*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Truyện được đăng tải mới nhất tại wattpad/facebook: Gió tháng sáu.
Editor: June
Mộ Cẩm đã phạm phải một sai lầm.
Vừa rồi, hắn mới chỉ nhìn thấy bóng lưng mảnh khảnh của Nhị Thập. Hắn quá mức tin tưởng thẩm mỹ của bản mình, lại quên mất Nhị Thập là do hắn bắt được lúc say rượu. Khi đó, ý loạn tình mê, hơi đâu mà để ý lựa chọn dung mạo nữ nhân.
Thập Tứ sống ở đây đã lâu, đối với việc Mộ Cẩm đòi hai người cùng hầu hạ cũng không còn dị nghị. Hơn nữa, nàng nào có nghĩ đến Mộ Cẩm lại chán ghét dung mạo của Nhị Thập.
Thập Tứ ân cần kéo Nhị Thập đi.
Nhị Thập ôm chăn bông không chịu bỏ.
Thập Tứ nhướng mày, tính tình đột nhiên trở nên nóng nảy, ngữ khí cũng lạnh hơn: "Ngươi còn không chịu nhìn tình cảnh của chúng ta. Chính thê của Nhị công tử còn chưa vào đến cửa, đã làm cho hai cái tòa viện mù mịt chướng khí. Chúng ta không thuận theo ý hắn, còn có thể trông cậy vào ai?"
Nhị Thập giương mắt nhìn Thập Tứ.
Thập Tứ ngừng nước mắt, mặt lộ ra tức giận.
Nhị Thập thầm thở dài. Đêm nay vận khí xui xẻo, không hiểu Nhị công tử như thế nào lại nổi lên hứng thú, gọi nàng cùng Thập Tứ đến.
"Còn không mau đi." Thập Tứ đoạt lấy chăn bông, ném trên bàn đá, "Đừng làm cho Nhị công tử chờ lâu."
Nhị Thập lề mề không đi.
Thập Tứ liền kéo cổ tay Nhị Thập. Thập Tứ biết một chút công phu quyền cước, sức lực lại càng lớn.
Rơi vào đường cùng, Nhị Thập bị bắt chạy đến hướng phòng của Thập Tứ.
Mộ Cẩm ở bên trong rảnh rồi ngồi chơi, tiện ngồi phẩm trà thượng đẳng. Nhìn thấy Thập Tứ tràn ngập vui vẻ tiến vào, hắn tươi cười một cái, lại tiếp tục quét mắt về phía sau, xuân ý chợt tan biến.
Thập tứ kéo cái theo cái nữ nhân kia, nét mặt ẩn giấu sự không tình nguyện. Nếu như là thứ tuyệt sắc khuynh thành, dù nàng có ủy khuất không chịu, cũng làm người ta cảm thấy thương tâm. Cơ mà cái dáng vẻ bình thường này, rồi thêm cái ánh mắt như khúc gỗ. Hắn hoài nghi liệu đây có phải là nha hoàn trong phủ.
Tầm mắt hắn dời xuống.
Bên hông Nhị Thập có đeo một thẻ bài - chứng minh đây đích thị là nữ nhân của hắn. Cái nhan sắc bình thường như vậy, làm thế nào vào được, hắn hoàn toàn đã quên.
Mộ Cẩm chậm rãi nhấp một ngụm trà.
Thập Tứ cảm thấy thần sắc hắn có chút không ổn, lại không tìm ra được nguyên do. Nàng vặn vặn nút áo, nũng nịu cười nói: "Nhị công tử, sắc trời đã tối, chớ để uổng phí một đêm đẹp thế này."
Nhị Thập cúi đầu. Mặt trời vừa mới xuống núi, ở đâu ra mà trời đã tối. Nói xong, chỉ sợ thể lực của Nhị công tử cũng không chống đỡ được đến lúc đêm đẹp.
Mộ Cẩm lần nữa nhìn về phía Nhị Thập, tâm tình tốt đẹp như trầm xuống. Hắn yêu thích mỹ nhân, nạp cưới thị thiếp đều là nhan sắc chim sa cá lặn. Thế mà cái đứa nha hoàn trời đánh này không biết ở đâu ra, được treo thẻ bài nhị thập.
Cực kỳ mất hứng.
Vì vậy, bỏ lại chén trà, hắn vung tay áo mà đi.
Thập Tứ đông cứng lại chỗ, cảm giác không thể hiểu nổi. Rõ ràng một khắc trước, Nhị công tử còn quyến rũ nàng, sao trong chớp mắt lại không thế nữa?
