Nhượng Xuân Quang

Chương 55: Hậu viện của Mộ nhị công tử, chưa bao giờ xảy ra chuyện nữ nhân...



Editor: Đụt, June

Nhị công tử ham học không biết mệt mỏi, nếm trải lạc thú khi hôn môi, ngậm chặt Nhị Thập không buông.

Bánh xe bên trái đi qua một vũng nước đọng, Nhị Thập ngã xuống bên song cửa, Mộ Cẩm liền thuận thế áp lên.

Lúc này, xe ngựa đang chuẩn bị đi đến cửa Đông, chậm rãi ngừng lại.

Binh lính ở cửa thành kiểm tra giấy thông hành của Thốn Bôn, một tên lính cười rộ lên: "Thì ra là xe ngựa của Mộ công tử."

Mộ phủ thông hành, ít nhiều đều cho thêm ngân lượng. Dần dà, bọn binh lính trông thấy danh hiệu của Mộ phủ liền vui vẻ ra mặt.

Lúc này, Mộ Cẩm mới chịu rời khỏi môi Nhị Thập. Cánh môi hồng của nàng sưng đỏ, ánh lên sự đẹp đẽ, ướt át. Hắn không nghe được binh lính ngoài kia nói gì, ôm lấy nàng, mổ mổ hai cái lên mặt nàng. Sao lại mềm mịn như đậu phụ vậy chứ.

Nhị Thập không dám động đậy, sợ tên lính kia vén rèm kiểm tra. Lá gan Nhị công cũng thật lớn, binh lính nói chuyện, hắn mắt điếc tai ngơ, chỉ để Thốn Bôn trả lời vài câu.

Đi qua cửa thành, xe ngựa nhập vào đường phố, phố phường huyên náo càng lúc càng gần.

Mộ Cẩm dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đỏ mọng của Nhị Thập. Trước kia, hắn không hiểu môi răng giao nhau thì có gì thú vị, chẳng khác gì ăn phải nước bọt của nữ tử, hắn khịt mũi coi thường.

Cho đến hôm nay, hắn mới biết thú vui này. Hôn như thế vài lần, buồn bực trong lòng Nhị công tử tiêu tan hơn phân nửa, nói nhỏ: "Mùi vị đôi môi ngươi, không cảm thấy buồn nôn. Cái khăn lụa này, ta đành cố nhận lấy vậy. Lần sau, thêu cho ta một cái mới... Hừm, có mùi thơm ấy." Mấy chữ cuối hắn nói như nước chảy mây trôi.

Nhị Thập đang định dùng mu bàn tay lau môi.

Mộ Cẩm thấy nàng giơ tay, đoán được ý định của nàng. Hắn sầm mặt, hung dữ uy hiếp nói: "Ngươi dám lau thử xem?"

Nhị Thập hiểu rõ, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Trong mắt Nhị công tử như có mồi lửa nhen nhúm, nếu nàng lau đi, hắn nhất định sẽ dính sát lần nữa. Nếu hôn nữa thì môi sẽ bị trầy da mất, vì thế nàng đành hạ tay xuống.

Mộ Cẩm vẫn chưa hết ác độc, "Đây là lần đầu tiên ta hôn nữ nhân, ngươi tự giải quyết cho tốt."

Nói như thể nàng hiếm lạ nụ hôn của Nhị công tử lắm vậy. Hắn ở trên môi nàng gặm gặm cắn cắn, đụng cả vào răng nàng, răng nàng vẫn còn đau đây này.

Nhị công tử hai tay nâng mặt nàng lên, bóp bóp véo véo, làm ngũ quan nàng trở nên dị dạng, nói: "Ta phát hiện ra một cách nguôi giận rất tốt. Lần sau ngươi chọc tức ta, ta liền cắn ngươi, cắn nát miệng ngươi."

Da mặt Nhị Thập thật sự bị Nhị công tử coi thành nắm mì. Thật tức chết nàng. Thêu cho hắn khăn lụa, lại còn bị mắng, lại còn bị ức hiếp.

