Giải thích cho việc mẫu chữ trên các bài nghiên cứu của Nathan và mẫu chữ ở lá đơn tống tiền lại giống hệt nhau và cùng sử dụng máy chữ hiệu Hammond, nghi can này khai nhận đó chỉ là một sự trùng hợp bởi tuy sử dụng máy đánh chữ đó nhưng nó không phải quyền sở hữu của Nathan. Qua khai thác thông tin của người giúp việc, cô khai nhận có nhìn thấy máy này ở trong góc nhà vài tuần trước nhưng khi cảnh sát tìm kiếm thì nó lại không còn trong nhà nữa.
Sau hơn 2 giờ hỏi cung, Nathan vẫn tỏ ra quanh co. Tuy nhiên, khi viên tài xế của gia đình nói rằng chính mình đã lái xe cả ngày và chỉ để xe trong gara vào tối muộn, khi ông về nhà thì Nathan đột nhiên tái mặt.
Từ đây, nghi can này đã phải khai nhận mọi chuyện, rằng mình và người bạn Richard chính là kẻ đã bắt cóc và giết hại cậu bé Bobby Franks.
Tuy nhiên, điều khiến cảnh sát ngạc nhiên nhất là động cơ gây án của hai hung thủ. Theo lời khai của Richard, toàn bộ tội ác được dựng lên như một trò thử thách trí tuệ của 2 sinh viên nhằm thực hiện một kế hoạch phạm tội hoàn hảo thử tài phá án của cảnh sát.
Sự thật sáng tỏ
Cả hai đã bàn bạc rất kĩ và cùng thống nhất thuê xe ô tô với tên giả cùng với giấy tờ giả. Chúng còn che biển số xe, đề phòng có ai đó nhìn thấy có thể báo với nhà chức trách.
Nhưng vấn đề khó khăn ở chỗ làm thế nào nhận tiền chuộc cho an toàn. Nathan và Richard cùng nhau đưa ra một vài kế hoạch cho việc này. Cuối cùng cả hai quyết định chọn một phương án yêu cầu ông Franks đến cửa hàng thuốc gần ga tàu điện. Khi tàu chuẩn bị rời bến, chúng sẽ gọi điện cho ông yêu cầu vứt tiền qua cửa sổ tàu để. Từ đó, cả 2 sẽ nhặt cục tiền và biến mất. Với cách này, cảnh sát sẽ không thể tìm ra ai là người cầm tiền và tất nhiên sẽ chẳng làm gì được chúng.
Sau khi bắt cóc và nhận tiền thành công, theo kế hoạch của Leopold vạch ra cùng đồng phạm, chúng sẽ nhanh chóng hạ sát nạn nhân để cậu bé không có cơ hội trốn thoát cũng như cảnh sát khó có thể phát hiện ra chúng
Nói về lý do phi tang xác chết ở cống nước gần hồ Wolf, Richard cho biết vì đây là một nơi kín đáo để che giấu xác cậu bé. Ngày bình thường cũng rất ít người qua lại nơi này nên Nathan nghĩ phi tang ở đây là hợp lý.
Rất tin tưởng vào kế hoạch vạch sẵn, ngày hôm sau chúng tới bốt điện thoại công cộng gọi cho ông Jacob nói địa chỉ cửa hàng thuốc. Nhưng tới giờ hẹn vẫn không thấy bóng dáng của Jacob Franks đến, cả hai biết rằng kế hoạch đã bị đổ bể.
Ngoài ra, một chi tiết khác mà cả hai hung thủ không ngờ tới là kinh mắt của Nathan lại vô tình rơi ở hiện trường. Dù vậy, nam sinh 19 tuổi này vẫn tỏ ra bình tĩnh khi cảnh sát thẩm vấn và nhanh chóng nghĩ ngay được lời giải thích tưởng chừng có lý.
Và tới lúc này, khi mà mọi chuyện đã ngã ngũ, điều cảnh sát quan tâm là những kẻ giết người thật sự đã làm điều gì với nạn nhân 14 tuổi.
