Bởi vì Tam Miêu tác loạn trên mặt đất nên thiên đế lệnh thuỷ thần Cộng Công làm ra đại hồng thủy trừng phạt thế nhân, lại lệnh Trọng Lê chặt đứt thông lộ giữa thiên địa, từ đó về sau giữa thiên địa chỉ còn lưu lại một ngọn núi cho tất cả vu giả. Thần linh trên trời từ đó chỉ tiếp nhận hiến tế và cung phụng của loài người trên mặt đất, không còn tùy tiện xuống nhân gian.
Trong các thần linh trên trời, chỉ có trưởng tôn (cháu đích tôn) của thiên đế là Cổn đồng cảm với cực khổ của loài người trên mặt đất. Cổn luôn hướng thiên đế thỉnh cầu triệt thủy nhưng không có kết quả, cuối cùng ngài không đợi được liền nghe theo lời cú mèo và rùa đi đến U Đô trộm bảo vật Tức Nhưỡng. Tức Nhưỡng là một loại đất sinh trưởng tự nhiên, Cổn đem nó ném xuống đất, trên mặt đất lập tức hiện ra núi cao và đê điều ngăn cản hồng thủy, nước cũng từ từ rút dần.
Nhưng vào lúc hồng thủy sắp bình ổn, thiên đế biết được Tức Nhưỡng bị trộm, liền phái hỏa thần Chúc Dung hạ phàm thu hồi bảo vật, đem Cổn giết chết ở Vũ Sơn. Tuy rằng Cổn thất bại hồng thủy lại lên, nhưng mọi người đều cảm tạ đại thần đã hi sinh vì dân, cũng theo thần tích (dấu tích thần kì) của Tức Nhưỡng mà học cách đắp đất thành đê, cuối cùng biến thành tường thành ngăn địch.
——————————————————
Cho dù xã hội đã hiện đại hoá, thanh minh vẫn là một trong những ngày lễ còn lưu lại từ thời đại hồng thủy của quốc dân ta. Trên danh nghĩa là thận chung truy viễn (cẩn thận làm việc, tưởng nhớ tổ tiên), nhưng đối với cả một thế hệ thanh niên chưa trải qua sinh ly tử biệt mà nói ý nghĩa của nó là đạp thanh và hội họp gia tộc. Vì vậy ngay cả mưa phùn đầu xuân vốn làm cho người ta mất hồn cũng giống như thiếu chút hương vị.
Kia vốn là một đêm yên tĩnh, sau một ngày tảo mộ lao động, phòng khám ở lầu một ngừng làm việc, tối đen như mực, gia đình hai người thắp đèn sáng trưng ở lầu hai. Tân Ngải Nhân như thường ngày ngồi trước bàn học trong phòng làm việc, mở máy tính gõ bàn phím lách cách, không biết đang bận cái gì; còn Bạch Linh lười biếng nằm trên ghế sa lon trong phòng khách, mê mẩn xem TV sáng trưng, nhưng thực ra lỗ tai lại hướng về phía cửa phòng làm việc đang mở toang. Một người một hồ cách một không gian nhỏ đều đang bận bịu với việc của mình, ngẫu nhiên tán gẫu câu được câu không, bàn chuyện tin tức thế giới hôm nay có gì.
Đang lúc tán dóc, trong phòng làm việc phát ra âm báo có email đến của máy tính. Tai hồ ly lơ đễnh giật giật, vô cùng nhàm chán hỏi:
“Ai vậy?”
“Là mẹ! Không biết lại…”
Phần sau của câu nói chợt biến mất, bên trong đột nhiên một mảnh lặng im lạnh lẽo, lâu đến mức Bạch Linh có cảm giác bất thường. Sau đó, từ hướng phòng làm việc truyền ra âm thanh mạnh mẽ liên tục, hình như là tiếng gõ chữ trên bàn phím.
“Ngải Nhân?”
Tiếng bàn phím dừng một chút, Bạch Linh ở trên ghế sa lon ngồi dậy, thận trọng nhìn về phía phòng làm việc. Từ đó lại truyền ra tiếng gõ phím nhanh hơn, một khoảng, sau đó dừng trong chốc lại, rồi lại một khoảng, dường như càng gõ càng nhanh.