Nhị Thập âm thầm thở nhẹ ra. Lúc nàng vừa mới vào Yểm Nhật Lâu, nữ nhân ở đây đều không thích nàng. Thập Ngũ cùng Thập Nhất cố tình đem việc hầu hạ Nhị công tử thêu dệt nhằm khiến Nhị Thập thương tâm.
Nhị Thập đương nhiên không thương tâm, mà ngược lại, còn hi vọng Mộ Cẩm đừng đến gian phòng của nàng.
Nhị công tử lớn lên là ngọc thụ lâm phong, ấy vậy mà lại lãng phí, chỉ sợ cái thân thể kia đã sớm bị dùng hết rồi.
(*Ngọc thụ lâm phong: Miêu tả cốt cách thanh tao, có chút phong lưu khoái hoạt nhưng không thiếu phần bản lĩnh của nam tử.)
- ---
Buổi trưa ngày hôm sau, Thập Tứ lại cãi nhau với Tiểu Lục của Hoa Uyển. Nguyên nhân là Mộ Cẩm ngày hôm qua sau khi bỏ mặc Thập Tứ và Nhị Thập đã tìm Tiểu Lục dành cả đêm.
Tiểu Lục cãi không thắng được liền khóc.
Tiểu Thập ở bên cạnh xem cuộc vui lại vô ý ngã vào ao sen.
Trong chốc lát, Hoa Uyển lại náo loạn hết cả lên.
Thập Tứ thoát thân thành công.
Mấy ngày gần đây, Thập Ngũ để lộ sắc mặt vui mừng, nàng được thị tẩm bên trong Băng Sơn Cư vài buổi tối, rõ ràng đã làm cho Mộ Cẩm hài lòng.
Đồng thời, Tô Yến Tinh coi nàng như cái đinh trong mắt.
Thập Ngũ ngày đó ở Trạch Lâu, lại bị nãi nương của Tô Yến Tinh hãm hại. Nãi nương trực tiếp tát vào mặt. Thập Ngũ đương nhiên không chịu, vung tay tát trả, sau đó lại bị mấy nha hoàn dồn dập tới tấp vả vào miệng.
(*Nãi nương: Bà vú, vú em.)
Khi trở về, mặt nàng sưng nghiêm trọng, Thập Tứ là người đầu tiên trông thấy.
Thập Tứ lúc đầu sững sờ, sau đó liền bật cười, châm chọc nói: "Đây không phải là Thập Ngũ sắp bay lên được đầu cành cao hay sao? Như thế nào? Đắc tội Nhị công tử rồi hả?"
Thập Ngũ oán hận trừng mắt nhìn Thập Tứ: "Ngươi nhìn có vẻ hả hê quá nhỉ, đừng tưởng là ta không biết, Nhị công tử đã ba tháng nay không có tìm ngươi rồi."
"Hừ." Thập Tứ nhướng mày, "Mấy ngày trước Nhị công tử đã tiến vào phòng của ta."
"Lại nói đùa." Thập Ngũ khi nói chuyện kéo căng hai má bị thương, đau đến chảy nước mắt, ngoài miệng lại cậy mạnh: "Nhị công tử là không quen nhìn cái thói đàn bà chua ngoa của ngươi, mới quay đầu rời đi đó."
Thập Tứ nóng nảy đạp một cước vào bàn đá, "Ngươi còn dám nói câu nữa, ta liền xé miệng ngươi."
"Có bản lĩnh thì đến đây." Thập Ngũ đang một bụng ức chế, tiến lên kéo Thập Tứ.
Thập Tứ mất thăng bằng, ngã xuống.
Hai người đánh nhau thành một khối.
Đợi lúc sau những người khác đến kéo ra, quần áo của cả hai đã rách mất mấy chỗ.
Thập Ngũ nằm sấp khóc lớn.
Thập Tứ mặt lạnh ngồi một bên.
Nhị Thập nhìn qua cái sân này. Đây toàn là những nữ nhân, mỗi ngày đều vì một nam nhân như Mộ Cẩm mà sứt đầu mẻ trán. Hiện tại, các nàng vẫn còn đang trong thời kỳ thanh xuân mơn mởn, rồi khi đến tuổi xế chiều, các nàng chỉ có thể héo rũ tại nơi này, trông chờ một nam nhân vĩnh viễn không thèm đến nữa.
Thật vất vả để an ủi cả Thập Tứ cùng Thập Ngũ.
