Nhuỵ Quang - Du Di

Chương 28: Cởi ra



Trong phòng là một mảnh yên tĩnh cùng với bóng đêm dày đặc.

Rõ ràng đã bật điều hoà, nhưng Bạch Nhụy Ngâm lại cảm giác nhiệt độ không khí không ngừng nóng lên.

Tầm mắt tạm thời bị hạn chế, các giác quan trở nên nhạy cảm cực điểm.

Cảm xúc mềm mại phá lệ rõ ràng, Thẩm Quang Khải hôn nhẹ lên người cô, như muốn đánh dấu chủ quyền trên khắp cơ thể, bắt đầu từ cổ, dần dần đến vai rồi thẳng một đường xuống dưới.

Theo bản năng, cô muốn giãy giụa một chút, nhưng còn chưa kịp động đậy đã bị Thẩm Quang Khải chế trụ cổ tay.

“Đừng nhúc nhích.” Giọng nói của người đàn ông khàn khàn gợi dục đến khó tả, “Nhìn anh này.”

Bạch Nhụy Ngâm cố gắng mở to hai mắt để tìm bóng dáng anh, “Em không nhìn thấy……”

Sau đó, cô cảm giác được Thẩm Quang Khải đang phủ lên người mình, mặt anh áp tới, trán chạm trán, người đàn ông khẽ nói: “Bây giờ đổi ý còn kịp.”

Đổi ý?

Giỡn mặt hả?

Lời này đã khơi dậy tâm lý phản nghịch của Bạch Nhụy Ngâm, cô nâng chân lên, dùng sức đá vào khuỷu chân anh, nói bằng giọng điệu tức giận: “Nếu anh không được em sẽ ra ngoài tìm người khác, nghe nói đàn ông ở Dubai đều rất ngon……”

Bạch Nhụy Ngâm còn chưa nói xong, miệng đã bị lấp kín.

Không thể không thừa nhận, cô thật biết cách châm dầu vào lửa.

Ngọn lửa thiêu đốt cả hai người, bóng đêm dày đặc cũng không thể che được cảnh xuân kiều diễm.

Nghe thấy tiếng xé vỏ hộp bên tai, mặt Bạch Nhuỵ Ngâm chợt đỏ rực, nhưng cô vẫn không nhịn được chọc ghẹo anh, đuôi mắt thượng chọn giơ lên: “Em đeo giúp anh?”

Thẩm Quang Khải không hé răng.

Rất nhanh, Bạch Nhụy Ngâm đã biết được hậu quả khi dám tuỳ ý đùa giỡn với anh.

Những cơn sóng lớn liên tiếp nổi lên trong đêm, tiếng nước cùng tiếng rên rỉ khe khẽ hoà thanh cùng nhau. Ánh trăng xấu hổ trốn sau những đám mây, không dám hé mắt trộm nhìn.

Trải qua đêm nay, Bạch Nhụy Ngâm đã biết được hai chuyện.

Thứ nhất, Thẩm Quang Khải thực sự có thể.

Thứ hai, váy ngủ tơ tằm không chịu nổi những trận lăn lộn, mới mặc được một ngày mà đã hỏng.

Hôm sau.

Bạch Nhụy Ngâm mở mắt ra, mặt trời đã lên cao, cửa sổ sát đất bị kéo một tấm màn mỏng, ánh mặt trời ấm áp dịu êm rọi vào phòng.

Cô thử cục cựa thân mình.

Thật ra không hề đau, chỉ có hơi khó chịu và cảm giác trướng trướng.

Thẩm Quang Khải dù có mất bình tĩnh đến đâu, thì cơ thể vẫn theo bản năng thả nhẹ động tác.

Bạch Nhụy Ngâm không biết kỹ thuật của anh có được tính là tốt hay không, dù sao cũng không có tham khảo, trước kia cô cũng chưa thử qua chuyện này.

Có điều, dựa theo cảm nhận cá nhân, cô cảm thấy rất thoải mái.

Phía bên kia giường không có người, chả biết Thẩm Quang Khải đã đi đâu.

Bạch Nhụy Ngâm đang định cầm lấy điện thoại gọi cho anh, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân.

Cô quay đầu lại nhìn, Thẩm Quang Khải đã đi vào, trong tay còn đẩy một xe đồ ăn.