Săn mồi
Mục đích của Nathan và Richard không phải vì tiền nhưng cả hai cho rằng sẽ đánh lạc hướng điều tra của cảnh sát nếu để họ nghĩ đây là vụ bắt cóc đòi tiền chuộc thông thường.
Tính toán được vậy nhưng việc chọn “con mồi” cũng là cả một vấn đề nan giải. Ban đầu, cả hai thậm chí còn định sẽ giết chết em trai của Richard là Tommy nhưng sau đó đã quyết định bỏ qua cậu bé này, không phải vì Tommy là em của Richard mà vì nếu Tommy chết, những người thân sẽ bị lấy lời khai đầu tiên.
Sự lựa chọn tiếp theo hướng về một người bạn của cả hai là Richard Rubel. Tuy vậy, ý định này cũng bị hủy bỏ vì hai hung thủ biết rằng cha của Rubel sẽ không bao giờ trả được tiền chuộc. Mãi vẫn chưa xác định được nạn nhân, cả hai quyết định lái xe vòng vòng tìm kiếm.
Cuối cùng, Richard Loeb và Nathan Leopold nhìn thấy cậu bé 14 tuổi Bobby Franks – con trai của triệu phú Jacob Franks đang đi bộ về nhà sau giờ học. Lý do Nathan và Richard chọn Bobby Franks để giết bởi chúng cho rằng nạn nhân cần phải nhỏ tuổi để dễ dàng bị khuất phục. Hơn nữa, cha của cậu bé là triệu phú và có thể trả khoản tiền chuộc rất cao cho con.
Khi Bobby gặp 2 kẻ sát nhân trên đường, cậu bé dễ dàng nhận ra Richard. Đây không phải ai xa lạ mà chính là hàng xóm của gia đình Franks và Bobby cũng từng nhiều lần chơi tennis với Richard nhiều lần. Vì vậy, khi hai thanh niên tiếp cận cậu bé và rủ Bobby cùng đi mua vợt tennis, cậu bé đã đồng ý ngay và và rất vui vẻ lên xe mà không biết rằng cuộc đời mình sẽ kết thúc từ đây.
Màn ra tay độc ác
Khi lái xe được một đoạn không xa, bộ đôi ra tay sát hại nạn nhân một cách dã man. Thấy Bobby đã chết, cả 2 liền lấy một tấm thảm che xác rồi lái xe tới rìa bang Indiana. Tới đây, chúng dừng xe ở ven đường, lột bỏ quần áo của Bobby. Tiếp đó, chúng bình tĩnh cùng nhau đi ăn và chờ cho tới khi trời tối hẳn mới lái xe tới hồ Wolf để phi tang xác.
Xong xuôi, cả hai đã đốt sạch các bộ quần áo có dính máu, chúng cũng mất công kỳ cọ sạch vết máu trên chiếc xe đi thuê. Cuối cùng, chúng gọi cho Jacob Franks để thông báo con ông đã bị bắt cóc. Chúng gửi một lá thư đòi tiền chuộc tới nhà ông Jacob rồi lên đường về nhà.
Rất tin tưởng vào kế hoạch vạch sẵn, ngày hôm sau chúng tới bốt điện thoại công cộng gọi cho ông Jacob nói địa chỉ cửa hàng thuốc. Nhưng tới giờ hẹn vẫn không thấy bóng dáng của Jacob Franks đến, cả hai biết rằng kế hoạch ban đầu đã thất bại.
Ngay sau khi khai nhận tội ác, Nathan và Richard nhanh chóng nhận được sự chú ý của dư luận. Ai nấy đều tỏ ra phẫn nộ trước tội ác hai kẻ sát nhân trẻ tuổi này gây ra. Và người ta còn bất ngờ hơn khi biết được xuất thân của cả hai.
