Tia nắng mỏng manh của sớm mùa thu tỏa ánh sáng vàng nhạt, xuyên qua rèm cửa sổ xanh lam, soi vào căn phòng nho nhỏ. Chưa đến bảy giờ, Đỗ Nhược đã mở mắt tỉnh dậy, Cảnh Minh vẫn giữ nguyên tư thế ngủ từ hôm qua, ôm chặt cô như bạch tuộc, hệt như ôm lấy con thú bông mình yêu thích.
Một buổi sáng thật yên bình làm sao!
Cô lặng lẽ quay đầu ngắm nhìn người đàn ông bên cạnh: Đôi môi đỏ tươi, khuôn mặt trắng trẻo, lông mi đen nhánh. Sao lại ưa nhìn thế nhỉ? Cô thầm cười trộm. Anh vẫn chìm trong giấc ngủ, hô hấp nhẹ nhàng, đều đặn, hơi thở phả lên gò má cô lan đến cổ ngứa ran, khiến cô vô thức rụt lại.
Cô vừa cử động thì anh choàng tỉnh, ánh mắt mơ màng như thể bị quấy rầy mộng đẹp.
"Đánh thức anh sao?"
"Phải thức dậy rồi." Cảnh Minh trở người nằm ngửa ra, giọng khàn khàn. "Mấy giờ rồi em?"
"Sắp bảy giờ."
Cảnh Minh mở mắt ngây người hồi lâu, không ngờ mình lại ngủ thẳng đến bảy giờ. Nghĩ xong, anh lại trở mình ôm cô, chân dài tay dào quấn lấy người cô, nhăn nhó càu nhàu: "Giường em bé quá, nằm ngủ khó chịu chết đi được. Xương cốt anh sắp gãy đến nơi rồi này."
"Vậy anh mau ngồi dậy đi." Đỗ Nhược ra sức đẩy mà anh không mảy may động đậy.
Anh yên lặng ôm cô, hơi thở đều đều nóng hổi. Đỗ Nhược thấy lòng mình mềm nhũn, nhẹ nắm tay anh rồi nhắm mắt lại. Hai người ngủ thêm lát nữa. Lúc sau, Cảnh Minh ngủ đủ giấc liền bắt đầu giở trò.
Đỗ Nhược lo lát nữa phải đi làm nên muốn tránh né, nhưng làm sao ngăn cản được Cảnh Minh. Cô nhanh chóng bị tước vũ khí đầu hàng, ngoan ngoãn để mặc anh làm gì thì làm. Wall-E chui ra từ chiếc áo ngủ, nghiêng đầu chớp mắt tò mò. Khắp căn phòng ngập tràn mùi vị ân ái mặn nồng.
Hơn tám giờ, Đỗ Nhược vất vả lắm mới thoát khỏi sự trói buộc của anh, lăn xuống giường: "Em đi rửa mặt đây."
Cô quấn áo ngủ chạy đến phòng tắm, xoa bóp bụng mình, tuy cảm giác tức tức khó chịu nhưng trong lòng lại thấm đượm ngọt ngào. Như thể sau khi trải qua nghi thức này, quá khứ và tương lai, khổ nạn và hạnh phúc của cô và anh đã đan xen, hòa quyện vào nhau.
Đỗ Nhược vui vẻ tắm rửa sạch sẽ, về phòng liền thấy Cảnh Minh chậm rãi ngồi dậy, tóc mái rối tung, thân hình cao lớn chiếm cả chiếc giường.
Đỗ Nhược nhắc anh: "Trong ngăn tủ có bàn chải và khăn mới đấy."
"Ừm." Anh xuống giường, đi thẳng ra khỏi phòng.
Mấy phút sau trở lại, người đã tắm táp sạch sẽ sảng khoái, Cảnh Minh đứng trên thảm trải sàn, cúi người soi gương chải tóc: "Bạn em về rồi đấy."
Đỗ Nhược thấy tim mình giật thót như bị bắt quả tang: "Lúc nào?"
"Nãy giờ rồi. Lúc anh đi vào phòng tắm thì cô ấy mở cửa vào nhà." Anh nhìn cô qua gương, nhíu mày hỏi: "Cô ấy tên gì ấy nhỉ?"
"Hoan Hoan." Đỗ Nhược bật dậy khỏi ghế.
"Sao lại lấy tên con cún thế?"
Đỗ Nhược lừ mắt nhìn anh, kề tai lên cửa lắng nghe động tĩnh bên ngoài, sau đó quay sang dặn dò: "Anh ở yên đây cho em, đừng chạy lung tung."
Cảnh Minh quay đầu nhìn căn phòng nhỏ bé một lượt, bĩu môi khinh thường: "Cái ổ như lỗ mũi này của em có thể "chạy" được sao?"
