được!” Lão Thúc dùng sức lay tỉnh yêu quái, “Làm gì có nam nhân nguyện ý lấy nam nhân chứ?”

“Ta muốn ngủ…” Yêu quái ở trong ổ lăn một vòng, mơ màng trả lời, “Thì ngươi lấy đi… Dù sao ngươi cũng rất thương hắn, không phải sao?”

“Không được không được không được!” Lão Thúc đỏ mặt hô to, đem yêu quái lại đánh thức, “Ta không thể cưới muội tử! Ngươi ít nhất phải cho ta một đối tượng khả thi!”

“Được rồi được rồi được rồi…” Quái thú trong lúc mơ ngủ không cam lòng phun ra câu nói sau cùng. “Đi tìm Thái Dương đi, hắn thích nam hài xinh đẹp!”

Không thử thì không được, cho nên trạm thứ hai, Lão Thúc cùng đường ngàn dặm xa xôi mang muội tử đến Đông hải tìm Thái Dương.

“Cái gì? Lấy con gái của ngươi?” Thái Dương ngồi giữa tẩm cung, vẻ mặt khó tin nói, “Đừng nói đùa, ta chính là Thái Dương cao cao tại thượng! Làm sao có thể lấy một phàm nhân?”

“Nhưng… nhưng nghe nói Thái Dương đại nhân thích nam hài xinh đẹp, tôi tưởng…”

“Buồn cười!” Thái Dương cao ngạo vươn tay gọi thị đồng bên cạnh, ôm vào trong lòng, “Muội tử nhà ngươi có xinh đẹp được như Hồng Vũ của ta không?”

Lão Thúc nhìn thiếu niên hồng y đang xấu hổ cùng cực trong lòng Thái Dương, lại nhìn muội tử của mình, kỳ thật trong lòng hắn cảm thấy muội tử xinh đẹp hơn nhưng lại không thể nói ra. Còn có một nguyên nhân khác khiến hắn không tiện mở miệng, Thái Dương hôn thiếu niên trong lòng dường như hôn rất thích thú, tay đã muốn vói vào trong vạt áo thiếu niên, hoàn toàn quên mất bọn họ còn ở đó.

“Bản thân đã hiểu rõ thì đi đi, ta rất bận không rảnh đâu!” Hôn nửa ngày, Thái Dương như cuối cùng cũng phát hiện bọn họ còn đứng tại chỗ, mở miệng đuổi người.

Lão Thúc cuống quít mang theo muội tử chạy khỏi tẩm cung của Thái Dương, nhưng đến dưới cây phù tang thì bị gọi lại, là hồng y thị đồng quần áo hỗn độn đang đuổi theo.

“Xin chờ một chút!” Hồng Vũ nói.

“Ách?” Lão thúc nhìn thấy Hồng Vũ liền nhớ lại cảnh vừa rồi, không khỏi đỏ mặt.

“Chuyện kia…” Hồng Vũ kéo lại quần áo, “Nghe nói Vân Bá gần đây đang cầu thân, ngươi có thể đi xem thử.”

Tiếp đến trạm thứ ba, Lão Thúc mang muội tử tới chỗ Vân Bá, nhưng vừa mới đến trước cửa liền đụng phải một thanh niên áo lam. Chuyện này không tính là gì, dọa người chính là theo sau lưng người đó có một đám mây đen bao quanh như nham thạch nặng nề đánh lại đây. May thay người áo lam kia mở ra một lưới gió ngăn cản công kích, nếu không Lão Thúc cùng muội tử đã sớm mất mạng.

“Vân đệ! Ngươi bình tĩnh một chút!” Người áo lam kia hướng vào trong phòng Vân Bá hét to.

“Bình tĩnh cái rắm! Ngươi đừng xuất hiện trước mặt ta nữa!” Trong phòng truyền ra một thanh âm khác.

Người áo lam kia gãi gãi đầu, thở dài một cái, ôm ngực than thở một hồi, lại tại chỗ vòng vo hai vòng. Sau đó hắn đột nhiên quay đầu, dường như bây giờ mới phát hiện Lão Thúc cùng muội tử chưa đi.

“Thật có lỗi, đã làm các ngươi sợ, ta là Phong Thần, xin hỏi hai người là?” Người áo lam hỏi.

Thấy thái độ Phong Thần thân thiết hiền lành, Lão Thúc đơn giản nói ý định đến đây của mình, nhưng đổi lại là nụ cười xấu hổ của Phong Thần.

