Ngày hôm đó Thương Mặc ra ngoài hành sự, Tô Tư Ninh ở trong sân phơi nắng. Đang mơ màng ngủ gật thì nghe ngoài cửa ầm ĩ. Từ trên ghế ngồi dậy thì thấy Mạch Thanh, Mạch Hồng đi vào cười nói:”Có người muốn gặp Tô công tử.”
“Ai vậy?” Tô Tư Ninh hỏi.
“Kim cô nương ở Đông Trúc Các.” Mạch Thanh đáp.
Tô Tư Ninh nghiêng đầu: “Ta không biết nàng.”
“Nhưng nàng ta biết ngươi.” Mạch Thanh nói. Nhưng trong bụng thì nghĩ kế giết gà dọa khỉ của bảo chủ có hiệu quả, hữu hảo một thời gian không ai tới “quấy rầy” Tô Tư Ninh, ai dè hôm nay lại có người trực tiếp tìm tới cửa.
Tinh tế quan sát thần sắc Tô Tư Ninh, dường như không nguyện, Mạch Thanh cười hỏi:” Ngươi không định gặp?”
Tô Tư Ninh hạ chân xuống khỏi ghế dựa, ngồi thẳng dậy, loay hoay chuẩn bị trà cụ trước mặt.
Mạch Thanh thấy thế, cười cười:”Ta ra ngoài kêu Mạch Hồng dẫn người tới.”
Nàng kia chầm rãi tiến vào, trên mặt mang theo thần sắc ưu thương nhàn nhạt, thấy Tô Tư Ninh, cúi đầu một lễ. Tô Tư Ninh đã đứng dậy từ lúc nàng bước vào, gật đầu nói:”Kim cô nương, mời ngồi.”
Nữ tử ngồi xuống, nhìn qua bốn phía một chút:”Bảo chủ hiện tại thường ở chỗ này a.”
Tô Tư Ninh khẽ gật đầu.
Nữ tử dẫn ra một nụ cười có khổ ý lướt nhẹ:”Thiếp là Kim Như Ngọc, người Quảng Châu, lúc xưa từng tao ngộ với bảo chủ, cũng là một ngày đầu xuân như hôm nay.”
Nữ tử đón lấy, nói:” Lúc đầu, khi mới quen biết bảo chủ, cũng là mỹ cảnh. Thiếp ái mộ tài nghệ của bảo chủ, tự nguyện theo ngài đến đất Bắc, vào ở Ngân Tùng Bảo. Vào đây rồi mới biết bảo chủ là một người đa tình…. Nhưng thiếp cam tâm tình nguyện, cho dù vô danh vô phận.”
Tô Tư Ninh vẫn im lặng, chỉ rót một ly trà, khẽ thưởng thức.
“Tô công tử, thiếp biết từ khi vào bảo tới nay, ngươi chịu không ít ủy khuất.” Kim Như Ngọc nhãn thần thương tiếc, ngữ khí ai ai, “Thế nhưng ngươi cực kỳ được bảo chủ sủng tín. Bảo chủ hiện giờ không hề liếc mắt nhìn ta một cái, ngươi cũng biết lòng ta có bao nhiêu đau đớn? Có bao nhiêu khổ sở?”
Tô Tư Ninh buông chén trà, nhìn thoáng qua phía sau nàng, cùng vào với nàng có một thị vệ. Y nhìn nàng, bình thản cười nói:” Khuyên người trước mặt chớ để vì sao xa vời, đẹp đẽ làm lóa mắt, bỏ qua người mỹ hảo tầm thường bên cạnh.”
Kim Như Ngọc sửng sốt, mở to mắt nhìn thiếu niên đối diện, dường như kinh hãi. Tô Tư Ninh cũng không nói thêm nửa chữ, chỉ hạ mắt nhìn chén trà của mình.
Một lúc lâu, Kim Như Ngọc vội vàng đứng dậy, loạng choạng một chút, thị vệ phía sau tiến lên đỡ nàng dựa vào. Nàng quay đầu lại liếc nhìn hắn, nở nụ cười mỉm, hướng Tô Tư Ninh hành một lễ: “Thiếp làm phiền Tô công tử nghỉ ngơi rồi.”
Tô Tư Ninh liền đứng dậy: “Ngươi phải đi rồi sao?”
Kim Như Ngọc khẽ gật đầu: “Như Ngọc phải đi rồi, thỉnh Tô công tử ở lại bảo trọng.”