Đi theo bên cạnh Nhị công tử, ngày nào cũng khó chịu. Hắn nói hắn giảm tuổi thọ, nàng cảm thấy chính mình mới giảm thọ đây này.

- ---

Về tới Mộ phủ.

Mộ Cẩm và Nhị Thập đi đến ngã rẽ, hai người một nam một bắc mà quay đi, một người đến Băng Sơn Cư, một người về Yểm Nhật Lâu.

Mộ Cẩm đi qua Trạch Lâu, đưa mắt nhìn lên lườm một cái.

Đứng trên lầu là Tiếu ma ma. Bà ta cúi đầu, nhìn thấy Mộ Cẩm liền lập tức hành lễ. Nhưng trên gương mặt kia, khóe miệng nhếch lên vẽ thành một nụ cười ngạo mạn, không giống với lễ nghi khi nhìn thấy chủ tử.

Mộ Cẩm cong cong khóe miệng, tiếp tục đi về phía trước.

Từ lúc Yểm Nhật Lâu bị cháy, Mộ lão gia đã phái hai gã gia đinh canh giữ trước cửa Trạch Lâu, nói là để bảo vệ cho an toàn của Nhị phu nhân.

Tô Yến Tinh để tạ ơn Mộ lão gia, phân phó Ngân Hạnh hàng ngày đem cơm cho hai gã gia đinh.

Lúc này, vừa nhìn thấy Nhị công tử, hai gã gia đinh đồng thanh hô lên: "Nhị công tử."

"Ừ." Đi qua Trạch Lâu, Mộ Cẩm bước lên cầu.

Hai tên hộ vệ bên cầu đứng thẳng như tùng: "Nhị công tử." Tiếng nói mạnh mẽ hữu lực, so với hai gã gia đinh bình thường kia khác nhau một trời một vực.

"Ừ." Mộ Cẩm đi vào.

Quan Thuần Lương đang ẩn mình chỗ bóng râm trên cây, lặng yên không một tiếng động mà phi vào cửa sổ.

Thốn Bôn đóng cửa lại.

Mộ Cẩm ngồi xuống ghế dài: "Chuyện Yểm Nhật Lâu bị cháy, mời Quan lão nói kỹ một chút."

"Nhị công tử." Quan Thuần Lương vén vạt áo người hầu lên, quỳ một gối xuống, nói: "Lão nô thất trách, tình nguyện lĩnh phạt."

"Đã xảy ra chuyện gì?" Mộ Cẩm xua tay: "Quan lão đứng lên rồi nói."

Quan Thuần Lương không đứng lên, ôm quyền nói: "Sau khi Nhị công tử đi không lâu, lão nô phát hiện tên mật thám ở chuồng ngựa kia từng có qua lại với nha hoàn Ngân Hạnh của Nhị phu nhân."

"Ừm." Mộ Cẩm cũng đoán được tám, chín phần rồi.

Quan Thuần Lương mày xám râu trắng, nâng lên đôi mắt tinh quang: "Qua hai ngày, Nhị phu nhân nói sức khỏe có chuyển biến tốt, đi ra ngoài một chút, ở Mộ phủ đi dạo khắp nơi, suýt nữa đi vào chỗ ở của Mộ lão gia. Bị hộ vệ ngăn lại. nàng đang đi nửa đường về Trạch Lâu thì lại rẽ sang hướng chuồng ngựa. Lão nô không thể đi theo, nhưng nếu đã đi chuồng ngựa, khẳng định là Nhị phu nhân đi gặp mặt tên mật thám kia."

Mộ Cẩm nhìn cây quạt ngọc trên tay, trầm tư gì đó.

