Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi

Chương 73-4: Thùy đích ôn nhu (4)



Editor: Luna Huang 

** Nhu Triệt xấu hổ **

Chết tiệt! Đáy lòng của Ôn Nhu chửi bới một tiếng, nàng đã quên cổ thân thể này vốn cũng không phải là thân thể của nàng, cứ cho là có thể miễn cưỡng đem toàn bộ những thứ đã học ở kiếp trước ra phát huy, thân thể so ra kém cứng cỏi hơi thân thể của nàng ở kiếp trước, tựa như mấy ngày trước đây giương cung bắn tên trong sân rộng trước đại điện, muốn thắng người Hải quốc cao to, liền đã sử xuất hết khí lực của toàn thân mới có thể đạt được hiệu quả nàng muốn, mà nay mất máu như vậy, căn bản thân thể không chịu được!

Ôn Nhu muốn sử xuất khí lực, nhưng mà thân thể lại giống không nghe sai sử một dạng, căn bản nói không có bất luận cái khí lực gì, chỉ có thể dưới đáy lòng nàng ghét bỏ cổ thân thể này, lại không thể làm gì ngã về phía trước.

Xem ra, nàng là muốn bản thân ngã vào trong nước máu của mình roiò, Bạch vương kia tới gần hắn một chutd là hai gò má đỏ bừng, còn cho người đoán không ra tâm tư, tất nhiên sẽ không xuất thủ đỡ nàng, chật vật, là tránh không được rồi.

Chỉ nghe tiếng nước hoa lạp lạp vang lên, Ôn Nhu không có đoán được sẽ không ngã trong thùng nước tắm, mà là đụng phải lồng ngực rắn chắc lạnh như băng!

Bạch vương? Lúc chóp mũi chạm được vào trong ngực lạnh lẽo mang theo mùi máu tươi, Ôn Nhu kinh ngạc, trong lúc nhất thời cảm giác so với té vào trong thùng nước tắm còn muốn chật vật hơn, muốn thối ly đối phương, lại vẫn như cũ không có khí lực, chỉ có thể dựa vào trong lòng hắn.

Mà Lãnh Triệt, trong nháy mắt Ôn Nhu ngã xuống, cơ hồ là không chút nghĩ ngợi liền đứng lên, giơ tay lên tiếp nhận thân thể nho nhỏ nàng, nàng mang theo tình cảm ấm áp ở chóp mũi đụng tới lồng ngực của hắn, thân thể của hắn chợt căng thẳng.

Sau đó, Lãnh Triệt liền cảm giác dị thường xấu hổ, bởi vì lúc này hắn của giờ phút này, đó là nếu nói trần như nhộng! Muốn ngồi trở lại trong nước cũng không được, muốn buông nàng ra cũng không được, trong lúc nhất thời, hắn luôn luôn tĩnh táo dĩ nhiên tay chân luống cuống, hai gò má ửng đỏ.

Ôn Nhu cũng phát giác bầu không khí không thích hợp, bởi vì giờ khắc này đầu của nàng chính là hơi hướng xuống dưới, ánh mắt có thể thấy được nơi không nên nhìn nhất, để cho nàng thoáng chốc đỏ mặt, vội vã nhắm mắt lại, cằm cọ trong ngực Lãnh Triệt tựa đầu nâng lên.

Tuy rằng kiếp trước nàng là sát thủ giỏi nhất chính là đổi mặt, bất luận cái gì tổ chức quyết định nàng tới gần mục tiêu cho dù là nam nhân, thậm chí tiếp xúc thân mật, nàng là cũng là hoàn toàn cống hiến tặng cho tổ chức, đó là thân thể, nàng cũng cam lòng bán đứng, thế nhưng, nàng chán ghét những nam nhân kia, cho nên mỗi một lần, để cho nàng như vậy đều là theo yêu cầu của nàng trong bóng tối tiến hành, bởi vì nàng không muốn thấy sắc mặt cùng thân thể bọn họ hay bất kỳ bộ vị nào của những nam nhân kia, bởi vì nàng bởi vì nàng là vì tổ chức, không phải là vì mình, không cần nhớ kỹ bất luận những người bị nàng giết.

