Nhuỵ Quang - Du Di

Chương 23: Anh ở đây



Mạnh Quân cầm ly rượu vang trong tay, trò chuyện qua lại với Thẩm Trạc Thanh mà không tập trung lắm.

Bỗng nhiên, bà nghe thấy một tiếng gọi làm mất hứng: “Dì Mạnh.”

Bà quay đầu lại theo tiếng gọi, thấy đó là Lam Nặc, biểu cảm trở nên lạnh lùng, “Hai người có chuyện gì không?”

Lam Nặc nói nhanh: “Dì Mạnh, con đến để nhắc nhở dì chuyện này.”

Mạnh Quân nhướng mày, “Nhắc gì cơ?”

Lam Nặc cố gắng bình tĩnh lại, rồi nói một cách ngắn gọn nhất: “Vợ của Thẩm thiếu gia là bạn gái cũ của chồng sắp cưới của con, cô ta còn là nhân viên cũ công ty nhà con nữa. Nhân cách của Bạch Nhuỵ Ngâm tệ lắm dì ạ, lúc còn quen chồng sắp cưới của con mà cô ta vẫn lằng nhằng với tình cũ, rồi còn thường xuyên vòi tiền từ chồng sắp cưới của con nữa.”

“Có vấn đề gì à?” Mạnh Quân nhìn thoáng qua Lam Nặc và Hướng Thừa Chí đứng bên cạnh, “Chồng sắp cưới của cô hẹn hò mà không tiêu tiền cho bạn gái sao? Đúng là keo kiệt thật đấy.”

Lam Nặc: “…”

Hướng Thừa Chí: “…”

“Dì Mạnh, dì nghe con nói hết đã.” Lam Nặc vội vàng nói, “Quan trọng nhất là, cô ta là kẻ vong ơn bội nghĩa, trước đây gia đình cô ta còn đến công ty con tìm cô ta, nói rằng sau khi tốt nghiệp đại học, cô ta đã tự ý cắt đứt liên lạc với gia đình, trong khi gia đình đã bỏ rất nhiều tiền để nuôi dạy cô ta ăn học. Vậy mà tốt nghiệp rồi lại quay lưng không nhận người thân, cô ta có thể nhẫn tâm với gia đình như vậy thì dì nghĩ cô ta có xứng đáng làm vợ của Thẩm thiếu gia không ạ?”

Mạnh Quân nghe xong, quay sang hỏi Thẩm Trạc Thanh: “Nhuỵ Ngâm có người thân à?”

Thẩm Trạc Thanh: “Chưa nghe con bé nhắc qua.”

“Vậy chính là không có.” Mạnh Quân nhấp một ngụm champagne, cười như không cười nhìn Lam Nặc: “Nói xong chưa?”

Lam Nặc ngây người nhìn bà, hoàn toàn không ngờ Mạnh Quân lại có phản ứng như vậy.

Điều này… không đúng chút nào!

Người bình thường khi nghe những lời cô ta nói, dù không tin hết thì ít nhất cũng phải cảm ơn cô ta đã cung cấp thông tin, sau đó bắt đầu điều tra xem những gì cô ta nói có đúng không chứ.

Rốt cuộc thì Bạch Nhuỵ Ngâm đã làm gì khiến nhà họ Thẩm tin tưởng cô đến vậy?

Động tĩnh ở đây không nhỏ, tất nhiên Bạch Nhuỵ Ngâm cũng chú ý đến.

Khi thấy Lam Nặc đang nói chuyện với Mạnh Quân, cô không lo lắng chút nào. Những lời Lam Nặc nói ngay cả các phụ huynh học sinh trước đây của cô cũng không thể bị thuyết phục, huống hồ là muốn đánh lừa được Mạnh Quân và Thẩm Trạc Thanh?

Nhưng cứ để cô ta nói bậy khắp nơi như vậy cũng không tốt lắm.

Giống như muỗi vậy, dù chỉ cắn một cái thì không gây hậu quả nghiêm trọng, nhưng cứ kêu vo ve mãi cũng khá phiền phức.

Đợi đến khi Lam Nặc mất hết khí thế và rời đi, Bạch Nhuỵ Ngâm đặt ly nước ép xuống, lấy cớ muốn đi vệ sinh rồi bước đến bên cạnh Lam Nặc, khẽ nói: “Đi theo tôi” rồi bước về phía một góc khuất.