“Tạm biệt.” Kim Như Ngọc cũng gật đầu hiểu ý, sau đó được thị vệ nhẹ nhàng dìu đi. Thị vệ theo sau nàng nửa thước, hơi cúi đầu chào.
Ba ngày sau, Kim Như Ngọc thu dọn hành lý, chào từ biệt Thương Mặc. Thương Mặc cười lớn, còn cho phép thị vệ Phương Đồng cùng ly khai. Cũng phóng khoáng tặng hai nghìn lượng bạc, nói là sính lễ của Ngân Tùng Bảo, muốn thuộc hạ của hắn hảo đối đãi với nữ tử. Phương Đồng khom người, đáp lại ý Thương Mặc ban ra như tử lệnh. “Vâng.”
Hai người, nam hiên ngang đáng tin cậy, nữ e thẹn mỏng manh, y phục giản đị, cùng nhau rời Ngân Tùng Bảo, kiếp này sẽ không quay lại.
———————–
Thanh minh ấm áp, Thương Mặc có lúc sẽ đưa Tô Tư Ninh ra ngoài đạp thanh.
Tô Tư Ninh đôi khi nói với hắn:”Lúc này, ở phía nam hoa đào cũng nở rồi.”
Thương Mặc liền đáp ứng y:”Chờ thân thể ngươi hảo hơn, ta sẽ đưa ngươi đến Giang Nam thăm thú.”
Tô Tư Ninh nhìn hắn mộtchút, khẽ cười:”Hảo”
Thương Mặc nheo mắt:”Ngươi không tin?”
Tô Tư Ninh mím môi:”Tùy tiện tin, rất dễ bị tổn thương, tùy tiện hứa cũng dễ dàng làm đau người.”
Nói xong liền bị Thương Mặc nâng cằm bắt ngẩng lên, bảo chủ nhìn vào mắt y:”Ta không hứa hẹn tùy tiện.”
Tô Tư Ninh đôi mắt sáng trong:”Ta tin ngươi.”
Thương Mặc cười, cúi đầu hỏi:”Tin thế nào?”
Tô Tư Ninh có chút xấu hổ, cuối cùng bị hắn phủ lấy đôi môi.
Một lúc lâu sau buông nhau ra, Tô Tư Ninh tựa ở trước ngực Thương Mặc, lẳng lặng thở dốc, sau đó nói: “Ngày kia là sinh thần của ta.”
Thương Mặc nắm bắt bờ vai của y, giật ra một chút:”Sao không nói sớm?”
“Rồi làm gì?” Tô Tư Ninh đáp, “Ta nói cho ngươi biết là muốn ngươi chừa chút thời gian ở cùng ta.”
“Không nói cho ta biết là vì không muốn ta thông báo khắp Ngân Tùng Bảo làm sinh thần cho ngươi.” Thương Mặc thay y nói nói hết lời còn lại.
Tô Tư Ninh cười khẽ, không nói lời nào.
Ngày hôm sau, Mạch Thanh Mạch Hồng cũng biết sinh thần Tô Tư Ninh, oán giận y không nói sớm cho các nàng, sau đó vội vàng đi làm thọ diện (mì trường thọ). Tổng quản buổi sáng đi hỏi thăm cửa hàng của Ngân Tùng Bảo, vừa hay y phục của Tô Tư Ninh đã làm xong, liền lấy về, mặt khác cũng lấy thêm đệm chăn và mành mới. Buổi chiều thay cho y.
Dù tổng quản đã căn dặn hành sự yên lặng nhưng chính là không tránh được lọt qua vách tường. Trong viện chỗ nào cũng hiu quạnh, duy Tiểu Trúc hạ nhân ra ra vào vào rất náo nhiệt. Không phải không có kẻ ghen ghét, chỉ là Thương Mặc tác động một phen, những tâm tư kia ngừng rục rịch. Sao có thể cam lòng, tới bây giờ đều chỉ thấy người nay cười, người xưa khóc.
Vô phương vọng tưởng, người ốm yếu kia hiện tại được sủng ái nhưng nhất định ngày nào đó bảo chủ sẽ mất hứng thú. Nếu họ không có tâm nhẫn nại, sao có thể ở trong bảo đến giờ.
