Cái loại năm tháng ấp ủ không biết này, ở trong lòng một đường xông pha chiến đấu.
Trâu Dụ thở dài một hơi, duỗi tay đẩy cửa ra.
Cửa phòng mở ra, lập tức nghênh diện một trận gió lạnh, nhưng cô lại không cảm thấy lạnh, chỉ cảm thấy trong lòng có thứ gì đó nóng bỏng đang dâng trào lên.
—— Khi bắt gặp ánh mắt của anh.
Trong trường hợp không chính thức, anh không mặc tây trang, mà mặc một chiếc áo lông cao cổ màu đen, cùng với một chiếc áo khoác cùng màu bên ngoài, cứ như vậy đứng ở trong gió lạnh, đám người tới.
Tối hôm qua mới gặp, sắc trời tối tăm, ánh trăng cùng tuyết trắng hòa vào nhau, cô hoàn toàn không nhìn rõ mặt của anh được.
Sau đó, ở sảnh lớn bệnh viện, tuy có đèn đuốc sáng trưng, nhưng cô lại nhắm mắt dựa vào lồng ngực anh.
Hiện giờ, ánh mặt trời sau giờ ngọ sáng ngời lại không chói mắt, rốt cuộc cũng cho cô cơ hội, tinh tế đánh giá anh.
Đánh giá anh, chàng thiếu niên đã lâu không gặp.
Thời gian khẳng định sẽ lưu lại dấu vết trên mỗi người, hoặc nhiều hoặc ít.
Nhiều năm qua đi, các đường nét trên khuôn mặt anh ngày càng rõ ràng hơn, xương quai hàm thon gầy rõ ràng, mũi thẳng, chân mày nhu hòa, đến nỗi cặp mắt kia, vẫn đen nhánh sắc bén như cũ, chỉ một cái ngước mắt của anh, đã có thể làm cho bạn rơi vào ánh mắt đó một cách tự nhiên.
Hơn nữa, một thân đồ đen, càng thêm thành thục ổn trọng.
Cái loại khí tràng bình tĩnh lại thong dong này, Trâu Dụ đã từng thấy ở thời niên thiếu niên đã qua kia.
Hiện giờ, dù bị tuổi tác mài giũa, nhưng lại chưa bị hao mòn.
Lương Thời Ngộ không biết trong lòng cô đang chồng chéo những hình ảnh kia, nhấc chân bước đến gần cô, đầu tiên là hỏi tình trạng thân thể của cô: “Hạ sốt chưa?”
“Hạ sốt rồi,” Trâu Dụ biểu đạt lòng biết ơn chân thành với anh, “Tối hôm qua, cảm ơn anh đã chăm sóc em.”
Nghe vậy, Lương Thời Ngộ cười một tiếng: “Không có việc gì thì tốt rồi.”
Nói xong, hai người lâm vào sự tẻ ngắt ngắn ngủi.
Im lặng hai giây, Trâu Dụ mới hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
“Không phải em muốn ôn chuyện với anh sao?” Bên ngoài gió lớn, Lương Thời Ngộ không muốn cô bị gió thổi lạnh, ý bảo cô lên xe, nói: “Ngày hôm qua không thành công, hôm nay tới thử vận may.”
Trâu Dụ nhớ tới chút nữa cô phải đi gặp một người, nên không quá muốn đi chung với anh, uyển chuyển từ chối nói: “Vậy thì có lẽ vận khí của anh không tốt lắm.”
Lương Thời Ngộ chống tay lên cửa xe, ngoái đầu lại nhìn cô: “Hả?”
Trâu Dụ: “Em phải đi ra ngoài gặp một người.”
Nghe vậy, tay đang chống lên cửa xe của Lương Thời Ngộ, nhẹ siết lại, hỏi: “Bạn trai?”
“Không phải.”
Nghe được đáp án phủ định, bàn tay đang siết chặt thả lỏng ra: “Vậy vừa lúc, anh đưa em đi.”
Trâu Dụ nhìn anh, hỏi: “Vừa lúc?”
Lương Thời Ngộ dùng ánh mắt ý bảo cô lên xe: “Nếu là bạn trai, sợ người ta hiểu lầm.”
Trâu Dụ không bắt bẻ anh.
Đương nhiên, có lẽ bản thân cô cũng không muốn bắt bẻ, nên lên xe.