"Nhị phu nhân gả đến Mộ phủ, không được như ở Tô gia vênh mặt, hất hàm sai khiến, trong lòng khó tránh khỏi bất mãn. Mật thám vì vậy mới chọn Nhị phu nhân làm mục tiêu." Quan Thuần Lương cúi đầu, nói: "Lão nô không thể ngờ tới, Nhị phu nhân có thể tàn nhẫn như vậy. Đêm đó xảy ra hỏa hoạn, lão nô đang ngủ thì nghe được tiếng kêu cứu thê lương ở Yểm Nhật Lâu, lúc chạy tới đã thấy có một cái bóng đen vội vàng rời đi. Lão nô thị lực có hạn, nghe tiếng bước chân kia hẳn là người của Trạch Lâu. Lão nô khiêng Thập Ngũ cô nương ra ngoài cửa, ba vị cô nương kia cũng chạy theo. Tiếp theo, lão nô đi đến Trạch Lâu nghe trộm Nhị phu nhân cùng Ngân Hạnh nói chuyện. Đám cháy, thật sự là do Nhị phân sai khiến, muốn mượn đám cháy khiến các cô nương không chết thì cũng bị thương. Là lão nô thất trách, vốn nên canh chừng chặt chẽ Trạch Lâu, lại lờ là, sơ suất."

"Ừm." Mộ Cẩm lên tiếng hỏi: "Cha ta bên kia thế nào?"

"Bẩm Nhị công tử." Quan Thần Lương đáp: "Lão nô ngưỡng mộ lão gia hiểu rõ mọi chuyện. Mộ lão gia nói, ngài không nhúng tay vào việc này, chờ Nhị công tử trở về xử lý."

"Nếu lão đã nhìn thấy người phóng hỏa, vậy chính là nhân chứng. Thế thì ta đã có lý do quang minh, chính đại rồi." Mộ Cẩm nhếch chân, chân trái vắt lên đầu gối chân phải, lười biếng dựa vào ghế dài, "Ta sớm đã nói nữ nhân này không nên cưới. Cha ta cảm thấy Tô Yến Tinh chỉ là ích kỷ, không đến mức đại gian đại ác. Ông thật sự đã đánh giá thấp tâm tính nữ nhân rồi."

Quan Thuần Lương nhíu mày, "Lão nô nghĩ, Nhị phu nhân là thiên kim một phủ, không đến nỗi chấp nhặt với những nữ nhân không danh không phận,"

"Mẫu thân ta từng gặp qua không ít nữ nhân phẩm hạnh đoan trang, sau khi tiến cung cũng học theo ngươi lừa ta gạt, tàn nhẫn độc ác. Thiện tâm nhất thời thì dễ như trở bàn tay. Nhưng thiện cả một đời thì khó như lên trời. Huống hồ, Tô Yên Tinh bản tính cũng chẳng được thuần lương, một khi đã ghen ghét thành thù, chuyện giết người phóng hỏa cũng không lạ." Mộ Cẩm xoay quạt một vòng, cuối cùng dừng ở ngón giữa, "Nữ nhân này ta cũng chẳng muốn thấy. Thốn Bôn, mang văn phòng tứ bảo(*)."

(*): gồm bút, mực, giấy, nghiên.

"Vâng." Thốn Bôn đáp.

"Một bức hưu thư, để cho vị Tô tiểu thư này sớm cút đi."

"Vâng."

- ---

Trước mấy ngày, Mộ Cẩm đem Hoa Uyển giao cho Tô Yến Tinh.

Yểm Nhật Lâu bị hủy hoại hơn nửa, mấy nữ nhân chen chúc nhau chuyển sang phòng không bị ảnh hưởng.

Nhị Thập từ xa nhìn thấy cảnh tượng đổ nát, lo lắng mà chạy về phía trước.

Lửa lớn thiêu cháy toàn bộ cỏ dại, sân nhỏ vốn không hoa không cỏ lại càng hoang vắng, tiêu điều.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Nhị Thập mới kinh ngạc phát hiện ra bản thân không rời đi.

