Sô pha mềm mại, lõm xuống thành một độ cong, chịu đựng sức nặng hai cơ thể đang triền miên.
Ánh trăng lặng lẽ chiếu vào, nhìn như xấu hổ đến mức nửa che mặt, nhưng thật ra lại chẳng bỏ qua chi tiết nào.
Lương Thời Ngộ nhẹ nhàng đặt cô lên sô pha, đầu gối bên phải cong xuống, khụy xuống giữa hai chân của cô, còn chân trái thì chống xuống đất, đôi tay vòng ra sau lưng cô, bắt đầu từ đôi mắt của cô, hôn xuống từng chút từng chút một.
Nụ hôn này không dịu dàng, tỉ mỉ như vừa rồi, mà lại mang theo chút mạnh bạo.
Trâu Dụ cầm lòng không đậu, cánh tay ôm sau lưng anh siết chặt theo bản năng, muốn kéo gần khoảng cách của hai người.
Bứt dây động rừng, váy ngủ vốn dĩ dài đến cẳng chân, cũng nhân lúc cô giơ chân lên, mà trượt lên bên hông trong tích tắc.
Cô mới bước ra từ nhà tắm của anh, trên người vốn dĩ đều là hơi thở trên người anh.
Lúc này, lại vây lấy anh.
Hai hương vị dày đặc, kích thích dục vọng chinh phạt, khiến cho nụ hôn của anh càng ngày càng mãnh liệt.
Trong bầu không khí châm rơi có thể nghe tiếng, tất cả giác quan đều trở nên mẫn cảm.
Đặc biệt là chỗ nóng bỏng kia trên người anh.
Trâu Dụ cảm nhận được độ ấm giữa hai chân thay đổi, đầu tiên là có hơi hốt hoảng chớp chớp mắt, sau đó, tay lại bắt đầu không thành thật, mà thử thăm sờ xuống thăm dò.
Nhận thấy động tác của cô, Lương Thời Ngộ một phen nắm lấy tay cô, nghiêm mặt nói: “Trâu Dụ, anh thấy em là muốn chơi chết anh.”
Trâu Dụ nhìn ra sự tức giận trong mắt anh, ánh mắt ngẩn ra: “Sao anh biết em không……”
Lương Thời Ngộ: “Anh nhớ rõ kỳ sinh lý của em.”
Trâu Dụ: “……”
Anh nhẹ mắng: “Còn quậy nữa hay không?”
Cô cuống quít xin tha: “Không quậy nữa không quậy nữa.”
Lương Thời Ngộ hung hăng nhắm mắt, sau đó từ từ buông cô ra, đứng dậy khỏi sô pha.
Trước lúc đứng dậy còn không quên vỗ nhẹ vào đầu cô, xem như là một động tác trấn an, ý bảo mình không có giận.
“Anh đi tắm.”
Trâu Dụ: “……”
A ha……
Hình như đùa với lửa rồi……
–
Lúc Lương Thời Ngộ tắm, điện thoại của Trâu Dụ vang lên, mở ra thì thấy, là nhắc nhở của tin nhắn mới, phải gửi tài liệu cho công ty Châu Âu bên kia
Cô suy nghĩ, sau đó đi gõ cửa phòng tắm.
“Lương Thời Ngộ.”
Tiếng nước bên trong nhanh chóng dừng lại, thay vào đó và một câu khàn khàn: “Làm sao vậy?”
“Em có thể dùng máy tính của anh gửi một tin nhắn không?”
“Dùng tùy ý.”
“A.”
Qua vài giây.
Tiếng đập cửa lại vang lên.
“Lương Thời Ngộ.”
“Hả.”
“Mật khẩu là gì vậy?”
“Em không tự mình thử trước sao?”
“Dạ?”
“Sinh nhật của em.”
“A, anh quê mùa quá.”
“……”
Qua vài giây.
Tiếng đập cửa lại vang lên.
“Lương Thời Ngộ.”
“Em có thể sử dụng phần mềm trên máy tính của anh không?”
“…… Có thể.”
Cũng may, quá tam ba bận, lần này, tiếng đập cửa kia cũng ngưng được một lúc.
Lại qua vài phút, cuối cùng Lương Thời Ngộ cũng tắm xong, kết quả, mới vừa thay áo ngủ, lại nghe được tiếng đập cửa.
Lương Thời Ngộ: “……”
Thật là phục rồi, cô gái này tuyệt đối là cố ý.
Lần này, cuối cùng cũng không nói chuyện khác không gian nữa, cửa bị anh trực tiếp mở ra, đốt tay cong lên của Trâu Dụ bỗng chốc đã không có sức gõ, hơi nghiêng về phía trước.