Theo lý thuyết, bạn cũ lâu ngày gặp lại, giữa hai người lại không có thâm cừu đại hận gì, đề tài để nói chuyện kỳ thật có rất nhiều, chỉ là chuyện tách ra mấy năm nay, ít nhất chỉ có thể nói đến 10 đồng. Đặc biệt là người thuộc tầng lớp ưu tú, thành thạo giao tiếp như Trâu Dụ, làm sao để cho không khí không bị tẻ nhạt được, đối với cô mà nói đó chính là một bữa ăn sáng.
Nhưng cũng không biết có phải do hôm qua “Có tật giật mình” hay không, dù sao thì, khi cô mở miệng, cũng đã tránh đi việc nhận được đáp án an toàn, lập tức hướng đến con đường “Bán đứng chính mình” kia mà đi: “Lâm Lạc Hi là học sinh của anh?”
“Ừ,” Lương Thời Ngộ nhẹ giọng trả lời, làm bộ mình không biết, “Sao em biết?”
“Cô ấy thực tập ở Phong Thịnh, em phỏng vấn cô ấy.”
“Sao em lại biết cô ấy là học sinh của anh?”
“Trên sơ yếu lý lịch của cô ấy, ở phần ký tên tác giả luận văn, có tên của anh.”
Lương Thời Ngộ: “À.”
Trâu Dụ: “……”
Lương Thời Ngộ: “Em còn rất quan tâm anh.”
Trâu Dụ: “……”
OK.
Double tẻ nhạt
Trâu Dụ bắt đầu không biết nói gì: “Do đâu mà anh chọn cô ấy làm học sinh của mình?”
Lương Thời Ngộ dùng dư quang liếc nhìn cô một cái, lời ít mà ý nhiều nói: “Thành tích tốt.”
Trâu Dụ: “……”
OK.
Triple tẻ nhạt
Thấy cô không còn lời nào để nói, Lương Thời Ngộ cười nhẹ: “Em hỏi cái này để làm gì?”
Trâu Dụ: “Em không biết nói gì nữa.”
Lương Thời Ngộ: “……”
OK.
Diệt sạch.
“Trong lúc bị bệnh, đừng có mà tìm thêm việc để làm,” nói xong, Lương Thời Ngộ dùng một tay mở radio, “Nghe nhạc thiếu nhi, sắp đến nơi rồi.”
Sau đó, anh cứ tự nhiên như vậy mà, điều chỉnh tần số đến kênh cô thường nghe.
Lúc âm nhạc vang lên, cũng vừa đến phần điệp khúc của một bài hát.
Một giọng nữ chứa đầy những câu chuyện xưa, cất lên ——
“Chúng ta cũng từng là hy vọng duy nhất của đối phương / Bây giờ ai lại là người thay thế tôi lên sân khấu”
Nơi gặp mặt với Chu Đĩnh, là ở một tiệm cà phê gần nhà Trâu Dụ, bài hát kết thúc, đúng lúc cũng tới nơi hẹn.
Trâu Dụ cởi đai an toàn, nói: “Cảm ơn anh đã đưa em đi, bên này không biết khi nào mới kết thúc, anh không cần chờ em.”
Lương Thời Ngộ liếc nhìn cô một cái, ứng thanh: “Ừ.”
Sau đó nhìn cô xuống xe, đi vào tiệm cà tên là Tiệm cà phê “Sculpture Time”.
Nhưng anh lại không đi vào theo, mà ngừng xe ở ven đường, cách kính chắn gió, nhìn cô đi về phía chỗ ngồi sát cửa sổ.
Người đàn ông ngồi đối diện kia, nhìn thấy cô tới, lập tức đứng lên, cười mời cô ngồi xuống.
Lương Thời Ngộ nhìn, ở trong lòng tự nói với bản thân —— Đừng có gấp đừng có gấp.
Ba ngày không gặp, tương lai còn dài.
Mày đừng có gấp.
Tiệm cà phê.
Thấy cô ngồi xuống, Chu Đĩnh từ bên cạnh lấy ra một hộp quà, đưa cho cô, nói: “Quà này tặng cho em, cái này là anh nhờ một người bạn mang về từ Tokyo Disney, phiên bản lễ Giáng Sinh giới hạn.”
“Cảm ơn tâm ý của anh,” Trâu Dụ cười một cái, nhưng không nhận, “Nhưng mà không cần đâu, tôi có rồi.”
“Còn giận anh sao?” Chu Đĩnh nhìn cô, hơi mang xin lỗi mà nói, “Ngày đó quả thật anh có chút mệt mỏi, nên hơi nặng lời, anh xin lỗi em.”