Lúc này, Thập Tứ bưng một chậu nước, từ phòng Thập Ngũ mở cửa đi ra. Lông mày vẫn nhíu chặt đanh đá như trước, "Về rồi à, Thập Ngũ ở bên trong." Giọng Thập Tứ vừa hờ hững vừa lạnh nhạt, kỳ thật như từng nhát dao khoét vào ruột đậu hũ.

Thập Ngũ bị thương ở bên sườn, đã nhiều ngày nằm nghiêng trên giường. Cánh tay và eo phải của nàng chằng chịt những vết sẹo bỏng rát. Da thịt trước kia trắng nõn không tỳ vết, mà giờ bị cuốn nhăn như những đoạn dây thừng. Làn da như bị buộc thành một khối.

Nhị Thập đau lòng không thôi, run rẩy mà đưa tay về chỗ Thập Ngũ.

Thập Ngũ giãy giụa ngồi dậy, nước mắt lã chã rơi, nói: "Nhị Thập, ngươi trở lại rồi!"

Nhị Thập vỗ vỗ Thập Ngũ. May thay, gương mặt yêu mị xinh đẹp của Thập Ngũ không có bị thương.

Hai tròng mắt Thập Ngũ vừa đau khổ vừa bi thương, "Ta về sau sẽ phải sống xấu xí như vậy rồi... Nhị Thập, ta thực sự rất sợ hãi, ta như vậy không bằng chết đi cho xong."

"Vậy sao?" Thập Tứ nặng nề đặt chậu nước xuống, nói: "Muốn chết thì chết sớm đi, đừng để chúng ta phải vất vả chăm sóc ngươi nữa."

"Ngươi ——" Thập Ngũ lại không kìm được nước mắt, vùi mặt vào lòng Nhị Thập.

"Ấy ấy ấy, cái miệng của Thập Tứ, chẳng biết nói chuyện gì cả." Tiểu Thập vội vàng chạy tới, giả vờ thoải mái, "Thập Ngũ, Thập Tứ là quan tâm ngươi, nhưng ngượng ngùng không nói ra."

Thập Tứ cau có: "Mặc quần áo vào thì ai nhìn thấy vết thương của ngươi? Ngươi vẫn dáng thẳng ngực tròn, vẫn là đại mỹ nhân như trước."

"Mọi người đều biết ta bị bỏng..." Thập Ngũ sinh ra ở thanh lâu, lớn lên ở thanh lâu, ngoài gương mặt đẹp, một thân thể mềm mại, nàng chỉ có hai bàn tay trắng. Bị hủy dung khiến nàng bị suy sụp.

"Ai dám nói xấu ngươi, ta đánh cho không còn đường về." Thập Tứ nổi giận đùng đùng nói: "Huống hồ, đại phu đã nói chỉ cần kiên trì trị liệu, sau này từ từ sẽ tốt lên."

Thập Ngũ ngẩng đầu nhìn Nhị Thập, hốc mắt đầy nước mắt, "Nhị Thập, ngươi nhất định phải giúp ta cầu xin Nhị công tử, xin công tử đừng đuổi ta đi. Ta không cần gì, chỉ cần một nơi sống yên ổn là được. Ngoài Mộ phủ ra, ta không còn nơi nào khác để đi. Bây giờ ta xấu xí như vậy, đến thanh lâu cũng không vào được... Nhị Thập, cầu xin ngươi."

Nhị Thập vỗ vỗ lưng Thập Ngũ. Tuy Nhị công tử cho phép nàng mở miệng, nhưng Tiêu Triển xuất hiện làm nàng lo sợ bất an, không dám nói lời nào.

"Thập Ngũ, ngươi đừng sợ. Bọn ta nhất định sẽ chăm sóc ngươi." Tiểu Thập nói: "Nếu không phải có ngươi kêu lên, chúng ta chắc chắn sẽ không thoát nổi, ngươi là ân nhân cứu mạng của bọn ta, bọn ta chắc chắn sẽ không bỏ rơi ngươi đâu. Nếu Nhị công tử không cần ngươi, cùng lắm thì bọn ta lén đem ngươi giấu đi ——"

"Có bản lĩnh đấy." Thanh âm nhẹ nhàng của Mộ Cẩm vang lên: "Đã biết phải kết bè kết phái tính kế ta rồi."