Lương Thời Ngộ thừa cơ lôi kéo cánh tay của cô, túm cô vào phòng tắm, ôm đến bồn rửa mặt, thong thả giải thích với cô: “Trâu Dụ, anh là bạn trai của em, tương lai là chồng của em, của anh chính là của em, tất cả đồ vật, em đều có quyền tự do sử dụng, biết không?”
Trâu Dụ: “Biết rồi.”
Lương Thời Ngộ lập tức bị bộ dáng “Biết rõ cố phạm” của cô chọc cho cười, nhẹ a một tiếng, dán sát mặt vào, nhẫn nại hỏi: “Biết rồi mà còn vẫn gõ cửa hoài, một hai em phải chọn lúc anh tắm rửa để gọi có phải hay không? Hả?”
“Sao?” Cô ngước mắt, ngây thơ hỏi, “Lúc anh tắm thì em không thể gọi anh sao?”
Lương Thời Ngộ: “…… Có thể.”
—— về sau có em gọi.
Nhưng mà, dưới tình cảnh này, anh không dám nghĩ nhiều hơn, thu vẻ mặt lại, hỏi: “Lần này gõ cửa là muốn làm gì?”
Trâu Dụ túm lấy cổ áo ngủ của anh, tránh đi ánh mắt của anh, chỉ nhìn bờ vai của anh, nhẹ giọng bắt đầu nhận sai: “Vừa rồi em…… Hình như có hơi…… Đùa với lửa rồi.”
Lương Thời Ngộ: “……”
Thấy anh không nói chuyện, Trâu Dụ căng da đầu giải thích: “Em nghe Lâm Ương nói…… Thời gian đối với rất nhiều cặp đôi mà nó, là một rào cản không thể vượt qua, có vài người vốn dĩ rất yêu nhau, nhưng qua mấy năm mới phát hiện đối phương thay đổi tất cả, sau đó thì…..” Nói đến đây, cô có chút muốn nói lại thôi, “Cho nên, vừa rồi không phải em cố ý muốn chọc giận hay là thử anh, em chỉ là muốn nhìn một chút, xem anh có cảm giác với em hay không……”
—— nhìn xem anh, có phải còn yêu em như lúc ấy hay không, suy cho cùng, thì anh cũng đã từng, nhận lấy sự tổn thương.
Lương Thời Ngộ im lặng nghiêm túc nghe xong câu này của cô, ở trong lòng tự ghép lại những thứ mà cô đã bỏ qua.
“Nhưng ——” nói đến đây, Trâu Dụ bỗng nhiên ngước mắt, ánh mắt đối diện với ánh mắt của anh, “Em muốn hôn anh, là sự thật.”
Tình yêu vô tư, chân thành, rõ ràng như vậy, cứ thế, mà đi qua ánh mắt, rồi lại được thốt ra từ miệng của cô
Lương Thời Ngộ nghe xong, chỉ cảm thấy trái tim nhảy lên, nâng tay lên, cong lại vuốt nhẹ lên cánh mũi của cô, khóe môi cong lên, ngữ khí dung túng lại bất đắc dĩ: “Có phải em bị ngốc hay không?”
Vừa dứt lời, thì nhìn thấy Trâu Dụ bỗng chốc ôm lấy anh, vùi đầu vào lòng ngực anh, có chút nghẹn ngào đáp lại: “Đúng, là em nhất thời choáng váng.”
Cô ngốc thì ngốc, cho dù cô không tin chính mình, cũng nên tin người đàn ông trước mắt này.
Cảm nhận được cảm xúc của cô dao động, hai tay Lương Thời Ngộ vòng lấy eo cô, ở bên tay cô, dịu dàng gọi: “Trâu Dụ.”
Giọng nói của cô rầu rĩ: “Ừm.”
Không biết do đâu, lòng của Lương Thời Ngộ đột nhiên mềm nhũn ra, khe khẽ thở dài, mới trực tiếp hỏi: “Anh làm cho em không có cảm giác an toàn như vậy sao?”
Anh thừa nhận, thông báo ở công viên trò chơi, là nằm ngoài dự liệu, chỉ là sợ cô sẽ băn khoăn, nên anh vẫn luôn muốn bước đến một cách chậm rãi.
Nhưng lúc ấy nhìn thấy bóng dáng lúc hạ màn kia, anh thật sự không đành lòng, không đành lòng tiếp tục để cô một mình, bàng hoàng ngơ ngác nằm ngoài sự náo nhiệt nữa.
Sau này, anh cố gắng hết sức kiềm chế bản thân, bước từng bước một, chính là sợ tốc độ nhanh quá, sẽ làm cho cô cảm thấy không có cảm giác an toàn.
