Nhượng Xuân Quang

Chương 38: Nhị công tử cùng Thốn Bôn bình thường, vẫn có thể làm chói lọi,...



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



CHƯƠNG 38: Nhị công tử cùng Thốn Bôn bình thường, vẫn có thể làm chói lọi, động lòng người

Truyện được đăng tải mới nhất tại wattpad/facebook: Gió tháng sáu.

Editor: Zorba, June

Nhị Thập thật xui xẻo, hai cái lỗ tai lần nữa lại bị bắt nghe chuyện cũ của Nhị công tử.

Mộ Cẩm nói xong, uy hiếp nói: "Những lời này của ta, không được phép tiết lộ ra bên ngoài."

Nhị Thập: "..."

Trở lại khách điếm, nàng vùi đầu xuống giường, nắm tay đấm chăn.

Nhị Thập trước kia tính tình khá tốt, lại thích cười. Nhưng từ khi đi theo Nhị công tử, tính tình trở nên xấu hơn, càng chẳng cười nổi.

Đấm được một lát, nàng kéo chăn che kín đầu. Nếu ngủ một giấc thì có thể quên đi cái chuyện kinh thiên động địa kia rồi, cái mạng nhỏ của nàng cũng có thể an toàn hơn.

Buổi chiều, bốn người cùng đi.

Đi phía đông thì nhà lầu toàn sương mù, đi thêm xuống phía nam đến một khu chợ trong thành. Một ngày đi tới đi lui, chỗ nào cũng đều là sương mù mờ mịt.

Nhị Thập vốn định mua một ít quà lưu niệm cho mấy vị cô nương ở Yểm Nhật Lâu.

Trước khi đi, Tiểu Lục đã dặn đi dăn lại, khiến cho Nhị Thập càng giữ chặt túi bạc của mình. "Không cần mua cho ta thứ gì cả. Ngoại trừ vàng bạc châu báu, những cái khác ta đều không thích."

Tuy nhiên, sau khi Thập Nhất rời đi, Nhị Thập càng cảm thấy, nếu như sau này có ngày phải ly tán khắp chốn, có chút đồ kỉ niệm khi ở cùng nhau cũng tốt.

Trong khu chợ này, hàng hóa bày bán cũng chỉ có tranh chữ đơn giản hay trang sức, không so được với những thứ tinh xảo Mã tổng quản cấp hằng tháng cho đám thị thiếp các nàng.

Dương Đào nói: "Lĩnh Châu cũng không phải địa phương giàu có gì."

Mấy thứ này cùng với những thứ bán ở kinh thành cũng chẳng khác gì nhau. Nhị Thập không mua nữa.

Trở về khách điếm.

Thốn Bôn hỏi: "Nhị công tử, trở về phòng dùng bữa sao?"

Mộ Cẩm nói: "Lên lầu trên khách điếm đi."

Bốn người ngồi ở lầu hai bên cạnh lan can, thực sự rất thu hút.

Mộ Cẩm sinh ra đã cao quý, khí chất lỗi lạc.

Thốn Bôn với Dương Đào thì nam thanh nữ tú, Nhị Thập cũng được gọi là giai nhân xinh đẹp.

Có vài tên thực khách không kìm được mà ngồi suy đoán thân phận của họ.

Khách điếm này tốt xấu lẫn lộn, dưới lầu có mấy người mặc trang phục màu xanh, chắc là đồ đệ của môn phái nào đó, trên lưng đeo một thanh trường kiếm, hiện lên vẻ ngay thẳng, cương trực.

Chỉ chốc lát sau, lại có một đám gánh hát tuồng tới. Hoa đán hiện tại như chạy tới, ngồi xuống rồi nói với mấy người đuổi theo phía sau: "Hôm nay ta ho khan hai lần, ngày mai lại hát."

Ngay sau đó, lại có mấy gã giang hồ to lớn, mặt mày đầy sát khí, thét to: "Tiểu nhị, mang lên hai bình rượu trắng." Cầm đầu đám này là một tên râu quai nón giọng ồm ồm.

Nhị Thập đã từng nhìn thấy Thốn Bôn biến mất trong nháy mắt, đối với người tập võ vô cùng kính sợ, không dám dò xét kỹ lưỡng.