“Cầu thân à? Ta thấy các ngươi bây giờ đừng đi vào thì tốt hơn.” Hắn nói.

“Vì sao?” Lão Thúc hỏi.

“Chuyện đó…” Phong Thần tiếp tục gãi đầu, “Tin tức cầu thân là giả!”

“Giả?”

Phong Thần vừa định trả lời đã bị Vân Bá lao tới cắt ngang. Vân Bá là một thiếu niên áo xám, trang phục mặc trên người giống như áng mây đổi màu. Bình thường tâm tình tốt thì quần áo tựa phù vân lúc trời đẹp, một màu tuyết trắng, hiện tại cả người gần như tối đen biểu thị tâm tình y đang tồi tệ đến cực điểm.

“Tên hỗn đản thông gió kia! Ai mượn ngươi nói lung tung hả?” Vân Bá cách Lão Thúc và muội tử quát vào mặt Phong Thần.

“Ta nào có?” Phong Thần vô tội trả lời.

“Không có cái gì! Ta nói cầu thân chính là cầu thân, liên quan gì đến cái rắm nhà ngươi?”

“Liên quan rất nhiều nha! Rắm là gió, mà ta là…”

“Câm miệng!”

Bốn phía lại dâng lên mây đen, nhìn thấy sắp bay về phía mình và đám Lão Thúc, Phong Thần cười cười mở ra lưới gió, lần này hắn đem Vân Bá cùng đám mây mang theo tia chớp đều vây ở bên trong. Vân Bá xem ra là đang bùng nổ, có điều Phong Thần còn bỉ ổi hơn tăng tốc độ gió của lưới gió lên tối đa, làm cho tiếng rống giận của y không truyền ra ngoài được.

“Na! Như các ngươi thấy đó,” Phong Thần xoay người hướng hai người xui xẻo nói, “Chuyện cầu thân chẳng qua là chúng ta hai người giận dỗi, Vân đệ trong cơn tức giận mới đưa ra tin cầu thân.”

“Ách…” Lão Thúc chỉ có thể đáp lại như vậy.

Phía sau Phong Thần, Vân Bá đang đối lưới gió vừa nện vừa đánh, tựa hồ tức chết đi được. Lão Thúc rất muốn nói với Phong Thần mình hoàn toàn nhìn không ra sự tình giống như y nói, có điều để tránh mích lòng con hổ biết cười này, hắn đành buông tha, tiếp theo nói lời cảm tạ chuẩn bị rời đi.

“A! Có điều nếu tiểu nam hài xinh đẹp muốn cầu thân, ngươi có thể đi tìm Tường Thần đại tỷ thử xem, nàng rất thích tiểu nam sinh.” Phong Thần nói.

Lão Thúc có chút kinh ngạc việc Phong Thần lại biết muội tử là con trai, bất quá dù sao cũng là thần nên dĩ nhiên không gì không biết, biết giới tính của muội tử cũng không có gì lạ. Có điều làm hắn kinh ngạc hơn lại là câu nói tiếp theo của Phong Thần.

“Nhưng ngươi vội vàng muốn tống y ra ngoài làm gì vậy?” Phong Thần nói, “Ngươi rõ ràng thương yêu y vô cùng, lưu lại bên người không tốt sao? Ai ai, đừng có giống tiểu quỷ sau lưng ta, rõ ràng là thích lại không dám thừa nhận!”

Lưới gió phía sau có tia chớp cực lớn bạo khai, là Vân Bá đang nộ hống. Còn Lão Thúc quyết định giả bộ không nghe thấy, vội vàng mang muội tử trở lại nhân gian.

Lão Thúc ở nhân gian bắt đầu tìm kiếm, tựa hồ mỗi bước mỗi tìm. Hắn mất một tháng rồi lại nửa ngày, rốt cục xác định Tường Thần gần nhất ngụ ở phòng ngủ nhà hắn. Lão Thúc thật cao hứng, Tường Thần ở nhà hắn, không phải là vì thích muội tử nhà hắn sao?

“Ngươi suy nghĩ nhiều quá.” Tường Thần nói.

Lão Thúc ngạc nhiên nhìn Tường Thần, đó là một đại tỷ mặc quần áo màu gạch, đang chống nạnh trừng hắn.

“Vậy ngài vì sao ngụ ở nhà của tôi?” Lão Thúc can đảm mở miệng.