Đỗ Nhược nhào đến định trừng phạt một trận, anh đã lập tức lùi về sau, kéo dài khoảng cách. Cô lườm anh lần nữa rồi vội quay người đi ra ngoài.
Đến trước cửa phòng Hà Hoan Hoan, Đỗ Nhược kìm nén tâm trạng bồn chồn, đẩy cửa ra, ló đầu vào: "... Hoan Hoan?"
Hà Hoan Hoan đang thu dọn quần áo, vẻ mặt gian tà liếc nhìn Đỗ Nhược: "Cái con nhỏ này! Mình không ở nhà, cậu chơi đùa sướng nhỉ? Cái giường bé tẹo kia, chậc chậc..."
Đỗ Nhược đỏ mặt, lập tức nói dối theo phản xạ: "Không phải như cậu nghĩ..."
Hà Hoan Hoan cười rộ: "Mình nghĩ gì chứ? Mình có nghĩ hay không thì hai người sớm muộn cũng như vậy thôi, đúng không? Với lại, cậu đỏ mặt đến vậy, còn muốn lừa mình?"
Đỗ Nhược đi đến, khẽ đánh cô nàng, chuyển đề tài: "Cậu còn nói mình? Mình không ở nhà, cậu cũng chạy đến chỗ Tăng Khả Phàm còn gì." Rồi cười nói: "Lễ đính hôn cần mình phụ giúp gì không?"
"Không cần đâu, đều giao cho công ty tổ chức sự kiện rồi. Cơ mà, có chuyện muốn nói với cậu đây."
"Chuyện gì?"
Hà Hoan Hoan cười áy náy: "Mình muốn dọn đến ở cùng với Khả Phàm. Cậu đừng trách mình nhé, chuyện này đột xuất, mình..."
Đỗ Nhược vừa vào phòng đã nhận ra vấn đề rồi, tức khắc ngắt lời: "Cậu nói gì vậy? Lẽ nào mình trói cậu cả đời, không cho cậu lấy chồng sao?"
"Sau khi mình đi, cậu có muốn dọn qua đây rồi cho thuê căn phòng kia không? Phòng mình rộng hơn, ở cũng thoải mái hơn. Còn hợp đồng thuê thì mình bảo chủ nhà sang tên cho cậu nha."
Đỗ Nhược lắc đầu: "Thôi khỏi đi. Cậu dọn đi thì mình ở đây làm gì nữa, tìm căn nào gần công ty cho tiện."
"Cũng tốt. Mình rảnh sẽ đi xem nhà với cậu."
"Được."
Đỗ Nhược nói chuyện với Hà Hoan Hoan xong lại quay về phòng. Cảnh Minh đã thay quần áo xong xuôi, đứng bên cửa sổ gọi điện thoại: "Được, tôi đi tìm các cậu." Rồi anh để điện thoại xuống, quay lại nhìn cô: "Lát nữa, anh đi gặp Hà Vọng với Vạn Tử Ngang."
"Ừm."
Chuyện tốt đây mà! Cô mỉm cười, bắt đầu trang điểm trước gương.
Cảnh Minh tựa vào tủ quần áo ngắm cô: "Em không trang điểm nhìn trẻ hơn. Trang điểm vào trông già dặn hơn tuổi thật nhiều lắm."
Đỗ Nhược thở dài, nói bâng quơ: "Em cũng không thích trang điểm, không thích mặc mấy bộ đồ vướng víu này, cũng không thích xã giao, không thích làm kinh doanh, chỉ muốn tự do tự tại, thoải mái làm nghiên cứu. Nhưng làm gì có chuyện tốt đẹp như thế chứ?"
Cảnh Minh bước đến, ôm cô từ phía sau, đặt cằm lên huyệt thái dương cô, yêu thương nhìn vào mắt cô qua tấm gương lớn: "Nhược Xuân!"
"Cũng tạm được. Chỉ là... có đôi khi khuya khoắt một mình về nhà, cảm thấy cố gắng phấn đấu như vậy chẳng biết vì cái gì, không biết có ý nghĩa gì." Cô nói xong lại cười với anh. "Nhưng chỉ là thỉnh thoảng thôi, hì hì."
Thế nhưng anh lại không cười nổi, cúi đầu vùi vào hõm cổ cô. Là anh không tốt. Nếu khi đó, anh không bồng bột như vậy thì tốt biết mấy.
Cảnh Minh lặng thinh song cô vẫn đoán được tâm tư của anh rõ mồn một: "Nhưng bây giờ, em cảm thấy rất tốt. Nếu ban đầu, hai chúng ta vẫn ở bên nhau, có lẽ đã cãi nhau, chia tay rồi không chừng."
