Khi sáu đứa trẻ đã được đón đi hết, Lê Tâm Ngữ reo lên: “Yeah! Được nghỉ rồi!”
Cô nàng quay sang hỏi Bạch Nhụy Ngâm: “Tuần này cậu thấy thế nào?”
“Rất tốt.” Bạch Nhụy Ngâm rót cho mình một cốc nước. “Bao ăn bao ở, giờ làm việc ngắn, mấy đứa trẻ cũng đáng yêu.”
Lê Tâm Ngữ không lấy làm ngạc nhiên: “Vậy thì tốt rồi, nói thật là mấy đứa này đều có cá tính riêng, ban đầu mình còn lo cậu có thể sẽ khó mà xoay xở được.”
“Sao lại thế được?” Nước ở đây hơi ngọt, Bạch Nhụy Ngâm uống nửa cốc rồi quay người xé gói trà đậu đỏ ý dĩ, bỏ vào cốc rồi rót thêm nước nóng. “Trước đây mình làm ở Jerry English, hè hai năm trước có đồng nghiệp nghỉ sinh, một mình mình phụ trách tám lớp, kiểu trẻ con nào mà mình chưa từng gặp qua chứ.”
Lê Tâm Ngữ ngạc nhiên mở to mắt: “Trời ơi, bị bóc lột thế cơ à?”
Bạch Nhụy Ngâm nhún vai: “Quen rồi.”
Hai người trò chuyện một chút rồi bắt đầu dọn dẹp bàn ăn.
“Hửm?”
Bạch Nhụy Ngâm nhìn thấy một quyển vở, cầm lên thì phát hiện đó là vở bài tập của Thẩm Tuyển Linh.
“Vở bài tập của Linh Linh để quên ở đây rồi.”
“Hả?” Lê Tâm Ngữ quay đầu nhìn thoáng qua, “Đúng thật, con bé này lúc nào cũng lơ đãng. Để lát nữa mình gọi điện cho… À, bây giờ Thẩm Quang Khải đang chăm con bé đúng không? Ừm, cậu còn số của Thẩm Quang Khải không?”
“Có.”
“Vậy cậu báo cho anh ấy một tiếng, ngày mai hoặc ngày kia tìm thời gian gửi qua.”
Bạch Nhụy Ngâm cầm điện thoại lên, chụp một bức ảnh của quyển vở trên bàn rồi gửi cho Thẩm Quang Khải.
Cô vừa mới gõ được một nửa tin nhắn thì phía bên kia đã trả lời: [Xin lỗi, ngày mai tôi sẽ qua lấy.]
Bạch Nhụy Ngâm hơi ngạc nhiên, vội vàng đáp lại: [Không cần đâu, để tôi đưa qua cho, dù sao ngày mai tôi cũng phải ra ngoài, tiện đường mà.]
Đằng kia im lặng vài giây.
[Cũng được, làm phiền em rồi.]
Hôm sau.
Bạch Nhụy Ngâm thay đồ xong, chọn một chiếc túi nhỏ. Chiếc túi rất nhỏ, cô nghĩ ngợi một chút, quyết định cầm quyển vở bài tập của Thẩm Tuyển Linh trên tay rồi ra ngoài.
Xuống tới tầng dưới, cô mới nhận ra bầu trời hôm nay hơi u ám, cô quên mang theo ô nhưng nhìn có vẻ không giống sắp mưa.
Đã xuống đến đây thì cứ đi vậy, gửi đồ xong về lấy ô sau cũng được.
Khu biệt thự không xa, chỉ mất vài phút là đến.
Bạch Nhụy Ngâm thạo đường, bấm chuông cửa. Giọng nói ngọt ngào của Thẩm Tuyển Linh vang lên qua màn hình chuông cửa: “Cô Bella! Cửa không khóa, cô cứ vào đi ạ!”
Bạch Nhụy Ngâm đẩy cửa bước vào, lần trước cô không để ý, lần này quan sát kỹ mới nhận ra rằng con đường dẫn từ cổng lớn vào cửa chính không trồng hoa hay cây cảnh mà là đủ loại rau củ quả.
Những quả dưa chuột xanh mướt treo trên giàn, những quả cà tím đỏ tía, mập mạp, khiến người ta nhìn là muốn cắn một miếng.
Bên cạnh còn có một cái ao nhỏ, nuôi không phải cá cảnh mà là cá ăn được.
Bạch Nhụy Ngâm bước vào nhà, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm chua cay hấp dẫn.
Thơm quá!
Cô nuốt một ngụm nước bọt, rồi thấy Thẩm Tuyển Linh chân trần chạy tới, ôm chầm lấy cô: “Cô Bella ơi!”
Bạch Nhụy Ngân không thấy bóng dáng của Thẩm Quang Khải đâu, cúi người đưa quyển vở cho Thẩm Tuyển Linh: “Nè, quyển vở bài tập của con đây.”
Thẩm Tuyển Linh dùng hai tay đón lấy: “Cảm ơn cô Bella.”
Sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ đưa đồ, Bạch Nhụy Ngâm định rời đi, nhưng trước khi đi, cô lại vô thức hỏi: “Còn cậu của con đâu rồi?”