“Đương nhiên là vì hai người các ngươi cùng một chỗ rất xứng đôi! Nhìn thấy ta liền tâm vui ý đẹp.” Tường Thần lẽ thẳng khí hùng nói.

“A?” Lão Thúc sững sờ một chút, “Xứng đôi?”

“Thú vui của người lớn con nít không được quản!” Tường Thần híp mắt uy hiếp.

“Vâng, vâng…” Thúc Thúc xui xẻo cảm thấy bản thân thực là đã tìm sai người, không, là tìm sai thần rồi.

“Ai nha, ai nha! Các ngươi thật đúng là một đám không thành thật.” Tường Thần hào sảng vỗ vỗ bả vai Lão Thúc, “Yêu nhau thì liền cùng một chỗ đi! Nếu không đại tỷ ta thấy các ngươi trong lòng vướng mắc như vậy cũng rất đau khổ a!”

Nghe nói tháng chạp năm ấy Lão Thúc không biết muốn làm cái đại công trình gì, trên tường nhà hắn khoan không ít lỗ, trong nhà cũng thường thường nửa đêm truyền ra tiếng nam nữ cãi nhau. Bất quá trước khi sang năm mới rốt cục vẫn truyền ra tin tức Lão Thúc muốn cưới muội tử. Mặc kệ có bao nhiêu thần linh tác hợp đảm bảo, hôn lễ loạn luân này vẫn không được thế nhân chúc phúc, vì thế bọn họ chọn mùng ba tết trăm sự không nên làm, hy vọng tất cả mọi người đều tránh xui sẽ trốn trong nhà, không ai rảnh tới đây đả kích bọn họ, cho nên chọn ngày xui không nói, lại còn chọn buổi tối!

Một sự kiện có người mắng, chưa chắc không có ai khen. Đêm mùng ba đầu năm, mới quá chạng vạng nhà Lão Thúc đã bị một đống thần và yêu quái quậy phá đến ồn ào huyên náo; một chốc thì hào quang vạn trượng một chốc thì tiếng sấm oanh tạc không tính đi, còn có cát bay đá chạy kèm theo các thứ tiếng ồn ào khoa trương không kém. Người lương thiện trong thôn muốn đóng cửa nhắm mắt làm ngơ, chỉ tiếc là cánh cửa gỗ không ngăn được lòng hiếu kỳ của hài tử.

“Mẹ, bên kia đang nháo cái gì vậy?” Đứa nhỏ nào cũng đều hỏi như vậy.

“Con đừng để ý, đó là Lão Thúc đang gả con gái.” Bà mẹ nào cũng trả lời như thế.

Đương nhiên đứa nhỏ lớn hơn sẽ nghi ngờ vì sao lấy chồng lại không nên quan tâm, dù sao ở Trung Quốc lấy chồng là việc rất trọng đại, luôn để tiểu hài tử đi nháo lấy may mắn nha.

“Ai nha! Con nghe lầm rồi, mẹ là nói con chuột gả con gái!” (Lão thúc và lão thử phát âm giống nhau, lão thử có nghĩa là con chuột) Bà mẹ đáng thương chỉ có thể trả lời như vậy, “Cho nên mọi người phải đi ngủ sớm một chút, miễn sảo đến bọn họ.”

Mẫu thân sáng ý sẽ đem những việc gặp được trong quá trình “con chuột” gả “con gái” biên lại thành chuyện xưa. Chuyện xưa đó sẽ như thế này:

Con gái của chuột lớn rồi! Nó muốn tìm cho con mình một người chồng không sợ mèo, cho nên đầu tiên đi tìm thái dương vĩ đại nhất bầu trời. Thái dương nói nó không đủ vĩ đại, bởi vì nó sẽ bị mây che khuất. Mây nói sợ gió, gió nói sợ tường. Mà chuột lại có thể đào hang trên tường, cho nên cuối cùng con gái của chuột vẫn gả cho chuột…

Cảm tạ các bà mẹ. Nghe đâu rất nhiều truyền thuyết không hợp lí đều là ra đời như thế.

———————————

“… Yêu quái kia, là Niên thú?” Tân Ngải Nhân đặt câu hỏi.

“Cái này tôi không rõ lắm.” Bạch Linh trả lời.

“Còn sở thích của Thái Dương?”

“Thần luôn cổ quái mà…”

“Phong Thần và Vân Bá là như thế nào?”