Thấy Bạch Nhụy Ngâm đã thức, anh buông xe đồ ăn, đi về phía cô, cúi người quan sát: “Cảm thấy sao? Có chỗ nào khó chịu không?”

Bạch Nhụy Ngâm nghe trong giọng anh có chút lo lắng nên cố ý gật đầu, giả vờ nghiêm giọng nói: “Có.”

Nghe vậy, Thẩm Quang Khải lập tức khẩn trương, “Chỗ nào? Muốn đến bệnh viện khám thử không?”

Anh thật sự rất sợ.

Bởi vì không có kinh nghiệm, tất cả chỉ làm theo bản năng.

Anh lo lắng không thôi, lo lắng tay mơ như mình sẽ làm tổn thương Bạch Nhụy Ngâm.

Giọng nói Bạch Nhụy Ngâm trầm thấp: “Cảm giác tối hôm qua vẫn chưa đã, còn muốn làm thêm một lần.”

Thẩm Quang Khải: “……”

Anh mím môi, từ chối cô một cách uyển chuyển: “Phóng túng sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ.”

“Chỉ có trâu mệt chết, chứ không có đất bị cày hỏng.” Bạch Nhụy Ngâm nói như thể rất hợp lý, nhìn anh bằng ánh mắt nóng bỏng, đột nhiên muốn nói rồi lại thôi: “Khải Khải, đừng nói là anh hết được rồi nha?”

Thẩm Quang Khải: “…………”

Đã tiếp thu được kinh nghiệm tối qua, hơn nữa bây giờ đang là ban ngày, mặc kệ Bạch Nhụy Ngâm trêu chọc thế nào, Thẩm Quang Khải đều tỏ ra thờ ơ.

Bạch Nhụy Ngâm từ bỏ, ngược lại nhìn về phía xe đồ ăn, “Đây là món gì vậy?”

Bên trên đặt một cái nồi màu đỏ, hình như bên trong còn có trứng gà, bên cạnh là một chồng bánh mì.

Thẩm Quang Khải: “Shakshuka*, tiếng Trung gọi là trứng Bắc Phi.”

Bạch Nhụy Ngâm tò mò duỗi tay, Thẩm Quang Khải cực kỳ hiểu ý đưa cho cô một cái muỗng, rồi nhắc cô: “Lấy bánh mì chấm vào cái này mà ăn.”

Bánh mì đã được nướng qua nên đặc biệt giòn, chấm đẫm vào nước sốt trứng Bắc Phi, phần lớn các ăn ở Trung Đông đều sử dụng rất nhiều gia vị, hương vị hoà quyện cùng nhau một cách hoàn hảo, thật sự rất đỉnh.

Vả lại, tối hôm qua đã tiêu hao khá nhiều năng lượng, Bạch Nhụy Ngâm thật sự rất đói bụng, chỉ chốc lát sau, một nồi trứng Bắc Phi đã được cô chén sạch sẽ.

Ăn xong mới phát hiện đã 12 giờ rưỡi trưa.

Bữa ăn này không phải bữa sáng, mà phải gọi là brunch.

Bạch Nhụy Ngâm ăn uống no nê, hỏi Thẩm Quang Khải: “Gia đình Linh Linh đâu?”

“Một nhà ba người đi ra ngoài dạo phố rồi.” Thẩm Quang Khải dừng một chút, “Anh nói cơ thể của em hôm nay không được khoẻ, họ bảo để em nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Bạch Nhụy Ngâm nhướng mắt: “Bọn họ sẽ tin cái cớ vụng về này á?”

Thẩm Quang Khải gọi người hầu vào dọn xe đồ ăn, giọng nói không chút gợn sóng: “Không tin cũng phải tin.”

Trên thực tế, lúc nghe anh nói thẳng là cơ thể Nhuỵ Ngâm không khoẻ, người có phản ứng dữ dội nhất chính là Thẩm Tuyển Linh.

Thẩm Tuyển Linh lo lắng, muốn đến thăm Bạch Nhụy Ngâm, nhưng đã bị Thẩm Mân Ngọc cản lại.

“Khụ, không sao đâu Linh Linh, mợ chỉ hơi mệt thôi, nghỉ ngơi một lát là ổn.” Dứt lời, Thẩm Mân Ngọc còn đưa mắt ra hiệu với Thẩm Quang Khải.