Thương Mặc buổi chiều trở về sớm, thậm chí cùng Tô Tư Ninh ra trước sân nhìn hạ nhân ra vào thu xếp. Đợi mọi thứ ổn định, Mạch Thanh Mạch Hồng bưng vào bát diện thọ, bọn họ mới tiến nhập vào căn phòng xem ra đã được quét dọn sạch sẽ, ngăn nắp, sáng sủa.
“Bảo chủ, Tô công tử, từ từ dùng. Chúng nô tỳ lui xuống dưới trước, có việc xin cứ gọi.” Hai tỷ muội nói, thấy Thương Mặc gật đầu, liền lui ra đóng cửa phòng lại.
“Buổi chiều đã ăn rất nhiều điểm tâm.” Tô Tư Ninh nói.
“Không muốn cũng phải ăn, đây là diện thọ.” Thương Mặc nheo mắt, gắp mì lên.
Tô Tư Ninh bất đắc dĩ cúi đầu ăn mì, cái miệng nhỏ nhấm nhấm nuốt nuốt. Thương Mặc nhìn y ăn hơn phân nửa, miệng phình ra, cười to, cũng gắp lên một đầu khác, học theo y ăn như vậy. Mì càng lúc càng ngắn lại, Tô Tư Ninh có chút ngượng, đảo mắt nhìn, nhưng Thương Mặc nắm cằm ép y nhìn thẳng hắn. Gần ăn xong mì, cũng cảm thấy được hơi thở đây đó, Tô Tư Ninh nhắm mắt lại. Thương Mặc cười, hôn lên môi y.
Mì đã vào trong bụng, trong miệng phảng phất mùi hương nhàn nhạt, Tô Tư Ninh tùy ý để Thương Mặc hôn, đến mức toàn thân nóng lên.
Cuối cùng rời nhau ra, Tô Tư Ninh đỏ mặt, khẽ thở dốc, một lúc lâu mới ngẩng đầu. Thương Mặc nhìn sâu vào đôi mắt sáng trong.
“…..Lên giường a.” Thanh âm Tô Tư Ninh rất nhỏ.
Thương Mặc phiêu mi, ôm y đứng dậy, hướng bên trong đi vào.
Đệm chăn hồng sắc được thay mới, thiếu niên vận y phục tố sắc (màu trắng thuần) được đặt lên giường, dáng vẻ động nhân. Thương Mặc ôn nhu chạm vào gương mặt y, ngón cái vuốt ve đôi môi sưng đỏ vì chuyện ban nãy.
Thiếu niên cầm tay Thương Mặc kéo hắn ngồi xuống, nhưng bản thân lại đứng bên cạnh giường.
Thương Mặc nheo mắt nhìn y, Tô Tư Ninh đỏ mặt, đưa tay kéo vạt áo. Tay có chút run run nên khá chậm. Đầu tiên là ngoại y rơi xuống —— trong phòng chậu than cháy rực ấm áp —— sau đó là trung y, sau đó là —— tay Thương Mặc giữ lại vạt áo tiết y. Trong mắt Thương Mặc hiện lên vẻ sâu sắc khó hiểu.
Mặt Tô Tư Ninh càng đỏ bừng, ngừng động tác, đôi mắt vương chút sương, nhìn Thương Mặc xấu hổ nói:” Hôm nay là sinh thần ta, ta muốn có lễ vật……” Nói xong lời cuối đã không nghe ra thanh âm.
Thế nhưng ý tứ nhắn nhủ đã rất rõ ràng.
Thương Mặc kéo y lại gần, hai tay vòng qua ôm lấy. Thiếu niên cao hơn Thương Mặc đang ngồi một chút, Thương Mặc hơi ngửa đầu, nhẹ hôn lên cổ y.
“Thương… Thương Mặc…” Thiếu niên khẽ run, gọi tên nam nhân.
Tiết y vốn định cởi ra, kết quả bị nam nhân hoàn thành nốt, sau đó là tiết khố. Nam nhân dễ dàng cởi sạch y phục của y, ngay cả dây cột tóc cũng gỡ ra, rồi đặt trên nệm hồng.
Mái tóc đen xõa ra trên chăn nệm, Tô Tư Ninh do dự, muốn chống tay dậy, lại bị Thương Mặc ngăn cản. Đầu tiên là hôn, sau đó trườn xuống, hỏa nhiệt tẩy lễ toàn thân.
Toàn thân, bao gồm cả nơi tư mật kia.
Thiếu niên khẽ kêu một tiếng. Thương Mặc đặt hai chân y lên vai, cắn mút, chiếm đoạt phân thân của y.