Lam Nặc ngây người vài giây, cắn môi rồi buông tay Hướng Thừa Chí ra, nói: “Anh ở đây đợi em một lát.”

“Nặc Nặc.” Hướng Thừa Chí lo lắng đuổi theo, “Để anh đi cùng em, lỡ cô ta bắt nạt em thì sao…”

“Ở đây toàn là người, cô ta có thể đánh em được sao?” Lam Nặc không vui nói, “Em chỉ muốn nói vài câu với cô ta thôi.”

Hướng Thừa Chí không biết nói gì, chỉ đành nhìn theo hai người họ cùng nhau bước ra ngoài.

Cả hai đã đi đến khu vườn bên ngoài.

Vì thời tiết nóng bức, mọi người đều thích ở trong phòng có điều hòa, nên ngoài vườn chỉ còn lại hai người họ.

Bạch Nhuỵ Ngâm  thong thả nhìn Lam Nặc, nói: “Cô Lam, tôi rất tò mò, không biết Hướng Thừa Chí đã nói gì về tôi với cô?”

Lam Nặc không ngờ cô lại hỏi thẳng như vậy, cũng dứt khoát mở lòng mà nói: “Anh ấy nói cô thường xuyên xin tiền, hơn nữa khi còn hẹn hò với anh ấy, cô vẫn còn dây dưa với bạn trai cũ nữa.”

“Không có chuyện dây dưa.” Bạch Nhuỵ Ngâm đáp thẳng, “Nhưng đúng là tôi có đòi tiền anh ta.”

Lam Nặc lộ ra ánh mắt khinh thường, như thể “quả nhiên là như vậy”.

Bạch Nhuỵ Ngâm lại nói: “Anh ta nợ tôi tiền, chẳng lẽ tôi không nên đòi lại sao?”

“…?” Lam Nặc bối rối, “Gì cơ?”

Bạch Nhuỵ Ngâm  khoanh tay, cười nhẹ rồi chậm rãi nói: “Lúc hẹn hò với tôi, anh ta vừa thất nghiệp, đến tiền thuê nhà cũng không trả nổi, tôi tốt bụng cho anh ta mượn 8.000 tệ. Ai ngờ sau khi chia tay, anh ta không định trả lại. Tôi phải tốn không ít công sức mới lấy lại được 8.000 tệ đó.”

Lam Nặc không thể tin nổi: “Những gì cô nói đều là thật sao?”

Bạch Nhuỵ Ngâm: “Tin hay không là tùy cô.”

Cô đến đây để nhắc nhở, không phải để chứng minh điều gì. Cách nói của Hướng Thừa Chí, không chỉ cô là người trong cuộc mà ngay cả người ngoài cũng nhận ra nó sai sót chỗ này chỗ kia, chỉ có Lam Nặc ngây thơ vì yêu mà tin tưởng mù quáng.

Lam Nặc cố gắng điều chỉnh lại hơi thở gấp gáp của mình, buộc bản thân bình tĩnh lại, lắc đầu: “Những gì cô nói tạm thời tôi chưa thể tin, nhưng tạm bỏ qua chuyện đó, còn lời của ba mẹ cô thì cô giải thích thế nào?”

Bạch Nhuỵ Ngâm tò mò: “Ba mẹ tôi thì làm sao?”

Lam Nặc: “Khoảng ba năm trước, bố mẹ cô có đến trụ sở công ty của chúng tôi hỏi thăm về cô, nói rằng họ đã vất vả bán hết tài sản để cho cô học đại học, nhưng ngay sau khi tốt nghiệp thì cô lại tự ý cắt đứt quan hệ với gia đình.”

Nghe Lam Nặc nói vậy, Bạch Nhuỵ Ngâm không kìm được mà bật cười.

Cô cười đến nỗi muốn chảy cả nước mắt: “Haha, hoá ra là như vậy.”

Nhìn thấy phản ứng này của cô, Lam Nặc có chút không hiểu, “Đừng có giả vờ ngớ ngẩn nữa, cô còn định chối cãi gì? Một người có thể bỏ mặc cả ba mẹ mình, làm sao tôi có thể tin những lời cô nói?”

Một lát sau.

Bạch Nhuỵ Ngâm đột nhiên hỏi: “Cô Lam, cô là con một à?”

Lam Nặc không biết tại sao cô lại hỏi điều này, nhưng vẫn gật đầu.

“Vậy cô có biết tôi có một cặp em trai song sinh không?” Bạch Nhuỵ Ngâm nói, “Từ nhỏ ba mẹ tôi đã nói với tôi rằng, tôi là chị cả, tôi sinh ra là để chăm sóc cho chúng.”

Lam Nặc cau mày: “Không nói đến chuyện khác, nhưng dù sao họ cũng đã cho cô học đại học…”

“Cho học?” Bạch Nhuỵ Ngâm cảm thấy điều này thật buồn cười, “Họ muốn tôi học xong tiểu học thì ra ngoài kiếm tiền làm việc, nhờ sự giúp đỡ của các chú bác trong ủy ban làng, họ mới miễn cưỡng cho tôi học cấp hai, để tôi hoàn thành nghĩa vụ học tập rồi đi làm.”

“Nhưng họ không ngờ tôi lại đậu vào top 10 của thành phố trong kỳ thi vào cấp ba, trường đã miễn học phí ba năm cấp ba cho tôi, còn trao cho tôi một khoản học bổng lớn, nhờ vậy tôi mới có thể thuận lợi học xong cấp ba.”

Bạch Nhuỵ Ngâm: “Còn về đại học, học phí là tôi vay từ khoản vay hỗ trợ học sinh, tiền sinh hoạt là do tôi tự kiếm được từ công việc làm thêm.” Cô nói với giọng rất bình thản, như thể đang kể lại câu chuyện của người khác, “Xin hỏi họ đã cung cấp cho tôi cái gì?”

Lam Nặc lẩm bẩm: “Không thể nào… Trên đời này làm gì có ba mẹ nào lại nhẫn tâm với con cái như vậy…”

Những điều Bạch Nhuỵ Ngâm vừa nói hoàn toàn vượt ra ngoài tầm hiểu biết của một tiểu thư giàu có như Lam Nặc.

Bạch Nhuỵ Ngâm cũng không có ý định thuyết phục cô ta, “Những gì cần nói tôi đã nói xong rồi, tin hay không là tùy cô.”

Nói xong câu cuối cùng này, Bạch Nhuỵ Ngâm quay người rời đi.

Dù bản thân đã trở nên chai lì với những chuyện này từ lâu, nhưng khi nhắc lại những kỷ niệm không vui, tâm trạng của Bạch Nhuỵ Ngâm vẫn có phần trầm lắng.

Thẩm Quang Khải nhận thấy cô có gì đó không ổn, không nói gì, chỉ nắm lấy tay cô và khẽ an ủi: “Đừng lo.”

Bạch Nhuỵ Ngâm thở dài, đột ngột lên tiếng: “Thẩm Quang Khải.”

Thẩm Quang Khải đáp: “Anh đây.”

Bạch Nhuỵ Ngâm khẽ xoay mũi chân trên thảm, bâng quơ nói: “Em thật sự rất thích ba mẹ của anh.”

Mạnh Quân và Thẩm Trạc Thanh hoàn toàn khớp với mọi ước mơ của Bạch Nhuỵ Ngâm về ba mẹ.

Hai ngày nay, trong những lúc đêm khuya yên tĩnh, cô không khỏi nghĩ rằng nếu Mạnh Quân và Thẩm Trạc Thanh thực sự là ba mẹ cô thì tốt biết bao.

Nghe cô nói vậy, hàng mi dài của Thẩm Quang Khải khẽ rung động, anh nắm tay cô chặt hơn và nói với giọng đầy chắc chắn: “Bây giờ họ cũng là ba mẹ của em rồi.”

Bữa tiệc sinh nhật này không kéo dài lâu.

Sau khi ăn bánh, mọi người đều chuẩn bị ra về.

Trước khi rời đi, Mạnh Quân hỏi Bạch Nhuỵ Ngâm: “Con thấy món nào ở đây ngon?”