Anh im lặng chốc lát lại cười khẽ: "Nhanh thôi, em sẽ không phải làm những chuyện mà mình không thích nữa."
Đỗ Nhược quay đầu lại: "Là chuyện thu mua Nguyên Càn sao?"
"Ừ." Cảnh Minh buông cô ra. "Sản phẩm và kỹ thuật của bên em đều rất tốt... Qua vài ngày, anh sẽ đến Nguyên Càn lần nữa, tiện thể thăm em luôn."
Đỗ Nhược sửng sốt, vẻ mặt có chút kỳ quặc.
"Sao vậy?"
"Chuyện chúng ta quay lại khoan hãy công khai ở công ty, không tốt lắm đâu."
Cảnh Minh nheo mắt "hừ" một tiếng: "Sao anh cứ cảm giác như quay lại thời đại học vậy nhỉ?"
"Người trong công ty em cũng đâu biết anh, cần thiết phải cho họ biết chuyện của chúng ta sao?"
"Dịch Khôn biết anh đấy."
Đỗ Nhược cắn môi, cầm túi xách đẩy anh: "Được rồi, nhanh đi thôi, em bị muộn rồi đấy."
Cảnh Minh đi ra ngoài, quay đầu lại nhìn xung quanh một vòng chế giễu: "Một phó tổng công ty lại ở căn hộ xập xệ thế này, Dịch Khôn đúng là keo kiệt. Anh thấy hắn cũng không tử tế với em lắm đâu."
Đỗ Nhược định giải thích nhưng thấy rõ ràng là anh đang ghen, thế nên đành mặc kệ anh. Cô đi nhờ xe anh, đến công ty vừa đúng giờ.
Thứ hai vẫn họp giao ban như bình thường. Đỗ Nhược đi vào phòng họp, trùng hợp đúng phải Dịch Khôn ở đó.
Dịch Khôn hỏi thăm: "Em về khi nào thế?"
"Dạ, về tối qua."
"Mẹ em có sao không?"
"Không có gì, đã đỡ hơn rồi ạ."
"Ừ."
"Trong khoảng thời gian em nghỉ phép, không ảnh hưởng đến công việc chứ?"
"Không có. Đều chuyển cho Lê Thanh Hòa và Ô Chính Bác rồi."
"Vâng." Đỗ Nhược gật đầu thở phào.
Dịch Khôn nhìn cô giây lát, định nói gì đó thì mọi người đã đến.
***
Cảnh Minh đưa Đỗ Nhược đến công ty rồi nói chuyện điện thoại với Dương Thù mười mấy phút, nói sơ lược về ý định của mình, dặn dò cô vài việc, sau đó đến phòng thí nghiệm của nhóm Hà Vọng. Mấy người đàn ông gặp lại, Hà Vọng không nói gì cả, chỉ bước đến cho anh một cái ôm thật chặt.
Cảnh Minh thoáng giật mình. Tiếp theo là Vạn Tử Ngang và Đồ Chi Viễn cũng tiến đến ôm anh. Anh bật cười: "Có thể đừng sến sẩm vậy không?"
Hà Vọng bật cười: "Đỗ Nhược luôn nói phải tạo cảm giác trịnh trọng như vậy mới được. Ôm cậu nghĩa là chào đón cậu trở về."
Họ nhìn nhau cười, chút trắc trở lúc trước bay biến trong phút chốc, cảm giác thân thuộc xưa kia lại ùa về.
"Nào, cho cậu xem mấy năm qua, bọn tôi đã làm được những gì."
Hà Vọng dẫn Cảnh Minh đi tham quan một vòng phòng thí nghiệm, giới thiệu thành quả họ nghiên cứu mấy năm qua, từ những thuật toán mới trong máy chủ AI đến các robot có trang bị ý thức tự chủ và năng lực học tập. Thực lực đã vượt xa những công ty cùng ngành trong nước, có thể sánh ngang với những công ty mạnh ở Âu Mỹ rồi. Mấy năm qua, mọi người đều tiến bộ rất nhiều.
Cảnh Minh cảm khái: "Xem ra các cậu không hề thụt lùi, vẫn có đủ thực lực gia nhập Prime lần nữa."
"Đi chết đi!" Hà Vọng đánh anh một cú.
Vạn Tử Ngang lại giải thích: "Thật ra chuyện năm đó, ngoại trừ kỹ thuật hạn chế không đạt được đột phá, cũng có một số nguyên nhân khách quan khác. Năm đó, trang bị vật lý chịu tải thông tin cũng đến cực hạn, ở một trình độ nhất định nào đó đã hạn chế việc phát huy ý tưởng của chúng ta. Nhưng hôm nay, máy tính lượng tử bắt đầu thông dụng, có thể cho chúng ta thi triển quyền cước rồi." Anh ta nghiêm túc nhìn Cảnh Minh. "Thật sự đã nghĩ kỹ, muốn quay lại sao Big Boss?"
