Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi

Chương 120: Vương hậu lục y



Editor: Luna Huang

Ôn Nhu cử bút, ngẫm nghĩ hồi lâu, rốt cục hạ nét mực xuống khăn tay trắng thuần, đem khăn tay viết xong cất vào một chi đồng quản, chính tay giao cho Vân Lãng, để Vân Lãng tự mình giao cho trụ trì Tây Vân Tự, Vân Lãng mới vừa đi, Duẫn Nhi liền trước mặt, là An công công đến đây cầu kiến, đang chờ ở tiền thính.

Ôn Nhu khẽ gật đầu, đến tiền thính, nhất định là Vương Thượng để An công công tự mình đến đón nàng tiến cung, thực sự là hôm qua mới nói, hôm nay liền để An công công đến thỉnh nàng, xem ra Vương Thượng là thật đem Lục Y phủng lên đầu quả tim.

Chỉ là Ôn Nhu mới bước vào chính sảnh, liền nhìn thấy Lãnh Triệt ngồi ở chủ vị, An công công ngồi ở quý vị khách quan, thấy Ôn Nhu đến, vội vã đứng lên hành lễ.

” Nô tài tiểu An tử gặp qua Bạch vương phi, Bạch vương phi an hảo.” Tiểu An tử cung kính hành lễ, “Nô tài phụng Vương Thượng chi mệnh, đến đây đón Bạch vương phi vào cung.”

” Vậy làm phiền An công công rồi.” Ôn Nhu khẽ gật đầu, sau đó nhìn phía Lãnh Triệt, đang định nói, chỉ thấy Lãnh Triệt đứng lên đi tới bên người nàng, thản nhiên nói, “Ta cùng nàng tiến cung.”

Trong nháy mắt Tiểu An tử kinh ngạc, lại chỉ có thể khom người cúi đầu không dám nói lời nào, Lãnh Triệt nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: “An công công, Vương Thượng cùng Vương Hậu nương nương có hay không có nói ta không thể theo Vương phi của ta cùng tiến cung?”

” Hồi Bạch vương gia, Bạch vương gia bồi Bạch vương phi tiến cung, Vương Thượng tự nhiên là cao hứng, làm sao không đồng ý.” Tiểu An tử liền vội vàng khom người đáp, tuy rằng Vương Thượng chỉ nói với hắn để hắn thỉnh Bạch vương phi tiến cung bồi Vương Hậu, thế nhưng Bạch vương gia muốn cùng đi, ai dám ngăn trở?”

” Vương gia không phải là còn có rất nhiều việc chưa xử lý xong sao?” Ôn Nhu có chút bất đắc dĩ nhìn Lãnh Triệt, “Ôn Nhu sao dám trì hoãn thời gian của Vương gia, bất quá là tiến cung cùng Vương Hậu ngồi một chút, giải buồn một chút mà thôi, Vương gia cùng đi, chỉ sợ sẽ thêm bất tiện.”

Nàng cũng không phải lên núi đao xuống biển lửa, bất quá là tiến cung một chuyến, làm sao có thể để hắn tự mình bồi nàng.

” Nói vậy Vương Hậu nương nương sẽ không chú ý ta bồi Vương phi một lượt cùng đi, đúng không, An công công?” Lãnh Triệt không trả lời Ôn Nhu, mà là tròng mắt nhìn về phía tiểu An tử trước mặt.

” Đây là tự nhiên.” Tiểu An tử vội vã đáp.

” Nếu An công công đã nói Vương Hậu sẽ không chú ý, A Nhu liền không cần cố kỵ.” Lãnh Triệt hướng Ôn Nhu mỉm cười, Ôn Nhu bất đắc dĩ, biết không lay chuyển được, liền theo hắn, kêu An công công một tiếng, hai người liền ngồi mã xa theo tiểu An tử một đạo tiến cung.

Trên mã xa, Lãnh Triệt ôm chầm vai của Ôn Nhu, tìm hiểu tự mà hỏi thăm: “Sinh khí?”

Ôn Nhu trầm mặc chỉ chốc lát, mới ngẩng đầu nhìn Lãnh Triệt mặt mày ôn nhu, đột nhiên hôn một cái lên mặt hắn, cạn tiếu nói: “Không có.”