Nhưng mà……
Đang nghĩ, Lương Thời Ngộ lại nghe được âm thanh phủ định của cô: “Mới không phải, anh làm cho em có cảm giác cực kỳ an toàn.”
“Vậy sao vẫn còn khóc?”
“Em vừa mới nói rồi đó, là do em khờ, cho nên anh cũng đừng so đo với em.”
Khi nói lời này, giọng nói cô tinh tế mềm mại, con ngươi cũng ướt đẫm.
Khó có thể tưởng tượng, đây là người vừa rồi, ngồi ở trước máy tính, ánh mắt kiên định, đầu óc rõ ràng, hoàn thành một phần công việc ở nước ngoài với hiệu suất cực cao.
Hoá ra, một người có thể bất giác biến thành con nít, khi ở trước mặt chân ái của mình.
Lương Thời Ngộ rút tờ giấy khăn, nhẹ nhàng chấm chấm lên mắt của cô, dỗ dành: “Bạn học Trâu Tiểu Dụ.”
Cô ngoan ngoãn đáp lại: “Dạ.”
“Em nói xem cũng đã qua hai mươi năm rồi, sao anh lại vẫn giống như thuở mới gặp em, không có cách nào hiểu được em vậy.”
Nghe đến đây, cuối cùng Trâu Dụ cũng bật cười, ngón trỏ điểm điểm lên gương mặt của anh, nghiêm túc bố trí nhiệm vụ cho anh:
“Vậy anh cứ lấy em làm đối tượng nghiên cứu, rồi nghiên cứu cả đời.”
Một câu, làm cho trái tim anh tan chảy.
–
Tim cô, sao lại không giống vậy được.
Thật ra, ý đồ của lần gõ cửa cuối cùng, Trâu Dụ cũng không nói ra đúng sự thật.
Vừa rồi, cô dùng máy tính của anh làm việc, đối phương yêu cầu sơ lược bộ máy quản lý của ngân hàng, vì thế, Trâu Dụ mở ra phần mềm trên máy tính ra, làm một bảng sơ đồ tư duy.
Lúc làm xong sắp đóng lại, thì đột nhiên nhìn thấy tài liệu nằm phía bên trái, có một mục liên quan đến mình: Thế giới cổ tích của Trâu Tiểu Dụ.
Cô click mở theo bản năng.
Sau khi thấy rõ nội dung, ánh mắt bỗng chốc dừng lại.
Đó là một sơ đồ tư duy về mạng lưới quan hệ của nhân vật Disney, nhân vật, những câu chuyện xưa,.. được liệt vào danh sách của các gia đình một cách trật tự.
Cột ngày, được viết vào ngày bọn họ đến Disney.
Thì ra, buổi tối đó, anh không phải đang làm việc, mà là đang tìm hiểu những chuyện cổ tích sau lưng nhân vật mà cô yêu thích..
Trâu Dụ khó có thể tưởng tượng, một giáo sư đại học nghiêm túc với công trình nghiên cứu của mình như vậy, sẽ vì việc tìm hiểu sự sở thích của cô, mà làm chuyện vụng về, tràn đầy sự trẻ con như thế.
Không phải lần đầu tiên cô bị nói: “Bao lớn rồi, mà còn thích mấy thứ ấu trĩ này”, “Bao lớn rồi, nên lập gia đình rồi”, “Hôn nhân, quan trọng nhất chính là thích hợp, yêu hay không yêu, không quan trọng.”
Mọi việc như thế, nghe nói như rất có logic.
Nhưng cô không hiểu rõ, là ai quy định, người làm việc sấm rền gió cuốn, trong thâm tâm không thể thích truyện cổ tích, và thú bông.
Cô càng không thể hiểu rõ, nếu không có tình yêu, vậy thì hà tất gì phải kết hôn.
Chỉ có anh, thân kinh bách chiến, từng chịu đựng sự giày vò và thử thách của cuộc sống, nhưng vẫn bằng lòng đứng trên cùng một mặt trận với cô.
Nói cho cô ——
Người lớn cũng có thể tin vào truyện cổ tích.
Tin vào cổ tích, là một chuyện cực kỳ tốt đẹp.
Cho dù có năm tháng dài lâu phía trước có bị vắt ngang, anh liếc mắt một cái vẫn biết nội tâm cô thay đổi, sau đó sẽ dùng hành động thực tế nói cho cô biết, không cần sợ hãi.
Bởi vì anh sẽ dịu dàng đón nhận, mỗi một lần thay đổi cùng trưởng thành của cô.
Cho nên, ngàn vạn lần đừng nói yêu hay không yêu không quan trọng.