Bạch Nhuỵ Ngâm không hiểu ý, liền trả lời: “Ừm, con thấy bánh tart trái cây rất ngon, còn có món bánh thiên nga nữa.”

“Được.” Mạnh Quân vỗ tay, “Để mẹ đi gói lại mang về, để dành cho ngày mai ăn.”

Bạch Nhuỵ Ngâm ngạc nhiên đến mức há hốc miệng.

Ở những bữa tiệc kiểu này mà cũng có thể gói đồ mang về sao?!?

Vài phút sau, Mạnh Quân và Thẩm Trạc Thanh thực sự xách theo mấy hộp đồ ăn trở lại. Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Bạch Nhuỵ Ngâm, Mạnh Quân bình thản nói: “Không sao đâu, dù sao ăn không hết họ cũng sẽ vứt đi, mang về còn tránh lãng phí.”

Khi về đến nhà thì đã hơn 10 giờ.

Bạch Nhuỵ Ngâm đi vào phòng tắm, ngâm mình trong bồn nước. Sau khi tắm rửa và sấy khô tóc, cô ngồi thất thần một lúc, rồi đứng dậy, bước đến trước cửa phòng của Thẩm Quang Khải, giơ tay gõ nhẹ cửa.

Hai ba giây sau, cửa mở ra. Thấy Bạch Nhuỵ Ngâm đứng trước cửa, trong mắt Thẩm Quang Khải thoáng hiện sự ngạc nhiên: “Vào đi.”

Khi bước vào phòng, Bạch Nhuỵ Ngâm nhìn Thẩm Quang Khải.

Có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Hoàn cảnh gia đình của cô không phải là một bí mật. Nhiều bạn bè, thậm chí cả giáo viên của cô ở đại học đều biết điều này, và Thẩm Quang Khải cũng nắm được đại khái. Bởi suốt bốn năm đại học, cô chưa từng về nhà vào bất kỳ dịp lễ nào, ngay cả Tết cô cũng không về.

Nơi đó căn bản không xứng đáng được gọi là “nhà.” Những người đó cũng không xứng đáng được gọi là “người.”

Căn phòng rộng lớn đột nhiên trở nên cực kỳ yên tĩnh. Bên trong chỉ còn lại tiếng điều hòa trung tâm và hệ thống thông gió hoạt động nhẹ nhàng, cùng với hơi thở khẽ khàng của hai người.

Một lúc lâu sau, Bạch Nhuỵ Ngâm mới thở dài nhẹ nhõm, như thể đang xả hơi: “Xin lỗi vì đã làm phiền anh, em về phòng đây.”

Cô đứng dậy định rời đi, nhưng bị Thẩm Quang Khải đưa tay ngăn lại.

“Không cần xin lỗi.” Thẩm Quang Khải nhìn cô, giọng nói trầm thấp: “Em đến tìm anh không phải là làm phiền, mà là vinh dự của anh.”

Giọng anh thành kính và chắc chắn.

Bạch Nhuỵ Ngâm đột nhiên không thể kiềm chế được nữa.

Hàng rào phòng thủ trong lòng cô vỡ tan, những đau khổ và ấm ức đã bị cô dồn nén bấy lâu nay không thể kìm nén được nữa, tuôn trào ra ngoài.

Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Thẩm Quang Khải, ánh sáng ấm áp từ chiếc đèn dịu nhẹ làm nổi bật những đường nét tinh tế trên khuôn mặt anh. Anh cúi xuống nhìn Bạch Nhuỵ Ngâm, bất ngờ ôm chặt cô, lực mạnh đến nỗi như muốn hòa tan cô vào lòng.

Lúc này, anh mới nhận ra rằng toàn thân cô đang run rẩy.

Anh nhẹ nhàng đặt tay lên lưng cô, vỗ về an ủi: “Đừng sợ, anh đây.”

Như cảm thấy vẫn chưa đủ, anh bổ sung thêm: “Anh sẽ luôn ở đây.”

Cô gái trong vòng tay anh chôn mặt vào ngực anh, một lúc sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt cô long lanh như chứa đựng cả một hồ nước trong vắt.

Hồ nước ấy lấp lánh, cuối cùng cũng tràn ra.

Bạch Nhuỵ Ngâm nghẹn ngào nói: “Thẩm Quang Khải, em hận họ lắm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.