Nhị Thập ngồi bên ngoài vườn thêu thùa. Nàng đã nghĩ kỹ, chỉ cần có cơ hội rời khỏi Mộ phủ, nàng chắc chắn phải nắm lấy. Sau khi ra ngoài, cần một nghề để sinh sống, cho nên nhân lúc này, nàng đã sớm thêu thùa một chút khăn lụa.
- ---
Hôn sự cùng Tô Yến Tinh, Mộ Cẩm không quá để tâm.
Tô Yến Tinh cũng là đại mỹ nhân nổi tiếng khắp kinh thành, thế nhưng, hắn chỉ tốn có mấy ngày ngắn ngủi để chinh phục nàng. Sau khi xong lại không thấy thú vị nữa.
Nhưng mà, hắn cũng làm đủ trò. Cầu hôn, sính lễ, đều là tràn đầy thành ý.
Mộ Cẩm đi theo hướng Trạch Lâu ra ngoài, đi Hoa Uyển dạo một vòng.
Bên trong Hoa Uyển, Tiểu Lục, Tiểu Cửu đều hướng hắn kể khổ, nói là Thập Tứ nhiều lần đến gây loạn.
Mộ Cẩm chỉ cười khẽ, từ chối cho ý kiến. Các nữ nhân tranh sủng, hắn chỉ để bọn họ tùy ý tranh đấu. Các nàng đơn giản là vì muốn đạt được sủng hạnh của hắn. Hắn hưởng thụ cái điều này.
Lúc trở về, Mộ Cẩm đi Yểm Nhật Lâu, liếc mắt một cái, liền thấy Nhị Thập đang chuyên tâm thêu thùa trong sân. Ánh mắt hắn lạnh lẽo.
Dung mạo của nữ nhân này chính là bại bút trong lịch sử nạp thiếp của hắn.
(*Bại bút: Nét bút hỏng.)
Nhị Thập cảm giác có một trận lạnh lẽo ở sống lưng, dưới tay có chút run run, hướng kim chệch đi. Nàng không dám quay đầu lại.
Mộ Cẩm thong thả đi tới phía trước, nhìn cái tư thế ngồi cứng nhắc của nàng, động tác trên tay chậm chạp, hắn dứt khoát ngồi xuống bên cạnh nàng.
Nhị Thập rốt cuộc cũng không có cách nào xem nhẹ hắn, hoảng sợ đứng dậy hành lễ, "Nhị công tử."
Cẩn thận lắng nghe, nàng nói chuyện giọng Tây Quan. Trước đây lâu thật là lâu, Mộ Cẩm đã từng nghe qua cái giọng điệu cứng rắn này của Tây Quan.
Hắn cầm xem chiếc khăn lụa nàng thêu. Nàng chỉ thêu vài chiếc lá, xanh đồng, xanh bạc hà, rồi xanh biếc, từng lớp sắc màu dày mỏng chồng lên nhau. Hai mắt hắn xem xong liền ném xuống, chiếc khăn lụa bị bỏ rơi trong nắng, "Thập Ngũ đâu?"
"Hồi bẩm Nhị công tử, Thập Ngũ ở trong phòng."
Nhị Thập cúi thấp đầu, Mộ Cẩm giương mắt nhìn thấy được một chiếc trâm gỗ cài tóc, búi tóc nàng cao lên trên đầu. Nữ nhân ở Yểm Nhật Lâu, nào có ai không trang điểm xinh đẹp chỉ vì muốn giành được tiếng cười của hắn. Đây là lần đầu tiên hắn gặp đồ trang sức mộc mạc như vậy, mộc mạc có chút tựa như lạt mềm buộc chặt. Hắn không thèm đếm xỉa đến, hỏi: "Ngươi là từ chỗ nào tới đây?"
Nhị Thập đáp: "Hồi bẩm Nhị công tử, nô tỳ ban đầu là người hầu của Tam tiểu thư."
"Ừm?" Hắn vẫn không rõ, một người hầu như thế nào lại tiến được vào Yểm Nhật Lâu?
Nàng ngừng lại một chút, nói: "Tam tiểu thư phân phó tiểu nữ lại đây hầu hạ Nhị công tử." Đầu của nàng ngày càng cúi thấp, trâm cài với hạt châu ở trên cành hoa càng lộ ra khỏi búi tóc.
Hắn không khỏi lại nhìn về phía chiếc trâm cài tóc kia, "Ngẩng đầu lại cho ta xem."
"Vâng." Nàng chậm rãi ngẩng đầu.