Thế nhưng kiếp này không giống, nàng không hề thuộc về tổ chức nào, nàng là của mình, nàng chỉ vì mình mà sống, thân thể sạch sẽ, thuần khiết, nàng tuyệt sẽ không dễ dàng ném bản thân, huống hồ, nam nhân loại đồ vật này, nàng chưa từng thấy qua! Như vậy có thể nào khiến cho nàng không cảm thấy xấu hổ.

Chỉ là, cằm của Ôn Nhu cọ một cọ trên ngực Lãnh Triệt, để Lãnh Triệt vốn là thân thể căng thẳng giờ lại càng chặt hơn, hai gò má lại đỏ lên, nơi nào đó ở dưới thân, đột nhiên truyền đến cảm giác sưng, càng làm cho chân tay hắn luống cuống, hai tay đỡ hai vai của Ôn Nhu, thật không biết rốt cuộc có muốn đem nàng đảy ra hay không.

Ôn Nhu này không còn nhìn xuống thứ không nên nhìn nữa, nghễnh đầu, thấy được Lãnh Triệt lộ ra một bộ mắt như đánh phấn, còn có thể nhìn đến trên trán hắn bởi vì khẩn trương mà mồ hôi xuất ra không ít.

Trời... Ôn Nhu thực sự là kinh ngạc, nàng thật không nghĩ tới có người nam nhân nào mặt có thể hồng thành, quả thực tựa như đại nam hài chưa bao giờ chạm qua nữ nhân vậy, khả ái.

Lại nói ngũ quan của hắn hoàn mỹ như vậy, thực sự là... Khả ái...

Đáy lòng Ôn Nhu, lúc này chỉ dùng được từ đó để để hình dung hắn mà thôi.

Cũng trong lúc nhất thời, hai người đều không nói.

Đột nhiên, Ôn Nhu cánh bị Lãnh Triệt ôm ngang lên, mặt tựa ở trên ngực lạnh lẽo của Lãnh Triệt, có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp tim của hắn, trong lúc nhất thời Ôn Nhu kinh ngạc, không thể tưởng được Bạch vương xấu hổ đến không thể nói này, dĩ nhiên sẽ ôm lấy nàng? Thế nhưng nàng muốn chống cự, lại không có khí lực, chỉ có thể mở miệng nói: "Ôn Nhu không ngại, vương gia tiếp tục tắm cho thỏa đáng, bằng không máu của Ôn Nhu lãng phí rồi."

" Nếu Vương phi là vì ta mà rồi ngã xuống, ta làm sao rút có thể không quan tâm?" Lãnh Triệt cũng không có chiếu theo lời của Ôn Nhu mà làm theo, bước ra khỏi thùng tắm, ôm Ôn Nhu bước đến giường mình, xuyên thấu qua lòng bàn chân tâm truyền hàn ý khiến ửng đỏ trên mặt hắn chậm rãi rút đi.

Hắn không biết vì sao, mới vừa rồi, thấy nàng ngã xuống, hắn thế nào không chút nghĩ ngợi liền đứng lên, đỡ lấy nàng.

Là khẩn trương sao? Thế nhưng hắn chưa bao giờ khẩn trương như vậy với bất luận kẻ nào.

Có thể, bất quá là hắn không muốn nhìn thấy bộ dáng chật vật của nàng ngã vào trong thùng nước tắm mà thôi, dù sao nàng là vì hắn mới có thể như vậy.

Tuy rằng giờ này khắc này hắn trần như nhộng cũng hiểu được cũng hiểu được xấu hổ không chịu nổi, thế nhưng hắn lại không thể cũng không muốn thả người trong lòng ngực xuống, liền như vậy ôm toàn thân nàng vô lực đi tới giường, khom người nhẹ nhàng mà đặt nàng trên giường hẹp, sau đó nhanh chóng cầm lấy áo bào trên giá choàng lên người mình, ánh mắt nàng chạm đến toàn thân hắn đã được che khuất.

Chỉ là Lãnh Triệt thật không ngờ, nàng cường thế cư nhiên cũng có thời gian giống như nữ tử nhu nhược.