Nàng ở gia đình giàu chỉ mới gặp không phải chủ tử, thì cũng là nô bộc. Muốn nói tới người khác lạ, chính là lúc bị bắt tới doanh trại sơn tặc, gặp gỡ đám người Lỗ Nông. So với danh thắng phong cảnh, khách điếm với đủ loại người càng khiến nàng cảm thấy hiếu kỳ.

Mộ Cẩm nhìn thấy Nhị Thập cơm cũng không ăn, đang nhìn xuống dưới với ánh mắt tò mò. Hắn hỏi: "Ăn cá không?"

Nhị Thập gật đầu.

Hắn gắp cho nàng một miếng cá. Đúng miếng bong bóng cá màu mỡ, thơm ngon không xương. Mộ nhị công tử không phát hiện ra việc chủ tử gắp thức ăn cho nô tài có chỗ nào không ổn.

Chủ tử không phát hiện ra chỗ không ổn, thì chính là rất ổn. Thốn Bôn cùng Dương Đào đều là hộ vệ được huấn luyện điêu luyện, coi như không nghe thấy gì.

Nhị Thập buông chiếc đũa, khoa tay múa chân: "Cảm ơn Nhị công tử."

Mộ Cẩm cười, "Học rất nhanh, về sau ngươi đừng mở miệng, cứ như vậy mà giương nanh múa vuốt, rất thú vị."

Nhị Thập thu hồi tay, cúi đầu ăn cơm, mặt đều vùi vào trong chén.

Mộ nhị công tử mất hứng, nói: "Ta gắp cho ngươi đồ ăn, ngươi có phải nên có qua có lại hay không?"

Nàng lập tức gật đầu, gắp cho hắn một chiếc đùi gà lớn được nướng vàng óng bóng mỡ.

Hắn vẫn không vui, đem đùi gà gắp tới bát nàng, "Ta không thích ăn đùi gà."

Nàng cũng không biết đến tột cùng là hắn thích cái gì, đành phải gắp lại cho hắn một miếng cá.

"Miễn cưỡng có thể." Mộ Cẩm nói như vậy, chính là chấp nhận rồi.

Thốn Bôn cùng Dương Đào không nói một lời, cúi đầu ăn cơm. Toàn bộ những việc phát sinh trên bàn không có liên quan với bọn họ.

Nhị Thập lại ngóng xuống phía dưới.

Ngoài cửa có một nam tử áo tím tiến vào, "Tiểu nhị, cho ta một bình rượu ngon." Thanh âm thật dễ nghe, con mắt bốn phía đều đổ đến nhìn.

Nhị Thập nghĩ, đôi mắt lé như vậy, chẳng lẽ là cướp?

Nam tử áo tím liếc hết toàn bộ lầu một, liền ngó lên lầu hai. Ngẩng đầu đối mặt với đôi mắt nàng.

Nhị Thập lúc này mới nhìn kỹ bộ dáng của hắn.

Tướng mạo không tồi, có điều ánh mắt quá lộ liễu, càng lộ ra vẻ phù phiếm. Trên mặt bôi một tầng phấn dưỡng nhan, phô trương đến nỗi so với cô nương trong Yểm Nhật Lâu còn dày hơn, đôi môi đỏ mọng như lửa cháy. Nhìn qua thì như là diễn tuồng, nhưng lại không đậm màu và bắt mắt bằng diễn tuồng.

Dong chi tục phấn xem ra là thích hợp dùng trên người vị nam tử này.

Có nam tử tô son trát phấn lòe loẹt để so sánh, Nhị Thập mới biết được, Nhị công tử cùng Thốn Bôn bình thường, vẫn có thể làm chói lọi, động lòng người.

Đến cả quốc sắc thiên hương như Thập Nhất còn cực kỳ hâm mộ mỹ mão của Nhị công tử.

Nhị Thập đoán không ra tâm tư của Nhị công tử khi đan mười ngón tay với nàng, cảm giác như cơn ác mộng trước đây là tự mình đa tình.

Nhị công tử ở trên trời, nàng ở dưới mặt đất chỉ biết tiếp tục đào hang trong đất bùn. Một hoàng tử cao quý, hắn đối tới một nô bộc hèn mọn như nàng liếc mắt một cái, chính là ban ân.

"Nhìn cái gì?" Mộ Cẩm theo ánh mắt Nhị Thập nhìn xuống dưới.

Nàng lắc đầu, tiếp tục ăn cơm.