“Cậu đang nấu ăn trong bếp ạ.” Thẩm Tuyển Linh chỉ tay về phía nhà bếp.
Không phải tay anh đang bị thương sao? Sao có thể nấu ăn được?
Thẩm Tuyển Linh gật đầu chắc chắn: “Vâng, cậu nói sẽ nấu món cá chua cay cho con, không tin cô theo con vào xem.”
Thẩm Tuyển Linh kéo cô đến cửa bếp.
Bạch Nhụy Ngâm nhìn vào trong, thấy người đàn ông cao ráo đang đứng trước bếp, trên người mặc tạp dề kẻ sọc màu hồng, cánh tay trái đang bó bột được treo trước ngực bằng một dải băng, còn tay phải thì cầm muôi, chăm chú nhìn nồi, thỉnh thoảng nhẹ nhàng khuấy đều đồ ăn bên trong.
Càng đến gần bếp, mùi thơm càng ngào ngạt.
Mặc dù Bạch Nhụy Ngâm vừa ăn cơm không lâu, nhưng ngửi thấy mùi này cô lại cảm thấy đói bụng.
“Cậu ơi!” Thẩm Tuyển Linh vui vẻ chạy tới, “Cô Bella đến đưa vở bài tập cho con ạ.”
Có vẻ lúc này Thẩm Quang Khải mới nhận ra hai người, anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua cô gái đứng ngoài cửa, khẽ gật đầu: “Cảm ơn em, phiền em phải đi một chuyến rồi.”
“Không có gì.” Bạch Nhụy Ngâm cũng đi tới, tò mò hỏi anh: “Anh nấu ăn như vậy không bất tiện sao?”
“Chỉ hơi bất tiện thôi.” Thẩm Quang Khải đặt muôi xuống và tắt bếp, “Không dùng được dao nên phải nhờ chú Lý chuẩn bị sẵn nguyên liệu, còn lại các bước khác thì chỉ cần một tay là có thể làm được.”
Chú Lý là đầu bếp ở đây.
Mùi thơm của món cá chua cay làm Bạch Nhụy Ngâm thèm đến mức nước miếng chảy ra, cô muốn thử ngay một miếng.
Như đọc được suy nghĩ của cô, Thẩm Quang Khải múc một ít ra cái chén nhỏ, rồi lấy thêm đôi đũa, một tay đưa cả hai cho Bạch Nhụy Ngâm: “Thử không?”
Bạch Nhụy Ngâm hơi do dự.
Nhưng chút do dự ấy vẫn không thắng nổi cơn thèm, cuối cùng cô nhận lấy.
Bạch Nhụy Ngâm gắp một miếng cá, thổi nguội vài lần, cảm thấy đã đủ nguội, liền không kìm được mà đưa vào miệng.
Cá vẫn còn rất nóng.
Nhưng miếng cá mềm mại không nát, ngấm đẫm vị chua cay, vừa ngon vừa kích thích vị giác.
Chẳng mấy chốc cô đã ăn hết cả chén nhỏ, còn uống thêm một chút nước canh.
Nhìn lên, cô thấy Thẩm Tuyển Linh cũng đang ăn: “Ngon quá, ngon quá, cậu ơi cho con thêm nữa!”
Cơn thèm đã phần nào được thỏa mãn, Bạch Nhụy Ngâm cũng cảm thấy bớt xấu hổ, bỗng nhiên nhận ra mình đã đến nhà người ta chỉ để đưa vở bài tập, mà bây giờ lại đang ngồi ăn thế này.
Ý thức được điều đó, Bạch Nhụy Ngâm đỏ mặt đặt chén đũa xuống, định đi rửa, nhưng Thẩm Quang Khải đột nhiên nói: “Cứ để trong bồn rửa là được.”
Như sợ cô không đồng ý, anh còn bổ sung: “Tối nay sẽ xếp vào máy rửa bát rửa chung.”
Nghe anh nói vậy, Bạch Nhụy Ngâm đành làm theo.
Khi chuẩn bị rời đi, Thẩm Quang Khải lại nói: “Có cần mang chút về không? Nhiều thế này hai người bọn tôi ăn không hết.”
Bạch Nhụy Ngâm khựng lại, từ chối: “Không cần đâu.”
Việc ăn đồ của người ta đã làm cô thấy xấu hổ, nếu còn mang về thì sẽ càng bất lịch sự.
Thẩm Quang Khải không ép, anh tháo tạp dề, tiễn cô ra cửa.
Khi đến cửa, Bạch Nhụy Ngâm giật mình.
Rõ ràng lúc cô đến trời chỉ hơi âm u, giờ đã hoàn toàn tối đen như ban đêm. Mây đen tầng tầng lớp lớp, không khí thì oi bức đến mức khó chịu.
Chưa kịp phản ứng, ngay sau đó những hạt mưa to bằng hạt đậu đã rơi xuống lộp độp.
Mưa đổ xuống ào ạt, như thể trời đang đổ nước từ một cái chậu khổng lồ.