Hắn bất quá là lo lắng nàng quan tâm nàng mà thôi, nàng làm sao sẽ tức giận.

Mặt của Lãnh Triệt hơi, cười đến có chút xấu hổ, “Không phải là không tin nàng, chỉ là lo lắng nàng mà thôi.”

” Ta biết.” Ôn Nhu ở bên mặt kia của Lãnh Triệt hôn thêm một cái, nhìn gò má của hắn càng lúc càng hồng, cười đến hài lòng, Lãnh Triệt nhìn đôi môi kiều diễm ướt át trước mắt, không tự chủ hôn lên.

Hắn sợ như lần trước phát sinh nàng mất tích, hắn nói qua sẽ bảo hộ nàng, đối phương là người hắn không có thể tín nhiệm được, hắn lại càng không thể để cho nàng đơn độc đi, mặc dù là người thương của Vương Thượng, hắn cũng không có thể yên tâm.

Ôn Nhu chậm rãi nhắm mắt lại, tiếp thu nụ hôn mềm nhẹ của Lãnh Triệt, hai tay nhẹ nhàng hoàn cổ của hắn.

Phi Hoàng cung, cung thất của các đời Vương Hậu.

Ôn Nhu được Lãnh Triệt nâng đở xuống xe ngựa, ở ngoài Phi Hoàng cung chờ cung nữ đi vào truyền báo, chỉ thấy một nữ tử thanh lệ mặc cạn lục nghê thường y từ trong điện đi ra nghênh đón, khi nhìn đến Ôn Nhu trong nháy mắt kinh ngạc, lập tức liền chỉ là cao hứng tiếu ý.

” Thần phụ gặp qua Vương Hậu nương nương, nương nương kim an.” Ôn Nhu cung kính phúc thân.

” Nhu nhi? Ngươi như thế nào đến?” Gương mặt Trầm Lục Y kinh hỉ, hiển nhiên không biết Ôn Nhu tại sao đến, tự mình đỡ Ôn Nhu lên.

” Thần hạ gặp qua Vương Hậu nương nương, nương nương kim an.” Lãnh Triệt không mang theo nửa điểm tình cảm âm thỉnh an cũng vang lên.

” Bạch vương gia miễn lễ.” Trầm Lục Y mỉm cười, sau đó lại nhìn Ôn Nhu, hâm mộ nói, “Nhu nhi cùng Bạch vương gia thực sự là phu thê tình thâm, bất luận lúc nào Bạch vương gia đều bồi bên cạnh thân Nhu nhi.”

Thời gian Trầm Lục Y nói, Ôn Nhu tinh tường thấy cực kỳ hâm mộ ở đáy mắt của nàng, còn có, thái độ làm người phát giác ưu thương.

” Vương Hậu nương nương hà tất ước ao thần phụ, phải là thần phụ hâm mộ nương nương mới đúng.” Ôn Nhu cười đến dịu dàng, không có nói rõ Vương Thượng thỉnh nàng tới, nhưng nàng tin tưởng Trầm Lục Y nhất định sẽ minh bạch, quả nhiên, chỉ thấy gò má của Trầm Lục Y hơi phiếm hồng.

” Khó có được Nhu nhi tiến cung một chuyến, vừa vặn hôm nay khí trời rất tốt, ta ra lệnh người ở hoa viên đặt bàn nhỏ mở yến, ngươi cùng ta ngồi được không?” Trầm Lục Y thân mật cầm tay Ôn Nhu, sau đó nhìn phía Lãnh Triệt, “Không biết Bạch vương gia có thể nguyện ý cho ta một ít mặt mũi, một đạo ngồi một chút?”

Thái độ của Trầm Lục Y như nhau từ trước Ôn Nhu đã gặp dịu dàng hiền hoà, cũng không có bởi vì thân là quốc gia chi hầu mà hiện ra khí thế bức người, đó là tự xưng là “ta” Mà không phải là “Bổn cung”, cung nhân cung kính thuận theo không có biểu tình oán giận, liền còn chưa bất kỳ thay đổi nào.

” Nương nương nói quá lời, nương nương có mệnh, thần hạ tự nhiên tòng mệnh.” Mặc dù nàng không mời hắn, hắn cũng sẽ lưu lại.