"Hà Vọng nói đúng, tôi không đi con đường này, người khác cũng sẽ đi." Cảnh Minh nhếch môi, ngông cuồng tuyên bố: "Thay vì thả cho người khác gây họa, vẫn để chúng ta làm thì hơn."
Đồ Chi Viễn sảng khoái cười ha hả: "Được! Chúng ta sẽ quậy cho trời long đất lở luôn."
Bốn người đàn ông tụ họp lại với nhau, trò chuyện sơ qua khả năng gây dựng lại Prime.
"Nghiệp vụ hiện tại của Khoa học kỹ thuật Xuân Hòa chủ yếu là do Dương Thù và mấy phó tổng khác quản lý. Công việc trọng tâm của tôi vẫn là lĩnh vực nghiên cứu phát triển." Cảnh Minh nói đơn giản ý tưởng của mình. "Sau khi phòng thí nghiệm Prime được thành lập lại, sẽ đặt chung trong trung tâm nghiên cứu của Xuân Hòa, tương đương với bộ phận nghiên cứu độc lập và thuần túy. Công ty sẽ là phía đầu tư cho phòng thí nghiệm. Cổ phần sẽ chia cho cả phòng thí nghiệm và công ty. Đồng thời nhân lực và tài nguyên trong trung tâm nghiên cứu đều liên hệ trao đổi với phòng thí nghiệm Prime, cả hai tiếp thu và góp ý lẫn nhau. Các cậu thấy sao?"
Mọi người đều tán thành ý tưởng này.
Thậm chí Hà Vọng còn nôn nóng hỏi: "Mẹ nó, thật ra cậu đã chuẩn bị từ lâu rồi, đúng không?"
Nếu Prime thật sự muốn phát triển thành đế quốc xe hơi không người lái, chắc chắn không thể không quan tâm đến việc quản lý nhân sự và cơ cấu tổ chức khổng lồ. Nhưng thứ họ mong muốn duy nhất là dồn hết nhiệt tình và chuyên tâm vào con đường nghiên cứu khoa học, không ngừng đột phá ranh giới, quyết chí tiến lên như hồi niên thiếu.
Cảnh Minh trò chuyện với nhóm Hà Vọng xong liền cấp tốc trở về Xuân Hòa. Lúc anh chờ thang máy, tình cờ gặp được Dương Thù vừa làm xong việc, thế là cùng nhau đi lên.
Cảnh Minh hỏi han: "Bên khu công nghiệp thế nào rồi?"
Ba năm trước, lúc Xuân Hòa thành lập đã mua một mảnh đất trong khu công nghiệp để xây dựng nhà xưởng mới, đợi công ty mở rộng sẽ chuyển qua. Nửa năm trước, cơ sở hạ tầng đã xây xong. Trong nửa năm nay liên tục bổ sung và tối ưu hóa các thiết bị nội bộ. Bài trí trang hoàng đã xong xuôi từ lâu, nhưng việc bố trí máy móc trang thiết bị thì hơi chậm.
"Trong một tháng, tất cả thiết bị có thể sẵn sàng."
"Chậm quá."
Dương Thù trầm ngâm chốc lát: "Nhanh nhất là hai mươi ngày. Nhất là trung tâm nghiên cứu, có rất nhiều thiết bị thí nghiệm cao cấp phải vận chuyển từ nước ngoài về, thủ tục mua bán ở giai đoạn đầu đã hoàn tất, nhưng nhanh nhất phải hai mươi ngày mới về đến đây."
"Được."
"Xem ra cậu đã bàn bạc với nhóm Hà Vọng êm xuôi rồi?"
"Tất cả đều thuận lợi. Sau này, công tác của tôi sẽ chuyện trọng tâm sang Prime. Mấy sự vụ khác của Xuân Hòa đành giao cho chị toàn quyền quản lý. Dù rằng trước kia cũng vậy."
Dương Thù giật mình kinh ngạc bởi giọng nói trịnh trọng của Cảnh Minh rồi khẽ cười: "Tôi biết rồi."
"Vất vả cho chị rồi."
Dương Thù lại cười rộ: "Không cần khách sáo thế. Nói thật, tôi cũng muốn chứng kiến, thậm chí tham gia vào việc thành lập một đế quốc mà. Bất kể là Xuân Hòa hay Prime."
Cảnh Minh nhìn vào vách thang máy vàng óng, ánh mắt sắc bén, gằn từng chữ: "Xuân Hòa, Prime sẽ cho cả thế giới cùng chứng kiến."