“A! Mưa rồi!” Thẩm Tuyển Linh reo lên, ngước nhìn trời, khuôn mặt nhỏ đầy lo lắng, “Mưa lớn quá, cô Bella có mang ô không ạ?”
Bạch Nhụy Ngâm lắc đầu: “Cô không mang.”
Nghe vậy, Thẩm Tuyển Linh rút một chiếc ô trong suốt từ giá ô ở cửa: “Vậy con cho cô mượn ô của con.”
Thẩm Quang Khải ngẫm nghĩ một lát rồi nhẹ giọng đề nghị: “Ngồi đợi một chút đi, mưa nhỏ lại rồi hẵng đi.”
“Phải đấy ạ, giờ mưa to lắm, dù có ô cũng sẽ ướt hết giày và váy đấy.” Thẩm Tuyển Linh cũng nhận ra điều này, liền thu lại chiếc ô đã rút ra, “Cô Bella đợi mưa ngớt rồi hẵng đi nhé.”
Bạch Nhụy Ngâm nhìn cơn mưa như trút nước bên ngoài, cũng hơi e ngại nên chấp nhận đề nghị của họ: “Được.”
Thẩm Tuyển Linh kéo cô đến ghế sofa ngồi xuống, còn mang trà đến cho cô.
Nghe tiếng mưa rào rào ngoài cửa sổ, không hiểu sao Bạch Nhụy Ngâm lại cảm thấy hơi bất an. Cô lén nhìn về phía Thẩm Quang Khải.
Thẩm Quang Khải dựa lưng vào sofa trong một tư thế rất thoải mái, trông có vẻ hơi mệt mỏi.
Bạch Nhụy Ngâm hoàn toàn không ngờ rằng sau khi tốt nghiệp, cô lại có cơ hội gần gũi với Thẩm Quang Khải đến vậy. Dù rằng trước đây họ đã từng gần gũi hơn, thậm chí suýt chút nữa thì…
“Cô Bella ơi.” Giọng nói trong trẻo của Thẩm Tuyển Linh kéo cô ra khỏi dòng hồi tưởng, “Cô có muốn ăn cà chua không ạ?”
Bạch Nhụy Ngâm lấy lại tinh thần: “Cảm ơn con nhưng cô không ăn đâu.”
Bị từ chối, rõ ràng Thẩm Tuyển Linh có chút thất vọng, nhưng cô bé nhanh chóng vui vẻ trở lại: “Thế cô ăn dưa chuột nhé? Ngon lắm, giòn giòn, mềm mềm, mọng nước nữa, con có thể ăn một lúc ba quả!”
Bạch Nhụy Ngâm bật cười trước chuỗi miêu tả đầy sinh động của cô bé, nhưng vẫn lắc đầu: “Không cần đâu, cô chưa đói.”
Nói đến đây, Bạch Nhụy Ngâm lại liếc nhìn Thẩm Quang Khải.
Ánh mắt anh hướng ra ngoài cửa sổ, dường như hoàn toàn không để ý đến cuộc trò chuyện của họ. Nhưng từ tần suất chớp mắt không tự nhiên của anh, có thể thấy đó chỉ là “dường như”.
Bạch Nhụy Ngâm biết, anh luôn đặc biệt để tâm đến mọi chuyện liên quan đến cô.
Cũng chính vì nhận thức rõ điều này nên trước đây cô mới quyết định dứt khoát từ chối lời tỏ tình của anh như vậy.
Chờ gần hai mươi phút, mưa cuối cùng cũng giảm bớt.
Thấy mưa đã nhỏ đi, Bạch Nhụy Ngâm đứng dậy chuẩn bị ra về.
Thẩm Tuyển Linh nhanh nhảu lấy chiếc ô của mình đưa cho cô, nhưng bị Thẩm Quang Khải ngăn lại: “Ô của con nhỏ quá, không che đủ cho cô Bella đâu.”
Thẩm Quang Khải đáp: “Là tên con bé đặt cho cái ô của nó.”
Bạch Nhụy Ngâm: “…”
Cô hơi ngạc nhiên rồi mỉm cười: “Không sao đâu, còn ô khác mà, không cần làm phiền Tiểu Bạch đâu.”
Thẩm Tuyển Linh nhíu mày suy nghĩ một lát rồi rút ra một chiếc ô dài gần bằng cô bé: “Vậy cô dùng Tiểu Quỳ đi! Tiểu Quỳ là của cậu, rất rất to, đảm bảo không bị dính một giọt mưa nào.”
Nói rồi, Thẩm Tuyển Linh liền mở ô ra, trên bề mặt ô được trang trí bởi những bông hoa hướng dương rực rỡ.
Cái ô này không còn mới, cả phần vải ô lẫn cán ô đều có dấu vết sử dụng rõ ràng.
Nhìn thấy chiếc ô này, Bạch Nhụy Ngâm sững sờ.
Không phải vì vẻ đẹp của chiếc ô, mà là vì cô quá quen thuộc với nó.
— Đây chính là chiếc ô mà cô đã tặng cho Thẩm Quang Khải hồi năm hai đại học.