Nhưỡng

Chương 14



Lúc này, Lương Thời Ngộ hoàn toàn không biết tâm tư của cô, thấy cô ngây người, thì giơ tay gõ gõ vào trán của cô, sau đó ôm ngang eo cô nhấc lên khỏi bồn rửa mặt, “Đi thôi, làm bánh nướng áp chảo cho bạn học Trâu Tiểu Dụ thôi.”

Giọng điệu y hệt lúc dỗ con nít.

Trâu Dụ phát hiện mình cực kỳ thích bộ dáng dỗ dành người khác này của anh, gối đầu lên vai anh, trong lòng như được áo một lớp mật, ngọt đến không chịu được.

Bước ra khỏi ánh sáng của phòng tắm, vừa đến phòng khách, Trâu Dụ khẽ ngước mắt, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lại gọi anh: “Anh.”

Lương Thời Ngộ dừng bước, “Làm sao vậy?”

Trâu Dụ nhìn máy sấy trên bàn sách, nói: “Tóc anh còn ướt kìa, em lễ thượng vãng lai, cũng sấy cho anh.”

Lương Thời Ngộ không nghĩ tới chuyện này, nên cười một tiếng, sau đó làm bộ như không nghe thấy, ôm cô đi về phía phòng bếp.

Ngay sau đó, thì nghe thấy anh vừa đi vừa đáp lại: “Thổi một cái, sau đó lại hôn một cái, rồi lại lăn lên sô pha một vòng?”

Trâu Dụ: “?”

Lương Thời Ngộ tiếp tục nói: “Sau đó ăn cơm chiều biến thành ăn cơm khuya?”

Trâu Dụ: “……”

Mọi người đều biết, sự yên lặng trước cơn bão đều ngắn ngủi.

Chưa được vài giây, con thỏ nhỏ lười biếng đã bùng nổ: “Lương! Thời! Ngộ!”

Vừa lúc tới phòng bếp, Lương Thời Ngộ buông cô xuống, hai tay phủ lên bụng cô, nhẹ giọng trấn an: “Thời kỳ đặc biệt, đừng nổi nóng, như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe.”

“Lương Thời Ngộ! Sao bây giờ anh lại biến thành như vậy!”

“Anh biến thành cái gì?” Lương Thời Ngộ xắn tay áo lên, rửa tay, ngữ điệu như rất vô tội, “Anh đau lòng cho em là sai?”

Trâu Dụ: “……”

Bước đi không hề tức giận.

Thấy cô giương mắt trừng mình, thật ra Lương Thời Ngộ cũng cảm thấy yên tâm, vì cảm xúc thoải mái của cô.

—— anh không hy vọng, cô che giấu bất cứ điều gì hoặc giả vờ mạnh mẽ ở trước mặt anh, anh hy vọng, cảm xúc của cô, cho dù là hỉ nộ ái ố, tất cả đều là chân thật.

Vì thế, mặc cho cô trừng mắt, anh tự mình lấy bột đã ủ sẵn ra, chuẩn bị nhào bột.

Ống tay áo bị anh nhẹ nhàng xắn lên đến khuỷu tay, lộ ra một cánh tay trắng mảnh khảnh, dưới ánh đèn trắng nhu hoà, còn có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh dưới da, như dòng sông trên núi tuyết, đặc biệt vui mắt.

Cục bột mềm mại đàn hồi ở trong tay anh bị xoa tới xoa lui, biến thành các hình dáng khác nhau.

Nhìn một lúc, hỏa khí của Trâu Dụ cũng tan hơn phân nửa.

—— sắc đẹp này, cũng làm người ta mê muội quá rồi.

Vì thế, cô bước từng bước nhỏ, đi đến bên cạnh anh, chủ động đáp lời: “Anh thường xuyên làm hay sao, động tác thuần thục quá.”

“800 năm chưa làm qua,” Lương Thời Ngộ rũ mắt cười, nhắc nhở cô trước, “Cho nên, chút nữa ăn không được thì đừng có giả vờ.”

Trâu Dụ chẳng lo đến việc anh làm sẽ không ăn được, “Vậy bình thường anh không làm cho mình ăn sao?”

“Chỉ có một mình anh, lười tốn công làm.” Vừa nói, vừa chia cục bột trong tay thành ba phần.

Trong nhà không có chày cán bột, Lương Thời Ngộ tìm đại một cái bình thủy tinh thay thế.

Trâu Dụ thấy thế, nói: “Để em giúp anh cho.”

Nhớ tới hình ảnh trước kia hai người cùng nhau nấu cơm, Lương Thời Ngộ cười cô: “Giúp anh cái gì? Giúp anh làm hư hả?”

