Nhượng Xuân Quang

Chương 85: Trong họa có phúc



Editor: Đào Tiên, Đụt, June

Lâm Ý Trí để lại cho Mộ Cẩm đan dược, nói là giúp tăng cường công lực.

Mộ Cẩm uống xong một viên, cả người dồi dào sức lực. Nhưng khi dược liệu qua đi lại thấy mệt mỏi muốn ngủ.

Đến Thốn Bôn cũng thấy lo lắng, "Nhị công tử, sao người khôi phục chậm vậy?"

Mộ Cẩm cũng không biết.

Mộ Cẩm tỉnh, duỗi tay sang bên cạnh, bên gối không có người. Tỉnh táo lại, hắn rút ra từ dưới gối lá bùa bình an, cẩn thận cất vào bên hông. Sau khi ngồi dậy, hắn nghe thấy có tiếng gọi nhu tình đến chảy nước: "Nhị công tử ơi ~".

Một tiếng kêu ngọt đến phát ngấy, là thanh âm mà hắn luôn nhớ, nhưng lại không phải giọng nói mà hắn quen thuộc, nghe rất kỳ lạ.

Hắn hướng về phía tiếng gọi phát ra, nhíu mày. Nữ nhân này tự dưng miệng ngọt như mật, không có chuyện gì lại ân cần: "Trúng tà rồi hả?"

Từ A Man: "..." Nói thật, nhiều khi ngẫu nhiên nàng cảm thấy Nhị công tử có một chút gì đó với nàng, thì y như rằng bị dập cho tơi tả vì sự không hiểu phong tình của hắn.

Các cô nương thanh lâu nhỏ nhắn diễm lệ gọi ba chữ "Nhị công tử" như có thể chảy nước.

Từ A Man bắt chước một phen, Nhị công tử lại chẳng cảm kích chút nào. Hũ mật ngọt ngào của nàng ngay lập tức biến thành một chậu nước lạnh: "Ăn cơm, nhanh không nguội mất." Rất không lễ phép.

Câu nói cứng nhắc chân chất thế này, vậy mới đúng là người trong lòng Mộ Cẩm.

Ăn được một nửa, hắn hỏi: "Sao ngươi không nói gì?"

Từ A Man nâng má, không nóng không lạnh: "Không có gì để nói ạ."

Mộ Cẩm nói: "Cứ nói gì đó đi." Nếu không, đập vào tai hắn chỉ toàn là âm thanh ồn ào của dong chi tục phấn ở phòng bên ngoài.

"Vâng." Nàng chuyển sang một vấn đề khác: "Nhị công tử, người trị bệnh đã lâu, đã thấy chuyển biến đỡ hơn chưa?"

"Có, thời gian ta ngồi xe lăn ngày càng ít."

"Nhưng thời gian người nằm trên giường ngày càng nhiều." Từ A Man buột miệng thốt ra. Nói xong, nàng lại muốn tát miệng mình. Cứ bảo Nhị công tử nói chuyện không xuôi tai, kỳ thật nàng cũng vậy.

Mộ Cẩm: "..." Đây mới đúng là Tiểu Man của hắn. Tiếng gọi ỏn ẻn điệu chảy nước lúc nãy làm hắn nổi hết cả da gà. Hắn giải thích: "Khi ta tập vỏ hồi nhỏ, đã lười biếng nhảy qua mất vài đoạn tâm pháp. Nhân lúc nửa lành nửa phế này, luyện tập lại đoạn tâm pháp kia."

"Nhị công tử, ưm..." Câu chữ giấu trong cổ họng, Từ A Man có chút do dự.

"Có chuyện gì cứ nói, ấp a ấp úng không phải tính cách của ngươi."

"Về sau Nhị công tử khỏi bệnh rồi, có thể..." Phun ra được vài từ, cuối cùng lại bị nghẹn trở về, Từ A Man cười nói: "Có thể vừa chạy vừa nhảy làm một khâm phạm của triều đình rồi." Tóm lại là không thể trực tiếp nói ra, có thể chạy nhảy sau đó liền đi tìm cô nương chốn thanh lâu sao? Đây không phải giả thiết, mà là điều chắc chắn luôn rồi.

"..." Mộ Cẩm tiếp tục ăn cơm.

Từ A Man nghẹn một trận, nàng lại hỏi: "Nhị công tử, ta còn một vấn đề nữa vẫn luôn thắc mắc trong lòng."

"Muốn hỏi thì hỏi đi."

"Người có hối hận vì hành thích Thái tử không?"

"Không."

Nàng tiếp tục truy hỏi: "Cho dù bây giờ đã trở thành đào phạm?"

"Ừ."

"Vì sao?" Nàng vẫn muốn biết đáp án chính xác.

"Bây giờ hối hận cũng không giải quyết được gì, ta thà dùng thời gian đó để suy ngẫm những việc trong tương lai. Dù có hối hận hay không thì hắn cũng sẽ không để ta sống tốt, đâm thủng một lỗ trên người hắn khiến ta cực kỳ sảng khoái." Mộ Cẩm trả lời: "Hơn nữa, ngươi đã là người của ta, chỉ có thể chết dưới tay ta."

Từ A Man: "..." Được rồi, nói chuyện với Nhị công tử đúng là chẳng có gì tốt đẹp, hôm nay nàng từ bỏ, hôm khác lại bàn bạc với Lý cô nương, xem phải dùng đề tài gì để chuẩn bị không khí lãng mạn.

Cô nương thanh lâu xinh đẹp dường như đã tính toán chuẩn thời gian. Bên này Mộ Cẩm vừa mới buông chén đũa, nàng ta liền tới gõ cửa: "Nhị công tử ~"

"Ừ." Mộ Cẩm lên tiếng.

Từ A Man căng da mặt. Vì sao, cùng là một tiếng "Nhị công tử ~", sao người khác lại không phải trúng tà?

"Tiểu nữ là A Liên, bây giờ có tiện để tiểu nữ vào trong dọn dẹp phòng cho ngài không?" Cô nương trời sinh mềm mại xinh xắn, dù là xưng hô hay nói một câu cũng đều ngọt ngào êm ái như chiếc bánh gạo nếp tẩm đường.

"Ừ." Mộ Cẩm đáp lại một tiếng như cũ.

Từ A Man đứng ngồi không yên, nàng hung hăng lườm Mộ Cẩm một cái, thu dọn đồ ăn cho hắn xong, giọng nàng lạnh băng: "Nhị công tử, ta thu dọn chén đũa cho người trước."

"Ta..." Mộ Cẩm đang định nói hắn cũng đi ra ngoài, lại nghe thấy tiếng bước chân của nàng vừa mạnh vừa nhanh, không cho hắn thời gian nói chuyện đã đi mất.

Cánh tay hắn đang định kéo nàng lại ngừng giữa không trung.

Từ A Man nhìn thoáng qua mỹ nhân gạo nếp, nàng nhìn không chớp mắt, cầm bát đũa đặt trên chiếc bàn đá trong sân.

Sau đó, nàng trở về phòng, nặng nề đóng cửa lại.

Một tiếng đóng cửa này giống như ngày đó hai mỹ nhân mới tới Hoa Uyển. Cảm xúc nàng cũng lên xuống như vậy, đến sắc mặt giận dỗi cũng giống nhau như đúc. Hiện tại Nhị công tử cũng chưa cưới thê, mới chỉ thấy hắn mắt qua mày lại với nữ tử khác, trong bụng nàng như có một đám lửa cháy phừng phừng. Nếu Nhị công tử thật sự thành thân, đám lửa này chỉ sợ sẽ từ trong bụng thiêu cháy tới đáy lòng nàng.

Trước kia, khi Từ A Man chính mắt nhìn thấy Nhị công tử cùng nữ nhân khác ở Yểm Nhật Lâu mây mưa. Nàng cảm thấy thật may mắn, ước gì hắn vĩnh viễn đừng tới chỗ nàng.

Không biết từ khi nào, nàng đã trở nên ích kỷ như thế. Cứ như vậy, nàng càng không dám đặt tình cảm của mình lên người Nhị công tử. Nàng sợ, về sau đến cả mấy người Tiểu Lục, nàng cũng ghi hận trong lòng.

Nhị công tử yêu thích mỹ nhân, tương lai còn rất dài, có lẽ sẽ có Nhị Thập Nhất, Nhị Thập Nhị,... rồi có cả Tam Thập nữa. Từ A Man không muốn nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của chính mình.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

"Mở cửa." Mộ Cẩm đuổi tới.

Từ A Man siết chặt đôi tay, nắm đến nỗi móng tay găm vào lòng bàn tay, nàng mới thở ra một hơi thật sâu, tiến đến mở cửa. "Nhị công tử, có chuyện gì không ạ?" Nàng cố gắng duy trì lễ phép nên có.

Hắn sờ cửa tiến vào: "Ta mất ngủ, muốn cùng ngươi nói chuyện."