Hai cậu ấm tài năng
Richard Loeb và Nathan Leopold - hai thủ phạm của vụ án chấn động đều xuất thân từ các gia đình danh gia vọng tộc, giàu có bậc nhất Chicago.
Nathan Leopold sinh ngày 19/11/1904 trong một gia tộc gốc Đức và tới Mỹ vào giữa những năm 1800. Gia đình Leopold sở hữu một gia sản lớn nhờ việc vận chuyển ngũ cốc, quặng và nhiều loại hàng khác.
Từ nhỏ, Nathan Leopold đã là một học sinh xuất sắc với chỉ số IQ rất cao. Những người quen của gia đình này cho biết Nathan thậm chí biết nói ngay từ khi mới 4 tháng tuổi. Năm 18 tuổi, hắn đã tốt nghiệp Đại học Chicago. Nathan là một chuyên gia thực vật học và có thể nói thành thạo 9 ngôn ngữ. Nathan dự định sẽ tiếp tục theo học luật ở trường Harvard sau khi tốt nghiệp đại học.
Tuy nhiên, cuộc sống của Nathan không hoàn toàn như mơ. Mẹ Nathan qua đời khi hắn còn rất nhỏ và còn cha hắn còn bận kinh doanh không có thời gian quan tâm đến con mình nên hầu như Nathan đi đâu làm gì không có người giám sát. Đổi lại, cha Nathan luôn cho con những món đồ quý giá và nhiều khoản tiền lớn. Trước khi gây ra tội ác, Leopold đã được cha mình cho 3000 USD (một số tiền khá lớn thời điểm đó) để đi du lịch khắp châu Âu. Nathan cũng có một chiếc xe riêng và khoản trợ cấp 125 USD mỗi tuần.
Không kém cạnh người bạn của mình, Richard Loeb cũng sinh ra trong một gia đình rất danh giá. Thông minh, đẹp trai, giàu có – Richard là niềm mơ ước của rất nhiều bạn bè cùng trang lứa. Cả Richard Loeb và Nathan Leopold đều cho mình là người hoàn hảo và có những đặc quyền vượt lên trên người khác
Vị luật sư “bất bại”
Có chỗ đứng trong xã hội và được những người xung quanh tôn trọng nên gia đình Loeb và Leopold đều không ngờ lại có ngày vướng vào việc động trời này. Họ cùng tìm mọi cách để cứu “quý tử” của mình. Vì tính chất đặc biệt nghiêm trọng của vụ án nên không ai được gặp mặt Richard Loeb và Nathan Leopold. Điều cần thiết nhất lúc này chính là tìm cho cả hai một luật sư biện hộ tài năng.
Gia đình của Richard đã gặp một trong những vị luật sư có tiếng “bách chiến bách thắng” - Clarence Darrow. Darrow là người từng biện hộ thành công trong nhiều vụ án lớn, dù trước đó đã nhiều luật sư phải thất bại. Ở phiên xử lần này, ông Loeb hi vọng Darrow sẽ tìm được cách giảm án cho con trai mình.
Bản thân Darrow cũng cân nhắc rất kỹ càng trước lời đề nghị này. Sau một thời gian nghiên cứu hồ sơ, luật sư Clarence Darrow đã nhận lời tham gia biện hộ cho hai thanh niên trẻ tuổi phạm tội nghiêm trọng.
Khi cảnh sát đã có trong tay hầu hết những chứng cứ quan trọng, kể cả chiếc đục - hung khí trong vụ án và chiếc giày của nạn nhân bị vứt bên vệ đường, phiên tòa xét xử Nathan Leopold và Richard Loeb được mở ra tại tòa án Chief Justice vào ngày 21/7/1924. Phiên tòa này được diễn ra công khai nhằm giảm bớt sự căm phẫn trong dư luận.