Trâu Dụ nhìn màu xanh lục tươi mới được để trong cái rổ khô ráo kia, cố giữ lại mặt mũi cho mình: “Em có thể giúp anh thái hành.”

“Không cần đâu, em chờ ăn là được……” Đang nói, thì bị một tràng điện thoại cắt ngang, Lương Thời Ngộ nhìn ra ngoài, “Em xem, đây không phải là cuộc sống đáng sống sao, đi đi, giúp anh đem điện thoại vào đây.”

“Được.” Trâu Dụ xoay người đi ra phòng khách.

Thấy trên màn hình là Triệu Nam gọi video call tới.

Trâu Dụ nhìn xong, thì cầm điện thoại đi trở vào phòng bếp, chọn một góc giúp Lương Thời Ngộ, rồi mới ấn nghe máy.

Rất nhanh, trên màn hình đã xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc: “Đàn anh, nhận được chuyển phát nhanh chưa?”

Lần đó ở Disney, Triệu Nam vì để bày tỏ lòng biết ơn nên đã mua một túi quà lớn, nhưng Lương Thời Ngộ không nhận, nhưng Triệu Nam vẫn còn cảm thấy băn khoăn, vì thế đã gửi một món quà lớn đến.

Điều này làm cho Lương Thời Ngộ rất bị động, đành phải nhận lấy, nói: “Nhận được rồi, sau này đừng khách khí như vậy.”

Anh vừa dứt lời, bên kia vang lên giọng nói đáng yêu của một bé gái: “Ba ba, là chú đẹp trai ạ?”

Triệu Nam liếc mắt, nói phải.

Sau đó, bên kia điện thoại vang lên âm thanh nhảy nhót, trên màn nhanh chóng xuất hiện một khuôn mặt tươi cười ngây thơ của Tiếu Tiếu, vương tay gọi nhỏ: “Chú đẹp trai.”

Lương Thời Ngộ nghe xong, sửa lời cô bé: “Chú họ Lương, không phải họ Soái.”

Tiếu Tiếu nghe xong, lắc đầu như trống bỏi: “Mới không phải, chú đẹp trai.”

Trâu Dụ nghe xong, đứng ở bên cạnh cười.

“Chú đẹp trai,” Tiếu Tiếu mở to mắt hỏi, “Dì đẹp gái kia, có ở bên cạnh chú không ạ?”

Lương Thời Ngộ: “Có.”

Rất nhanh, nhân vật chính trên màn hình đã biến thành người khác.

“Chào Tiếu Tiếu.”

“Chào dì ạ,” bé gái cong tay xuống chào Trâu Dụ, giống như con mèo chiêu tài, “Dì ơi, chừng nào dì tới Disney chơi nữa vậy ạ?”

Nhân lúc bọn họ nói chuyện, Lương Thời Ngộ đã thái hành xong, đang chuẩn bị cho vào chảo nóng xào, dùng khuỷu tay chọc chọc Trâu Dụ, nhắc nhở: “Trong đây toàn là khói dầu, đến phòng khách nói chuyện đi.”

Trâu Dụ: “A.”

Đi ra khỏi phòng bếp, Trâu Dụ mới tiếp tục vấn đề lúc nãy: “Chờ dì nghỉ sẽ qua, được không?”

“Dạ ~” nói xong, cô bé lại dùng giọng nói non nớt truy hỏi, “Vậy khi nào dì Dụ Dụ được nghỉ?”

Trâu Dụ suy nghĩ xong, rồi nói: “Nguyên Đán, được không?”

“Dạ” cô bé cực kỳ vui vẻ gật gật đầu, “Vậy Tiếu Tiếu chờ dì đến, Tiếu Tiếu muốn chơi với dì, Tiếu Tiếu còn có quà muốn tặng cho dì nữa.”

Trâu Dụ: “Được.”

“Được rồi,” Triệu Nam ôm con gái mình xuống đùi, “Chờ lần sau dì đến, thì hai người lại tiếp tục nói, mẹ gọi con kìa, mau đi tìm mẹ đi.”

Cô bé nghe xong, thì vẫy vẫy tay với màn hình, nói: “Tạm biệt dì ạ.”

“Ừ, tạm biệt Tiếu Tiếu.”

Thấy Tiếu Tiếu đi rồi, Trâu Dụ đang muốn hỏi Triệu Nam còn có gì muốn nói với Lương Thời Ngộ hay không, thì nghe được cậu ấy gọi cô trước: “Chị dâu.”