Thẩm Quang Khải nói thuận theo: “Ừ, hôm qua cô ấy ngủ không đủ giấc.”

Thẩm Tuyển Linh lắc lắc khuôn mặt nhỏ, trông như một đóa hướng dương héo úa, chắp tay trước ngực cầu nguyện: “Xin Tiểu Quỳ phù hộ, Ông Trời phù hộ, hy vọng cô giáo Bella mau khoẻ lại!”

Nghe xong, Bạch Nhụy Ngâm vui vẻ vô cùng, “Người lớn các anh xấu quá đó, thấy Linh Linh còn nhỏ chưa hiểu gì nên bắt nạt đúng không.”

Thẩm Quang Khải liêu liêu mí mắt: “Nếu không chẳng lẽ muốn anh nói với con bé, cô gái Bella mà nó yêu nhất tối hôm qua một hai quấn lấy anh cùng anh vận động, chơi cả buổi tối nên thể lực tiêu hao quá mức, cũng vì vậy mà sáng hôm nay không thể dậy nổi?”

Bạch Nhụy Ngâm “Ê” một tiếng: “Đừng có đổ thừa mỗi em, không phải anh cũng khoái lắm à?”

Đang nói, Bạch Nhụy Ngâm đột nhiên phát hiện một chuyện.

Cô nhìn Thẩm Quang Khải một thân áo dài quần dài, buồn bực nói: “Anh mặc nhiều vậy làm gì? Trong phòng lạnh đâu.”

Tuy rằng điều hoà mở khắp phòng, duy trì ở một nhiệt độ cố định. Nhưng nhiệt độ cũng chả thấp lắm, không cần mặc kín mít như vậy.

Thẩm Quang Khải: “Sợ mặc ít quá sẽ khiến em thấy sắc nổi máu dê.”

Bạch Nhụy Ngâm phản bác: “Em giống kiểu người đó lắm hả?”

“Không giống.” Thẩm Quang Khải lắc đầu, lại nói thêm, “Mà em chính là kiểu người đó luôn.”

Bạch Nhụy Ngâm: “……”

Chờ mặt trời lặn một chút, bên ngoài không còn quá nóng, hai người dựa theo chỉ dẫn của quản gia, đi lòng vòng khu vực xung quanh.

Không thể không nói, Đảo Cọ không hổ là khu tập trung của những đại gia nổi tiếng trên thế giới.

Những căn biệt thự xung quanh, một cái so với một cái càng xa hoa sang trọng hơn, đi dạo trong đó mà cứ như đang lạc vào trong một giấc mộng vàng son.

Bữa tối, cả nhà Thẩm Tuyển Linh không về ăn cơm, đầu bếp chuẩn bị cho hai người một phần hỗn hợp thịt nướng và thịt nguội.

Cơm nước xong xuôi, Bạch Nhụy Ngâm nhận được tin nhắn của Tả Niên, nói chiều mai bọn họ sẽ mở một cuộc họp về việc mở các lớp học online, dò hỏi Bạch Nhụy Ngâm có muốn tham gia từ xa hay không.

Bạch Nhụy Ngâm tính toán thời gian, bên này so với trong nước trễ hơn bốn giờ, nếu bắt đầu vào buổi chiều, thì bên đây đang là buổi sáng.

Cô trả lời Tả Niên: [ Được. ]

Đặt điện thoại xuống, Bạch Nhụy Ngâm vươn tay về phía Thẩm Quang Khải, “Khải Khải, em no quá, đi hết nổi rồi, anh ôm em đi.”

“……” Thẩm Quang Khải trầm mặc một lát, nói với quản gia đứng bên cạnh, “Phiền ông tìm một cái xe lăn đến đây giúp tôi.”

Bạch Nhụy Ngâm: “…………”

Đồ nhạt nhẽo.

Đứng phất lên, cô bất mãn liếc Thẩm Quang Khải một cái, “Không cần, nghe thấy anh nói ra lời lạnh lùng vô tình đó, chân em có sức lại rồi.”

Trở về phòng, Bạch Nhụy Ngâm gọi điện cho Lê Tâm Ngữ.

Sau khi Lê Tâm Ngữ biết được hai người đã tu thành chính quả nơi xứ người, cô nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho nên cậu đặc biệt gọi cuộc điện thoại này để khoe ân ái với mình?”

