Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi

Chương 123: Tam quốc phân di



Editor: Luna Huang

Nếu nói thương nhân nghĩa báo, là thương nhân ở nước khác buôn bán vô điều kiện tình báo cho bổn quốc, âm phù là lấy ký hiệu đặc thù hoặc văn tự phân biệt viết ở mấy thẻ tre, phân vài lần đạt mục đích, hoặc nhất phát nhất chí, hoặc mấy phát nhất chí, như vậy dù cho trên đường bị người khác chặn được, cũng vô pháp đọc được tin tức trong đó.

Lãnh Triệt cùng Lãnh Hạo biết rõ những thứ này dùng cho ký hiệu đặc thù cùng văn tự của âm phù, mặc dù không cần đối chú cũng có thể trực tiếp đọc hiểu nội dung trong đó, lúc này Lãnh Triệt cầm thẻ tre Lãnh Hạo đưa cho, mặt trên mặt trên vài chữ đơn giản, nhãn thần chợt trầm xuống, đem thẻ tre chăm chú bóp lòng bàn tay.

Tam quốc phân Di, chính là đang mưu đồ.

Lãnh Triệt không nói gì, cũng không có hướng Trầm Lục Y xin cáo lui, chỉ là nhìn Lãnh Hạo một mắt, Lãnh Hạo khẽ gật đầu, hai người liền cước bộ nặng nề ly khai.

Ôn Nhu nghiêng đầu, dùng dư quang của khóe mắt quan trắc thần tình của Trầm Lục Y, chỉ thấy trong con ngươi nàng nổi lên ưu sầu nhàn nhạt, không giống làm bộ.

Không biết Trầm Lục Y này, lại sẽ là nữ nhân như thái hậu Khương Phù Dung?

Hôm nay, Lãnh Triệt không có như thưòng ngày lui tới đến đây đón Ôn Nhu cùng hồi phủ, Ôn Nhu không muốn cùng Trầm Lục Y ngồi lâu, liền mở miệng tìm cái lý do ly khai, suy nghĩ có muốn hay không đi hỏi Lãnh Triệt một chút đến tột cùng chuyện gì xảy ra, liền tiểu An tử đâm đầu đi tới.

” Nô tài gặp qua Bạch vương phi.” Tiểu An tử cung kính cúi người, “Bạch vương gia bảo nô tài đến đây thỉnh Bạch vương phi, thỉnh Bạch vương phi theo nô tài.”

” Vậy làm phiền An công công dẫn đường rồi.” Tiểu An tử là người của Vương Thượng, Lãnh Triệt tin được, Ôn Nhu tự nhiên liền tin được, nếu tiểu An tử nói là Lãnh Triệt thỉnh nàng, nói vậy liền thực sự là như vậy.

Tiểu An tử đem Ôn Nhu dẫn tới thư phòng của Vương Thượng, Ôn Nhu đến bên ngoài, nhớ kỹ rất rõ ràng, vì sao phải dẫn nàng đến thư phòng của Vương Thượng, điều này làm cho nàng có chút không giải thích được.

” Vương Thượng cùng Bạch vương gia ở đây, Bạch vương phi thỉnh.” Tiểu An tử gõ gõ cửa đang đóng chặt, sau đó đẩy ra, khom người hướng Ôn Nhu một động tác thỉnh.

Ôn Nhu khẽ gật đầu, bước qua bậc cao của cánh cửa, vừa vào cửa, không thấy thân ảnh Lãnh Triệt, duy thấy Lãnh Hạo đứng ở bên trái thư phòng ngẩng đầu nhìn nàng, sau đó cười hướng nàng đi tới: “Tẩu tẩu tới.”

” Thần phụ gặp qua Vương Thượng.” Ôn Nhu phúc thân, “Không biết Vương Thượng thỉnh thần phụ đến đây, có việc?”

Ôn Nhu vừa dứt lời, liền nghe phía sau tiếng bước chân truyền đến, xoay người lại nhìn lại, chỉ thấy trong lòng Lãnh Triệt ôm đầy từng cuộn từng cuộn gì đó, c hai mắt nhìn chằm chằm hai tay, ngẩng đầu, nhìn thấy Ôn Nhu.

” A Nhu tới?” Thấy Ôn Nhu, mi tâm khẩn túc của Lãnh Triệt có chút giãn ra, đem cuộn giấy trong lòng đặt lên bàn, sau đó lấy tay lau sạch bụi, dùng ngón tay đặt lên ba chữ, Hải, Mạc, Viêm, lúc viết xong nhìn Ôn Nhu, thần tình nghiêm túc: “Nếu ba quốc gia này liên hợp lại đánh Đại Di, A Nhu cho rằng bọn họ sẽ loại phương thức nào đánh?”