Vừa rồi nàng quan sát khách nhân dưới lầu, tròng mắt đảo tới đảo lui. Mộ Cẩm nhìn một cách thư thái, không có quấy rầy nàng.

Nhìn lại lần nữa, đám nam nữ dưới lầu kia, kẻ nào có thể so sánh được với mỹ mạo của hắn.

- ---

Nam nhân có đôi mắt tục tằng, thỉnh thoảng lại liếc về phía trên lầu.

Một bàn thì toàn những người võ lâm giang hồ lỗ mãng đang luận võ thu hút sự chú ý, còn lại nhóm người kia thì là những người xuất chúng nhất mà nam tử áo tím từng gặp.

Mộ Cẩm cùng Thốn Bôn, mặt mày thanh tuyển, Dương Đào cũng là mỹ nữ. Nhị Thập lẫn trong đó, có hơi kém.

Hắn cẩn thận đánh giá Nhị Thập. Nàng không nói lời nào, chỉ khoa tay múa chân với một vị nam tử anh tuấn.

Tục tằng nam tử hứng thú mà nhếch môi, chẳng lẽ nữ tử này bị điếc hoặc bị câm?

Dáng người không xương, mảnh khảnh đáng thương. Nhu nhược, mềm mại như vậy, nếu ở trên giường, có thể làm thỏa mãn được ham muốn chinh phục cực đại của nam nhân.

Chỉ nghĩ đến như vậy, tục tằng nam tử đã nổi lên một cổ tà hỏa, ngón cái với ngón trỏ của bàn tay trái đặt trên ngón giữa không ngừng xoay tròn chà xát. Hắn liếc hướng Dương Đào, lại nhìn Nhị Thập.

Bàn đồ ăn toàn sơn hào hải vị, trắng nõn giống như đậu hũ khiến người khác thèm thuồng. Đêm nay, trước tiên đem nữ tử vừa câm vừa điếc kia trở thành mục tiêu.

Miệng không thể nói, chẳng phải là cả câu "Cứu mạng" cũng không kêu được sao. Chỉ cần tưởng tượng đến bộ dáng bất lực của Nhị Thập khi bị hắn áp chế, tâm tình của tục tằng nam tử liền ngứa ngáy, khó nhịn.

Hắn đem rượu một hơi uống cạn, một mình phát ra tiếng cười dâm loạn.

- ---

Ăn cơm tối xong, nghỉ tạm một lát.

Chưởng quầy khách điếm cho người khiêng mấy thùng lớn tới.

Lĩnh Châu nổi tiếng nhờ sương mù như tiên cảnh. Rất nhiều người không biết tại sao, lại đến vì tu tiên.

Chưởng quầy khách điếm đã gặp qua nhiều loại khách nhân. Hiện nay có chút thanh bần, ngày sau phú quý. Xuất thân có chút hiển hách, gia đình lại sa sút. Nói ngắn gọn, ai cũng không dám đắc tội, ai cũng phải hầu hạ. Phú nghèo, quý tiện, đều được tiếp đón. Giàu có thì chiêu đãi nồng hậu, nghèo tiện, tiền ít cũng có thể ngủ ở phòng chứa củi.

Mộ Cẩm chính là ở phòng thượng đẳng cho khách, chưởng quầy khách điếm đến cả mấy thùng lớn để tắm gội cũng thu xếp thỏa đáng.

Khách điếm kẻ đến người đi, Mộ Cẩm chung quy không yên tâm. Vì thế bốn người thay phiên tắm gội.

Nhị Thập là người cuối cùng.

Nàng thoát y, đi vào bồn tắm, thoải mái mà thở ra một tiếng.

Nhị Thập tắm gội, vốn dĩ là Dương Đào ở trong viện chờ đợi.

Mộ nhị công tử ăn no, rảnh rỗi không có chuyện gì làm, ngồi ở ghế dài trong viện mà nhẹ nhàng phẩy ngọc phiến, ngắm hoa thưởng cảnh, nhưng thưởng cũng chẳng thấy được trăng sáng cùng tinh tú trên trời đêm.

Dương Đào thức thời, lui về phòng.

Thốn Bôn ở trong phòng không bước ra ngoài.

Màn đêm ở Lĩnh Châu không được trong trẻo như bầu trời ở kinh thành, vạn vật đều mờ mịt.

Bên tai Mộ Cẩm nghe được tiếng nước đang nhẹ nhàng chảy xuống trong phòng Nhị Thập. Bọt nước chắc là từ chiếc vai trắng nõn mà rơi xuống...