Bạch Nhụy Ngâm không biết xấu hổ gật đầu: “Đúng vậy.”

Lê Tâm Ngữ: “Biến đi!”

Buổi tối, hai người đều đã tắm rửa xong.

Thẩm Quang Khải không mặc áo choàng tắm giống ngày hôm qua, mà lại đổi thành quần áo dài tay ở nhà, giống như một nhà sư khổ hạnh cấm dục.

Bạch Nhụy Ngâm cũng không mặc váy ngủ, mà chọn một cái áo choàng tắm ngắn làm từ chất liệu cotton.

Bạch Nhụy Ngâm sấy tóc xong, cố ý gọi Thẩm Quang Khải đi vào: “Khải Khải, vào đây sấy phía dưới giúp em với.”

Thẩm Quang Khải vào cửa, nhìn thấy cô mặc áo choàng tắm, theo bản năng thở phào một hơi.

Anh cầm lấy máy sấy, bắt đầu dịu dàng sấy tóc cho Bạch Nhụy Ngâm.

Nhưng rất nhanh, anh đã không cười nổi nữa.

Áo choàng của Bạch Nhụy Ngâm không vừa với thân người, vừa dài lại vừa rộng quá cỡ.

Chỉ cần rũ mắt đã có thể nhìn thấy nơi mềm mại bên trong cổ áo trống rỗng.

Thẩm Quang Khải thu lại ánh mắt, Bạch Nhụy Ngâm ngay lập tức giận dỗi: “Khải Khải, anh nghiêm túc coi, đừng sấy mãi ở một chỗ, kẻo bỏng da đầu của em.”

“Anh xin lỗi.”

Thẩm Quang Khải nói xin lỗi xong, ánh mắt lại dời tới, buộc bản thân chỉ tập trung nhìn xuống đỉnh đầu cô, không chú ý đến những thứ khác.

Nhưng có cơ hội tốt như vậy, Bạch Nhụy Ngâm nào chịu buông tha cho anh.

Cô chỉ xuống phần đuôi tóc, “Này, anh đừng chỉ sấy ở chân không, phải sấy cả đuôi nữa, nếu không tóc sẽ rối.”

Nghe vậy Thẩm Quang Khải thuận theo duỗi tay xuống, muốn nâng phần ngọn tóc lên.

Kết quả, Bạch Nhụy Ngâm đột nhiên xoay người, bàn tay anh đặt lên cơ thể cô.

Chạm đến nơi mềm mại, Thẩm Quang Khải cứng đờ, Bạch Nhụy Ngâm thực hiện được ý đồ nên nở nụ cười, ngoài miệng lại trách móc: “Khải Khải, anh giở trò lưu manh với em.”

Thẩm Quang Khải: “……”

Rốt cuộc là ai đùa giỡn lưu manh với ai thế!

Bạch Nhụy Ngâm được nước làm tới,”Anh làm vấy bẩn em rồi, phải chịu trách nhiệm đó.”

Thẩm Quang Khải cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, hỏi lại cô: “Em muốn anh chịu trách nhiệm thế nào?”

Bạch Nhụy Ngâm nghĩ nghĩ, chỉ về bồn tắm làm từ đá cẩm thạch đặt cạnh cửa sổ sát đất bên ngoài, “Ờm, phạt anh đêm nay ngủ ở bồn tắm.”

Thẩm Quang Khải đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, ngước mắt lên: “Ngủ cùng em?”

Bạch Nhụy Ngâm giả vờ vô tội mà nói: “Hả? Thì ra anh muốn vậy à. Chịu thôi, ai bảo em thích anh chi chứ, đành miễn cưỡng đồng ý anh vậy.”

Cô đang định đứng dậy đi ra ngoài, nhưng lại Thẩm Quang Khải đè lại.

Thẩm Quang Khải chợt cất giọng: “Anh không thích em mặc loại quần áo thế này.”

Bạch Nhụy Ngâm sửng sốt, “Sao?”

Cô còn chưa kịp phản ứng lại, vừa định nói để mình đi đổi một bộ gợi cảm hơn, thì lại nghe thấy người đàn ông nói hai chữ với giọng điệu ra lệnh: “Cởi ra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.