Ôn Nhu khiếp sợ, có chút không thể tin nhìn ba chữ kia Lãnh Triệt vừa chỉ, mới ngước mắt nhìn phía Lãnh Triệt cùng Lãnh Hạo, chỉ thấy mâu quang Lãnh Triệt nặng nề, Lãnh Hạo trọng trọng thở dài, gượng ép cười nói: “Tẩu tẩu hai lần vì triều đình Đại Di giải vây, lần này, thương nhân nghĩa báo, tam quốc hợp mưu phân Di, cũng muốn nghe cách đối phó của tẩu tẩu một chút.”

Tam quốc hợp mưu phân Di? Tân pháp của Đại Di vừa phổ biến một thời gian, lại phát sinh đại sự diệt quốc như thế sao? Không phải chỉ là Hải quốc, đúng là tam quốc hợp mưu, Hải Mạc Viêm ba quốc gia, mơ ước Đại Di bao lâu?

Thật lâu, đáy mắt khiếp sợ của Ôn Nhu bình tĩnh lại, đi tới đối diện Lãnh Triệt, mắt chăm chú nhìn ba chữ trên bàn.

” Mới vừa rồi cũng có thám báo mật báo đưa tới, chứng thực thương nhân nghĩa báo không có lầm.” Sắc mặt của Lãnh Hạo có chút hôi bại, tam quốc phân Di, đây đối với Đại Di hôm nay mà nói, không thể nghi ngờ là một hồi tai ương ngập đầu, “Ta cùng với đại ca thương nghị hồi lâu, muốn trước nghe đối sách của tẩu tẩu một chút.”

” Binh lực của tam quốc có bao nhiêu? Chiến lực thế nào? Trước tiên có thể nói với ta?” Tam quốc phân Di, tất nhiên là kết thành đồng minh, nếu kết thành đồng minh, tất nhiên một quốc gia là liên bang đứng đầu, theo nàng biết thực lực của một nước trong tam quốc, dẫn đầu cho là Hải quốc, “Liên bang đứng đầu là Hải quốc?”

” Quốc gia dẫn đầu chính là Hải quốc.” Hai tay Lãnh Hạo xuôi bên người phút chốc nắm chặt thành quyền, các đốt ngón tay trở nên trắng, đang cực lực chịu đựng hận ý trong lòng, “Theo thám báo báo lại, lần này tam quốc liên kết đồng minh, mưu hoa phân Di, Hải quốc xuất mười vạn binh, Mạc quốc xuất bảy vạn binh, Viêm Quốc xuất năm vạn binh, chiến lực, quân cường cùng Đại Di.”

“Khi nào xuất binh?”

” Tam quốc xưa nay không quá mức vãng lai, lần này hội minh rất là đột ngột, không biết là nước nào đi đầu đưa ra mưu hoa như vậy.” Nói tiếp chính là Lãnh Triệt, dưới tay áo như Lãnh Hạo chặt nắm chặt thành quyền, “Nếu là như vậy, coi như là tam quốc muốn phát binh, cũng trước hết bộ thự phương thức tiến binh, hai mươi vạn binh lực tuy rằng khổng lồ, thế nhưng tam quốc lĩnh binh chi tướng cũng chưa từng gặp mặt, bất định tương hỗ khập khiễng hoặc sinh lòng hiềm khích, như vậy, trong vòng nửa tháng tuyệt đối không thể phát binh Đại Di.”

(Luna: Ta biết nước nào nè)

” Nói như thế, Đại Di liền chỉ có thời gian nửa tháng làm công tác chuẩn bị.”

“Đúng vậy.”

” Đại Di muốn làm chuẩn bị phòng ngự thế nào, nói vậy không cần Ôn Nhu nói thêm gì nữa, Vương gia cùng Vương Thượng định cũng thương nghị ra đối sách, Ôn Nhu nghĩ cùng Vương Thượng Vương gia không có kém bao nhiêu, về phần cách đối phó.” Ôn Nhu đưa tay lau sạch ba chữ Lãnh Triệt viết trên đài, dùng tay viết xuống vài chữ, “Trước khi tam quốc xuất binh, chúng ta có thể trừ khử trận này tai ương ngập đầu này cũng không chừng.”