Bại bút, thật sự là bại bút. Hai mắt Mộ Cẩm chỉ dừng trên mặt nàng trong nửa cái nháy mắt, lại nói: "Vẫn là đừng nên ngẩng lên."
Nàng lại cúi xuống. Thật hết sức may mắn, cái vẻ đẹp hơn người của hắn, đối với cỏ dại quê mùa nào thèm ngó tới.
Tay hắn tự vuốt lên thẻ bài bên eo nàng, "Nhị Thập... Lần trước ta tìm ngươi thị tẩm là lúc nào?"
"Hồi bẩm Nhị công tử, năm trước..." Nàng đắn đo có nên nói hay không, chưa nghĩ xong, lời đã ra đến miệng. "Tháng chạp."
Cái đáp án này vượt qua dự liệu của hắn, con mắt hắn híp lại, nhẹ giọng hỏi: "Vì sao mà đến?"
"Nhị công tử uống say." Nhị Thập toàn thân bất động, tròng mắt nhìn xuống dưới đất.
Nói rõ ràng hơn một chút, là ngày hai mươi tháng chạp. Một đêm đó, Đại công tử Mộ gia vì sinh nhật đệ đệ của mình mà chuẩn bị yến tiệc, Nhị công tử lại một mình say rượu đến phòng bếp. Hắn hồ đồ, chiếm đoạt nàng.
Quá trình đương nhiên không hề thoải mái. Có điều, ngày đó cũng là ngày sinh nhật của Nhị Thập, nàng không thể để cho mình đau thương. Giờ Tý qua đi, nàng không có gì lại miễn cưỡng cười vui. Nhưng mà, nàng cười hắn không hài lòng, nàng không cười hắn cũng không hài lòng, kéo lấy nàng giằng co cả một đêm.
Ngày hôm sau, nàng ngủ đến mặt trời lên cao mới dậy.
"Ừm." Tay Mộ Cẩm vẫn kéo kéo eo bài nàng, gia tăng thêm lực, đem nàng lảo đảo nửa bước mà kéo tới phía trước. "Sau khi ta uống say có nói gì không?"
Giọng nói hắn vẫn nhu hòa, Nhị Thập nghe ra ý tứ uy hiếp. Nàng ổn định thân thể, từng chữ từng câu đều nói ra một cách rõ ràng, "Hồi bẩm Nhị công tử, nô tỳ chưa từng nghe người nói bất cứ lời nào."
Hắn đem eo bài của nàng nhẹ nhàng hất lên.
Nàng suýt nữa té ngã, loạng choạng thân thể, chân vẫn cố gắng dùng sức bám trên mặt đất.
Mộ Cẩm nói: "Hiểu chuyện, cái kia cứ giữ ở chỗ này đi."
"Tạ Nhị công tử."
Hắn quay người đi ra phía ngoài, áo bào biến mất ở cửa vườn.
Lưng Nhị Thập nãy giờ cong xuống cuối cùng cũng được thẳng lên. Nàng chậm rãi ngồi xuống, bàn chân có nhột. Khăn lụa bị hắn kéo đến nhăn nhúm, đứt cả đường chỉ thêu.
Lúc này, tiếng kinh hô của Thập Ngũ vang lên: "Nhị Thập! Có phải Nhị công tử đã tới hả?"
Nhị Thập đáp lại: "Ừm."
"Vậy tại sao không gọi ta?" Thập Ngũ dậm chân, ảo não nói: "Ta vì nghỉ ngơi mà bỏ lỡ."
"Nhị công tử không có bảo ta gọi ngươi, ý muốn cho ngươi yên tâm ngủ."
Thập Ngũ chưa thấy Nhị công tử đi tìm Nhị Thập bao giờ. Nàng nghi ngờ nhìn Nhị Thập, "Nhị công tử cùng ngươi nói chuyện gì?"
"Hỏi vài câu thôi." Nhị Thập một lần nữa cầm lấy kim khâu.
"Người hỏi cái gì?" Thập Ngũ liền ngồi xuống bên cạnh.
"Hỏi một ít chuyện nữ công." Nhị Thập mặt không đổi sắc.
Thập Ngũ kêu lên quái lạ: "Người hỏi chuyện nữ công làm gì?"
"Hôn sự tới gần, xiêm y rồi vớ giày của nữ nhân thôi."
"Ngươi lừa gạt." Thập Ngũ cong miệng lên: "Nhị công tử có hỏi chuyện của ta hay không?"
Nhị Thập hỏi: "Chuyện của ngươi là chuyện gì?"