Bước chân Trâu Dụ đang chuẩn bị đi phòng bếp dừng lại: “Hả?”

Triệu Nam ở đầu bên kia điện thoại nói: “Nhìn thấy hai người cuối cùng cũng ở bên nhau, em rất mừng cho hai người.”

Trâu Dụ nghe ý trong lời nói của cậu ta, có chút kinh ngạc hỏi: “Cậu biết tôi?”

“Vâng, đàn anh có ảnh chụp của chị, xem như sinh mệnh, em vô tình thấy được ở trong phòng anh ấy,” Triệu Nam cũng không thèm che giấu, “Nhưng mà chị yên tâm, bình thường đàn anh đều giấu chị rất kỹ, chưa bao giờ để bọn em nhìn thấy.”

Trâu Dụ: “……”

Nhớ tới Lương Thời Ngộ, Triệu Nam có chút cảm khái mà thở dài, chậm rãi nói: “Chị dâu, đàn anh anh ấy, thật ra là người nỗ lực nhất mà em từng thấy.”

Trâu Dụ nghe vậy, có chút chua xót mà cười một tiếng, nói: “Tôi biết.”

—— điểm này, không có người nào rõ hơn cô.

“Quen anh ấy rồi, em mới biết được, hoá ra một người có thể nỗ lực đến mức như vậy. Anh ấy tới Anh quốc năm thứ nhất, ngay cả trung tâm thành phố cũng chưa từng tới, không phải đang học thì chính là đang làm công. Có một lần anh ấy bị bệnh, sốt cao không hạ, nhưng vẫn cứ không chịu nghỉ ngơi, em thật sự nhìn không được nữa, mới khuyên anh ấy, hà tất gì phải tranh đấu như vậy, chỉ cần không ngừng nỗ lực, nếu có thất bại thì chẳng qua chỉ là một người có tài nhưng thành đạt muộn thôi, thật sự không cần thời thời khắc khắc đều ép buộc bản thân mình như vậy.”

Nói đến đây, Triệu Nam bỗng chốc thay đổi ánh mắt, “Nhưng chị biết anh ấy nói cái gì không?”

Nghe cậu ta hỏi như vậy, lòng Trâu Dụ bỗng nhiên có sự căng thẳng không thể nói thành lời: “Cái gì?”

“Anh ấy nói, tôi và các cậu không giống nhau ——”

Sau ba chữ “Không giống nhau”, Triệu Nam chỉ nói thêm tám chữ ngắn ngủi.

Lại đủ để làm cho trước mắt Trâu Dụ, hiện lên một hình ảnh chân thật đến từng chi tiết.

Cô nhìn thấy, ở dị quốc tha hương xa xôi, anh lẻ loi một mình, không có bất cứ đường lui nào, mà chỉ có thể tiến lên phía trước.

Cô nhìn thấy, thiếu niên có tình cảm chân thành của cô, quần áo mỏng manh, đứng trong bóng đêm mù mịt, ánh mắt chứa đầy sự cay chát, nhưng cũng không thiếu sự cô đơn.

“Tôi có không tư cách có tài nhưng thành đạt muộn.”



Tôi và các cậu không giống nhau ——

Tôi có không tư cách có tài nhưng thành đạt muộn.

Bị hỏi đến vấn đề tại sao phải nỗ lực.

Người khác lựa chọn, còn anh thì chứng minh.

Bởi vì anh, không thể chọn.

Bởi vì anh, có một mảng hư vô sau lưng.

Nghĩ vậy, cô đột nhiên một cúi đầu, chóp mũi trở nên chua xót.

Không phải cô không thể tưởng tượng ra con đường gian khổ của anh, nhưng hiện tại, khi những sự gian khổ này của anh hiện ra trước mắt cô, Trâu Dụ mới phát hiện, có lẽ cô đã xem nhẹ tình yêu mà mình đã dành cho anh.

Cùng với đó, cô cũng xem nhẹ, năng lực đồng cảm của chính bản thân mình.

Cửa phòng bếp không biết đã đóng lại từ khi nào, có thể là do anh sợ khói dầu tràn ra, cũng có thể là do anh sợ âm thanh của máy hút khói quá lớn.

Trâu Dụ cách chiếc cửa kéo trong suốt, nhìn bóng dáng bận rộn của anh.

Bỗng nhiên nhớ tới cái kệ bếp thời thơ ấu kia.

Dùng đất sét đắp thành một cái bệ bếp, hoa văn loang lổ, dãi nắng dầm mưa.

Năm ấy, anh còn rất nhỏ.

Lúc ấy cô cũng nhỏ, không hiểu thứ gì hết, chỉ biết, người anh trai kia rất tốt với mình.

