Nịch Ái

Chương 22: Muôn vàn sủng ái



Lưu Vân đứng ở một bên liền biến sắc, ánh mắt chợt chuyển về phía Hứa Thục Nhi đánh giá một phen, bà vẫn còn nhớ Hứa gia và Tá gia giao tình rất tốt, xem tình cảnh hiện tại vừa mới rồi nhất định trong điện An Nguyệt có nội giám, bây giờ lại trùng hợp chủ tử Hứa Thục Nhi ở đây lại vu oan hài tử của bà, chuyện này vừa ngẫm lại liền biết được trong đây có gian tình:

"Hoàng thượng, cung nữ này khẳng định nói láo, ta và hoàng hậu ở trong phòng không hề nhắc tới chuyện đạo sĩ thi triển tà thuật gì, hơn nữa hoàng hậu là người biết rõ nhất chuyện ở trong cung thi triển tà thuật sẽ là trọng tội"

Tá Dịch có một chút bất an, dù sao chăng nữa vừa mới rồi mẫu thân đúng là có đề cập đến vấn đề này, nhưng mà y đã từ chối, mẫu thân cũng không có ý định đó nữa, hiện tại lại không biết làm sao chuyện này lại để Tố Cẩm biết được, nàng còn ở đây vu oan cho y:

"Hoàng thượng, ta tuyệt đối không làm chuyện như vậy"

Hứa Thục Nhi ở bên giả bộ khó xử, nàng quay sang nhìn Lâm Nhất Phàm đánh giá một hồi, phát hiện Lâm Nhất Phàm mặt không đổi sắc, không tức giận cũng không biểu lộ cái gì cả, thế cho nên nàng liền đánh bạo thăm dò một câu:

"Hoàng thượng, Tố Cẩm với thần thiếp tình như tỷ muội, tính cách của Tố Cẩm thần thiếp biết rất rõ, nàng từ đó đến giờ chưa vu oan cho ai, thần thiếp cũng không rõ là do Tố Cẩm nghe nhầm, hay là..."

Hứa Thục Nhi nói đến đây liền bỏ lửng, Tố Cẩm lại nhanh miệng nói thêm vào:

"Hoàng thượng, nô tỳ ở trước mặt người tuyệt đối không dám nói láo đâu"

Lâm Nhất Phàm liếc mắt nhìn Tố Cẩm ở phía dưới, hắn lạnh giọng hỏi một câu:

"Ngươi nghĩ hoàng hậu của trẫm đang nói láo sao?"

Tố Cẩm cả kinh vội vã cúi đầu né tránh ánh mắt đáng sợ kia của Lâm Nhất Phàm, nàng khóc lóc cầu xin:

"Hoàng thượng, người anh minh thỉnh làm chủ cho Tố Cẩm"

Lâm Nhất Phàm khàn giọng hỏi tiếp: "Ngươi đến điện An Nguyệt làm gì?" Nói rồi Lâm Nhất Phàm lại quay sang nhìn Hứa Thục Nhi: "Là Thục phi nói ngươi tới sao?"

Hứa Thục Nhi trong lòng sợ hãi, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra dáng vẻ bình thường:

"Hoàng thượng, thần thiếp đúng là nói Tố Cẩm đến điện An Nguyệt, thân thiếp muốn tới thỉnh an hoàng hậu, nhưng ngại người trong cung đồn đãi, cho nên mới nói Tố Cẩm đến báo hoàng hậu trước một tiếng, sau đó ta mới đi đến thỉnh an hoàng hậu sau"

Tá Dịch là nam nhân, đối với Hứa Thục Nhi là giới tính bất đồng, trong cung kiêng kỵ việc nam hậu và phi tử của hoàng thượng gặp mặt riêng tư, cho nên nàng hiện tại lấy ly do này vừa có thể hoàn hảo che giấu, lại vừa có thể cho hoàng thượng biết nàng là người biết giữ lễ nghi phép tắc.

"Như vậy ngươi ở nơi nào nghe thấy hoàng hậu cùng Tá phu nhân nói chuyện?" Lâm Nhất Phàm đột nhiên quay sang hỏi Tố Cẩm

Tố Cẩm cả kinh, trong lòng phút chốc chưa thể suy nghĩ kỹ càng liền đáp lời:

"Nô tỳ đứng ở bên ngoài điện An Nguyệt, hoàng hậu cùng Tá phu nhân ở bên trong nói chuyện còn đóng kín cửa"

Lâm Nhất Phàm lại quay sang nhìn Tiểu Phúc Tử đứng bên cạnh Tá Dịch:

"Tiểu Phúc Tử, lúc hoàng hậu ở trong phòng cùng Tá phu nhân, ngươi là đang làm gì? Có phải thất trách không ở bên hầu hạ hoàng hậu cho tốt?"