“Ân… Ân… Thương Mặc, không được… quá…” Thiếu niên hai tay luồn sâu vào tóc Thương Mặc, thanh âm mang theo khốc ý cùng giọng mũi rên rỉ.
Kỳ thực Thương Mặc cũng là lần đầu tiên làm loại sự tình này, động tác dè dặt, thầm nghĩ cẩn thận một chút, không nên cắn y. Thế nhưng thân thể y phản ứng mẫn cảm, thành thực, tiếng rên cũng mềm mại, khiến hắn không khỏi tự đắc, động tác cũng phóng túng hơn rất nhiều, khiến Tô Tư Ninh càng mê loạn.
Run rẩy xuất bạch dịch trong miệng Thương Mặc, Tô Tư Ninh vô lực, cả người đổ mồ hôi, nằm yên trên giường. Tùy ý Thương Mặc nhả dịch thể vào lòng bàn tay, sau đó nâng một chân y lên, thưởng lãm nơi trọn vẹn nơi tư mật.
Ngay cả khí lực xấu hổ cũng không có, Tô Tư Ninh nửa nhắm mắt, nửa nhìn Thương Mặc bôi dịch thể trên tay lên huyệt khẩu đang mấp mô.
Chỉ có vậy khẳng định chưa đủ. Thương Mặc suy nghĩ một chút, cúi ngưởi ghé sát tai Tô Tư Ninh hỏi:” Có cái gì không a? Ở chỗ nào?”
Tô Tư Ninh rũ mắt, cúi đầu nói: “… trong ngăn tủ.”
Thương Mặc với tay hướng ngăn tủ đầu giường, giật ngăn kéo ra, quả nhiên thấy một bình nhỏ.
Khẽ chọc:”Ta phải khen a, ngươi thế nào mở miệng nói với bọn họ?”
Bọn họ dĩ nhiên là chỉ tỷ muội Mạch tử, có lẽ còn có tổng quản.
Tô Tư Ninh nghiêng đầu sang một bên, không đáp.
Thương Mặc cũng không trêu y nữa, ôm lấy y, trở y nằm úp sấp. Nhất thời không nhìn thấy mặt Thương Mặc, Tô Tư Ninh có chút sợ hãi, sau đó cảm nhận Thương Mặc trên lưng y, hắn ghé bên tai y nói:”Thả lỏng, đừng sợ.”
Tô Tư Ninh nghe lời buông lỏng cơ thể, nhưng cảm nhận được một ngón tay phủ đầy cao dược thử tiến nhập vào trong, y cứng người một chút. Thương Mặc vuốt ve theo cột sống y, ngón tay cũng tiến nhập từ từ dễ dàng, liền thử đẩy thêm ngón thứ hai.
“Ân…” Tô Tư Ninh rên một tiếng. Cảm giác dị dạng như vậy, tuy không hề thích nhưng hơi hưng phấn.
Ngón tay Thương Mặc trong cơ thể y ra vào khuấy động, nhận thức ấy khiến y vừa thẹn vừa động tình. Mà trong dược cao có trộn thôi tình dược vật, nhiệt lực và ma sát rất nhanh khiến niêm mạc nội bích mẫn cảm tiếp nhận. Tô Tư Ninh toàn thân đỏ lên, lưng run nhè nhẹ, Thương Mặc nhét vào ngón tay thứ ba.
“A…” Y phát sinh tiếng rên rỉ khó chịu, khí lực có điểm khôi phục, chống hai tay xuống giường, muốn cử động.
“Thế nào?” Thương Mặc liền dừng động tác.
Tô Tư Ninh thoáng nghĩ có chút khó chịu, nhưng nhịn xuống kích thích lan dần trên người, quay đầu lại nhìn vào mắt Thương Mặc: “Ta muốn ngươi…”
Thương Mặc cúi đầu hôn lên trán y một cái, rút ngón tay ra, xoay y lại. Nâng một chân y lên thắt lưng mình, thấm dược cao, thân thể y co rút một trận. Tô Tư Ninh sắc mặt phiếm hồng, nhãn thần đọng sương, hai tay mở rộng vạt áo hắn, vật dưới bụng cũng ngóc đầu dậy. Mơ hồ biết kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, Tô Tư Ninh khẽ run, hai tay ôm cổ Thương Mặc. Một tay Thương Mặc giữ mông y, một tay nâng đùi phải lên, đối diện với tư thế nằm nghiêng, chậm rãi tiến vào nội bích non mềm, nóng ấm.