Đang lúc miên man không ngừng, một thứ chợt lóe qua làm hắn mất hứng. Ánh mắt hắn đột biến.

Thốn Bôn đang trong phòng nghỉ ngơi bỗng chốc từ trên giường nhảy dựng lên.

Dương Đào sức lực không bằng Mộ Cẩm cùng Thốn Bôn, không nghe thấy.

Mộ Cẩm cẩn thận nghe động tĩnh của người đi tới. Người nọ am hiểu khinh công, tốc độ cực kỳ mau lẹ. Đến từ phía đông, dừng trên mái nhà.

Mộ Cẩm thu lại hơi thở, quét tới ánh mắt sắc lạnh.

Trên mái nhà có một nam tử mặc hắc y. Hắn không phát hiện dưới tàng cây có người, hăng hái đi về phía trước, chính là tòa sân mà Mộ Cẩm đang đứng.

Người này chính là tục tằng nam tử. Hắn hỏi thăm tiểu nhị của khách điếm, một bàn khách nhân xuất chúng đang ở lại viện này, đêm nay, chắc chắn sẽ có nữ tử tắm gội.

Tưởng tượng xa xôi không bằng rình coi tới hưng phấn. Tục tằng nam tử dừng lại trên mái ngói phòng Nhị Thập. Nằm bò xuống, định nhấc mái ngói lên.

Mộ Cẩm sát khí lập tức bốc lên, kêu: "Thốn Bôn."

Thốn Bôn không lên tiếng, bịt kín mặt, nhảy ra khỏi hốc cây, bay đến nóc nhà.

Tục tằng nam tử tự nhận khinh công lợi hại, có thể thấy được động tĩnh của hắn, đối phương hẳn phải là cao thủ.

Trốn là thượng sách. Tục tằng nam tử bước chân nhẹ nhàng, nhảy xuống, chạy như bay về phía đông.

Thốn Bôn đuổi theo.

Tục tằng nam vô cùng quen thuộc địa hình Lĩnh Châu, ra khỏi khách điếm, liền nhảy qua vài toà lầu cao, thẳng đến phía đông thành. Phía đông thành sương mù phủ kín, khiến các tòa lầu nhỏ như bị giấu trong sương mù dày đặc. Hắn muốn mượn thứ này cắt đuôi Thốn Bôn.

Nhưng mà, Thốn Bôn đuổi sát không bỏ.

Tục tằng nam tử khinh công tuy không tồi, thế nhưng rốt cuộc cũng thua Thốn Bôn một đoạn. Thời điểm sắp bay qua hẻm nhỏ, bị Thốn Bôn một chân đá xuống. Tục tằng nam tử bị quăng ngã ở trong vũng bùn, phát ra một tiếng kêu đau đớn. Hắn hổn hển thở dốc, sau đó nhìn chằm chằm vào Thốn Bôn phía trước.

Sương mù đêm bao trùm, che lại khuôn mặt rùng mình mà tàn khốc của Thốn Bôn.

Tục tằng nam tử giống như con cá chép lộn mình, đứng lên. Hắn cũng che mặt, lộ ra cái trán cao rộng cùng mày rậm thon dài. Nhưng ánh mắt lại do dự.

Hắn định chạy trốn lần nữa.

Thốn Bôn lại đá bay.

Tục tằng nam tử nặng nề mà đập vào tường con hẻm, lần này kêu đau so vừa rồi còn lớn hơn, ho càng thêm gay gắt. Hắn vì chạy trốn mà chủ ý luyện khinh công, nội lực không đủ, ăn hai chưởng, bị thương đến lục phủ ngã tạng, ho đến suýt đứt hơi. Hắn xin tha nói, "Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng."

Bước chân Thốn Bôn có chút chuyển động.

Chỉ trong chớp mắt, nam tử thừa cơ bắn ra ám khí từ trong tay áo.

Thốn Bôn ung dung tránh được.

Nam tử sợ hãi tột độ, biết rõ chính mình không phải đối thủ, chỉ có thể quỳ xuống đất xin tha, "Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng, tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, mạo phạm đại hiệp, tiểu nhân biết tội, về sau cũng không dám nữa."

Thốn Bôn một câu cũng không nói.