Lãnh Triệt xoay người, đến tủ âm tường lấy băng gạc cùng kim sang dược, lại đi đến bên giường, ngồi xuống mép giường.

" Vương gia, mời trở lại thùng nước tắm." Ánh mắt của Ôn Nhu bất thiện nhìn chằm chằm Lãnh Triệt còn ở bên cạnh buôn bán còn không chịu trở lại trong thùng nước tắm, dùng giọng ra lệnh nói, còn là một bệnh nhân không nghe lời, nếu như nàng tức giận mà còn khí lực, trực tiếp đã đem hắn nhúng vào trong thùng nước tắm, làm sao có thể tùy vào hắn như vậy đem lời của nàng xem như gió thoảng bên tai.

" Đây là tự nhiên." Lãnh Triệt không có nghe lời nói của Ôn Nhu, mà là cầm cổ tay của nàng lên, đem thuốc bột nhẹ nhàng rắc vào vết thương, sau đó cầm lấy băng gạc nhẹ nhàng quấn lên vết thương, thản nhiên nói, "Bất quá cũng muốn đợi bôi xong thuốc lên cổ tay của Vương phi trước."

Đang lúc ngón tay băng lãnh, thế nhưng đụng tới cổ tay của Ôn Nhu, lại truyền đến đáy lòng nàng cảm giác để cho nàng cảm thấy ấm áp, khiến cho hai mắt nàng thẳng tắp nhìn hắn mang theo ý tứ hàm xúc quan tâm, không nhìn ra, hắn cũng có một mặt ôn nhu nhưa vậy.

Mà nàng, cũng giống hắn, chẳng biết đến cái gì gọi là quan tâm.

" Hắc y." Lãnh Triệt nhẹ nhàng vì vì cổ tay Ôn Nhu quấn băng gạc, đề cao âm lượng kêu một tiếng, hắc y liền xuất hiện ở trước mặt hắn, cúi đầu đợi mệnh lệnh.

" Đi chuẩn bị một chén thuốc bổ huyết đến, nhanh chút." Lãnh Triệt đem băng gạc cột lại, mắt không có nhìn Ôn Nhu cùng hắc y, phân phó nói, sau đó đứng lên, hướng đến thùng nước tắm, hắc y tức khắc lui ra.

" Vương gia tốt với Ôn Nhu như vậy, không lo lắng Ôn Nhu là mật thám của ai an bài bên người Vương gia sao?" Ôn Nhu nằm ở trên giường hẹp, quay đầu chỗ bóng lưng cao to của Lãnh Triệt, cười hỏi.

" Nếu là như vậy, Vương phi cho rằng, thời gian ngươi lần thứ hai đi vào Ngõa Phủ Lôi Minh này, còn có thể sống mà đi ra ngoài sao?" Lãnh Triệt không đáp phản vấn.

" Vương gia thật đúng là vô tình."

"So với Vương phi thế nào?"

" Vương gia thật biết nói đùa, Ôn Nhu chưa bao giờ vô tình." Chỉ nghe thấy âm thanh của nước tiếng vang lên, Lãnh Triệt ngồi trong thùng nước tắm, âm lượng của Ôn Nhu sửa, nàng tin tưởng hắn nghe được, "Chỉ là vương gia tự mình băng bó cho Ôn Nhu, thật là làm cho Ôn Nhu thụ sủng nhược kinh."

" Nếu Vương phi nói ta là phu của Vương phi,vì Vương phi băng bó vết thương một chuyện nhỏ như vậy, lại làm sao cần nói đến?" Lãnh Triệt dựa lưng vào thùng nước tắm, từ từ nhắm hai mắt, muốn bình phục cảm giác kỳ quái trong lòng đối với Ôn Nhu.

" Đã như vậy, vương gia vì Ôn Nhu đoán một câu nói thế nào?"

" Vương phi mời nói."

"Noãn thủy lương dược, nghi nhân bảo thân, noãn thủy hệ nghi nhân, phi bạch bất khả."

Tiếng nói của Ôn Nhu vừa dứt, bỗng dưng Lãnh Triệt mở hai mắt ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.