Cho dù hảo chuẩn bị chu đáo, cho dù Tô Tư Ninh cũng đã động tình, thế nhưng bị cường thế tiến nhập đè lên, cũng giống như cạy ngọc trai, đau đến mức khóe mắt đều tràn lệ quang. Nhưng nam nhân gắt gao ràng buộc, không để y lùi nửa phân, chỉ có thể vô lực kêu:”… Thương Mặc …Không được… Đừng… A… Ân…”
“Ngoan, thả lỏng.” Thương Mặc ghé vào lỗ tai y dỗ ngọt, vừa chạm vào đỉnh giữa hai chân y, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, cho đến khi toàn bộ na căn tiến vào.
Chịu đựng thiên đường mỹ hảo mê hoặc, Thương Mặc không động, chờ thiếu niên thích ứng. Lời lẽ bên tai thiếu niên nhẹ nhàng, quyến rũ:”Xem, vào hết rồi….Tư Ninh thật lợi hại…” (-__-)
Thiếu niên rên hai tiếng đáp lại, dù Thương Mặc không hề chuyển động, y cũng có thể cảm nhận được vật thể cực đại nóng rực kia. Điều này khiến y đỏ mặt, tim đập nhanh —— tuy rằng y đã đỏ như trứng tôm luộc. Dường như qua thật lâu, lại giống như chỉ trong chớp mắt, thanh âm Tô Tư Ninh rất nhỏ, nhưng đủ để Thương Mặc nghe thấy:”Ngươi động a…”
Như được xá lệnh, Thương Mặc rốt cục chậm rãi rút ra, lại nặng nề tiến nhập. Động tác này giống một loại dày vò hơn, chỉ là hắn không muốn tổn thương thiếu niên. Hắn cũng muốn cho thiếu niên có cảm giác.
Sau nhiều lần co rút, thân thể thiếu niên dần thả lỏng. Nhờ tác dụng của dược cao, nội bộ tuy rằng cảm thấy đau đớn, nhưng ma sát của Thương Mặc gợi lên cảm giác tê dại. Thương Mặc ôm lấy y trở mình, đặt y ở dưới thân, tách hai chân ra, chỉ y cách quấn chân lấy thắt lưng mình. Sau đó trừu sáp vài lần, tốc độ bắt đầu nhanh hơn.
Tuy chỉ đơn thuần trừu tống, nhưng thiếu niên chưa từng trải qua kích thích như vậy, rất nhanh bị bức lệ, chỉ là tính chất không giống lúc đầu. Thấy nhãn thần y bắt đầu mê muội, tiếng rên rỉ cũng mị hoặc, Thương Mặc biết y dần dần có hứng, càng tiếp tục.
Tô Tư Ninh bị hắn đưa đẩy, rên rỉ không ngừng, cảm giác toàn thân đều tập trung tại dưới bụng, nơi Thương Mặc tiến nhập. Chỗ mập hợp phía sau truyền đến tiếng nước, là mới thoa thêm dược cao. Thương Mặc xuất nhập càng thông thuận, cũng dần dần mất khống chế.
Bị một tay Thương Mặc chà xát phía trước một trận, thiếu niên cúi đầu rên rỉ, run rẩy tiết mật dịch. Huyệt khẩu co rút, ép chặt, nhượng Thương Mặc cũng tiết bên trong. Dịch thể ấm nóng xuất ra, chợt thấy rùng mình hơi lạnh, tay vốn quàng qua người Thương Mặc cũng buông xuống, nhắm mắt muốn an tĩnh nghỉ ngơi một chút, lại bị kéo dây, Thương Mặc từ phía sau tiến nhập.
“A…” Chỉ kịp phát sinh một tiếng kêu sợ hãi, thiếu niên lần thứ hai vô lực rơi vào mê loạn.
Làm tình kịch liệt gần tới canh ba mới ngừng. Thương cảm Tô Tư Ninh bị lật qua lật lại, thay đổi vài tư thế, chẳng bao lâu mất đi ý thức. Tựa hồ rốt cục đã thỏa mãn, Thương Mặc ôm y, thương tiếc hôn lên đôi môi sưng đỏ, dọn cái giường lộn xộn một chút, rồi ôm Tô Tư Ninh ngủ.