Tiểu Phúc Tử hết hồn vội quỳ xuống:

"Hoàng thượng, hoàng hậu nói nô tài ở bên ngoài không cần vào trong, nô tài luôn đứng ở bên ngoài cửa, cũng không thấy được cung nữ Tố Cẩm này đi đến, hơn nữa nếu như nô tài không thấy thì nhất định thị vệ bên ngoài cũng sẽ thấy, Tố Cẩm này nhất định là đang vu oan cho hoàng hậu"

Tố Cẩm quỳ ở dưới đất sắc mặt trắng bệch, Hứa Thục Nhi đứng ở phía trên cũng nhận ra được liền vội vã nói:

"Hoàng hậu và Tá phu nhân ở trong phòng nói chuyện không cho ai vào, có việc gì phải thần bí như thế?"

Lâm Nhất Phàm ánh mắt chợt lạnh lẽo, hắn quay lại nhìn chằm chằm Hứa Thục Nhi, từ lúc cung nữ này ở trước thư phòng của hắn làm loạn hắn đã đoán được trong chuyện này có điểm không đúng. Cung nữ kia nói Tá Dịch muốn giết nàng ta, nhưng Dịch Nhi của hắn ngay cả đồ ăn mặn cũng thật lâu mới có thể ăn lại, y như thế nào có thể có dã tâm giết người, hơn nữa Hứa Thục Nhi không biết vì sao lại quá nhanh xuất hiện ở chỗ hắn, việc này không phải chủ tử các nàng vu hại Dịch Nhi của hắn thì là gì:

"Thục phi, hoàng hậu của trẫm nói cái gì ngươi cũng muốn quản sao? Hơn nữa Tá phu nhân là mẫu thân của hoàng hậu, ngươi cũng nghi ngờ?"

Hứa Thục Nhi cả kinh vội vã đáp:

"Hoàng thượng, thần thiếp không có ý đó, thần thiếp chỉ là không tin Tố Cẩm nói dối, Tố Cẩm trước nay chưa từng nói dối bao giờ, hơn nữa Tố Cẩm cũng không có thù oán gì với hoàng hậu, Tố Cẩm vì sao phải vu hại hoàng hậu"

Lâm Nhất Phàm quát lớn:

"Như vậy Thục phi tin tưởng một cung nữ chứ không tin tưởng hoàng hậu, ngươi lại dám bất kính với hoàng hậu, theo luật lệ phải xử trí ra sao?"

Hứa Thục Nhi sợ hãi quỳ xuống:

"Hoàng thượng, thần thiếp không hề có ý đó, thần thiếp đối với Tố Cẩm tình như tỷ muội, thần thiếp chỉ là nóng vội nhất thời lo cho Tố Cẩm mà thôi"

Lâm Nhất Phàm từ trên cao nhìn xuống chủ tử hai người đang quỳ kia:

"Trong cung thi triển tà đạo là tội chết, chuyện này trẫm sẽ điều tra thật kỹ càng, nếu như hoàng hậu làm sai trẫm nhất định sẽ không thiên vị, nhưng nếu như Tố Cẩm nói láo, không những nàng ta phải chết, ngay cả Thục phi nàng cũng không tránh khỏi liên quan đâu. Người đâu, mau đưa cung nữ Tố Cẩm giam vào đại lao!"

Tố Cẩm mặt mũi trắng bệnh bị hai thị vệ kéo xuống dưới, Hứa Thục Nhi nãy giờ vẫn quỳ ở dưới đất, mồ hôi lạnh chảy dòng dòng.