Mặt Tiểu Thập trắng bệch, vội vàng quỳ xuống: "Nhị công tử, là tiểu nữ lỡ lời, tiểu nữ biết sai rồi." Nàng thầm trách, Nhị công tử sao lại đi đứng không có tiếng động vậy chứ.

Thập Tứ cũng quỳ theo, nói: "Cầu Nhị công tử khai ân."

Nhị Thập đè lại Thập Ngũ cũng muốn xuống giường dập đầu, chính mình quỳ xuống.

"Có phiền không, suốt ngày chỉ biết quỳ." Mộ Cẩm lạnh giọng ra lệnh: "Đứng lên."

Ba người lúc này mới dám đứng lên.

Hắn đi tới bên giường, cúi đầu nhìn Thập Ngũ.

Vết thương của Thập Ngũ đang bôi thuốc, màu thuốc trắng bợt, giống như dán thêm một lớp tro ở đáy nồi. Thuốc mỡ mỏng không che được những vết sẹo. nàng run run mà nhìn hắn, cầu xin tha: "Nhị công tử... Tiểu Thập nàng ấy chỉ nói bậy... Người đừng ——"

Mộ Cẩm ngắt lời nàng, nhàn nhạt nói một câu, "An tâm dưỡng thương."

Thập Ngũ sửng sốt, nước mắt tự nhiên lại rơi, "Đa tạ đại ân đại đức của Nhị công tử."

Mộ Cẩm chưa từng tự đa tình, xoay người rời đi.

Đi qua trước cửa Trạch Lâu, Tô Yến Tinh nhu nhược đáng thương, gọi một tiếng: "Tướng công."

Tâm hắn tỏa ra sự độc ác. Nhị công tử thiếp thất đông đảo, đây là lần đầu tiên xảy ra mâu thuẫn.

Tô Yến Tinh bước nhanh về phía trước, muốn nhào vào lồng ngực hắn.

Hắn lùi hai bước.

Tô Yến Tinh cố gắng ổn định lại bước chân, ai oán kêu lên, "Tướng công, quan huyện trước khi định tội còn cho phép biện minh, chàng còn chưa nghe ta giải thích, một phong hưu thư liền cắt đứt tình nghĩa phu thê chúng ta."

Mộ Cẩm bĩu môi, có quỷ mới có tình thân với nàng. Nhưng mà, hắn đi vào Trạch Lâu, để xem Tô Yến Tinh định diễn màn tuồng vui này như thế nào.

Ngân Hạnh châm trà cho hắn, sau đó lui xuống cùng Tiếu ma ma.

Tô Yến Tinh lau khóe mắt, "Tướng công, chàng hiểu lầm ta rồi. Chuyện Yểm Nhật Lâu bị cháy không liên quan đến ta." Nói xong, nàng muốn nắm lấy tay Mộ Cẩm.

Mộ Cẩm nghịch nghịch cây quạt của mình.

Cây quạt xoay phần phật, Tô Yến Tinh đành rút tay về.

Vẻ mặt hắn lạnh nhạt, "À, đêm đó, có một nô bộc nhìn thấy nha hoàn của nàng lén lút bên cạnh Yểm Nhật Lâu."

"Tướng công, ta không lừa gạt chàng." Tô Yến Tinh ho nhẹ, giống như cố lấy dũng khí, rồi nói: "Trong phủ có gian tế."

Mộ Cẩm nhướng mày.

"Tên gian tế kia theo chàng từ Trấn Nam Thành đến. Chàng đến Trấn Nam Thành gây sự ở một sòng bạc, làm hỏng việc của bọn chúng. Bọn chúng ghi hận trong lòng, phái người ẩn vào phủ báo thù. Ta... Tên gian tế kia uy hiếp ta, muốn ta hãm hại chàng. Ta không đồng ý, hắn liền gây ra tai nạn này, giá họa cho ta..." Tô Yến Tinh nghẹn ngào không thôi, khàn giọng thở dài một tiếng, lại nói: "Mà chàng... Vậy mà lại bị lừa."