"Vâng."

Mộ Cẩm thấy nàng đáp lại, vươn tay về phía nàng: "Từ Tiểu Man, qua đỡ ta đi."

"Ta tên là Từ A Man". Nàng đang một bụng tức giận, không muốn bày vẻ mặt vui vẻ với hắn. Nàng giận Nhị công tử, cũng giận chính bản thân mình. Nhị công tử và Thốn Bôn là hai nam nhân nàng quen thuộc nhất, nếu phải so sánh thì Thốn Bôn sẽ thắng tuyệt đối. Nhưng nàng lại phó thác sự tự do của mình cho Nhị công tử.

Nực cười, đúng là tức chết nàng.

Mộ Cẩm nhướng mày: "Nói, có phải lại làm mặt bánh bao rồi không?"

"Không." Từ A Man thở phì phì.

Mộ Cẩm tiến lên một bước, nghe nàng cãi lại, hắn kéo nàng vào trong lòng. Tay hắn dọc theo cánh tay của nàng hướng về phía trên, chọc nhẹ cằm nàng một cái. Bánh bao nhỏ lại xì hơi. "Có phải ngươi ăn bánh bao mà lớn lên không? Nói đi, lại giận dỗi cái gì?"

"Không có gì. Ta là một nha hoàn, nào dám giận dỗi Nhị công tử?"

"Đây mà là giọng điệu của nha hoàn hả? So với ta còn giống chủ tử hơn. Đừng cho rằng hiện tại ta không nhìn thấy gì thì có thể tỏ thái độ với ta. Ngươi không xứng với chức nha hoàn chút nào."

"Khi còn là nha hoàn thiếp thân của Tam tiểu thư, Tam tiểu thư thường xuyên khen ta khéo tay." Từ A Man chẳng những tỏ thái độ mà còn nhe răng trợn mắt với hắn: "Là người cướp ta đi."

"Lúc ngươi ở bên cạnh muội ấy cũng ăn nói thế này sao?" Mộ Cẩm nhéo mặt nàng, không nỡ buông ra, lại xoa xoa, "Ở chỗ của ta, ngươi mới có thể được đằng chân lên đằng đầu, xoay người làm chủ. Cho ngươi cơ hội tốt như vậy mà vẫn không biết quý trọng, còn nóng nảy nháo nhào."

"Ta xoay người làm chủ khi nào?" Còn không phải lúc nào cũng bị hắn dọa đánh gãy chân sao.

"Không xoay người làm chủ, ngươi chỉ cưỡi lên đầu ta thôi. Suốt ngày giận dỗi." Hắn nâng cằm nàng lên, "Đáng tiếc, ta không nhìn thấy. Chắc chắn là từ đầu đến chân giống hệt con sóc nhỏ." Mỗi khi thấy nàng như vậy, mọi sự giận dữ của hắn đều tiêu tan.

Nàng đẩy tay hắn ra: "Người đừng nhéo nữa."

Hắn lại phủ lên: "Người của ta thì ta mới nhéo."

"Thốn Bôn cũng là người của người, sao người không đi nhéo Thốn Bôn?"

Mặt mũi Mộ Cẩm tối sầm: "Ngươi lại giận dỗi cái gì?"

Từ A Man vẫn không hé răng nửa lời.

Hắn vuốt ve cằm nàng: "Có phải Lý Trác Thạch nói xấu ta không? Nàng ta thích nhất là châm ngòi ly gián."

"Lý cô nương không phải người như vậy".

"Tạo phản à?" Mộ Cẩm vỗ vỗ eo Từ A Man: "Ngươi là người của ai? Dám nói tốt cho người ngoài?"

"Lý cô nương cũng đâu phải người ngoài."

"Giữa hai chúng ta, nàng ta chính là người ngoài."

Ai là "chúng ta" với hắn, hắn "chúng ta" với cô nương xinh đẹp đứng ngoài cửa kia kìa.

A Liên khoan thai đi tới, tiếng bước chân nhẹ nhàng như một con mèo thận trọng. Bóng dáng nhỏ nhắn, mềm mại, độc đáo của nàng ta in lên cửa sổ.

Mộ Cẩm tự hỏi, sao hôm nay nữ nhân trong lồng ngực lại hung dữ như vậy, giận đến nỗi hắn không dỗ nổi.

A Liên lên tiếng: "Thốn Bôn công tử, bát đũa ta đã thu dọn xong rồi."

Một tiếng gọi y như chim oanh cất tiếng khiến Mộ Cẩm bừng tỉnh.