Khập khiễng, hiềm khích, đây là bốn chữ Ôn Nhu viết xuống trên đài, mâu quang Lãnh Triệt thâm thúy, Lãnh Hạo là có chút không giải thích được.

” Tẩu tẩu nói thế giải thích thế nào?”

” Vương gia cũng nói tam quốc xưa nay không quá mức vãng lai, như vậy tranh luận sẽ không tránh khỏi sinh ra hiềm khích, nếu chúng ta có thể chui vào cái hiềm khích này, lợi dụng cái hiềm khích này, thế cục, lại sẽ thế nào?” Ôn Nhu nhìn con ngươi thâm trầm của Lãnh Triệt, nàng biết, hắn định cũng là muốn dùng phương pháp như vậy.

” Tẩu tẩu nói phải ——” Mâu quang Lãnh Hạo sáng ngời.

Ly gián, Ôn Nhu lại đang viết ra hai chữ trên đài.

” Kế ly gián, tẩu tẩu thật tài trí! Ta làm sao không nghĩ tới biện pháp này!” Tảng đá lớn Lãnh Hạo đặt ở trên tim tựa hồ trong nháy mắt nhẹ không ít, nhưng mà mi trứu khởi, “Thế nhưng từ trước đến nay bang giao có đại nghĩa, sử dụng ngụy đạo như vậy, chẳng phải là muốn bị thế nhân khinh bỉ?”

(Luna: Binh bất yếm trá Hạo ca ngây thơ nên kết cục mới bi thảm như vậy =.=)

” Vương Thượng, nếu thần phụ nói ly gián, là lo lắng, miệng người, tiền tài lực đạt tới ly gián, nếu là lang lảnh Càn Khôn thản thản đãng đãng, dĩ nhiên là không để ý lưu ngôn phỉ ngữ, mà nếu như là bản thân có tồn tại hiềm khích, bất quá là đem hiềm khích phóng đại mà thôi, như vậy, vẫn chưa vi bang giao đại đạo.” Ở Phong chi đại lục bang giao từ xưa đến nay đều là thản thản đãng đãng, muốn đánh, đó là chính diện giao phong, hầu như chưa hề cóchuyện ngụy nhân gì phát sinh, thái hậu Khương Phù Dung làm những chuyện như vậy, cũng khơi dòng không sạch sẽ bang giao đại nghĩa, mà một quốc gia nào, mà không có khe bẩn tồn tại? Hải quốc, hôm nay thế nhưng là chỗ bẩn lớn nhất.

“Cái này cũng chỉ là thần phụ chi kiến, về phần Vương Thượng tiếp thu hay không, Vương Thượng vẫn là suy nghĩ kỹ cho thỏa đáng.” Muốn làm chuyện nói nhje không nhẹ nói nặng không nắng, còn phải có một có một người khôn khéo giỏi giang, mới có thể hoàn thành.

“Thần thê chi kế, thần hạ cho rằng có thể.” Thanh âm trầm trầm của Lãnh Triệt vang lên, đưa ngón tay ra đặt lên hai chữ “Ly gián” Ôn Nhu viết lại viết xuống một chữ “Kim”, “Nghe nói ba vị đại tướng quân của Hải quốc mỗi người có một ham mê đặc sắc, yêu kiếm, yêu dị bảo, yêu mỹ nhân.”

Lãnh Triệt nói xong, lẳng lặng nhìn Lãnh Hạo.

“Dù cho khuynh khố của quốc gia ta, cũng muốn bảo trụ Đại Di!” Lãnh Hạo một quyền đập vào chữ kim, cắn răng nghiến lợi nói.

Về sau, mi tâm của Lãnh Hạo càng chặt hơn, Lãnh Triệt cũng là sắc mặt âm trầm.

“Coi như là dốc hết quốc khố của Đại Di, có thể lấy được bao nhiêu vàng bạc?” Lãnh Hạo chậm rãi nắm tay, buồn bã nói.

Quốc khố Đại Di vốn là trống rỗng, hôm nay vì phổ biến tân pháp, tất cả tài phú tụ tập ở Tào thành cũng vận dụng hết, nếu là thật muốn xuất ra một khoản tài phú khổng lồ, không khác sa lý tế kim. (Luna: Đãi cát tìm vàng)

“Vương Thượng, ngày mai lâm triều, đem thám báo mật báo cùng những đại nhân khác nói thôi.” Lãnh Triệt nhìn quả đấm của Lãnh Hạo buông ra trên đài, thản nhiên nói, “Cùng vong quốc so sánh, nói vậy bọn họ cũng sẽ không quan tâm đến vàng bạc rồi, còn lại, lại tìm biện pháp.”