Nhưng sau này, cô trưởng thành hơn một chút, mới biết được, vận mệnh đối với anh, bủn xỉn như thế nào.

Anh có thể đi đến hôm nay, hoàn toàn dựa vào chính bản thân mình, đạp vỡ giày sắt.

Khoá cửa bị khoá lại, lại bị hồi ức vặn mở ra.

Nghe được âm thanh, Lương Thời Ngộ quay đầu lại, vội vàng nhìn qua, anh không chú ý tới cảm xúc của cô thay đổi, nói chuyện với cô tự nhiên như ở nhà: “Nói lâu như vậy sao, thích con nít đến như vậy?”

“Không phải,” Trâu Dụ nói lung tung, “Sau đó lại nhận được một cuộc điện thoại đặc biệt.”

Lương Thời Ngộ cười một tiếng, tiếp lời cô: “Đã nướng xong một miếng rồi, mau tới đây ăn đi, xem xem còn là hương vị của ngày xưa không.”

Trâu Dụ không lên tiếng, yên lặng bước đến phía sau anh, giơ tay vòng lấy eo của anh: “Lương Thời Ngộ.”

Giọng nói dịu dàng, không lắng nghe, căn bản không nghe ra được sự gợn sóng nằm sau đó.

Nhưng Lương Thời Ngộ lại nhạy bén phát hiện ra cảm xúc không đúng của cô, lập tức tắt lửa, ngay cả máy hút khói cũng tắt đi.

Xoay người, nhìn thấy đôi mắt phiếm hồng của cô, nghĩ đến việc vừa rồi cô mượn máy tính làm việc, hỏi: “Là chuyện công việc sao? Em nói cho anh biết, anh giúp em.”

Cô ở trong lòng ngực anh lắc đầu: “Không phải, không phải là chuyện công việc.”

Lương Thời Ngộ ôm nàng, hỏi: “Vậy thì làm sao vậy?”

Trâu Dụ nhẹ nhàng hít vài cái, khống chế cảm xúc xong, rồi mới nói: “Chỉ là em cảm thấy có chút tiếc nuối.”

“Tiếc nuối? Tiếc nuối cái gì?”

“Tiếc nuối mấy năm nay, em không ở bên cạnh anh.”

Cô không nhìn vào đôi mắt của anh, nhưng hai tay lại ôm anh càng ngày càng chặt, sau đó lại gối lên ngực anh, từng câu từng chữ mà nói: “Những gì bây giờ em được hưởng thụ, đều là quả ngọt sau khi anh dãi nắng dầm sương.”

Nghe vậy, Lương Thời Ngộ cười có chút khó hiểu: “Sao đột nhiên lại nói như vậy?”

Nói xong, anh mới hậu tri hậu giác mà ý thức được, nguyên nhân khiến cô nói như vậy.

Vừa ý thức được, anh cũng vẫn cười như cũ.

Cười rũ mắt, cười nắm tay, cười đáp lại cô:

“Không cần tiếc nuối ——”

“Quả ngọt này, đã từng được em tưới.”



Anh vĩnh viễn không quên, trong thời khắc anh cảm thấy mình không chịu nổi nữa, thì cô gái nhỏ trước mắt này, đã giống như một cái mặt trời mini, chạy đến trước mặt anh, nắm lấy tay của anh, dùng ánh mắt kiên định nói với anh:

“Ánh mắt của em độc đáo ——”

“Nói anh là một cổ phiếu tiềm năng, anh đừng sợ, sự thăng trầm của cuộc đời ngắn ngủi này.”

Một câu, chống đỡ cho anh bước qua đêm dài đằng đẵng.

Giờ đây, anh đã chạy qua hàng chục cơn bão, đứng ở nơi cuối cùng mà anh đặt chân đến, trịnh trọng gọi tên cô.

“Trâu Dụ.”

“Em biết sự tồn tại của mình có ý nghĩa gì với anh không?”

Cô mờ mịt ngước mắt: “Là gì ạ?”

Lương Thời Ngộ cười, nhìn về phía ánh mắt chứa đầy ý nghĩa của cô.

Giơ tay lên, vén sợi tóc ra sau tai cô, sau đó cúi đầu, cẩn thận hôn xuống môi cô.

Tuyết ngoài cửa sổ đã ngừng rơi, anh kích hoạt cơn gió đã ngừng thổi từ lâu, ở trong trái tim cô, tạo thành một cơn tuyết bốn mùa:

“Sự tồn tại của em, làm cho anh biết được ——”

“Vận mệnh cũng không bủn xỉn với anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.