Phiên tòa căng thẳng
Vào ngày 21/7/1924, phiên tòa xét xử Nathan Leopold và Richard Loeb được mở ra tại tòa án Chief Justice do thẩm phán John R. Caverly làm chủ tọa. Mục tiêu của luật sư biện hộ Clarence Darrow cũng như của gia đình hai hung thủ là là giúp Nathan và Richard thoát khỏi án tử hình.
Bằng kinh nghiệm của một luật sư bào chữa nổi tiếng nhất nước Mỹ thời điểm đó, Darrow nghĩ rằng điều này hoàn toàn nằm trong tầm tay của ông cho đến khi gặp không ít khó khăn do chính hai thân chủ của mình gây ra. Người ta liên tục nhìn thấy cả hai mỉm cười và cợt nhả trong các phiên tòa. Điều này khiến dư luận càng thêm căm phẫn, ngay cả các thành viên của bồi thẩm đoàn cũng không giấu nổi sự tức giận.
Điều này khiến luật sư Darrow phải sử dụng nhiều chiến thuật khác nhau để bào chữa cho thân chủ mình.
Ban đầu, Darrow đưa ra luận điểm trong lịch sử tư pháp Chicago, chưa có một trường hợp nào áp dụng hình phạt tử hình đối với những tội phạm dưới 23 tuổi. “Tôi biết rằng trong 10 năm qua, khoảng 450 người đã phạm tội giết người tại Chicago nhưng chỉ có một trường hợp chịu mức án treo cổ và trường hợp duy nhất này cũng đã trên 23 tuổi”, Darrow biện minh.
Ngoài ra, luật sư Darrow đưa ra tuyên bố cả 2 tên tội phạm còn rất trẻ này có tâm lý không bình thường, chính vì thế chúng mới có thể nghĩ ra trò chơi rợn người như vậy.
Cuối cùng, Darrow cung cấp cho quan tòa mô tả chi tiết về những gì sẽ xảy ra với các chàng trai khi họ bị treo cổ. Thậm chí Darrow còn cung cấp hình ảnh đồ họa các chức năng cơ thể bị phá hủy và sự đau đớn về thể xác của thân chủ mình.
Trong nước bài cuối cùng này, chiến thuật của Darrow có vẻ đã đạt được tác dụng như mong muốn khi không chỉ quan tòa mà ngay cả 2 tên sát nhân cũng thấy ám ảnh. Nathan thậm chí còn bị kích động và phải đưa ra khỏi phòng xử án.
Tội ác khép lại
Cuối cùng, phiên tòa được mong chờ nhất cũng diễn ra vào ngày 19/9/1924, khi thẩm phán Caverly thông báo phán quyết của tòa án.
Theo đó, bồi thẩm đoàn đã cân nhắc và quyết định miễn bản án tử hình. “Ban bồi thẩm đã xem xét độ tuổi của bị cáo theo như lời vị luật sư biện hộ đã nêu, chúng tôi cũng cho rằng không phải cứ đưa ra cái chết là có thể trừng phạt được kẻ phạm tội, ngồi tù để tự suy ngẫm và hối hận cũng là một lựa chọn”, thẩm phán Caverly cho hay.
Cả hai đều phải chịu mức án chung thân cho tội giết người và 99 năm tù cho tội bắt cóc, tổng án phạt là chung thân.
Phiên xử kết thúc trước sự bức xúc tột độ của gia đình nạn nhân trong khi mục tiêu của luật sư Darrow và gia đình hai hung thủ thì đạt được.
Trong thời gian ở tù, Richard bị một người bạn tù giết hại năm 1936 còn Nathan đã rất nhiều lần viết đơn xin tại ngoại nhưng đều bị từ chối và phải tới năm 1958, mong muốn này mới được được chấp nhận.
Sau khi ra tù, Nathan chuyển tới Puertp Rico sinh sống và chết sau một cơn đau tim vào năm 1971, kết thúc một trong những câu chuyện đau lòng nhất trong lịch sử hình sự Mỹ mà hung thủ là những thiếu gia có trí tuệ hơn người với động cơ mà không ai có thể tin được.