” Như vậy thật sự là quá tốt.” Trầm Lục Y hiển nhiên rất là vui vẻ, nắm chặt tay của Ôn Nhu không tha, vẫn là cười nhìn Lãnh Triệt, hỏi, “Bạch vương gia, không biết đúng hay không để bụng Bạch vương phi cùng ta tới hoa viên trước một bước?”

” Vương Hậu nương nương nói quá lời.” Lãnh Triệt hướng Trầm Lục Y ôm quyền chắp tay, “Vương Hậu nương nương để mắt thần thê, là vinh hỉ của thần thê cùng thần, há lại có ngại gì đáng để nói.”

” Nhu nhi, chúng ta đây đi trước đi.” Trầm Lục Y mỉm cười, lôi kéo Ôn Nhu, Ôn Nhu trước khi rời đi nhìn Lãnh Triệt một mắt, chỉ thấy Lãnh Triệt khẽ gật đầu, Ôn Nhu hồi cười, theo Trầm Lục Y đi.

Lãnh Triệt mắt lạnh nhìn bóng lưng của hai người, trong con ngươi quang minh bất định.

Ôn Nhu từ trước đến nay không thích cùng người quá mức thân cận, nàng cảm giác mình chưa từng cùng Trầm Lục Y giao tình thâm hậu, như thế bị Trầm Lục Y kéo tay, để hắn rất là phản cảm, thế nhưng thân phận Trầm Lục Y hôm nay không phải là nàng đơn giản có thể đắc tội, liền cố nén chán ghét trong lòng, tùy ý để nàng kéo tay của mình đi đến ngự hoa viên.

Đi tới ngọc lưu ly bát giác đình bên Thái Ngọc hồ, Trầm Lục Y buông lỏng tay của Ôn Nhu ra, mãn sóng bích lân lân mãn hồ, sâu kín thở dài một hơi, tiện đà xoay người, trong con ngươi hàm ưu nhìn Ôn Nhu.

” Vương Hậu nương nương có chuyện trong lòng?” Xem tới được trong con ngươi của Trầm Lục Y hiện ưu thương, Ôn Nhu liền không giả bộ làm như không thấy, đi tới bên cạnh Trầm Lục Y, cầm hai tay của nàng, ngồi xuống trên băng đá, “Nương nương nếu là trong lòng có chuyện, không ngại cùng thần phụ nói một chút, có thể thần phụ vì nương nương giải ưu.”

” Nhu nhi... Vương Thượng đối với ta rất tốt... Ta nhưng có chút không biết làm sao...” Trầm Lục Y cầm tay của Ôn Nhu, nắm chặt, “Hay là, ta đang sợ... Sợ đây bất quá là hoa trong gương, trăng trong nước...”

” Ta cùng với Nhu nhi nói qua, ta mong muốn là cuộc sống cử án tề mi, nhất sinh nhất thế một đôi, ta vốn không hy vọng tiến cung, thế nhưng lại...” Trong hốc mắt của Trầm Lục Y bắt đầu có trong suốt đang đánh chuyển, “Vương Thượng đới với ta rất tốt...ta...cũng...”

” Tháp...” Nước mắt chảy xuống viền mắt, tích lạc rơi trên mu bàn tay của Ôn Nhu, Ôn Nhu nhìn nước mắt trên mu bàn tay mình, lại nhìn Trầm Lục Y trước mặt, thản nhiên nói: “Chỉ là nương nương sợ mất đi, đúng không?”

Ôn Nhu nhìn chăm chú vào hai mắt của Trầm Lục Y, tựa hồ là muốn xem nàng nói có phải là thật hay không, nhìn nàng thống khổ, không giống như đang nói dối, nàng có thể hoài nghi Trầm Lục Y sao trong khoảng thời gian ngắn thích Vương Thượng, thậm chí sợ mất đi, thế nhưng yêu liền yêu, không cần lý do, hoài nghi của nàng, cần thời gian đổi kết quả.

“Ta...” Trầm Lục Y dùng khăn che mặt, có chút khóc thút thít, không biết nên thế nào biểu đạt nội tâm của mình mới tốt.

” Vương Thượng là thật tâm đối với nương nương, nương nương làm sao ưu thương, thần phụ lần này tiến cung tới gặp nương nương, vẫn là Vương Thượng tự mình đến Bạch vương phủ tương thỉnh, nói để thần phụ trong ngày thường lúc rỗi rãnh thường tiến cung cùng nương nương ngồi một chút, để giải ưu sầu của nương nương, bởi vậy có thể thấy được địa vị của nương nương ở trong lòng Vương Thượng quan trọng bao nhiêu, nương nương cần gì phải ưu thương.” Ôn Nhu như trước nhìn chằm chằm con ngươi của Trầm Lục Y, không sai mỗi một ánh mắt biến ảo của nàng, trong con ngươi của Trầm Lục Y, nàng ngoại trừ thấy đau thương đó là hài lòng, còn lại không còn gì nữa.

” Nhu nhi, ở trong cung này thật là phiền muộn, ngươi ngày sau đến bồi ta nhiều một chút được không?” Trầm Lục Y đột nhiên đem tay của Ôn Nhu cầm thật chặt, trong mắt toát ra ao ước.

Ôn Nhu đột nhiên cảm giác được trong mắt Trầm Lục Y mong không phải bởi vì nàng, về phần làg ai, nàng không rõ.

” Nương nương yên tâm, chỉ cần nương nương muốn cùng thần phụ một chỗ liền vui vẻ, ngày sau thần phụ sẽ bồi bồi nương nương nhiều một chút.” Ôn Nhu cười đáp.

” Thật sự là quá tốt!” Trầm Lục Y khó nén vui vẻ.

Đúng vào lúc này, có cung nhân đem rượu và thức ăn đến trong đình, Ôn Nhu giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Lãnh Triệt cũng đang từ từ hướng đình đi tới, nhật quang nhu hòa phảng phất đem thân thể của hắn độ lên một tầng nhàn nhạt quang vựng, ngũ quan tuấn dật không cùng nhu hòa của nàng, nhưng cũng động nhân, một bộ bạch y để anh tuấn của hắn càng thêm mê người, để trong nháy mắt Ôn Nhu thất thần.

Đợi Ôn Nhu lấy lại tinh thần, chỉ thấy ánh mắt của Trầm Lục Y bên cạnh cũng dừng lại trên người Lãnh Triệt, cảm giác được Ôn Nhu đang nhìn nàng, ánh mắt của Trầm Lục Y trong nháy mắt né tránh, mà là nhằm vào Ôn Nhu cười nói: “Nhu nhi thực sự là hảo phúc khí, Bạch vương gia vóc người tuấn dật, đối với Nhu nhi lại thích, thực sự là muốn tiện sát người bên ngoài.”

” Nương nương quá khen.” Ôn Nhu đạm đạm nhất tiếu, Lãnh Triệt đi tới trước mặt.

” Nương nương, Vương Thượng truyền thần hạ đến thư phòng một chuyến, thần hạ liền không thể bồi nương nương chi thỉnh, mong rằng nương nương thứ lỗi.” Lãnh Triệt hướng Trầm Lục Y ôm quyền khom người.

” Nếu là Vương Thượng truyền Bạch vương gia có việc, ta liền không dám lưu Vương gia ở lâu, Vương gia đi là được.”

“Đai tạ nương nương.” Lãnh Triệt khom người, lại ngước mắt nhìn về Ôn Nhu, “Thần hạ muốn cùng thần thê nói mấy câu sẽ rời đi.”

” Vương gia chỉ để ý nói là được.” Nét mặt Trầm Lục Y dịu dàng cười, hai tay của dưới váy dài bất tri bất giác nắm chặt thành quyền.

Ôn Nhu hướng Trầm Lục Y khẽ khom người, theo Lãnh Triệt đi ra bên ngoài đình, không biết Lãnh Triệt nói gì đó, chỉ thấy Ôn Nhu lắc đầu mỉm cười, Lãnh Triệt cũng là mỉm cười, sau đó mới ly khai.

Thấy tiếu ý trong mắt của Lãnh Triệt cùng Ôn Nhu, song quyền Trầm Lục Y nắm chặt, móng tay thật sâu khảm trong lòng bàn tay, trong mắt hàn mang hiện lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.