"Mọi người lui xuống hết đi, hoàng hậu ở lại giúp trẫm xem tấu chương"

Tất cả mọi người đều đi xuống, Tá Dịch đứng ở trong đối diện với Lâm Nhất Phàm thì bất an, y hiện tại có nên nói ra mọi chuyện với Lâm Nhất Phàm hay không, nhưng y lại sợ hắn sẽ nổi giận không chịu hiểu, y quả thật vẫn còn chưa muốn mình bị hắn ghét bỏ. Lâm Nhất Phàm thấy bộ dạng bất an kia của Tá Dịch liền đau lòng, cho dù y có thật muốn dùng tà thuật đi chăng nữa cũng nhất định sẽ không hại hắn, đời trước không phải có một tiểu hòa thượng ngốc nghếch từ Cảm Nghiệp Tự tới kinh thành tình nguyện bồi táng với hắn hay sao:

"Dịch Nhi tới đây đi, giúp trẫm xem qua chỗ tấu chương này"

Tá Dịch giật mình chậm rãi bước tới chỗ Lâm Nhất Phàm, Lâm Nhất Phàm kéo y ngồi lên đùi hắn, lại vòng tay qua ôm eo y, hai tay mở ra tấu chương để cho y và hắn cùng xem:

"Hiện tại ngoài Tô Châu tuyết rơi rất nhiều khiến cho nơi đó cây lương thực không thể mọc lên được, Dịch Nhi giúp trẫm giải quyết chuyện đau đầu này đi"

Tá Dịch im lặng một hồi, trong đầu cố gắng tập trung suy nghĩ muốn giúp Lâm Nhất Phàm xử lý một chút chuyện, cuối cùng y liền nói thế này:

"Lương thực trong hoàng cung hẳn là cũng không đủ để đưa đến Tô Châu, hơn nữa đợt lạnh này hẳn vẫn là còn kéo dài, viện trợ lương thực cũng không phải cách khả thi nhất. Ta thấy Tô Châu tơ lụa nổi tiếng, cũng từng nghe nói lụa Tô Châu chỉ có quan lại, phú hào mới có thể dùng bởi vì giá trị vô cùng đắt đỏ, chi bằng hoàng thượng hãy hạ một thánh chỉ giúp đỡ Tô Châu, ví như ba bao gạo lớn liền có thể đổi lấy mười thước lụa Tô Châu. Sau đó có thể xem xét mở cửa giao thương với Hạ Hồi quốc, Hạ Hồi quốc ngoài lương thực trù phú thì còn lại không có gì cả, lụa Tô Châu chất liệu rất tốt, nhất định sẽ có thể thu hút bọn họ, bọn họ trả ngân lượng cũng được, trả bằng lương thực cũng được, nhưng mà Hạ Hồi quốc khẳng định sẽ lựa chọn trả lương thực bởi vì bên đó lương thực rất dồi dào, chúng ta vừa có thể giao lưu buôn bán, vừa có thể có lương thực giúp Tô Châu, người thấy như vậy có được không?"

Lâm Nhất Phàm nhìn chằm chằm Tá Dịch, ngay cả hắn cũng đang đau đầu suy nghĩ không biết nên giải quyết chuyện này ra sao, lương thực trong hoàng cung cũng không có nhiều, chuyện viện trợ kia khẳng định không khả thi, ngược lại nếu như mở cửa giao thương với Hạ Hồi quốc, vừa có thể giải quyết vấn đề thiếu lương thực của Tô Châu trước mắt, lại vừa có thể giúp kết tình hữu nghị giữa Thuận Thiên quốc và Hạ Hồi Quốc. Đời trước tàn dư của dị tộc sau sáu năm liền nuôi dưỡng binh lực tiến đánh Thuận Thiên quốc, dị tộc cùng Hạ Hồi quốc thành lập hiệp thương, cũng chính vì Hạ Hồi quốc lương thực trù phú mới có thể cung cấp lương thực thuốc men cho dị tộc, khiến cho hắn tốn ba năm mới có thể dẹp loạn, khi vừa dẹp loạn xong liền bị Phượng Thiên Sương và Lâm Nhất Lăng hợp mưu soán vị, đời này hắn nhất định phải ra tay trước, cùng Hạ Hồi quốc thành lập bang giao.

"Dịch Nhi của trẫm thật đúng là thông minh mà"

Tá Dịch nhìn vòng tay cứng rắn ôm lấy eo mình phía dưới liền hít một hơi thật sâu, quyết định nói ra chuyện hôm nay với mẫu thân cho Lâm Nhất Phàm nghe:

"Hoàng thượng, ta có một chuyện muốn nói cho người biết"

Lâm Nhất Phàm đưa mặt tiến sát vào cần cổ của Tá Dịch, tham luyến hít một hơi ở đó:

"Ừ, nói đi"

Tá Dịch bất giác run rẩy một phen, bàn tay ở sau ống tay áo dài rộng nắm chặt lại với nhau:

"Hôm nay ta cùng mẫu thân ở trong phòng nói chuyện, mẫu thân có nói giúp ta thụ thai dễ dàng, mẫu thân nhất thời nhắc tới muốn mời đạo sĩ thi triển thuật pháp, có điều ta nói không nên làm như vậy vì trong cung nghiêm cấm hành vi này, sau đó mẫu thân cũng liền không có ý định đó nữa, nhưng mà mẫu thân cũng không hề nói muốn hại phi tần trong hậu cung. Mẫu thân dạy dỗ ta rằng sau này nếu như hoàng thượng ân sủng người khác, ta cũng không nên ở trước mặt người khó chịu, mẫu thân là có ý tốt như vậy, hoàng thượng người đừng trách tội mẫu thân, đừng trách tội Tá gia, người muốn trách thì cứ trách ta đi"

Lâm Nhất Phàm nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp kia ngập tràn lo lắng liền đau lòng, cho dù Dịch Nhi của hắn đúng thật là muốn hại phi tần trong cung đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ không trách y, dù sao đám phi tần kia đời trước đối với y bất nghĩa trước, hắn sớm đã có ý định sẽ phân phát hậu cung, chỉ giữ lại một mình Dịch Nhi của hắn mà thôi:

"Trẫm sao có thể trách ngươi được chứ, ngươi là nhanh muốn thụ thai sinh hài tử cho trẫm, trẫm còn phải thưởng cho ngươi. Có điều đạo sĩ bên ngoài toàn là phường lừa đảo hết, một lát nữa trẫm đưa ngươi đến gặp quốc sư, nói quốc sư giúp ngươi thi triển một số thuật pháp..." Nói rồi Lâm Nhất Phàm liền xấu xa đưa tay xuống xoa xoa bụng của Tá Dịch: "Sau đó bụng nhỏ này rất nhanh là có tiểu bảo bảo"

Tá Dịch vốn còn đang lo lắng nhưng nghe Lâm Nhất Phàm nói vậy liền vứt bỏ được tâm tình nặng trĩu kia, sau đó y liền đỏ mặt xấu hổ khẽ nói:

"Trong cung nghiêm cấm sử dụng tà thuật, hoàng thượng người cũng không cần..."

Lâm Nhất Phàm nắm lấy ngón tay của Tá Dịch khẽ vuốt ve:

"Không sao, hắn là quốc sư, thi triển một chút đạo pháp cũng không bị làm sao"

Tá Dịch nghe vậy liền gật đầu nhu thuận coi như đồng ý, y lại nhớ ra một chuyện nữa nên nói với Lâm Nhất Phàm. Hôm nay ngẫm lại lời thái hậu nói chính là có ý không hài lòng khi Lâm Nhất Phàm cho y cùng bàn chuyện quốc sự, y cũng hiểu chuyện quốc sự hệ trọng thế nào, là một hoàng thượng luôn rất kiêng kỵ việc một nam nhân cùng nhau xem xét chuyện triều chính, cho dù Lâm Nhất Phàm cảm thấy không sao đi chăng nữa, nhưng thái hậu hẳn là vẫn không vui, thế cho nên lúc này y liền trực tiếp nói với Lâm Nhất Phàm:

"Chuyện thượng triều người nói ở đại hôn, ta nghĩ ta không thể cùng người làm việc này được. Nếu như người muốn thì ta có thể giúp người xem xét tấu chương một chút, không nghĩ là sẽ giúp người giải quyết được tất cả mọi chuyện, nhưng mà ta sẽ cố sức đến cùng, chỉ cần người không chê bai"

Lâm Nhất Phàm hiểu Dịch Nhi của hắn nhất định là e ngại chuyện kia, nhưng mà giang sơn này hắn cũng muốn y cùng nhau ngắm nhìn, hắn tin tưởng y tuyệt đối, y nhất định sẽ không bán đứng hắn như đám nữ nhân kia:

"Dịch Nhi, ngươi không cần suy nghĩ nhiều, chuyện thượng triều cũng chẳng qua là chỉ đặt thêm một chiếc ghế tại đại điện, sẽ không có ai dám nói gì ngươi, dù sao thì luật lệ Thuận Thiện quốc cũng đã ghi rõ nam hậu có thể cùng thượng triều"

Tá Dịch khẽ lắc đầu:

"Hoàng thượng, ta cũng thật sự không muốn cùng người thượng triều, ta có thể dậy sớm giúp người mặc y phục, làm điểm tâm cho người, nhưng chuyện thượng triều kia ta một chút cũng không am hiểu, ngồi ở đó cũng chỉ thêm mệt mỏi mà thôi"

Lâm Nhất Phàm cầm lấy tay của Tá Dịch đưa lên trước miệng mình khẽ hôn xuống:

"Được rồi Dịch Nhi, bổn vương làm theo ý ngươi"

Lâm Nhất Phàm luồn tay vào trong y phục của Tá Dịch, bàn tay to lớn thăm dò xuống phía hai chân của y, nắm lấy nam căn bé nhỏ của y khẽ vuốt ve, Tá Dịch đỏ mặt ngồi ở trên đùi của Lâm Nhât Phàm, mặc kệ cho người nào đó muốn làm gì thì làm:

"Hoàng thượng, người vẫn còn chưa xem xong tấu chương"

Lâm Nhất Phàm hôn môi đỏ căng mọng của Tá Dịch, khẽ mút mát trêu đùa, bàn tay phía dưới hết xoa nắn năm căn y lại muốn tách rộng bắp đùi y ra:

"Trẫm không có hứng thú muốn xem nữa"

Lâm Nhất Phàm thu tay lại, từ trong ngực áo lấy ra một bình sứ nhỏ màu trắng, hắn lấy từ đó ra hai viên dược màu đỏ cực kỳ nhỏ, lại chậm rãi đưa tay đẩy một viên dược kia vào bên trong hoa huy*t của Tá Dịch. hoa huy*t kia lúc nào cũng có mật hoa ướt át, dược nhỏ kia cứ thế trượt vào rất dễ dàng, hoa huy*t còn giống như không tự chủ ham muốn hút lấy không buông.

"Hoàng thượng, người làm gì thế?" Tá Dịch cảm nhận rõ ràng được bên trong hoa huy*t có gì đó đang tan chảy, vô cùng mát mẻ, cũng rất dễ chịu

Hôm nay Lâm Nhất Phàm ở chỗ thái y viên lấy được một bình sứ này, công hiệu chính là giảm đau, tiêu sưng, đặc biệt có thể mở rộng nơi đó, dùng thường xuyên không những da dẻ đẹp, khoái cảm tăng cao, còn rất dễ thụ thai:

"Đây là dược ở thái y viện gọi là Dực Tử Hoàn, yên tâm dược này lành tính sẽ không để lại di chứng xấu gì đâu"

Tá Dịch mặt đỏ tai hồng hạ giọng thẹn thùng:

"Ta không lo lắng chuyện này, hoàng thượng muốn ta dùng độc dược ta cũng không quan tâm"

Lâm Nhất Phàm cười cười, hắn sao lại có thể cho Dịch Nhi của hắn dùng độc dược được chứ, viên dược nhỏ còn lại rất nhanh được đặt tiếp vào trong hậu huyệt của Tá Dịch, Lâm Nhất Phàm chỉ cần khẽ đẩy tay một cái hai viên dược liền biến mất luôn. Phía dưới hoa huy*t chợt có một chất lỏng màu đỏ chảy xuống, Tá Dịch vô thức đưa mắt nhìn thấy liền xấu hổ không thôi, dược kia bị hòa tan lại bị y đẩy hết ra ngoài, như vậy không phải là đã phụ lòng Lâm Nhất Phàm rồi hay sao. Lâm Nhất Phàm cảm nhận được người trong lòng căng cứng, nhìn thấy hoa huy*t của ai kia chảy ra chất lỏng đỏ kinh diễm, hơn nữa người nào đó còn đang cố gắng điều chỉnh hoa huy*t co lại, có lẽ là muốn giữ chất lỏng kia vào nhưng mà càng làm thì nó lại càng chảy ra thật nhiều. Lâm Nhất Phàm luồn tay lên trên đùa hai hạt đậu nhỏ trước ngực của Tá Dịch:

"Không cần co rút như vậy, dược tan rồi thì sẽ tự động chảy ra giúp tiêu sưng bên ngoài"

Tá Dịch bị trêu đùa hai hạt đậu nhỏ liền khó chịu ô ô thở dốc, y vừa rồi không hiểu cách dùng của Dực Tử Hoàn nên tưởng rằng không nên để chất lỏng đó trôi ra, ai ngờ thì ra là không có phải như vậy. Hậu huyệt phía dưới cũng cảm nhận được có một chất lỏng mát lạnh chảy ra ngoài thật nhiều, theo kẽ mông của y thấm xuống long bào của Lâm Nhất Phàm, Lâm Nhất Phàm lại một bên hết niết rồi gãi hạt đậu nhỏ của y, hại y cả người vặn vẹo ngứa ngáy:

"Hoàng thượng, người đứng niết như vậy... có được không".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.