Tục tằng nam tử hô: "Ta cái gì cũng chưa thấy, cái mái ngói trên phòng cô nương câm điếc kia, ta chưa kịp nhấc lên, ngài đã xuất hiện ——"

Thốn Bôn như ma quỷ, dừng trước mặt tục tằng nam tử.

Tục tằng nam tử chỉ thấy một đạo ngân quang như tinh nguyệt. Lúc sau, mắt hắn trừng lớn. Ý niệm lúc hấp hối chính là, hắn hành tẩu nhiều năm, làm một hái hoa tặc, thế nhưng lại không biết vị trước mắt này tên họ là gì, bái sư ở đâu.

Hắn chết không nhắm mắt.

- ---

Thốn Bôn quay lại chưa đầy nửa khắc.

Khi trở lại bên người Mộ Cẩm, hắn đã thu lại sát khí, xé xuống miếng vải đen che mặt, "Nhị công tử."

"Giết?" Mộ Cẩm hỏi nhẹ nhàng, bâng quơ.

"Vâng."

"Trở về phòng đi."

Thốn Bôn lui trở về.

Nhị Thập hoàn toàn không biết gì cả, ở trong nước ấm dỡ xuống sự mỏi mệt bao quanh mình. Nàng duỗi người, lại lần nữa thở ra. Điều tốt khi đi theo Nhị công tử chính là không cần phải màn trời chiếu đất.

Thùng gỗ bắn ra bọt nước.

Tiếng nước kích thích lỗ tai Mộ Cẩm. Nữ nhân này có phải tắm quá lâu rồi hay không? Không có một chút cảnh giác, nếu không phải hắn ở đây, thân mình đã bị nam tử khác nhìn thấy.

Có lẽ là bóng đêm mông lung, tiếng nước chảy càng động đến tâm tư của Mộ Cẩm.

Lần trước, Nhị Thập ở trong phòng hắn tắm gội, thân thể hắn mệt mỏi, lười cả đi xem. Hiện tại lại cảm thấy tiếc, khi đó nên cẩn thận thưởng thức.

Trong lòng nghĩ đến như vậy, bước chân của Mộ Cẩm đứng ở trước cửa phòng Nhị Thập, không dời đi. Hắn nhìn một tầng giấy mỏng manh trên cửa sổ, bất giác lại chơi đùa với trường phiến.

Thốn Bôn người cũng đã giết xong, nữ nhân này còn tắm chưa xong.

Chết đuối? Không đúng, nàng bơi rất tốt, không chết được.

Nước quá nóng, dẫn đến hôn mê? Vô cùng có khả năng. Cực kỳ có khả năng.

Vậy phải nhìn kỹ xem, tránh cho nàng bị ngất ở bên trong. Nô tài cũng là người, mạng người quan trọng.

(Editor: Đã nghiện lại còn ngại, à không ứ ngại nhưng bịa một đống lí do lí trấu: D @$%^!&?)

Mộ Cẩm dùng đầu quạt chọc một cái lỗ nhỏ xuyên qua giấy mỏng trên cửa sổ. Trong phòng tắm gội chính là nữ nhân của hắn, hắn sớm đã nhìn rõ, dáng người nàng lại không hiếm lạ, so với các nữ nhân khác nhiều người còn đẹp hơn.

Hắn ghé mắt ở lỗ nhỏ, chuyển mắt đến thùng gỗ.

Thế nhưng, trong thùng không có người.

Nhị Thập mặc thêm quần áo, đem khăn che lại cả người bị ướt.

Trong phòng khí nóng tràn ngập. Nàng kéo cửa ra, chuẩn bị hít thở không khí. Giương mắt lại thấy, Mộ nhị công tử dán mắt ở bên tường, xuyên qua lớp giấy của cửa sổ mà nhòm ngó.

Tiếng mở cửa vang lên, hắn quay đầu.

Hai người nhìn nhau.

Đối diện không nói gì.

Sau một lúc lâu, Mộ Cẩm nói: "A, hóa ra là ngươi chưa chết. Tắm lâu như vậy, thật lo rằng ngươi đã chết. Cứu người một mạng bằng xây bảy tòa tháp." Hắn nhanh nhẹn mà mở ra trường phiến, bĩnh tĩnh tự nhiên mà đi về phòng.

Biểu cảm của Nhị Thập như băng sơn địa liệt, cái vẻ chày cán bột mà không cán phẳng nổi.

(*Băng sơn địa liệt: trời long đất nở)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.