“Ngải Nhân? Chuyện gì vậy? Bọn họ về đến nhà rồi à?”
Bạch Linh nhảy xuống sô pha đi vào phòng làm việc. Nó vừa vào đến cửa liền nhìn thấy Tân Ngải Nhân vươn tay lau mặt, cho dù chỉ là bóng lưng cũng rõ ràng nhìn ra là lau nước mắt.
“Ngải Nhân?” Bạch Linh bất an kêu to, “Ngải Nhân, xảy ra chuyện gì vậy?”
Bóng hình trước máy tính chỉ lắc đầu, hít sâu một hơi gõ xuống chuỗi kí tự cuối cùng. Khi Bạch Linh đi đến trước bàn ngẩng đầu nhìn lên, nó thấy Tân Ngải Nhân gỡ mắt kính, đưa tay lau mắt, sau đó đem mặt úp vào lòng bàn tay.
“Trong nhà làm sao vậy?” Bạch hồ biến thành thanh niên áo trắng, xoay người ló đầu nhìn về phía màn hình máy tính, “Không phải buổi chiều mới…?”
“Thu Tỉ đã chết.”
Bạch Linh còn chưa kịp đọc hiểu cửa sổ email trên màn hình, giọng nói khàn khàn run rẩy của Tân Ngải Nhân đã truyền ra từ kẽ tay. Thanh âm kia khô khốc, như vừa nuốt phải thứ gì đó đắng nghét.
“Con chó đó? Làm sao có thể? Lần trước trở về còn đuổi theo tôi rất hăng mà.” Yêu hồ hoảng sợ, nhanh chóng từ màn hình quay đầu lại, “Nó không phải còn trẻ sao? Tuổi thọ của chó…”
“Là bị xe đụng chết.” Bác sỹ thú y nói, “Buổi sáng bọn họ ra ngoài đã không thấy tăm hơi nó đâu, đến tối về nhà mới phát hiện. Bò về… chết ở cửa nhà. Tất cả mọi người đi tảo mộ, không ai ở nhà… giúp nó mở cửa…”
Căn bản không cần nhìn màn hình, cũng không cần đoán vẻ mặt đằng sau bàn tay như thế nào, Bạch Linh vươn tay vòng quanh đại nam nhân đang cuộn tròn lại, cảm nhận được nức nở đang bị kiềm nén cực độ. Thanh niên áo trắng nhăn đôi mày kiếm, cho dù là yêu hồ đã tu luyện thành tinh, đối mặt với sinh ly tử biệt cũng vô pháp giúp đỡ.
“Tiết thanh minh… Thật đúng là chuẩn…”
“Ngải Nhân…”
“Thực, thực xin lỗi… Không cần lo lắng cho tôi.” Tân Ngải Nhân vẫn co lại, thanh âm đứt quãng từ trong lòng ngực yêu hồ run rẩy phát ra, “Tôi không sao, chỉ là…”
“Ngu ngốc, xin lỗi cái gì?” Bạch Linh hơi buông hai tay ra một chút, nói thật nhỏ, “Anh cần yên tĩnh một mình sao? Vậy tôi ra ngoài trước nhé?”
“Không cần, không sao.” Tân Ngải Nhân lau mặt ngẩng đầu, “Tôi không sao, thật mà.”
“Ai…” Yêu hồ thở dài một hơi, bàn tay xoa đầu bác sĩ thú y, “Muốn nghe chuyện xưa không? Tôi kể chuyện cho anh nghe?”
“Được.”
Bạch Linh đối với câu trả lời không chút hăng hái gần như là phản xạ của Tân Ngải Nhân nhăn mày, không thể chịu được mà nhìn khuôn mặt đang cố gắng kiên cường. Vốn muốn nói thêm cái gì, nhưng cuối cùng yêu hồ vẫn là lắc đầu, hít sâu một hơi mở miệng.
“Lần này là nói tiếp chuyện dang dở lần trước, chuyện xưa của Cộng Công…”