Thập Ngũ không đáp, nói: "Ta đuổi theo Nhị công tử." Nàng đeo theo một cái túi thơm bạch lan, hương hoa theo nàng rời đi mà nhạt dần.
Nhìn cái váy màu dâm bụt của Thập Ngũ tung bay, Nhị Thập lại càng nghi ngờ.
- ---
Qua vài ngày sau, Tiểu Lục ở Hoa Uyển được đi cưỡi ngựa cùng Mộ Cẩm. Việc này không đến lượt nữ nhân ở Yểm Nhật Lâu hầu hạ, thế nhưng, Thập Ngũ chỉ cần làm nũng vài câu, Mộ Cẩm liền chiều lòng.
Tiểu Lục cùng Thập Ngũ, xinh đẹp tựa như hoa đào xuân tháng ba, ở bên cạnh Mộ Cẩm lại càng hài hòa.
Đi cùng là con trai của Thượng Thư đại nhân, không khỏi trêu chọc Mộ Cẩm vì có diễm phúc.
Thập Ngũ nghe xong, trong lòng mừng thầm. Không ngờ lại xảy ra sự cố.
Bọn họ lúc đi là đi đường chính đạo, lúc về lại đi đường rừng.
Trên đường gặp phải sơn tặc, hộ vệ nhất thời không trông chừng kỹ, làm mất Thập Ngũ.
"Làm mất?" Thập Tứ hung ác xông vào Hoa Uyển, ép hỏi Tiểu Lục: "Cái gì gọi là làm mất?"
Tiểu Lục vốn nhỏ nhắn xinh xắn, lúc này lại co rúm người lại, cuộn tròn như mèo. "Là... sơn tặc đem nàng cướp đi..."
Đôi mắt Thập Tứ ánh chút nước, nàng tranh thủ chớp chớp mắt hai cái: "Nhị công tử cứ như vậy làm mất nàng sao?"
"Không, không phải." Tiểu Lục xua xua tay, giải thích: "Các ngươi không thấy được đám sơn tặc đó đâu, người thì cao, ngựa thì lớn, hung thần đầy sát khí, lại mang theo đao kiếm, lời nói cũng chẳng tốt lành gì, trực tiếp gào to, mới nghe bọn họ lớn giọng, ta đã sợ đến mất mật. Đi cùng là vị công tử con của Binh Bộ Thương Thư, thế nhưng cũng không có nhiều sức lực, hắn bảo vệ được Nhị công tử đã là hết sức lắm rồi ——"
Thập Tứ ngắt lời: "Thập Ngũ đâu?"
"Việc đó... thì... Nhị công tử không có vứt bỏ nàng..." Tiểu Lục tránh né Thập Tứ: "Là không để ý..."
"Điều đó không giống sao?" Thập Tứ hung hăng đá cái ghế.
Ngoại trừ Tiểu Lục, những người còn lại trong lòng đều biết rõ, Thập Ngũ lần này là lành ít dữ nhiều.
Trầm mặc một lát, Tiểu Cửu giơ tay lên: "Chúng ta có thể đi báo quan không?"
Tiểu Thập ở trong sảnh đi qua đi lại, "Nghe nói năm trước, quan binh bao vây truy quét sơn tặc, tiêu diệt vài lần, quan binh so với sơn tặc chết còn nhiều hơn."
Tiểu Cửu nghe xong, bị dọa sợ rụt tay về.
Nhị Thập mặt trắng bệch không có chút huyết sắc: "Nhị công tử nói như thế nào?"
"Nhị công tử còn chưa nói... Ta cũng đã hỏi người ——" nhận thấy ánh mắt của mọi người, Tiểu Lục lấy tay ôm mình, "Các ngươi đừng trừng ta, ta có muốn tranh sủng, nhưng việc mưu hại mạng sống của người khác, ta không dám."
Thập Tứ cười lạnh lùng: "Trước kia còn có nàng ta, giờ nàng ta chết đi, ngươi bây giờ lại xếp nhất rồi."
Tiểu Lục lập tức làm sáng tỏ: "Các nàng, không phải ta giết đâu."
Thập Nhất buông tiếng thở dài nặng nề, quay người đi ra ngoài.
Nhị Thập đi theo sát ra bên ngoài, giọng có chút run run, "Thập Ngũ nàng..."
Bước chân Thập Nhất dừng lại một chút, rồi tiếp tục đi về phía trước, nói: "Thập Ngũ là chọc giận Nhị công tử rồi."