Mộ Cẩm lạnh lùng, lãnh đạm.

"Quãng thời gian chàng không ở đây, ta không có lúc nào thôi lo lắng, sợ hãi. Nhưng ta lại không biết trong phủ này, ai có thể tin, ai đáng nghi ngờ, chỉ có thể chờ chàng về rồi nói rõ. Đêm đó, tinh thần ta không tập trung, Ngân Hạnh đành tới phòng bếp nấu một nồi canh an thần. Nửa đường Ngân Hạnh gặp một bóng người thoáng qua. Ngân Hạnh để ý, người nọ đúng là đến Yểm Nhật Lâu. Khi trở về đem mọi chuyện nói cho ta biết, ta lập tức phân phó Ngân Hạnh tới Yểm Nhật Lâu mật báo, ai ngờ..."Tô Yến Tinh nhắm mắt lại: "Đã muộn."

Mộ Cẩm nghe đến buồn ngủ, "Đừng làm bộ như vậy nữa. Nữ nhân có những trò vặt vãnh gì, ta đều biết rõ. Dám chơi đùa với ta, ngươi thật sự không biết lượng sức mình." Có một nữ nhân lúc xướng tuồng trông rất sống động, mà nhìn Tô Yến Tinh thì lại vô cùng chướng mắt. "Niệm tình chuyện làm ăn hai nhà Mộ - Tô, ta không thèm động tay chân với ngươi." Hãm hại người khác có rất nhiều cách, đối với Tô Yến Tinh, hắn càng nghiêng về dùng những cách không thấy máu.

Hắn thực sự mệt mỏi, đứng dậy rời đi.

Tô Yến Tinh đuổi theo, giữ chặt góc áo hắn, "Tướng công..."

"Hừ." Mộ Cẩm quay đầu lại, một ngón tay đặt lên môi nàng ta, nhẹ giọng nói: "Cách xưng hô này không còn là thứ để ngươi dùng nữa. Trước kia, ta cho ngươi danh phận chính thê. Vinh hoa phú quý hưởng mãi không hết. Là ngươi không biết quý trọng. Hưu thư đã gửi, ngươi thu dọn đồ đạc rồi sớm cút đi."

"Tướng công..."

Ánh mắt Mộ Cẩm hờ hững, thờ ơ.

Tô Yến Tinh cố gắng trấn định, "Ta gả cho chàng, chàng vắng vẻ ta đến tận bây giờ, chàng nhẫn tâm vậy sao?"

"Vắng vẻ." Mộ Cẩm ý cười càng sâu, "Ta nhiều nữ nhân như vây, làm gì có ai không phải chịu cảnh ta vắng vẻ? Trước khi gả, ngươi không có hỏi thăm tình sử phong lưu của Mộ nhị công tử sao? Ta từ trước đến nay chơi một người ném một người."

Tô Yến Tinh thê lương, oán trách, "Ta là thiên kim Tô gia, cùng với chàng môn đăng hộ đối."

"Thiên kim Tô gia thì làm sao? Gả vào đây bất mãn ba tháng, bản tính bại lộ không thể nghi ngờ." Mộ Cẩm cúi người, đưa tay vuốt ve sườn mặt nàng ta, nắm lấy chiếc khuyên tai bạch ngọc của nàng, "Nhìn đi, cựu phu nhân xấu xí của ta đã trở thành cái dạng gì rồi?"

"Ngươi chớ có hạ nhục ta, từ khi gả vào đây ta vẫn luôn an phận." Tô Yến Tinh không khóc nữa, oán khí phát ra tứ phía, "Ngươi tính kế làm ta bệnh tật không ngừng, triền miên trên giường bệnh. Ngươi... Nhẫn tâm như vậy, bảo ta làm sao có thể nuốt trôi cơn tức này."