“Hiện nay cũng chỉ có thể như thế.” Lãnh Hạo trọng trọng thở dài, “Đại Di thật sắp đến trình độ cả nước quyên tài sao?”

Ôn Nhu cũng cau mi tâm lại, khẽ mỉm cười nói: “Nhưng, trời không tuyệt đường người.”

“A Nhu, hôm nay ta liền không thể cùng nàng trở về phủ, ta để An công công tiễn nàng hồi phủ.” Mi tâm của Lãnh Triệt chợt chặt chợt thư, để tâm của Ôn Nhu chợt chặt chợt thư theo.

“Quốc sự quan trọng hơn, tự ta hồi phủ là được.” Ôn Nhu muốn giơ tay lên vì Lãnh Triệt triển bình mi tâm, ở trước mặt Lãnh Hạo nhưng không có giơ tay lên, hướng Lãnh Hạo thi qua lễ lui xuống, Lãnh Triệt tự mình tiễn nàng đi ra ngoài, Ôn Nhu đột nhiên dừng bước đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn phía Lãnh Hạo.

” Vương Thượng, thần phụ có một chuyện muốn nói.”

” Tẩu tẩu cứ nói đừng ngại.”

” Về việc ly gián, mong rằng Vương Thượng trước không nên cùng Vương Hậu nương nương nói, thần phụ nhìn ra nương nương gần đây tâm tình thư lãng chút rồi, nếu là Vương Thượng cùng nương nương nói, chỉ sợ sẽ để nương nương lo lắng.” Ôn Nhu nói rất đúng quan tâm Trầm Lục Y, Lãnh Hạo nghe đuôi lông mày thể hiện tiếu ý thư thái.

” Cảm tạ tẩu tẩu quan tâm Lục nhi, ta sẽ không để cho Lục nhi lo lắng.” Một đoạn thời gian như vậy Ôn Nhu mỗi ngày tiến cung làm bạn với Trầm Lục Y, Lãnh Hạo rất là cảm kích, cũng thật cao hứng, hắn tự nhiên luyến tiếc Trầm Lục Y có chút không vui cùng không hài lòng.

” Thần phụ xin được cáo lui trước.” Ôn Nhu lại một lần nữa hơi phúc thân, cùng Lãnh Triệt song song đi ra thư phòng.

” A Nhu, Vương Hậu có chỗ khả nghi?” Lãnh Triệt không phải là Lãnh Hạo, hắn tự nhiên biết lời Ôn Nhu vừa nói tất có mục đích, tuyệt không phải là quan tâm Trầm Lục Y, bởi vì hắn nhìn ra được nàng cũng không thích Trầm Lục Y.

” Không phải.” Ôn Nhu khẽ lắc đầu, vẫn chưa dự định nói cho Lãnh Triệt, “Bất quá là nghĩ hiện nay không thích hợp mà thôi.”

“Ân.” Lãnh Triệt cũng không nghi nhiều, cầm tay Ôn Nhu, lòng bàn tay nắm chặt, “Mấy ngày nay có thể ta sẽ không hồi phủ. Chiếu cố tốt bản thân. chỗ của Vương Hậu cũng không cần phải đi, ta sẽ cùng Vương Thượng nói.”

” Sỏa đầu gỗ, sợ quá mức? Vẫn chưa có người nào có thể ăn ta.” Ôn Nhu không nhịn cười được, giơ tay lên xoa mi tâm của Lãnh Triệt, “Có việc ta sẽ tìm ngươi, yên tâm chưa?”

Lãnh Triệt trầm mặc, cũng nắm thật chặt tay của Ôn Nhu không tha.

Ôn Nhu biết chuyện tam quốc phân Di với hắn mà nói quá mức trầm trọng, nét mặt không biểu hiện, tâm cũng khẩn trương.

“Trở về đi. Thật lâu, Lãnh Triệt buông lỏng tay của Ôn Nhu ra, nhìn thân ảnh của nàng tiêu thất ở trong tầm mắt, mới xoay người trở về thư phòng.

Sau khi Ôn Nhu rời khỏi, Tử vương thần sắc vội vả đi tới ngự thư phòng.

Ôn Nhu trở lại Bạch vương phủ, Túc Dạ ở ngoài cửa phủ tự mình chờ đón.

” Vương phi, có khách tìm người, đang ở chính sảnh chờ.” Giọng của Túc Dạ rất là cung kính.

Khách? Khách có thể để cho Túc Dạ mời vào phủ chờ, sẽ là ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.