Từ A Man không mấy khi cáu kỉnh.

Trước kia dù hắn có uy hiếp nàng thế nào, nàng bực lắm cũng chỉ cãi lại hắn vài câu.

Tức giận trắng trợn như vậy cũng chỉ xảy ra hai lần. Mà tình cảnh trong hai lần đó đều có sự góp mặt của mỹ nhân khác, lúc nào cũng nũng nịu kêu vài tiếng "Nhị công tử".

Suy nghĩ trong đầu Mộ Cẩm chợt lóe.

Hắn ôm lấy ngực trái, tuy kinh mạch đã được Lâm Ý Tri chữa trị, nhưng sự buồn bực đọng lại thật lâu vẫn chưa tiêu tán kia bỗng nhiên lại muốn chạy vọt ra ngoài. Hắn lại cảm nhận được chân khí nhảy vọt, nhưng dường như không giống với lần tẩu hỏa nhập ma khi trước, không thể ngăn được sự bành trướng lan tỏa.

Cổ họng dâng lên một trận tanh ngọt, hắn cố nuốt xuống.

Gân mạch lưu động ngày càng mạnh mẽ gấp gáp, tựa như muốn phá tan một tầng lá chắn.

Mộ Cẩm vội vàng đẩy Từ A Man trong lồng ngực ra, ngay sau đó, hắn phun ra một búng máu đen đặc quánh, bắn tung tóe trên mặt đất, nhìn mà ghê người.

"Nhị công tử!" Từ A Man cực kì hoảng sợ, nàng hô toáng lên: "Thốn Bôn mau tới đây! Nhị công tử lại hộc máu!"

Sau khi Lâm thần y lên núi, Mộ Cẩm vẫn luôn bình tâm tĩnh khí, ít khi có dao động. Từ A Man cũng từng nghĩ, mỗi ngày Nhị công tử đều vừa tắm thuốc, vừa uống đan dược, vì sao vẫn không có sức lực.

Thốn Bôn gần như ngay lập tức xông tới, một tay đỡ lấy Mộ Cẩm: "Nhị công tử."

Một vũng máu đen như than lan trên mặt đất, đặc sệt, bắn ra tứ phía thành từng mảnh.

Mộ Cẩm ho hai cái, lại phun ra hai ngụm nữa.

Máu đen phun lên tay Từ A Man, nàng không rảnh lau đi, chỉ nức nở nói: "Nhị công tử, thực xin lỗi, ta không nên chọc giận người."

Biết rõ Nhị công tử không nên động khí, vậy mà nàng lại không nhịn được oán giận, nàng đúng thật không xứng làm nha hoàn thiếp thân của hắn.

Mộ Cẩm xua tay: "Không sao, không có việc gì." Phun ra mấy ngụm máu này, công lực của hắn đã thực sự trở lại.

Lâm Ý Trí giúp hắn ổn định tâm mạch, nhưng mãi vẫn không có cách thúc đẩy sức sống của hắn. Lâm Ý Tri nghĩ thảo dược có vấn đề.

Thốn Bôn bắt mạch cho Mộ Cẩm, "Nhị công tử, đây là..." Khi hắn giúp Mộ Cẩm truyền chân khí, giữa ngoại lực và nội lực vẫn còn cách nhau một tầng lực cản, nhưng lúc này, phảng phất như trăng sáng gió mát, hai cỗ nội lực tương thích dung hợp lẫn nhau, cùng hòa nhập vào gân mạch Mộ Cẩm.

Mộ Cẩm cười cười: "Trong họa có phúc."

Từ A Man lui ra một chiếc khăn, lau vết máu bên khóe miệng cho hắn, nàng vội vã hỏi: "Nhị công tử, người thấy thế nào rồi?"

Mộ Cẩm giương mắt: "Cực kỳ tốt." Hắn kéo tay nàng, chạm vào vết máu của chính mình. "Tuy ta gọi ngươi là Ngốc Ngốc, nhưng chính ta vừa rồi mới hiểu thấu đáo được tâm pháp của võ công này."

Thì ra, hắn và Tiểu Man của hắn đã sớm lưỡng tình tương duyệt. Là hắn không hiểu rõ tình trường, vòng đi vòng lại một vòng lớn.

Nhã tộc phía Tây Bắc võ công cao cường, vì tình mà thành ma, cũng vì yêu mà sống lại. Những người điên trong tộc ra đi, điều mong mỏi duy nhất chính là một liều thuốc lưỡng tình tương duyệt này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.