“Người yêu cãi nhau thôi!”

“Còn Tường Thần?”

“Cô nàng thích xem nam nhân và nam nhân yêu nhau!”

“…”

“Làm sao vậy?”

“Hai người kia căn bản là bị bức hôn rồi?”

“Nghe giống vậy sao?”

“Rốt cuộc cái thời đại nào lại có nam nhân và nam nhân bị bức hôn chứ?”

“Thời đại thần thoại.”

“…”

Tân Ngải Nhân nhíu mày, sờ sờ sách vở trên bàn như nghĩ tới điều gì.

“Cậu kể chuyện này rốt cuộc là có ý gì?” Anh hỏi.

“Anh nghe không hiểu à?” Bạch Linh trả lời, “Là nói chúng ta đêm nay nên lên giường sớm một chút!”

“Nếu là nghe nhầm đồn bậy, vậy tôi vì sao phải đi ngủ sớm một chút?” Tân Ngải Nhân hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng hỏi, “Hơn nữa tôi nhớ rõ là tối mùng hai đến sáng mùng ba con chuột đón dâu, cho nên tối mùng hai phải ngủ sớm còn sáng mùng ba dậy trễ? Cậu có lầm thời gian không vậy?”

“Ngô… Ai nha! Tập tục mỗi nơi có chút khác biệt, thời gian bất đồng thôi!” Bạch hồ bối rối lung lay chòm râu, “Dù sao hôm nay là muốn lên giường sớm một chút, anh thật sự nghe không hiểu?”

“Nghe không hiểu.”

Bạch Linh vòng quanh tại chỗ hai vòng tự hỏi, sau đó nhanh chóng biến thành thanh niên áo trắng. Hắn tiến lên, cả người đè lên trên ghế, đem Tân Ngải Nhân ôm vào lòng, trong con mắt kim sắc loé ra quang mang.

“Tôi nói “chúng ta” nên “lên giường” sớm một chút, hiểu không?”

“Không hiểu.”

“Tôi là hồ ly tinh.”

“Cho nên?”

“Trong văn học Trung Quốc hồ ly tinh thường dùng để hình dung cái gì?”

“Cậu không phải đang tìm chủ nhân của mình sao?”

Tựa như không nghe thấy câu hỏi, hồ ly tinh bắt đầu liếm tai bác sỹ thú y, vừa gặm vừa cắn, tiếp theo một đường đi xuống tấn công cái cổ. Con người đáng thương đẩy hai lần không được đành mặc kệ hắn, lấy thẻ kẹp sách đem trang sách đánh dấu, bất đắc dĩ xoay người.

“Tôi nói rồi cậu không được ngủ trên giường của tôi.” Bác sỹ thú y nói.

“Vậy là anh thích ngủ ở trong này?”

“…”

Tân Ngải Nhân đối với yêu hồ mặt dày mày dạn thật là vô phương. Thế là anh thở dài, đem Bạch Linh ôm lấy, đứng dậy rời khỏi thư phòng.

“Biến trở về nguyên hình.” Anh ra lệnh.

“Da? Tại sao?” Ngoài miệng nói thế, thanh niên vẫn là biến trở về bạch hồ, vẻ mặt nghi hoặc nhìn chủ nhân, “Tôi tưởng bộ dáng con người khiến anh có hứng thú hơn chứ?”

“Mặc kệ cậu là người hay hồ…” Tân Ngải Nhân vừa nói vừa đi đến góc phòng, “Tôi đều không có hứng thú.”

“Vậy anh…”

“Lạch cạch.”

Tiếng kim loại vang lên, bạch hồ chưa kịp phản ứng đã bị ném ra ngoài ban công, cửa sắt còn được kèm thêm cái khóa. Trong khi còn đang ngạc nhiên, Bạch Linh phát hiện Tân Ngải Nhân đã trở về trước bàn học ngồi xuống, nhưng không tiếp tục đọc sách như tưởng tượng mà ngược lại mở máy vi tính. Đôi tai nhọn của hồ ly tò mò dựng lên thẳng tắp, nó cách lớp cửa sổ sát đất nhìn thấy màn hình sáng lên, còn nghe được tiếng quạt máy tính khởi động.

“Anh mở máy tính làm gì?” Bạch hồ hỏi.

“Đem chuyện xưa viết lại.” Bác sỹ thú y trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.