"Ngươi không nuốt trôi được thì cứ nhắm vào ta đây này, phóng hỏa các nàng ấy làm gì?" Mộ Cẩm đứng dậy, nữ nhân trước mắt đúng là hôi thối ngút trời. "Ý của ngươi là, ta vắng vẻ ngươi, ngươi tìm mọi cách lấy lòng ta. Các nàng tránh ngươi còn không kịp, ngươi vẫn động vào các nàng. Ngươi không phải là bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh sao."

"Ngươi ở chỗ đám hồ ly tính đó lưu luyến không rời, quên mất trái tim chân thành của ta."

"Ta nói rõ cho ngươi biết, cái tâm hồn thiếu nữ của ngươi vỡ tan tành rồi, có cố đến mấy cũng chẳng lành lại được. Ta đã gặp qua nhiều nữ nhân như ngươi, không biết tự nhìn lại chính mình, chỉ biết đổ thừa cho người khác. Nữ nhân Yểm Nhật Lâu không chỉ xinh đẹp hơn ngươi, mà các nàng còn từng chịu đau khổ hơn ngươi rất nhiều. Các nàng hằng ngày cũng chỉ nháo nhào vài câu, đánh vài cái. Một khi có người gặp nạn, các nàng đều biết đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ. Ngươi uất ức sao? Ngươi rốt cuộc là uất ức cái gì hả?" Mộ Cẩm mặt mày như ánh trăng, ngả ngớn nói. "Ta trước kia chán ghét nữ nhân thông minh, bây giờ khác rồi, ta chán ghét nữ nhân tự cho mình là thông minh."

Giống như cái đồ Ngốc Ngốc kia vậy, với cái đầu nhỏ của nàng, nếu thực sự muốn có vinh hoa phú quý, thì đã sớm đi theo làm của hồi môn của Lý gia tiểu thư rồi. Nếu nàng muốn giở thủ đoạn, chắc chắn có thể làm chính mình ngồi ngang hàng với Lý gia tiểu thư, thậm chí ngồi lên chính thất.

Tô Yến Tinh rốt cuộc cũng chỉ quen làm đại tiểu thư, không thể giả bộ dạng đáng thương được lâu, nàng ta ngẩng cao đầu, "Mộ Cẩm, là chính ngươi tàn nhẫn độc ác, dựa vào cái gì mà bắt nữ tử phải ngây thơ, lương thiện?"

"Thứ ta không có, mới cảm thấy hiếm lạ." Mộ Cẩm thoải mái.

Trước khi rời cung, huynh đệ Mộ Cẩm nhất định phải tương tàn. Sau này, Mộ đại công tử cho hắn biết thế nào mới là huynh đệ tình thương.

Trước khi rời cung, nữ nhân của Hoàng Thượng lúc nào cũng ghen tị. Sau này, Mộ Cẩm thu nhận những nữ nhân phải chịu cực khổ mà vẫn giữ nguyên được thiện ý.

Đương nhiên, không phải ai cũng qua được thời gian khảo nghiệm, những nữ nhân nảy sinh ác ý, từng kẻ đều bị hắn tiễn đi.

Hậu viện của Mộ nhị công tử, chưa bao giờ xảy ra chuyện nữ nhân tranh đấu.

Mẫu thân hắn từng nói cho hắn, trên đời này có những người con gái, sẽ dùng tài trí của mình để cứu người, chứ không phải để hại người. Hắn ở trong cung chưa từng nhìn thấy, cũng bởi vì nữ nhân lương thiện không thể sống được lâu, hắn chưa kịp gặp thì đã chết rồi.

Về sau gặp được Nhị Thập.

Một nữ nhân to gan dám đọ sức với hắn, một nữ nhân vừa đa đoan quỷ kế lại vừa lương thiện. Hắn làm sao có thể không hiếu kỳ, làm sao có thể không đùa giỡn được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.