Trâu Dụ vuốt ve ly sứ, cười nói: “Tôi không giận.”
“Chu Đĩnh.”
“Hả?”
“Anh thích tôi không?”
“Cái này còn phải hỏi sao, nếu như anh không thích em, hà tất gì phải làm cái này.”
“Vậy anh thích tôi ở điểm nào?”
“Em ở trong lòng anh, không có khuyết điểm.”
“Cho nên ——” Trâu Dụ ngước mắt nhìn anh ta, ánh mắt cùng ngữ khí đều phá lệ bình tĩnh, bình tĩnh đến mức tìm không được một chút gợn sóng nào, “Tôi là người sau khi anh cân nhắc lợi hại rồi mới chọn, đúng không?”
Vốn tưởng rằng nhận được câu trả lời vừa lòng, nhưng lại nhận được một đáp án nằm ngoài dự liệu.
Chu Đĩnh nhìn cô, nhất thời nghẹn lời.
Trâu Dụ nhíu mày, bình tĩnh nói: “Hai tuần trước, tôi nhìn thấy anh, ở Tinh Quang Thiên Địa, chính là lần anh lỡ hẹn với tôi.”
Nghe đến đây, ánh mắt Chu Đĩnh cứng lại, giải thích nói: “Đó là tình cờ gặp gỡ…… Chuyện gấp, anh chưa kịp nói với em, nhưng anh chưa bao giờ đã làm bất cứ chuyện gì có lỗi với em……”
“Nói quá lời rồi.” Trâu Dụ ngắt lời anh ta, “Chúng ta vốn dĩ không phải người yêu của nhau, cho dù các người thực sự có cái gì, thì cũng không liên quan đến tôi.”
“Chu Đĩnh,” ánh mắt cô rất nghiêm túc, “Tôi không muốn biết, vì sao lúc ấy, cô ấy lại tạm thời thắng tôi, làm cho anh chọn cô ấy; tôi cũng không muốn biết, hiện tại, bởi vì sao mà tôi có thể thắng cô ấy, khiến anh chọn tôi.”
Trâu Dụ vuốt ve ly cà phê cảm nhận hơi ấm của nó, ngữ khí ôn ôn hòa hòa, nói năng có khí phách:
“Đời này của tôi, không muốn bất cứ, yêu cầu thông qua phải tương đối giống người khác mới có thể nhận định tình cảm.”
Bầu không khí im lặng trong chớp mắt, trong không khí, chỉ có mùi cà phê.
Chu Đĩnh thở dài, bỗng nhiên mở miệng, dịu dàng nói: “Trâu Dụ, chúng ta đều không phải mấy đứa nhóc mười sáu bảy tuổi, tuổi này, là người đều sẽ có quá khứ, hơn nữa, anh quả thật không làm làm chuyện gì có lỗi với em, cho nên, chúng ta không cần thiết phải đối chọi gay gắt như vậy.”
“Tôi không đối chọi gay gắt, tôi cũng không cảm thấy anh sai chỗ nào, tôi chỉ nói ra ý nghĩ của chính mình mà thôi,” nói xong lời mình muốn nói, Trâu Dụ đứng lên, “Quen biết anh rất vui vẻ, anh là một người rất ưu tú, nhưng chúng ta quả thật không thích hợp, chúc tương lai của anh tất cả đều tốt, tôi đi trước.”
“Trâu Dụ!”
Nhìn thấy cô sắp đi, Chu Đĩnh hoảng loạn, tiến lên bắt lấy cánh tay của cô, cưỡng ép cô quay đầu lại: “Chúng ta đều đã đi đến bước này, bây giờ lại bỏ dở giữa chừng, em không hối hận sao?”
Nghe thế, Trâu Dụ dừng bước, có chút chua xót cười một tiếng, nghĩ thầm ——
Bọn họ đi đến bước nào?
Bọn họ đi đến bước nào?
Đáng giá để anh ta nói ra nói như vậy?
Đáng giá để anh ta đội cho cô một cái mũ lớn như vậy?
Ánh mắt của cô trở nên sắc bén, đang chuẩn bị xoay người chất vấn.
Trên vai đột nhiên, phủ lên một đôi tay ấm áp dày rộng, đầu tiên là kéo tay cô khỏi cánh tay của anh ta, sau đó lại ôm cả người cô vào lòng, giọng nói bình tĩnh, lại không nhịn được nói: